Học Thần Cậu Ấy Vẫn Luôn Nhìn Tôi

Chương 1: Ngồi cùng bàn trong giờ tự học buổi tối


10 tháng

trướctiếp

 Editor: Eby

 

Lương Ninh luôn là “con nhà người ta” trong mắt các bậc phụ huynh, lớn lên ngoan ngoãn, lại rất hiếu thảo. Các cô dì chú bác trong tiểu khu đều rất thích cậu.

Có điều, dù ngoan ngoãn đến đâu, sau khi khai giảng năm học đầu tiên tại trường cấp ba, cậu cũng bị rơi vào giai đoạn nổi loạn ngắn ngủi.

Khi mẹ của Lương Ninh, Kiều Dĩnh phát hiện ra, là lúc đêm khuya Lương Ninh trốn trong ổ chăn chơi máy chơi game mượn được từ bạn cùng lớp, ánh mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên là đang chơi rất vui vẻ.

Kiều Dĩnh là chủ nhiệm khoa nội rất có tiếng tại bệnh viện, còn bố của Lương Ninh, Lương Thành An là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, y giả nhân tâm[1], ngày thường hai người bận đến nỗi một tuần không gặp Lương Ninh được vài lần. Lương Ninh chính là lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho dù ba mẹ không có ở nhà, cậu cũng chưa từng làm cho họ phải lo lắng, kỳ thi tuyển sinh cấp ba lấy được thành tích tốt đứng thứ hai toàn thành phố, vào được Trường cấp ba trọng điểm Số 1 của thành phố.

[1]: Y giả nhân tâm: Người hành nghề y cứu người thì phải có tấm lòng nhân hậu. 

Vì vậy, đối với kỳ nổi loạn của Lương Ninh đêm nay, hai vợ chồng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt kì lạ, thay vào đó, hai người bàn bạc một chút, xin nghỉ phép một tuần ở bệnh viện, dự định ở nhà dành thời gian cho con trai.

Lúc đầu, Lương Ninh rất phản kháng. Ở trường, ngoại trừ lúc thỉnh thoảng mệt mỏi ngủ gật, cũng không thấy chỗ nào khác thường, nhưng về đến nhà sẽ không quan tâm đến bố mẹ, một mình ngồi trong phòng nghịch máy chơi game, mà máy chơi game này là bàn cùng bàn cho cậu mượn.

“Cái mới ra này chơi rất vui đúng không?” Ngày hôm sau, bạn cùng bàn rất hăng hái hỏi Lương Ninh.

Lương Ninh gật đầu: “Chơi rất vui, chỉ là tớ kẹt lại ở level ba không qua được.”

“Chính xác thì ở đâu?” Bạn cùng bàn sửng sốt, level ba? Theo như cậu ta biết thì độ khó từ level 10 mới tăng lên, đúng chứ?

“Thì nó bảo tớ tìm chìa khóa két sắt ở nơi đó, tớ tìm không thấy, kẹt ở chỗ này hai ngày rồi.” Lương Ninh nói lời này rất nghiêm túc, hiển nhiên vấn đề này làm cậu bận tâm rất lâu.

Bạn cùng bạn nghĩ lại kỹ càng một hồi, mới đoán cậu đang nói cái gì: “Cái chìa khóa đang treo trên tường, cậu có nhìn thấy bức tranh ở bức tường bên phải không? Trên bức tranh vẽ một cái chìa khóa, chìa khóa thật và chìa khóa trong bức tranh được xếp chồng lên nhau.”

“…Thì ra là vậy!” Lương Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Buổi tối về tớ sẽ thử lại xem!”

Bạn cùng bạn thấy cậu phấn khởi như vậy, cậu ta thật sự nghĩ không thông, người này thành tích học tập tốt như vậy, chơi một trò giải câu đố đơn giản thôi sao có thể bị làm khó được?

Đôi giày da của thầy chủ nhiệm ma sát trên mặt đất, rất nhanh chóng đi đến bên ngoài phòng học, lớp học vốn dĩ ồn ào dần dần yên tĩnh lại. Tiếng chuông vào lớp reo lên, nghĩa là bọn họ phải vào học rồi.

Nhưng lần này, thầy chủ nhiệm gần sáu mươi tuổi không mở sách giáo khoa ra trước, mà đặt xấp giấy kiểm tra trên tay xuống bàn.

