Học Thần Cậu Ấy Vẫn Luôn Nhìn Tôi

Chương 5: Giáng sinh vui vẻ


10 tháng

trướctiếp

Editor: Eby

 

Có thể là tuổi trẻ kiêu ngạo, mấy ngày nay, bạn cùng bàn bởi vì chuyện Lương Ninh nói giúp Diệp Đồng Châu mà chiến tranh lạnh với cậu, còn vô cùng trẻ con vẽ vĩ tuyến 38[1] lên mặt bàn, đôi lúc cố ý đụng phải cái cốc Lương Ninh đặt trên bàn, đợi đến khi cái cốc lung lay sắp đổ thì chụp lấy, giọng điệu rất gợn đòn: “Không phải cố ý đâu.”

[1] Vĩ tuyến 38 (三八线) là đường phân giới quân sự gần 38 độ vĩ bắc trên Bán Đảo Triều Tiên vào cuối Thế Chiến II. (theo baidu) (ý ở đây là em nó chia bàn ra đó :>)

Lương Ninh biết cậu ta cáu kỉnh với mình, nhưng cậu cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, cho nên mặc kệ người nọ ầm ĩ, cậu nên chung sống hòa thuận với người nọ như thế nào thì cứ như vậy mà làm. Ngược lại, quan hệ của cậu với Diệp Đồng Châu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tàn kia của bạn cùng bàn, mà còn có chiều hướng ngày càng tốt hơn.

Sự tình chuyển hướng vào lúc xảy ra kì thi tháng cuối cùng.

Bạn cùng bạn chiến tranh lạnh hơn một tháng trời, Lương Ninh thật sự không nhịn được nữa, trước kia còn cùng cậu nói cười đùa giỡn, bây giờ đùng một cái lại gây gổ với nhau sao?

Thật không dễ dàng cậu mới hạ quyết tâm mà xụ mặt đi xin lỗi, ai ngờ hôm đó bạn cùng bàn lại đến trễ.Sáng nay thi môn ngữ văn với toán, bạn cùng bàn vắng mặt môn ngữ văn, còn môn toán thì sau khi bắt đầu phát bài được phân nửa thời gian thì người nọ mới vội vàng chạy đến phòng thi, lúc phát điểm, hiển nhiên là xếp cuối bảng.

Thầy chủ nhiệm nổi giận đùng đùng, còn giáo viên dạy ngữ văn thì nói cậu ta không có chí cầu tiến, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lương Ninh có hỏi bạn cùng bàn vài lần là rốt cuộc có chuyện gì vậy, nhưng cậu ta không chịu nói, chỉ có vết thương trên mặt vô cùng rõ ràng.

Giờ tự học buổi tối, bạn cùng bàn bị thầy chủ nhiệm gọi đi, Lương Ninh không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu chuyện này liên quan đến đánh nhau, tính chất sự việc nghiêm trọng thì có khả năng sẽ bị mời phụ huynh.

Diệp Đồng Châu chú ý tới Lương Ninh ngồi bên cạnh mình đang đọc sách thế nhưng lại lơ đãng, hỏi: “Sao vậy?”

Lương Ninh vội vàng nói: “Không biết bạn cùng bàn cậu ấy sao rồi…”

“Tí nữa tớ sẽ đi nộp bài tập.” Diệp Đồng Châu ẩn ý nói.

Lương Ninh ngạc nhiên, người nọ là đang ám chỉ có thể đến văn phòng nghe ngóng tình hình sao?

Ý thức được có khả năng như vậy, Lương Ninh liền tha thiết mong chờ nhìn Diệp Đồng Châu.

Diệp Đồng Châu cũng thấy rất hiếu kì, trong lớp Lương Ninh đều có quan hệ rất tốt với mọi người, nhưng bạn cùng bàn lại có thể được xếp vào hàng ngũ “bạn chí cốt” trong lòng cậu, cho dù thành tích của hai người chênh lệch rất lớn, tính cách cũng một trời một vực.

Lương Ninh nhìn Diệp Đồng Châu nói xong rồi lại im lặng, cậu biết tính tình của hắn như thế nào, liền bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy không thể bị gọi phụ huynh được, nhà cậu ấy không còn bố, nếu mẹ cậu ấy biết chuyện, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.”

Nói là phiền phức, thật ra cũng là vì bạn cùng bàn sợ mẹ đau lòng, bởi vậy Lương Ninh có chút lo lắng không biết sau này chuyện sẽ đi về đâu.

Diệp Đồng Châu “ừm” một tiếng, ôm chồng sách bài tập trên bàn lên, đi ra ngoài phòng học.

Chưa đến mười phút, Diệp Đồng Châu đã trở về, theo ở phía sau là bạn cùng bàn có chút không được tự nhiên và cả thầy chủ nhiệm đang chắp tay ở sau lưng.

Trước mặt thầy chủ nhiệm, Lương Ninh không dám hỏi Diệp Đồng Châu đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn ông chắp tay sau lưng, đi một vòng quanh lớp học, sau đó rời đi bằng cửa sau.

Lương Ninh thấp giọng hỏi Diệp Đồng Châu: “Thế nào?”

“Không sao rồi.” Lời nói của Diệp Đồng Châu khiến tâm tư đang treo lơ lửng của cậu trở nên nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt.” Bởi vì Diệp Đồng Châu không chủ động nói, Lương Ninh cũng không thể mặt dày mà hỏi đã xảy ra chuyện gì, cho nên tạm thời đem chuyện này đặt xuống.

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, bạn cùng bàn đột nhiên gọi Lương Ninh ra ngoài.

Đứng ở góc cuối hành lang, Lương Ninh còn chưa nói gì, thì thấy bạn cùng bàn thái độ khác thường, ấp úng nói.

“Cái đó…” Sau khi cân nhắc một hồi, bạn cùng bàn mở miệng hỏi: “Cậu với Diệp Đồng Châu rất thân sao?”

“Ừm.” Lương Ninh nghĩ.

“Vậy giúp tôi, giúp tớ một chuyện.” Giọng bạn cùng bàn đột nhiên giương cao giọng, đặc biệt rõ ràng giữa hành lang yên tĩnh.

Lương Ninh hoảng sợ: “Có chuyện gì hả?”

“Giúp tớ gọi cậu ấy ra ngoài đi.”

Lương Ninh nhìn vết thương của cậu ta, tim đập loạn, nghĩ rằng cậu ta muốn gây phiền phức cho Diệp Đồng Châu: “Cậu…đừng tìm người gây phiền phức cho cậu ấy đó?”

Bạn cùng bàn sửng sờ, giận dữ trừng mắt nhìn Lương Ninh: “Cậu có thể nghĩ tớ tốt một chút được không?”

“…Vậy cậu gọi cậu ấy làm gì? Không phải cậu ấy vừa giúp cậu sao?” Lương Ninh nhíu mày, nhìn bộ dạng nhăn nhó của bạn cùng bàn thật sự rất khó đoán được.

“Mời cậu ta ăn cơm!” Bạn cùng bàn nhanh miệng nói, nhưng Lương Ninh hoàn toàn không nghe rõ.

“Hả?”

“Mời cậu ta ăn cơm! Nhân tiện mời cậu luôn!” Bàn cùng bàn lại giương cao giọng lần hai.

Lương Ninh ngạc nhiên, một lúc sau mới bật cười: “Được, tớ đi nói cho cậu ấy.”

Bạn cùng bàn là một tên rất sĩ diện, nhưng cũng rất có tình nghĩa, đây chính là lí do mà Lương Ninh thích chơi với cậu ta.

 “…Cậu không khéo léo từ chối sao?” Bạn cùng bàn thấy cậu đồng ý một cách sảng khoái như vậy, lại có hơi không vui.

“Vậy tớ giúp cậu tiết kiệm một chút tiền?” Lương Ninh vẫn sẽ đùa giỡn vài ba câu với người có quan hệ tốt.

“Đùa à! Ông đây có tiền!” Bạn cùng bàn vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ chẳng qua chỉ là mời khách thôi, một trăm người ông đây còn cân nổi.

Lương Ninh bị chọc đến tức cười, cùng cậu ta đi về phòng học, trên đường đi nói cười rôm rả.

Giờ tự học buổi tối, Lương Ninh nói với Diệp Đồng Châu về chuyện bữa ăn.

Sắc mặt của Diệp Đồng Châu thản nhiên, nhưng Lương Ninh vẫn cảm nhận được chút ngạc nhiên từ trong ánh mắt của hắn.

“Đi không?” Lương Ninh thúc giục hỏi, không biết vì sao lại có hơi hồi hộp.

“Ừm.” Diệp Đồng Châu trả lời, coi như là đồng ý.

Bữa ăn được quyết định là vào buổi tối của lễ Giáng sinh, bởi vì ngày mai là cuối tuần, đúng lúc bọn họ được nghỉ, hơn nữa buổi chiều hôm nay, mỗi ban của Thị Nhất Cao đều phải tổ chức tiệc liên hoan Giáng sinh.

Giữa trưa, bọn học sinh lớp chín ăn cơm xong thì rất háo hức mà trở về phòng học, kéo chiếc bàn kê dọc tường xếp thành hình chữ U, chừa một sân khấu nhỏ ở giữa đủ cho mọi người biểu diễn.

Lương Ninh với ủy viên văn nghệ của lớp đang tô tô vẽ vẽ trên bảng đen ở phía trước, mắt thấy Lương Ninh đã vẽ xong một con thỏ nhỏ đang ngồi xổm trong bụi cỏ, thì cậu quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Diệp Đồng Châu.

“Lớp trưởng, cậu có rảnh không?” Lương Ninh không nhận ra Diệp Đồng Châu đang nhìn mình chằm chằm.

“Sao?” Âm cuối của Diệp Đồng Châu giương lên.

“Cậu giúp viết vài chữ, chúng tớ tô lại đường viền.” Lương Ninh chỉ vào khoảng trống ở giữa bảng đen, “Viết ‘Giáng sinh vui vẻ’ là được.”

Thông thường trên báo bảng đen cần phải viết chữ nghệ thuật, chỉ cần viết chữ trước, sau đó viền xung quanh sao cho giống cảm giác dùng bút lông, rồi tô vào những chỗ trống ở giữa nữa là được.

Diệp Đồng Châu hiểu rõ ý của cậu, nhưng hắn lại không dùng phấn viết, mà lấy cái giẻ lau hơi ẩm ở bên cạnh.

“Cậu theo tớ, tớ viết xong rồi cậu tô lại đường viền.” Diệp Đồng Châu định trực tiếp dùng tay đè lên giẻ lau viết, hắn đã từng học qua một chút thư pháp.

“Được.” Lương Ninh nhanh chóng đứng bên cạnh, phối hợp theo động tác của Diệp Đồng Châu.

Ủy viên văn nghệ trơ mắt nhìn hai người này kẻ xướng người họa viết xong bốn chữ “Giáng sinh vui vẻ”, chính mình lại chẳng thể làm gì, đành dứt khoát đứng bên cạnh, dùng cách thức vỗ tay của con hải cẩu mà dốc sức phụ họa.

“Viết cũng đẹp quá đi hén?”

“Lớp trưởng từng học thư pháp à?”

“…Từng học qua một chút.” Diệp Đồng Châu bị một đám bạn học vây quanh, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng bạn học hỏi cái gì, về cơ bản hắn cũng sẽ trả lời.

Lương Ninh nhìn lướt qua báo bảng đen đã hoàn thành, càng nhìn càng vừa ý, trên khóe môi nở nụ cười rồi đi giúp những người khác đang bận bịu.

Ánh mắt của Diệp Đồng Châu như bị quấn lên người cậu, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa thì mới thu hồi lại.

Buổi chiều, trong bữa tiệc liên hoan Giáng sinh, Lương Ninh và bạn cùng bàn biểu diễn một đoạn tấu nói[2] khiến cho cả lớp cười nghiêng ngả, Diệp Đồng Châu ngồi trong góc cũng nhếch miệng cười.

[2] Tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. (theo QT)

Đến khi biểu diễn xong tấu nói, Lương Ninh nhanh chóng bước xuống khỏi bục giảng. Chỗ của cậu và bạn cùng bàn bị kéo đến trước bàn của Diệp Đồng Châu, vì để tiết kiệm không gian, chỉ chừa một khoảng trống cho bọn họ ra vào.

Bạn cùng bàn nhìn một dãy chật kín người ngồi nhưng họ đều lười không chịu nhường chỗ liền trực tiếp trèo bàn đi vào.

 Lương Ninh cũng xấu hổ trèo vào, lách qua khoảng trống bên tay phải, đi đến gần bàn ở dãy thứ hai sau lưng các bạn học. Cậu nhanh chóng bước đến chỗ ngồi của mình, nhưng lỡ va phải góc bàn, lập tức té ngã.

Diệp Đồng Châu vội vàng kéo cậu, cùi chỏ va vào bàn vang lên một tiếng “đông”.

Lương Ninh xoa vào cái eo bị va chạm rồi đứng thẳng người, nhìn Diệp Đồng Châu bằng ánh mắt áy náy, nhưng cũng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như lúc hai người lần đầu tiên tiếp xúc vậy.

Diệp Đồng Châu có lẽ cũng nghĩ đến chuyện tương tự, nhu hòa nói: “Cẩn thận một chút.”

“Ừm.” Lương Ninh xoa thắt lưng rồi trở về vị trí của mình.

Chạng vạng năm giờ tối, tiệc liên hoan chính thức kết thúc, mọi người cùng nhau dọn dẹp rồi kê bàn ghế về vị trí cũ. Mặc dù trong kì nghỉ bài tập rất nhiều, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến niềm tha thiết của bọn học sinh dành cho ngày nghỉ, bọn họ khoác vai nhau, nói cười rôm rả rời khỏi khuôn viên trường.

Bạn cùng bàn đã nói hôm nay mời Lương Ninh cùng Diệp Đồng Châu đi ăn, lúc này đang đứng ở trước cửa phòng học đợi hai người họ.

Hai người cũng không để cậu ta chờ lâu, nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi đi ra.

Sau khi Diệp Đồng Châu khóa kĩ cửa, thì im lặng đi đến bên cạnh Lương Ninh.

Không biết có phải vì lúc trước đã từng nói xấu Diệp Đồng Châu hay không, bạn cùng bàn cảm thấy vô cùng xấu hổ,  đợi đến khi nhân viên phục vụ đem thực đơn đi rồi, cả bàn chợt im bặt.

Lương Ninh nhìn chằm chằm vết thương của bạn cùng bàn, nhịn không được hỏi: “Thương tích trên mặt cậu là sao vậy?”

“…Đàn ông hăng hái làm việc nghĩa thì vết thương trên mặt chính là huy chương đó được không?” Bạn cùng bàn không muốn nói thẳng.

Lương Ninh khịt mũi, đại khái có thể đoán ra được cậu ta làm cái gì rồi. Nếu không phải là dạy dỗ những tên côn đồ hay bắt nạt, thì chính là kính già yêu trẻ rồi không cẩn thận bị thương.

Thực ra Lương Ninh cũng đoán được tám chín phần mười là buổi sáng ngày thi đó, bạn cùng bàn ra khỏi cửa sớm, nửa đường cứu một bà cụ mù, bị xe xước nửa bên cánh tay, lúc ngã sấp xuống ma sát thành ra vết thương ở trên mặt. Khi đó, Diệp Đồng Châu đang đi mua đồ thì tình cờ bắt gặp, nhưng lúc ấy hắn đang ở trên xe buýt lại không có cách nào để giúp đỡ, sau mới biết đã có người qua đường gọi xe cấp cứu.

Về sau, bạn cùng bàn bị thầy chủ nhiệm gọi lên nói chuyện, Diệp Đồng Châu tới nói giúp mấy câu. Sau khi thầy chủ nhiệm biết sự thật thì lập tức thay đổi thái độ, hỏi bạn cùng bàn có sao không, ông còn muốn đề nghị nhà trường khen thưởng hành vi dám làm việc nghĩa, nhưng đều bị người nọ từ chối.

Từ trước đến giờ bạn cùng bàn luôn là người nghĩa khí, Diệp Đồng Châu giúp cậu ta, cậu ta sẽ đền đáp một phần, cho nên mới có bữa cơm ngày hôm nay.

Sau bữa ăn, ba người vì còn chưa đủ tuổi, liền lấy sữa dừa thay rượu mà cụng ly.

“Từ nay về sau, Lương Ninh cậu chính là anh em tốt nhất của tớ, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.” Bạn cùng bàn hào phóng mà tiếp tục nói với Diệp Đồng Châu: “Diệp Đồng Châu cậu….cũng là anh em của tớ, ừm.”

“…Hết rồi?” Lương Ninh bị cách nói này của cậu ta chọc cho tức cười.

Ngược lại Diệp Đồng Châu cũng không quá để bụng.

Bạn cùng bàn dương nanh múa vuốt nói: “Kết nghĩa tam đào viên[3] đó!”

[3] Điển tích “đào viên tam kết nghĩa” nổi tiếng của Trung Hoa kể về việc Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi ba người tâm đầu ý hợp, quen biết không lâu đã kết bái huynh đệ tại vườn đào Trương gia. Cũng kể từ đó, ba người huynh đệ khác họ ấy đồng tâm hiệp lực, lập nên Thục quốc – một trong ba thế lực tạo thành “thế chân vạc” thời Tam Quốc.

Lương Ninh nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, nhưng vẫn nâng ly lên, Diệp Đồng Châu cũng nâng lên. Cả ba chính thức cụng ly, đồng thời ghi một dấu ấn lên cuộc đời nhau.

Buổi tối trên đường trở về, bạn cùng bàn ngược đường với hai người họ, đã bắt taxi đi trước.

Diệp Đồng Châu đưa Lương Ninh đến trạm xe buýt gần nhất, trước khi đi nhét cho cậu một cái hộp: “Giáng sinh vui vẻ.”

Lương Ninh được sủng mà lo, nhìn chiếc hộp trong tay, còn chưa nói lời cảm ơn, thì Diệp Đồng Châu đã bước đi xa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp