Game thủ nổi tiếng Văn Tranh bắt đầu hẹn hò với một streamer mới.
Vậy... Quý Duy phải làm sao đây?
Tin tức này lan truyền với tốc độ kinh ngạc khắp Bilibili, ai ai cũng biết, thế nên Quý Duy vừa mới đăng nhập tài khoản đã thấy vô số bình luận đầy cảm thông.
[Con mắt của Cthulhu]: Không ngờ Văn Tranh cũng là người nhìn bề ngoài, tôi thấy người mới đó rồi, thật sự rất xinh đẹp, ôi, Duy Duy đừng khóc, giọng của cậu vẫn hay hơn người mới đó mà.
[Thủ lĩnh mặt trăng]: Những người hâm mộ cặp đôi này chắc tim đều vỡ tan tành rồi, ai cũng thấy được sự thân mật giữa hai người, không ngờ Văn Tranh quay đầu là tìm người khác ngay, thật tội nghiệp Quý Duy.
[Bông hoa thế kỷ]: Thật đáng tiếc, tôi nghe nói nhà Văn Tranh giàu có, ngoại hình lại đẹp trai, hôm nay Quý Duy chắc không livestream nữa đâu.
Ngược lại, Quý Duy thấy hơi khó hiểu.
Cậu thật sự... không cần sự cảm thông này.
Trái lại, cậu còn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu và Văn Tranh đều là các streamer game, chỉ là cậu là kẻ vô danh, còn Văn Tranh là streamer triệu người theo dõi, hai người quen biết nhau qua một game bắn súng góc nhìn thứ nhất.
Có lẽ thấy cậu chơi khá, Văn Tranh trước đây thường rủ cậu cùng livestream, cậu cũng ngại từ chối, dần dà họ có một số fan ship cp, cậu thì không sao nhưng lo ngại sẽ gây rắc rối cho Văn Tranh.
Giờ thì cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Sau khi gửi lời chúc mừng cho Văn Tranh, một streamer cậu chơi khá ăn ý gửi tin nhắn tới.
Kẻ hủy diệt thế giới: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Quý Duy: "Có gì không ổn, tôi và Văn Tranh chỉ là bạn bình thường, chuyện ship đôi là do fan nói đùa thôi mà, cậu không tin thật chứ?"
Kẻ hủy diệt thế giới: "Cậu không thấy anh ta có ý với cậu à? Anh ta luôn khen giọng cậu hay mà, chúng tôi đều nghĩ hai người sẽ ở bên nhau, chỉ là vấn đề thời gian, không ngờ đấy nhỉ."
Quý Duy rơi vào trầm tư: "Có… thật á?"
Cậu nhớ ra rồi.
Cậu không bao giờ facecam khi livestream, Văn Tranh từng hỏi về ngoại hình của cậu, cậu trả lời là bình thường thôi, thế là Văn Tranh thường vui vẻ bỗng trở nên lạnh nhạt, hiếm khi rủ cậu cùng livestream nữa.
Cậu cứ tưởng là tránh hiểu lầm.
Không ngờ là bị...
Ghét bỏ.
Trong nháy mắt, tâm trạng Quý Duy hơi phức tạp, từ nhỏ tới lớn nhận vô số thư tình, đây là lần đầu có cảm giác như vậy, nhưng cậu cũng không để tâm nhiều, chỉ cười cười.
Kẻ hủy diệt thế giới cảm thán: "Cậu quả thật không hề thích Văn Tranh rồi đấy, tôi rất tò mò, nếu ngay cả anh ta cậu cũng không để ý tới, vậy cậu muốn tìm kiếm mẫu người như thế nào?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Quý Duy nói ngắn gọn: "Giống Lục Thận Hành."
Thần tượng của cậu chính là Lục Thận Hành.
Quý Duy là fan của anh đã 7 năm, từ 12 tuổi đến 19 tuổi, chứng kiến anh từ một tân binh tài năng đến Tam kim ảnh đế trẻ tuổi nhất.
Năm ngoái khi bỏ lỡ giải Nam diễn viên chính xuất sắc tại Liên hoan phim Cannes, cả thế giới đều tiếc nuối cho anh.
Và poster của Lục Thận Hành cũng đồng hành cùng Quý Duy vượt qua những kỳ thi khó nhọc, từ kỳ thi cấp 2, cấp 3, cho đến đại học.
Có thể nói, Lục Thận Hành là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu.
Kẻ hủy diệt thế giới im lặng: "...Điều này khó thật đấy."
Tiếp đó anh ta lại gửi thêm một câu: "Có vẻ như về sau cậu chỉ có thể theo đuổi con đường độc thân thôi."
Lần này đến lượt Quý Duy im lặng.
Cậu nhìn đồng hồ.
Sắp muộn rồi.
Cậu đóng laptop lại, vừa cài nút áo sơ mi bị tuột ra, vừa vội vàng đi về phía cửa, khi ra ngoài cậu còn nói vọng vào với bạn cùng phòng: "Tôi đi đây."
"Hôm nay có tiết à?"
Bạn cùng phòng từ trên giường bò dậy, nhìn lịch học một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Chiều thứ 6 không có tiết mà."
Quý Duy lắc đầu: "Không phải đi học."
Nửa câu còn lại cậu không nói ra.
Là đi xem mắt.
Quý Duy bước ra khỏi ký túc xá.
Lý do cậu không nói vì sợ làm Trần Ngôn hoảng hốt.
Là sinh viên năm 2 chưa ra trường, chính bản thân cậu cũng không nghĩ việc xem mắt lại xảy ra với mình, huống hồ là người khác.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Mẹ của đối tượng xem mắt là bạn cũ nhiều năm không liên lạc của mẹ cậu, vì việc kết hôn của con trai mà lo lắng đến mức nhập viện, khi nghe hai tiếng "xem mắt ", mẹ cậu cũng không nỡ từ chối.
Tuy nhiên, cậu nghĩ rất rõ ràng.
Hôm nay chỉ là điểm danh thôi, thậm chí cả thông tin của đối phương cũng không xem.
Chỉ biết họ Lục, công việc bận rộn nên không có thời gian tìm bạn gái nên kéo dài đến bây giờ.
Suy đoán hợp lý.
- Hoặc là bác sĩ ngoại khoa, hoặc... lập trình viên.
Cậu vừa đeo balo vừa cầm sách, trong balo còn đầy tài liệu ôn thi giữa kỳ rồi gọi taxi đến Ngân Cảng.
Ngân Cảng là nhà hàng Nhật nổi tiếng nhất thành phố C, dĩ nhiên giá cả cũng rất đắt đỏ, trung bình 400-500 nghìn một người, ngay cả những đại gia như Trần Ngôn cũng phải đặt trước, thời gian đặt trước thường trên 3 tháng.
Tất cả thông tin trên đều lấy từ bách khoa.
Đây cũng là lần đầu cậu đến đây.
Khác với hình dung đông nghịt khách, nhà hàng khá vắng vẻ.
Phục vụ mặc kimono màu xanh đậm đứng im lặng hai bên lối vào, cúi đầu chào cậu: "Chào anh Quý."
Quý Duy không quen với không khí trang trọng như vậy, nói đùa: "Hôm nay khách không nhiều ha?"
Thái độ của người phục vụ càng cung kính hơn: "Anh Lục đã đặt cả nhà hàng rồi ạ."
Đặt... cả nhà hàng á?
Quý Duy ho sặc sụa một cái, hơi giật mình, đưa mắt nhìn quanh nhà hàng không còn trống trơn nữa mà lấp lánh ánh vàng ròng của đồng tiền.
Thật sự không cần thiết.
Thật sự không cần thiết.
Dù làm việc ở BAT hay Silicon Valley, một năm chia cổ phiếu cũng chỉ khoảng 10 triệu, chi gần 100 triệu cho một bữa ăn, ngoài xa xỉ cậu không nghĩ ra từ nào khác.
Cậu đi theo hướng dẫn của phục vụ vào trong nhà hàng, tại một bàn gần cửa sổ, cậu nhìn thấy bóng lưng của anh Lục.
Lưng thẳng tắp, bộ vest cắt may tinh xảo làm nổi bật vòng eo thon gọn và đôi chân dài, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết phong thái lỗi lạc.
Và còn rất quen mắt nữa.
Rất giống thần tượng của cậu... Lục Thận Hành.
Cậu đi lại gần.
Càng nhìn càng giống.
Không phải thật sự là Lục Thận Hành chứ?
Nghĩ vậy, chính cậu cũng cười thầm, thần tượng của cậu là ai chứ? Làm sao lại đi xem mắt chứ?
Cậu cúi đầu đi đến bên bàn.
Sột soạt -
Kéo ghế ra.
Chưa kịp ngồi xuống, giọng nam trầm đều của anh vang lên, chất giọng hay đến nỗi nghe như rượu whisky lắc nhẹ cùng viên đá.
"Chào cậu, tôi tên Lục Thận Hành."
Anh ta vừa nói gì cơ?
Lục!
Thận!
Hành???!!!
Quý Duy rơi vào trạng thái sốc cực độ, một lúc sau cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt quá quen thuộc hiện ra trong đôi mắt cậu.
Nam nhân có đường nét sắc sảo và sâu sắc, mắt hẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên, đồng tử đen nhánh nhưng môi lại nhạt màu, mí mắt hơi cụp xuống, toát lên chút cảm giác xa cách.
Não của Quý Duy trống rỗng, cậu nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, đập mạnh đến nỗi thở cũng khó khăn, môi và lưỡi cũng khô khốc.
Cậu không phải đang mơ chứ?!
Quý Duy dụi mắt.
"Này bé con, có vấn đề gì à?"
Lục Thận Hành nhướn mi, hờ hững hỏi.
"Anh... anh là..."
Quý Duy cẩn thận nói.
Lục Thận Hành lướt qua ánh mắt hơi bối rối: "Là gì?"
"Là Lục Thận Hành thật sao?"
Đột nhiên người đàn ông bật cười, thực sự thấy buồn cười, vai rung nhẹ trong tiếng cười khúc khích.
"Đúng là thật đấy-" Giọng anh ta vẫn còn vương chút ý cười , ngừng một chút rồi hỏi: "Hay là cậu sờ thử xem?"
Là thật!
Là thật!
Hai từ đó vang vọng trong đầu Quý Duy, cậu giả bộ bình tĩnh, cúi xuống uống một ngụm nước chanh: "Không... không cần đâu."
Sau đó là sự im lặng ngột ngạt.
Đột nhiên, trước mặt cậu xuất hiện một quyển thực đơn, ngón tay dài của Lục Thận Hành cầm lấy thực đơn.
"Chúng ta xem nên ăn gì nhé?"
Quý Duy gật đầu ngượng ngùng, chuẩn bị nhận lấy thực đơn.
Nhưng Lục Thận Hành vẫn cầm chặt thực đơn, anh nhìn Quý Duy, thong thả nói: "Cậu vẫn chưa tự giới thiệu mình đấy."
Quý Duy ngước lên.
Vừa lúc đối diện với đôi mắt đen thẳm của nam nhân, phần trắng mắt hơi ánh xanh biếc, khoảnh khắc đó trái tim cậu như ngừng đập.
Sao Lục Thận Hành lại đẹp trai đến thế!
Tuy nhiên, đó không phải điểm chính.
Điểm chính là...
Thần tượng chính là đối tượng xem mắt của cậu!
Quý Duy kiềm chế ham muốn xin chữ ký, thở sâu một hơi, giọng hơi run: "Xin chào anh Lục, tôi tên Quý Duy, sinh viên năm 2 khoa Mỹ thuật trường Đại học Yến Thành."
Lục Thận Hành mỉm cười nhẹ: "Thì ra là một cậu nhóc."
Quý Duy: "............"
Cậu nghĩ một chút rồi phản bác: "Tôi đã 19 tuổi rồi."
Lục Thận Hành chỉ lười biếng ừm một tiếng.
Quý Duy lẩm bẩm: "Đủ tuổi kết hôn rồi."
Lục Thận Hành không nói gì.
Điều này khiến Quý Duy bỗng thấy hơi bối rối, do dự không biết có nên giải thích thêm gì không.
Nhưng dường như... bất kể giải thích thế nào cũng không ổn.
Thở dài.
Quý Duy lại uống một ngụm nước chanh.
Nước chanh chua chua mang theo vị đắng lướt qua đầu lưỡi, trái tim cậu cũng đang đắng.
"Vậy, cậu Quý..."
Đột nhiên, Lục Thận Hành lên tiếng.
Mang theo vài phần trang trọng.
Quý Duy căng thẳng đến nỗi cả người cứng đờ.
Lục Thận Hành chống cằm, nghiêng người về phía Quý Duy, giọng điệu bình thản hỏi: "Cậu có đồng ý kết hôn với tôi không?"