Chế độ học tập của Trường Số 1 rất nghiêm ngặt, cho dù là học sinh lớp mười, mỗi tháng đều phải đón chào một kì thi tháng, mà lần này thầy chủ nhiệm cũng là giáo viên dạy toán đem đến chính là bài thi tháng của môn toán.

“Kết quả thi tháng lần thứ hai của chúng ta đã được công bố, điểm hoàn chỉnh và thứ hạng các môn đều có ở đây, tôi sẽ để bạn Diệp Đồng Châu dán lên tường sau. Trước tiên không nói đến chuyện điểm tổng, một số em học sinh chưa đạt yêu cầu lắm trong bài kiểm tra môn toán, một số thì ngược lại có tiến bộ rất lớn.”

Khi Lương Ninh nghe đến nửa câu sau thì cảm thấy lạnh sống lưng, cậu luôn cảm thấy câu “chưa đạt yêu cầu lắm” của thầy chủ nhiệm là đang nói cậu.

“Diệp Đồng Châu.” Thầy chủ nhiệm nhìn về phía hàng ghế sau của lớp học.

Diệp Đồng Châu đang ngồi liền đứng dậy, mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt có chiều sâu, ngoại hình và chiều cao rất nổi bật trong đám học sinh lớp mười, thậm chí là cả trường. Hơn nữa hắn còn thi được thành tích hạng nhất toàn thành phố, lúc mới nhập học đã trở thành con ngoan trò giỏi của các thầy cô trong lớp.

Sau khi được phân vào lớp 10/9, thầy chủ nhiệm lập tức đề nghị hắn lên làm lớp trưởng, hy vọng hắn có thể làm gương cho các bạn cùng lớp. Diệp Đồng Châu cũng không làm cho ông phải thất vọng, hai tháng sau khai giảng, đức trí thể mĩ lao đều phát huy toàn diện, các thầy cô giáo dạy ban chín đều khen không ngớt lời.

“Một lát nữa phát bài thi này ra.” Thầy chủ nhiệm đẩy xấp bài thi về phía trước, Diệp Đồng Châu bước tới nhận lấy.

Diệp Đồng Châu và Lương Ninh ngồi cùng một tổ, nhưng vì sự chênh lệch chiều cao, Lương Ninh ngồi ở hàng thứ ba, Diệp Đồng Châu ngồi ở hàng thứ tám. Khi người nọ đi ngang qua chỗ Lương Ninh, Lương Ninh nhìn lướt qua thấy bài thi trên cùng là của cậu.

Điểm trọn là 160, cậu thi được 120, thấp hơn 24 điểm so với lần trước.

Thực ra cậu biết điểm của mình giảm sút ngay từ khi lên cấp ba, cậu cũng đã thử kéo dài thời gian học để thay đổi tình trạng này, nhưng vẫn chưa khắc phục được tốt. Dần dà dần dần, cũng bị ảnh hưởng một chút từ bạn cùng bàn, cậu bắt đầu tiếp xúc với một số thứ mới mẻ mà trước đây bản thân chưa từng chạm qua, chẳng hạn như game.

Cậu muốn giải tỏa áp lực của bản thân qua một cách thức khác, nhưng ít nhất xét về điểm số môn toán ngày càng giảm, cậu đã thất bại.

Từng cảm giác chán nản cùng nôn nóng ập đến khiến cho sắc mặt Lương Ninh suy sụp, ngay cả bạn cùng phòng nói nhỏ thì thầm gì đó với cậu, cậu cũng không nghe thấy.

“…Lương Ninh, Lương Ninh!” Giọng nói bay bổng của thầy chủ nhiệm thoáng cái gọi thần trí của Lương Ninh quay về.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy thầy chủ nhiệm nghiêm túc, liền biết bản thân mình không tập trung trong giờ học.

“Có chỗ nào không khỏe à? Nhìn vẻ mặt của em không tốt lắm.” Thầy chủ nhiệm nhướng mày hỏi cậu.

“…Không có ạ.” Lương Ninh không phải một người hay nói dối.

“Vậy em ra đằng sau đứng một hồi đi, đợi đến khi tỉnh táo rồi trở về vị trí của mình.” Lời nói này của thầy chủ nhiệm thực ra là muốn phạt Lương Ninh đứng một hồi, nhưng cách nói lại khéo léo hơn.

Lương Ninh hiểu ra, cầm theo sách đứng ở phía sau cùng.

Mặc dù thành tích của Lương Ninh có xu hướng giảm sút, nhưng vẫn nằm trong tốp học sinh giỏi của lớp, nhìn thấy học sinh giỏi bị phạt đứng, các học sinh khác càng im lặng, ngay cả đằng trước lén lút truyền giấy cho nhau cũng không dám nhúc nhích, dù cho nghe không vào chữ nào, cũng ngồi cho thật ngoan ngoãn.

Ngay khi tiếng chuông tan học reo lên, Lương Ninh cảm thấy bản thân đứng thẳng suốt một tiết, bây giờ hai chân không thể co lại được nữa, chỉ có thể bước về chỗ bằng tư thế không được tự nhiên. Kết quả, khi đi ngang qua bên phải bàn học của Diệp Đồng Châu, cậu bị vướng vào dây đeo cặp của người nọ đặt trên nền đất, rồi lảo đảo té nhào về phía trước.

Nhìn thấy sắp đập vào góc bàn ở phía trước, Lương Ninh cảm giác eo bị ôm chặt, bên tai vang lên: “Có sao không?”

“Không, không có sao hết.” Lương Ninh chưa hết kinh ngạc đứng thẳng người lại, thì cảm giác phía sau lưng có cái gì đó kề sát, vừa quay đầu, nhìn thấy Diệp Đồng Châu đang ôm lấy cậu, dáng người so với cậu cao hơn rất nhiều, “Cảm ơn lớp trưởng.”

“Không cần khách sáo.” Diệp Đồng Châu nói xong liền buông tay ra.

Lương Ninh lại nở nụ cười với hắn, rồi mới trở về chỗ ngồi của mình, rốt cuộc ghế ngồi còn chưa nóng, thầy chủ nhiệm nhân lúc giờ ra chơi gọi cậu vào văn phòng. Còn Diệp Đồng Châu sau khi trở về ghế ngồi, theo phản xạ nắm bàn tay lại, cảm nghĩ duy nhất của hắn là eo của Lương Ninh cũng thật nhỏ.

Lương Ninh thấp thỏm nhìn cửa văn phòng một lúc rồi mới dám vào, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bị giáo viên gọi lên nói chuyện.

“Đến rồi à, qua đây đi.” Thầy chủ nhiệm vẫy tay gọi cậu.

Lương Ninh đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm, nhỏ giọng thì thào: “Thưa thầy.”

“Cũng không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề đi.” Thầy chủ nhiệm nhìn cậu nói với vẻ nghiêm túc, “Gần đây, tôi cảm thấy tình trạng học tập của em không tốt lắm, nếu có khó khăn gì em có thể trao đổi với tôi.”

“…Vâng.”

“Trong kì thi tháng lần này, môn toán của em còn mắc rất nhiều lỗi, nhưng đa phần là do em bất cẩn tính toán sai, thầy tin là em sẽ làm tốt hơn nếu cẩn thận một chút.” Thầy chủ nhiệm mỉm cười, có lẽ ông cũng nhận ra chính mình có hơi nghiêm túc, nên muốn làm dịu lại bầu không khí, “Em về lớp mượn bài thi của bạn Diệp Đồng Châu, xem kỹ lại những câu làm sai, nếu như có gì không hiểu thì hỏi em ấy, hai em cùng nhau thảo luận, như vậy hẳn sẽ có ích cho đôi bên.”

“Vâng ạ.” Lương Ninh gật đầu, lời nói của thầy chủ nhiệm làm cậu cảm thấy rất dễ chịu, dù có nghiêm túc, nhưng không bắt ép cậu nhất định phải khôi phục lại thành tích kiểm tra bình thường, cũng không yêu cầu cậu phải như thế nào, chỉ cho cậu một chút lời khuyên thiết thực.

“Vậy em về trước đi, chút nữa còn phải vào học.” Thầy chủ nhiệm thấy cậu nghe lời, cũng rất hài lòng, Lương Ninh vốn là một học sinh thông minh hiểu chuyện, có lẽ giai đoạn này sẽ qua mau thôi.

Trở về phòng học, bạn cùng bàn sáp đến gần hỏi cậu: “Thầy chủ nhiệm tìm cậu nói chuyện à?”

“Ừm, hàn huyên một chút.” Lương Ninh cũng không nói rõ là hàn huyên về cái gì.

“Cậu thi được bao nhiêu? Sao lại tìm cậu? Cậu nhìn xem tớ thi được có 77 điểm, cũng chưa đạt yêu cầu.”  Bạn cùng bàn nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm đến điểm số.

Lương Ninh biết điểm, nhưng lại chưa thấy bài thi của chính mình đâu: “Cậu thấy bài thi của tớ đâu không?”

“Không thấy, là lớp trưởng phát bài đó, lúc trở về tớ thấy nó nằm trên bàn rồi, có phải là chưa phát đến bài của cậu không?” Bạn cùng bàn nhìn bốn phía xung quanh một lát, thấy mọi người đều đã nhận được, “Hình như là phát xong hết rồi, hay là cậu đi hỏi Diệp Đồng Châu đi.”

“Ừm.” Lương Ninh đáp lời, vừa định đi thì tiếng chuông vào học reo lên, chỉ đành đợi đến hết tiết.

Cuối cùng cậu quên béng luôn chuyện này, bởi vì tiết thứ ba là tiết vật lí, dạy lố giờ đến tận lúc chuẩn bị bắt đầu tiết học cuối cùng của buổi sáng. Kết quả là hai giáo viên anh ra tôi vào nối liền mạch không cho học sinh thời gian để đi vệ sinh.

Lương Ninh là học sinh ngoại trú, nhưng buổi trưa sẽ ăn cùng mọi người ở căn tin, ăn xong cậu trở về phòng học nghỉ ngơi, nhìn thấy có mỗi Diệp Đồng Châu ngồi trong phòng học, cậu mới nhớ tới bài thi môn toán của mình.

“Cái đó…lớp trưởng…” Lương Ninh vừa định hỏi, Diệp Đồng Châu đã chủ động lấy bài thi của cậu từ trong hộc bàn ra.

“Lúc nãy cậu không có ở đây nên mới không phát cho cậu.” Diệp Đồng Châu giải thích, “Nếu có gì thắc mắc, cậu có thể tìm tớ để thảo luận, đúng lúc tớ mới vừa nghĩ ra cách giải khác cho câu cuối cùng.”

Lương Ninh chớp mắt vài cái, trả lời theo phản xạ: “Được chứ.”

Bầu không khí học tập của Trường Số 1 vô cùng mạnh mẽ, nhưng điều này chỉ thấy rõ ở những lớp chất lượng cao và trung bình, đa số học sinh ở những lớp kém là do người nhà đem tiền nhét vào, tuy rằng thành tích không tốt, ngược lại tính cạnh tranh rất cao, cho dù ở lớp kém, cũng muốn phân thành tích cao thấp với những đồng bọn lớp kém khác.

Buổi tối trước giờ tự học, Diệp Đồng Châu mới lấy bảng điểm ra dán lên tường, điểm số, tổng điểm và thứ hạng chín môn của mỗi người đều được liệt kê từ trái sang phải, từ cao xuống thấp. Hắn vẫn như cũ đứng hạng nhất với số điểm là 989, còn Lương Ninh bởi vì môn toán chỉ được 120, điểm môn vật lí cũng không cao, tổng điểm chỉ đứng ở hạng mười.

Lương Ninh nhìn thấy môn toán của Diệp Đông Châu được trọn điểm, có hơi hâm mộ, đang cân nhắc xem tí nữa đến giờ tự học có nên hỏi cậu ấy về bài thi không, thì cảm giác có người đứng bên cạnh.

“Lương Ninh.” Diệp Đồng Châu hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua cậu một chút, phát hiện người này lớn lên trông cũng rất ngoan ngoãn.

“…Lớp trưởng, có chuyện gì vậy?” Lương Ninh ngẩng đầu nhìn người cao hơn cậu rất nhiều.

“Buổi tối tự học cậu có muốn ngồi với tớ không, tớ muốn hỏi cậu một chút về bài toán cuối cùng, cách giải của cậu rất khác với tớ.)

   __________

Lời tác giả : 

 Mở một hố mới rồi, hy vọng các bạn thích nó~

 Diệp Đồng Châu: 188cm

 Lương Ninh: 172cm

Thiết lập: 

 Lớp 10 có chín môn, các môn toán văn 160 điểm, tiếng anh 120 điểm, các môn lí hóa chính sử địa sinh 100 điểm;

 Lớp 11 chia thành khối xã hội và khối tự nhiên, khối tự nhiên: toán học 160 điểm + 40 điểm phụ, ngữ văn 160 điểm, tiếng anh 120 điểm, môn tự chọn có hai môn, bốn môn không tự chọn chia làm các cấp bậc ABCD, toàn bộ bốn môn đó đều được A thì khi thi đại học + 5 điểm. Khối xã hội tương tự.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp