Sau khi livestream kết thúc, Quý Duy bắt đầu vẽ bài tập về nhà mà thầy giáo giao. Đột nhiên điện thoại rung lên một cái, cậu đặt bút lông xuống, mở điện thoại ra.
- Là thần tượng của cậu gọi tới.
Cậu hơi căng thẳng một chút, nuốt nước bọt rồi nhận cuộc gọi. Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Nếu thiếu tiền, cứ nói với anh."
Có lẽ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, giọng điệu của người đàn ông rất dịu dàng khiến Quý Duy choáng váng trong giây lát.
Làm sao thần tượng của cậu biết cậu thiếu tiền?
Quý Duy lấy lại bình tĩnh, kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng rồi lắc đầu: "Bây giờ không thiếu nữa."
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Quý Duy đi ra ban công ký túc xá, do dự một lúc rồi nói: "Em muốn hủy hợp đồng với Đài Truyền hình Yến Thành nhưng tiền hủy hợp đồng đã đủ rồi, anh không cần lo cho em."
"Tại sao muốn hủy hợp đồng với Đài Truyền hình Yến Thành?" Người đàn ông tiếp tục hỏi.
"Vì anh bị thương mà."
Quý Duy cầm điện thoại bằng một tay, tay kia nắm lấy lan can ban công trả lời. Cảm giác mát lạnh giúp cậu làm dịu sự căng thẳng vô cớ không biết từ đâu đến.
Nhưng lời nói tiếp theo của người đàn ông khiến cậu siết chặt tay quanh lan can đến nổi khớp xương tái nhợt, cơn gió nhẹ lạnh lẽo cũng không làm cậu bình tĩnh được, trái tim đập mãnh liệt.
"Vậy có nghĩa là —" Người đàn ông dừng một chút, giọng nói vang lên mang theo ý cười không rõ ràng: “Em quan tâm anh."
Một lúc lâu sau.
Quý Duy mới nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Rồi cậu nhanh chóng nói lời tạm biệt với Lục Thận Hành xong cúp máy. Cậu nhắm mắt lại, trên mặt thoáng qua vẻ mờ mịt, không biết bản thân đang làm gì nữa.
Rõ ràng ban đầu chỉ muốn ở gần thôi, gần một chút thôi là đủ. Rõ ràng ban đầu chỉ chờ đợi, chờ đợi vị thần của mình hạ cặp mắt xuống có thể nhìn thấy ánh hào quang dưới chân.
Tại bệnh viện, Ứng Quan Tiêu bưng hộp cơm bước vào phòng bệnh, nhìn thấy người đàn ông nửa nằm trên giường bệnh với vẻ vui vẻ, anh ấy ngạc nhiên nói: "Cậu cười rồi đấy à."
"Tôi ít khi cười lắm sao?"
Người đàn ông nhắm mắt lại.
"Cũng không hẳn." Ứng Quan Tiêu đặt hộp cơm xuống tủ rồi mở từng lớp ra: "Cậu có nhớ hồi mới vào nghề cái tính nhỏ nhen lạnh lùng của cậu nhóc con nhà giàu không. Cậu cũng chẳng thích cười, nhìn cứ như ai nợ cậu vậy, chọc giận không ít người."
Anh ấy múc canh sườn hầm cho Lục Thận Hành: "Cậu còn nhớ đạo diễn Vương không? Cậu không có cảnh quay, người ta thành tâm mời cậu đóng phim cậu cứ nói suốt đời không đóng phim ngôn tình. Khỏi nhắc đạo diễn Vương, tôi nghe cũng tức chết đi được, phim ngôn tình có làm sao đâu. "
"Bây giờ ít nhất cũng biết cư xử rồi."
Nhớ lại chuyện cũ, Ứng Quan Tiêu cũng có hơi cảm thán. Người như Lục Thận Hành lớn lên trong gia đình giàu có, từ nhỏ được nuông chiều nên khó che giấu được sự sắc bén và tinh thần hăng hái trên người mình.
Dù những năm bị gia đình cấm sóng trải qua khó khăn, anh cũng đã trưởng thành hơn, khoác lên vỏ bọc ôn hòa bên ngoài nhưng bản chất vẫn lạnh lùng như cũ.
Dù có khéo léo trong giao tiếp xã hội đến đâu, nụ cười của anh vẫn không lan đến đáy mắt. Khi ở nơi riêng tư anh mới thật sự thư giãn, ít khi cười và vô hình tạo áp lực cho mọi người.
Kiểu cười ban nãy anh ấy chưa từng thấy, đuôi mắt cong cong, môi mím lại thành đường cong đẹp, cả người trở nên dịu dàng hẳn.
Quý Duy đứng trên ban công một lúc rồi quay vào phòng ký túc xá, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, định tiếp tục vẽ thì bất ngờ nhận được tin nhắn.
[Lục Thận Hành] Kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng.
Quý Duy sững sờ vài giây, cậu trả lời một chữ "Dạ".
Vì thường dùng Alipay nên cậu không bật tính năng nhận tin nhắn ngân hàng, giờ đã muộn rồi không thể đi máy ATM kiểm tra thành ra cậu phải tải app ngân hàng di động.
Nhập số tài khoản và mật khẩu vào rồi kiểm tra.
Kiểm tra xong, Quý Duy sững sờ.
"Sao tài khoản của mình có thêm 10 triệu vậy!" Quý Duy sốc đến nỗi suýt nữa làm rớt điện thoại, cũng may phản xạ nhanh nên cậu bắt kịp.
Bạn cùng phòng Thôi Cửu đang viết luận văn nghe thấy động tĩnh của cậu thì vui vẻ ngó đầu ra nói: "Nếu không biết cậu chơi game, tôi cứ tưởng nhân dân tệ chứ, cần gì ầm ĩ thế."
Thật ra là nhân dân tệ.
Sau vài phút, Quý Duy mới bình tĩnh lại được. Cậu đoán chắc Lục Thận Hành chuyển tiền cho mình nên hít sâu một hơi, cân nhắc rồi gửi một tin nhắn qua.
[Quý Duy] Số tiền có nhiều quá không?
[Lục Thận Hành] Học cách quen dần đi.
Quý Duy run tay: "..."
Lần đầu tiên có số tiền lớn như vậy, Quý Duy mất ngủ nằm trên giường. Sáng hôm sau cậu dậy đi học với hai quầng thâm dưới mắt, trông có vẻ mệt mỏi thấy rõ.
Giờ ra chơi, cậu không nhịn được hỏi Trần Ngôn: "Nếu ai đó cho cậu 10 triệu, cậu sẽ làm gì?"
Trần Ngôn nhìn cậu với vẻ cái này còn phải hỏi nữa sao: "Tất nhiên lao đến gọi người đó là bố ngay."
"Người đó khá quan tâm đến tuổi tác."
Quý Duy nghĩ một lúc rồi nói.
Trần Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đột ngột mở miệng: "Quý Duy à, không lẽ có ai muốn bao nuôi cậu à?"
Quý Duy phủ nhận: "Chúng tôi hợp pháp mà."
Trần Ngôn: ... Cái này còn phân hợp pháp và không hợp pháp nữa hả?
Sau giờ học, Quý Duy từ chối lời mời tâm sự của Trần Ngôn. Cậu bắt xe buýt đến Đài Truyền hình Yến Thành.
Giám đốc Chu ngồi trong văn phòng xem tài liệu lập kế hoạch cho chương trình <Đại Quốc Khí Vật>. Ông nhịn nhục thuyết phục nhà tài trợ lớn nhất của chương trình <Quốc Phong> đầu tư nhưng kinh phí sản xuất bị cắt giảm rất nhiều, chỉ còn một phần ba so với ban đầu.
Nhưng tin vui là tỷ suất người xem của chương trình <Thiếu niên esports> trên đài Cà Chua cũng giảm sút nhiều, nghe nói là vì khách mời nổi tiếng nhất Văn Tranh sợ đắc tội người nào đó nên đã ra nước ngoài. ( truyện trên app T Y T )
Điều này khiến giám đốc Chu yên tâm hơn nhiều.
Chỉ cần không có đối thủ cùng khung giờ, dù Đại Quốc Khí Vật không thể so sánh được với Quốc Phong về mức độ hot nhưng ít nhất vẫn có thể hoà vốn, chứ không vị trí giám đốc của ông sẽ nguy hiểm trong kỳ đánh giá cuối năm.
Giám đốc Chu lắc đầu, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài: "Mời vào."
Quý Duy bước vào văn phòng giám đốc.
Giám đốc Chu hơi bất ngờ: "Đến hủy hợp đồng à, ngồi đi."
So với lúc nóng giận trong cuộc điện thoại lần trước, giờ ông đã có thể bình tĩnh đối mặt với Quý Duy vì ông đã tìm được khách mời thích hợp hơn - Cố Hoài Y.
Thành thật mà nói, ngoại hình của Quý Duy đẹp hơn Cố Hoài Y nhưng Cố Hoài Y khéo ăn khéo nói, biết xử sự, có thể mang lại giá trị lớn hơn cho đài so với Quý Duy.
Lúc này đạo diễn Trương cũng đẩy cửa bước vào, thấy Quý Duy gầy đi nhiều so với trước, hơi tiếc nuối khuyên: "Gia đình cậu thế này mượn một triệu cũng không dễ gì, cậu thật sự không cần suy nghĩ lại sao?"
Ông thật sự tiếc nuối.
Làm trong ngành giải trí nhiều năm, đây là lần đầu ông thấy người mới nổi tiếng nhanh đến thế nhưng chưa kịp thành ngôi sao đã chọn từ bỏ.
Hơn nữa gia thế cũng bình thường, biết đâu gia đình phải vay mượn mới có một triệu tiền mặt, tiền vay càng vay càng nhiều, ông thật sự không đành lòng nhìn thiếu niên bước lên con đường tội lỗi.
"Không cần đâu."
Quý Duy từ chối.
Đột nhiên có thêm 10 triệu trong tài khoản ngân hàng của mình, cậu hoàn toàn không biết phải tiêu nó thế nào. Sau đó cậu đi ra ngoài tiêu một phần, lúc đấy mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Sau khi hoàn tất việc chấm dứt hợp đồng, cậu rời văn phòng không do dự chút nào. Vì vậy Quý Duy đã không nghe thấy những lời bàn tán đầy thương cảm trong văn phòng sau khi cậu đi.
"Bởi vậy tôi không thích giao dịch với những người trẻ tuổi tý nào. Trong mắt họ chỉ có đúng và sai, không phân biệt được lợi ích và tổn hại. Ông có nhớ Tề Khả không, lúc đó anh ấy tỏ ra anh hùng trên mạng xã hội rồi bây giờ không một đài truyền hình nào dám mời anh ấy cả."
"Đúng vậy, họ không hiểu cái gì gọi là nhượng bộ. Tôi thật sự rất thích cậu Quý Duy nhưng không hiểu sao cậu ấy lại cứng đầu thế."
...
Quý Duy chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi bước ra khỏi đài Truyền hình Yến Thành.
Đài Truyền hình Yến Thành cách bệnh viện của Lục Thận Hành không xa lắm nhưng không có tuyến xe buýt đi thẳng tới đó nên cậu đành gọi một chiếc taxi đến bệnh viện.
Gần đến giờ tan làm, hành lang bệnh viện cũng không quá đông người. Cậu vô tình va chạm vào một người đi ngược chiều.
- Một người không ngờ sẽ gặp phải.
"Quý Duy?"
Người đó mấp máy miệng, nhìn cậu chằm chằm với vẻ không dám tin: "Vậy ra... gia đình cậu đã chuyển đến Yến Thành rồi, chẳng trách không ai biết cậu đi đâu."
Quý Duy đột nhiên cứng người.
Rất nhiều ký ức xa xưa ùa về não cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được. Cậu mím chặt môi, tay chân lạnh buốt.
- Những chuyện cậu tưởng đã quên từ lâu.
"Sao cậu ấy không nói lời nào."
"Vậy mà cậu ấy đã thuộc lòng tất cả bài học đó!"
"Mẹ tôi bảo không được chơi với cậu ấy. Bà ấy từng thấy cậu ấy ở bệnh viện nên nói rằng mẹ cậu ấy bị bệnh tâm thần, cậu ấy cũng vậy."
"Vậy có phải Quý Duy là quái vật không?"
"Chắc chắn rồi, cậu ấy khác với chúng ta mà."
...
Trong những ký ức đen trắng đó, dường như cậu luôn luôn cô độc, không ai dám tiếp xúc hay nói chuyện với cậu, tất cả đều tránh xa cậu.
Bởi vì mọi người nói bệnh tâm thần sẽ lây lan, chỉ có quái vật mới chơi cùng quái vật.
Không ai muốn trở thành quái vật cả.
Người đó tiến lên một bước, đầy sự hối lỗi nói: "Tôi rất xin lỗi về những chuyện trong quá khứ, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi..."
Quý Duy vô thức lùi về sau.
Đúng lúc đó, cậu nghe thấy phía sau vang lên một tiếng: "Duy Duy."
Cậu quay lại.
Là Lục Thận Hành.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng làm nổi bật vẻ thanh tú. Ánh mắt anh dừng trên người Quý Duy, giọng nói trầm thấp: "Đến đây."
Giống như được ân xá vậy.
Quý Duy nhẹ nhõm bước tới, đón lấy xe lăn từ tay y tá. Khi chạm vào xe lăn, không hiểu sao cậu cảm thấy dường như đã yên tâm ngay lập tức.
Những ký ức đen trắng cũng biến mất.
Quý Duy đẩy Lục Thận Hành vào phòng bệnh.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Người đàn ông dừng một lúc, hình như đang tìm lời: "Em sợ anh ta à?"
Quý Duy lắc đầu: "Không ạ."
"Anh ta làm em buồn hả?"
Quý Duy im lặng một lúc: "Ừm."
"Vậy sau này đừng gặp nữa."
Người đàn ông nói nhỏ.
Quý Duy lại “ừm” một tiếng.
Bỗng dưng cánh tay cậu bị người đàn ông kéo lại. Trước khi Quý Duy kịp phản ứng, bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông luồn vào eo cậu rồi ấn mạnh vào lòng mình.
Khi Quý Duy phản ứng lại, đôi môi ấm áp của người đàn ông đã hạ xuống. Một bàn tay khác dịu dàng nhưng kiên quyết giữ gáy cậu không cho cử động.
Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng, khi Quý Duy hé môi người đàn ông lợi dụng cơ hội chen vào sâu hơn, mang theo tính xâm lược khiến người ta không thể thoát ra. Toàn bộ cơ thể Quý Duy dường như bị bao bọc trong nụ hôn này.
Nụ hôn thật nồng nhiệt.
Người đàn ông vẫn cứ luôn toát lên vẻ cấm dục trông càng gợi tình hơn.
Quý Duy bị hôn đến mức thở không ra hơi. Người đàn ông buông cậu ra, dùng giọng điệu quyến rũ hỏi: "Bây giờ vui chưa?"
Mặt Quý Duy đỏ bừng lên không biết phải trả lời thế nào, nói không vui hình như không hay lắm mà nói vui cũng hơi kỳ.
Người đàn ông lại hỏi: "Không biết à?"
Tai Quý Duy đỏ lên.
Lục Thận Hành cúi mặt, rất tự nhiên mở miệng: "Vậy hôn thêm lần nữa."
Giây tiếp theo Quý Duy đã nằm gọn trong lồng ngực anh lần nữa. Những nụ hôn tinh tế của người đàn ông rơi lên trán, môi và cổ Quý Duy, nồng nhiệt đến mức để lại vết đỏ rõ ràng.
Khi chàng trai còn đang mơ màng vì những nụ hôn thì bỗng nhớ ra trong thỏa thuận không phải chỉ ghi hôn một lần mỗi ngày thôi sao?
Hôm nay có vẻ như đã hai lần rồi.