Tin tức về chương trình truyền hình thực tế mới "Cửa hàng nhỏ Cố Cung" sẽ được ghi hình đã nhanh chóng lan truyền khắp Weibo. Lịch phát sóng của chương trình trùng với chương trình "Đại Quốc Khí Vật", hầu hết mọi người đều không lạc quan về khả năng cạnh tranh của Cố Cung lắm.
[Thanh Diệp Tử] Rõ ràng đội ngũ khách mời của Cố Cung kém xa so với đài Yến Thành, không biết Cố Cung nghĩ thế nào.
[Tiểu Dã Thái Lang] Ừm, tôi tin vào trình độ sản xuất của Cố Cung nhưng sự chênh lệch về mức độ nổi tiếng giữa các chương trình trực tuyến và truyền hình quá lớn. Lúc đó về mặt rating sẽ rất khó khăn, spotlight sẽ bị lấn át hoàn toàn bởi "Đại Quốc Khí Vật". Chỉ mong đánh giá về chất lượng có thể vượt lên.
[Cầu Vồng Bào Ngư] +1
Không biết tự tin vào chương trình hay muốn giữ bí mật mà danh sách khách mời của "Cửa hàng nhỏ Cố Cung" được giữ kín cho tới tận ngày phát sóng. Ngay cả Quý Duy cũng không biết những khách mời khác là ai.
Cậu đi theo nhân viên kéo vali từ sân bay Yến Thành tới một thị trấn nhỏ ven biển phía Tây Nam nước Mỹ tên St.Rhens.
Nhân viên công tác đưa cho cậu một thẻ nhiệm vụ và bản đồ của St.Rhens.
Cậu mở thẻ nhiệm vụ:
- Xin mời quý khách tìm địa điểm của Cửa hàng nhỏ Cố Cung trên bản đồ.
Trong khi đó, phòng livestream "Cửa hàng nhỏ Cố Cung" cũng được mở bí mật trên trang web chính thức của Cố Cung. Ban đầu lượng người vào xem không nhiều do đối tượng khán giả có phần trùng lặp với chương trình "Quốc Phong".
[Số lượng bình luận ít quá.]
[Á á á! Có cả Duy Duy nữa sao, tôi có thể hy vọng thêm ảnh đế Lục không, thật sự rất muốn thấy hai người cùng xuất hiện!]
[Tỉnh táo lại đi! Ảnh đế Lục vẫn đang nằm viện cơ mà, làm sao có thể tham gia chương trình được? Dù sao có Duy Duy tôi đã rất bất ngờ rồi, trước đây xem "Quốc Phong" động lực lớn nhất của tôi chính là cậu ấy.]
[+1, tôi sẽ đi báo cho các chị em trên Weibo!]
Quý Duy mở bản đồ ra, vị trí của Cửa hàng nhỏ Cố Cung nằm ở góc đông nam của bản đồ gần bờ biển. Cậu chỉ cần đi dọc theo đường chính của thị trấn là tới nơi.
Điểm khác biệt lớn nhất của "Cửa hàng nhỏ Cố Cung" so với "Quốc Phong" chính là tốc độ chậm rãi, không có áp lực phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian nhất định. Quý Duy có thể thong thả khám phá thị trấn St.Rhens và chiêm ngưỡng cảnh quan dọc đường.
[Không gian ở đây nhìn thoải mái quá.]
[Trình độ quay phim rất đỉnh, từ ánh sáng cho tới góc máy, chất lượng ngang hàng chương trình chính thức luôn. Cảm giác như đoàn làm phim quốc tế vậy á.]
[+1, thiết bị độ phân giải rất cao, ngay cả gân lá cây cũng nhìn rõ. Lần này Cố Cung đầu tư lớn thật, trước đây tôi cứ tưởng là chương trình ngân sách trung bình thấp chứ.]
[Vẫn phải xem nội dung chương trình mới được chứ. Phía "Đại Quốc Khí Vật" phòng livestream đã vượt 7 triệu người xem rồi, còn bên này mới 40 vạn thôi.]
Đến nơi, phản ứng đầu tiên của Quý Duy là liệu mình có đi nhầm địa điểm không?
Cậu ngước nhìn biển hiệu vài lần.
Đúng là Cửa hàng nhỏ Cố Cung rồi.
Ngoại trừ biển hiệu viết "Cửa hàng nhỏ Cố Cung" còn mới tinh ra, tất cả những thứ khác đều cũ kỹ, sàn nhà phủ đầy bụi, bàn ghế lộn xộn, tường cũng vẽ vời lung tung.
[Hahaha mặt mày Duy Duy trông lúng túng quá, mà chẳng phải là quay chương trình nghiêm túc sao?]
[Vừa bắt đầu đã ở độ khó địa ngục rồi!]
[Haha, hấp dẫn quá, theo dõi thôi.]
Quý Duy chuẩn bị bước vào trong thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói nhiệt tình của một thanh niên: "Chào cậu, cậu là Quý Duy phải không?"
Cậu quay người lại, thanh niên kia có ngoại hình đẹp trai, đôi mắt phượng rất dài và sâu, cậu cảm thấy thanh niên này trông hơi quen.
Thanh niên chủ động bắt tay cậu, có hơi ngượng ngùng nói: "Tôi tên Tiêu Trì, trước đây từng xem chương trình có cậu, cách cậu vẽ tranh viết chữ rất đẹp, chúng ta có thể kết bạn WeChat được không? Sau này quay chương trình cũng thuận tiện hơn."
Tiêu Trì à?
Quý Duy nhớ ra rồi, có vẻ là thành viên nổi tiếng của một nhóm nhạc nam đang hot, cậu gật đầu: "Đương nhiên là được."
[Ô ô ô ô ô, anh Trì của em!]
[Cả Tiêu Trì cũng mời đến, đội hình của Cố Cung khá đấy.]
[Nghe nói Tiêu Trì trên sân khấu rất lạnh lùng mà, sao tôi cảm giác trước mặt Duy Duy anh ấy như fanboy vậy?]
[Cặp mới này đáng để ship!]
Hai người vừa trao đổi xong Wechat, Quý Duy lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng "Quý Duy", giọng quá quen thuộc đến mức khiến cậu ngớ ngẩn cả người.
Khu bình luận cuồng lên.
[Trời ơi, không nhìn nhầm chứ! Ảnh đế Lục!]
[Hình chụp kỷ niệm hàng đầu nè.]
[Tôi cảm động quá, dù chân bị thương như vậy mà vẫn cố gắng tham gia chương trình, không uổng công anh ấy có thể trở thành ngôi sao điện ảnh.]
[Tôi vừa nhìn Weibo, giờ đã lên No.1 hot search rồi.]
[Là fan của cặp Lục-Quý, tâm trạng tôi giờ thoải mái ghê, có thêm đường ăn tiếp rồi.]
Quý Duy vừa xoay người đã bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn chăm chú, không hiểu sao cậu cảm thấy có hơi chột dạ. Cậu tiến lại gần, rất tự nhiên đẩy chiếc xe lăn của người đàn ông vào trong cửa hàng.
Im lặng một lúc.
"Cậu ta nói gì với em vậy?"
Đột nhiên người đàn ông lên tiếng, khóe môi mím chặt lại thành một đường thẳng.
"Chỉ trao đổi Wechat để tiện cho sau này liên lạc thôi."
Quý Duy không cần suy nghĩ trả lời anh.
"Vậy à."
Giọng điệu của gười đàn ông có vẻ như đang suy nghĩ.
Quý Duy "ừm" một tiếng, chuẩn bị tiếp tục đẩy xe lăn đi thì nghe thấy giọng trầm của người đàn ông: "Đưa điện thoại cho tôi."
Điện thoại của thần tượng cậu hết pin à...
Quý Duy đưa điện thoại cho Lục Thận Hành. Lục Thận Hành nhận lấy, ngón tay thon dài vuốt màn hình kéo Tiêu Trì vào danh sách đen.
"Xong rồi."
Anh trả lại điện thoại cho Quý Duy.
[Quay phim kém cảm xúc thế! Vừa mới khen xong, sao không quay màn hình điện thoại. Huhu em muốn xem ảnh đế Lục chơi xấu cái gì.]
[Chẳng lẽ chặn Tiêu Trì à?]
[Không thể nào, ảnh đế Lục là người như vậy sao?]
Người đàn ông im lặng cúi đầu, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì.
Quý Duy nghĩ anh chỉ xem giờ nên nhận lại điện thoại bỏ vào túi.
Trong khoảng thời gian cậu đẩy Lục Thận Hành đi một vòng, các khách mời còn lại cũng lần lượt đến đông đủ. Theo lý thì phải tự giới thiệu nhưng khi Quý Duy đẩy xe lăn ra ngoài, cậu phát hiện...
Toàn là những khuôn mặt quen thuộc!
Ngoại trừ Tô Văn vì chuẩn bị concert nên không thể đến ra và thêm một Tiêu Trì, còn lại đều là khách mời ban đầu của Quốc Phong.
[Không hiểu sao tôi thấy hơi cảm động, mọi người đều hủy hợp đồng với Đài Truyền hình Yến Thành và tái hợp ở đây à. Giờ nhìn Triệu Việt tôi cũng thấy ưng mắt rồi, anh ấy chỉ hơi thích làm bộ thôi.]
[Á á á á á á, fan cũ của Quốc Phong coi Đại Quốc Khí Cụ chi nữa, qua xem Cửa Hàng Nhỏ Cố Cung thôi.]
[Đến rồi đến rồi, vừa xem Đại Quốc Khí Cụ xong, khách mời quá cứng nhắc, chẳng vui tí nào.]
[Thật tốt vì mọi người vẫn ở bên nhau.]
Sau khi khách mời tề tựu đông đủ, đạo diễn mới bắt đầu nói nhiệm vụ: "Nhiệm vụ của mọi người là quản lý cửa hàng nhỏ Cố Cung này, vốn khởi nghiệp 1000 đô la. Hãy biến nó từ tàn tạ thành thịnh vượng, thu hút nhiều khách hàng đến cửa hàng."
"Chi tiết nhiệm vụ xin vui lòng tải và cài đặt ứng dụng cửa hàng nhỏ Cố Cung trên trang web chính thức Cố Cung, hoàn thành nhiệm vụ từng kỳ theo hướng dẫn của ứng dụng."
Còn cả ứng dụng nữa à?
Quý Duy tải và mở app Cửa hàng nhỏ Cố Cung ra.
Giao diện chính là vô số sản phẩm văn hóa sáng tạo như son Cố Cung, băng dính, sổ tay, thậm chí cả mỹ phẩm, lẩu...
Nhưng cần giá trị phổ biến để mở khóa.
Chương trình càng nổi tiếng càng mở được nhiều sản phẩm văn hóa sáng tạo và cửa hàng sẽ càng bán được nhiều sản phẩm hơn. Đây có thể coi là chế độ tương tác hai chiều giữa khách mời và khán giả.
[Tôi đã đi kêu gọi người hâm mộ trên mạng xã hội rồi, chỉ cần cố gắng thôi! Chỉ cần chương trình không phát sóng nửa đêm là tôi có thể cố.]
[Những sản phẩm này đều mới cơ à, có bán ở trong nước không, cuộn băng dính hình bản đồ Ngàn dặm sông núi đẹp vãi.]
[Cửa hàng nhỏ Cố Cung ơi, tôi có thể làm được đó! Các chị em nhanh chóng kêu gọi người hâm mộ đi, tôi không thể chờ đợi được đến lúc bán lẩu đâu.]
Quý Duy mở phần nhiệm vụ hôm nay.
Nhiệm vụ hôm nay là thu hút khách hàng đầu tiên.
Phần thưởng cho nhiệm vụ là một sản phẩm văn hóa sáng tạo ngẫu nhiên.
Nhưng cậu nhìn cửa hàng cũ kỹ, kệ hàng trống trơn kia, như này liệu có thể thu hút... khách hàng không?
Đương nhiên việc cấp bách là phải dọn dẹp cửa hàng.
Ông Mã Lập Thanh và Lục Thận Hành thuộc nhóm già yếu bệnh tật nên họ đi siêu thị mua đồ dọn dẹp. Còn Quý Duy, Triệu Việt và Tiêu Trì phụ trách sắp xếp bàn ghế.
Quý Duy xắn tay áo chuẩn bị nhấc cái bàn đổ trên sàn thì một bàn tay nhanh hơn cậu đã nhấc bàn lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn, là Tiêu Trì.
Tiêu Trì đỡ cái bàn thẳng dậy, nói như việc đương nhiên: "Để tôi làm là được rồi."
Quý Duy lùi ra xa một chút, chuẩn bị nhấc cái tủ lên, không ngờ Triệu Việt cau mày nhanh tay đỡ cái tủ lên trước: "Quý Duy à cậu đừng cản tôi làm việc."
Cậu đi vào giữa, đang muốn nhấc cái ghế thì hai bàn tay khác đã nắm hai đầu ghế.
Tiêu Trì mỉm cười không buông tay ra: "Tôi còn trẻ sức khỏe tốt, khỏi làm phiền tiền bối Triệu."
Triệu Việt lạnh lùng cười: "Dù cậu ra mắt muộn hơn tôi nhưng về tuổi tác tôi nhỏ hơn cậu hai tuổi, sức khỏe ai tốt hơn còn chưa biết."
[Có cảm giác bối rối như bị cuốn vào không khí của chiến trường.]
[Tại sao lại đem chuyện thể lực ra bàn?]
[Lầu trên à bạn dâm quá đấy.]
Kết quả của cuộc tranh cãi là cả hai cùng nhấc, một cái ghế nhỏ mà phải hai người đàn ông trưởng thành cùng đỡ thẳng lên. Đã vậy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ai cũng không nhường ai.
Quý Duy: "..."
Thế là cậu chỉ có thể suy nghĩ về cách bố trí cửa hàng.
Cửa hàng nhỏ Cố Cung có tổng cộng hơn 200 mét vuông, còn có sân sau để trồng rau, không gian ban đầu vô cùng thoải mái.
Nhưng điều kiện mở khóa các sản phẩm văn hóa lại rất khắt khe. Phải đạt 10 triệu view mới có thể mở khóa băng dính Cố Cung. Bây giờ phòng livestream mới có 8 triệu, ít nhất phải đến ngày mai mới mở được.
Không có sản phẩm thế làm sao thu hút khách hàng đầu tiên được đây?
Quý Duy rơi vào trầm tư.
Bỗng cậu ngẩng đầu lên nhìn bức vẽ trên tường, nhiệm vụ nói là thu hút khách hàng chứ không nói khách hàng bắt buộc phải mua hàng mà.
Cậu nhắn tin cho Lục Thận Hành.
[Quý Duy] Có thể mua sơn acrylic không?
Một lúc sau Lục Thận Hành mới trả lời cậu một câu: "Có thể."
Quý Duy thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy giấy bút từ balo ra vẽ bản thiết kế cơ bản cho cửa hàng. Cậu chưa vẽ được bao lâu thì ông Mã Lập Thanh đã xách túi to túi nhỏ chứa đồ dọn dẹp về.
Triệu Việt và Tiêu Trì tiếp nhận chổi và cây lau rồi bắt đầu dọn dẹp lau chùi lần cuối cùng. Quý Duy nhìn ra cửa hàng không thấy thần tượng mình đâu.
Ông Mã Lập Thanh nhìn ra vẻ ngạc nhiên của cậu nên giải thích: "Tiểu Lục nói đi mua sơn gì đó, sợ các cậu cần dọn dẹp gấp thành ra bảo tôi về trước."
Thần tượng của cậu vẫn ngồi trên xe lăn.
Quý Duy nhắn tin cho Lục Thận Hành.
[Quý Duy] Anh đang ở đâu? Em tới tìm anh.
[Lục Thận Hành] Nhớ anh rồi à?
Tay Quý Duy đang gõ tin nhắn khựng lại, gõ một đoạn rồi xóa bớt, chưa kịp gửi đi Lục Thận Hành lại gửi tin nhắn tới.
[Lục Thận Hành] Sẽ quay lại ngay thôi.
Nhưng mãi đến chiều Lục Thận Hành mới về. Người đàn ông đẩy xe lăn, trên trán anh nhễ nhại mồ hôi khó nhận ra đưa màu nước cho Quý Duy, giọng điệu bình thản: "Tôi về rồi."
[Ui ui ui ui ui ảnh đế Lục tốt quá đi, nửa câu cũng không nhắc tới việc mình chạy đến 3 siêu thị cuối cùng mới mua được màu ở một cửa hàng vật liệu vẽ về.]
[Xem kìa! Đây mới là khí thế của chính thất!]
[Sao bỗng nhiên cảm thấy càng thêm căng thẳng nhỉ?]
Quý Duy nhận lấy màu nước, mím môi: "Chắc chắn rất mệt phải không?"
"Mệt lắm."
Người đàn ông nói với giọng điệu bình thản.
Quý Duy rất tự trách mình, cậu tưởng đâu siêu thị có bán chứ. Nếu biết khó mua đến vậy cậu đã tự đi rồi.
Người đàn ông nhìn rõ biểu cảm của Quý Duy, anh rũ mắt cởi tai nghe ra, hầu kết lăn lên lăn xuống, từ từ nói: "Nếu em hôn anh một cái anh sẽ không mệt nữa."