Dạy cái gì?
Quý Duy hơi lúng túng, ngay sau đó người đàn ông kéo cậu về phía mình, động tác đột ngột khiến Quý Duy không kịp phản ứng.
Khi nhận ra thì người đàn ông đã cúi xuống gần sát mặt cậu, khoảng cách gần đến mức như đang hôn, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ của cỏ cây từ người anh, cùng với hơi thở ấm áp.
Cậu vô thức tránh né.
“Sợ à?”
Người đàn ông không buông tay.
Tim Quý Duy đập mạnh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của Lục Thận Hành, do dự gật đầu.
Bất chợt Lục Thận Hành buông cậu ra, không biết cậu có nhìn nhầm không, dường như ánh mắt người đàn ông có vẻ tổn thương.
“Duy Duy, chúng ta đã kết hôn rồi.” Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, xoa xoa trán. Em có biết kết hôn nghĩa là gì không?”
Có nghĩa là anh có thể chiếm hữu cậu thanh niên này hợp pháp, anh hôn lên khóe mắt đỏ ửng của cậu thanh niên.
Nhưng anh luôn nghĩ em còn nhỏ, sợ làm em sợ, có thể từ từ, không ngờ cuối cùng em vẫn sợ anh? Sợ sự tiếp xúc và đụng chạm của anh.
“Vậy... ly hôn được không?”
Quý Duy cúi đầu xuống.
Cậu chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thận Hành, trên ti vi ở bệnh viện, nơi đó nồng nặc mùi khử trùng.
Năm đó cậu 12 tuổi, quen với cảnh im lặng cả ngày, không phải không nói được mà là không muốn nói.
Cậu chỉ muốn yên tĩnh ở trong thế giới của riêng mình.
Thế giới của cậu cách biệt với thế giới bên ngoài, dù không có hơi ấm nhưng mặt trời rực rỡ vẫn mãi treo trên bầu trời, không có bóng tối, chỉ có ánh sáng.
Nhưng các bạn cùng lớp càng lúc càng nhìn cậu với ánh mắt sợ sệt, như thể nhìn một con quái vật, ba cậu cũng lén khóc, thậm chí mẹ cậu còn xin nghỉ dài hạn để đưa cậu lên Bắc Kinh khám bệnh, dù chỉ về nhà được một lần mỗi năm.
Lúc đó cậu mới biết, bản thân mình... bị bệnh.
“Có thể là tự kỷ.” Bác sĩ ngồi trước máy vi tính ghi bệnh án, “Đứa trẻ này khá thiếu hụt serotonin, khiến em ấy có năng khiếu nghệ thuật, nhưng thế giới nội tâm lại rất nhạy cảm, sao anh chị không phát hiện sớm hơn...”
Lúc đó cậu không hiểu những điều đó.
Chỉ cảm thấy rất bực bội.
Tại sao cậu không thể mãi ở trong thế giới của mình? Thế giới bên ngoài tối tăm và xám xịt, con đường phía trước mọc đầy cỏ dại, che khuất cả bầu trời.
Cho đến khi Lục Thận Hành xuất hiện, ánh sáng bừng lên.
“Rầm” một tiếng -
Thế giới tối tăm bắt đầu sụp đổ, cỏ dại ngừng phát triển, muôn vật bắt đầu sinh trưởng.
Cậu thấy thế giới bên ngoài có những giọt nước rơi từ vách đá cao rơi xuống, có bầy quạ bay ngang bầu trời, có mạch nước ngầm ẩn hiện dưới lòng đất.
Cậu cố gắng bước ra khỏi thế giới của mình, cẩn thận tìm kiếm ánh sáng kia.
Lần đầu giao lưu với các bạn trong fandom...
Lần đầu học cách bài đăng trên mạng xã hội...
Lần đầu đến rạp xem phim của Lục Thận Hành...
...
Sống như một người bình thường.
Cậu quen nhìn lên ánh sáng đó, một sự tôn sùng tuyệt đối, khi ánh sáng ấy chỉ còn cách cậu gang tấc, dù chỉ là vô tình chạm vào, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là hưng phấn như tưởng tượng, mà là sợ hãi.
Sợ có một ngày lại trở thành quái vật.
Sợ Lục Thận Hành biết cậu là quái vật.
“Nhớ lấy.” Giọng nói của người đàn ông vang lên trên đầu, không chút cảm xúc, lạnh lẽo: “Nếu sợ, thì đừng say rượu trước mặt người đàn ông khác.”
Người đàn ông bỏ qua luôn chủ đề ly hôn, mím chặt môi, vẻ mặt vẫn ôn hòa nhưng ôn hòa đến khó đoán, mang chút xa cách khiến lòng người chợt sợ hãi.
Lục Thận Hành có vẻ đang giận.
Vì cậu nói sợ anh ấy sao?
Quý Duy nghĩ phải giải thích, nhưng không biết phải mở lời thế nào, môi mấp máy nhưng rồi lại khép lại, vai run nhẹ, chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng lưng Lục Thận Hành rời đi.
Sự dịu dàng của Lục Thận Hành chưa bao giờ mất đi.
*
9 giờ, buổi livestream chính thức bắt đầu.
Tề Khả mở trang web lên để ghi lại dữ liệu, đương nhiên lượng người xem livestream của Lục Thận Hành là cao nhất.
Điều khiến anh bất ngờ là Quý Duy tăng vọt lên, từ 87 người ở tập đầu tiên lên đến 730.000, gần như ngang ngửa với Tô Văn.
Phó đạo diễn Trịnh đi tới, nhíu mày: “Giờ này còn chơi điện thoại, mau theo đoàn quay đi!”
Tề Khả cung kính đưa điện thoại cho ông: “Đạo diễn Trịnh, đạo diễn Trương bảo tôi ghi lại số liệu, tôi phát hiện lượt xem của Quý Duy tăng đột biến, có nên xin mở thêm server để tránh xảy ra tắc nghẽn không ạ?”
Phó đạo diễn Trịnh liếc nhìn màn hình: “Mới 730.000 mà đòi mở server, đợi lượng xem cậu ta bằng Triệu Việt đi rồi hẵng nói, một người bình thường dù có hot đến đâu thì cũng có giới hạn.”
Lời ông nói cũng có lý.
Trong show, người bình thường hot lên không phải chuyện hiếm, nhưng thời thế cũng có lúc, đa phần chỉ là bong bóng xà phòng, khi show kết thúc thì lại trở thành vô danh, ít ai có thể duy trì được sức nóng.
Nhưng Tề Khả cảm thấy Quý Duy khác biệt.
Lượng người xem của cậu ấy tăng quá nhanh, và tốc độ tăng chưa có dấu hiệu chững lại, có thể sẽ trở thành hiện tượng thực sự.
Quý Duy không biết Tề Khả đánh giá mình cao đến vậy. 9 giờ, khách mời đã tới khu chợ trung tâm của đảo, giống như tập trước, tất cả đều gửi lại điện thoại và ví tiền.
Phong cách khu chợ rất giống Tuy Hải, nhiều nơi buộc dây ruy băng màu sắc, gió biển thổi bay lên.
Đạo diễn Trương cầm loa phóng thanh, lấy ra thẻ nhiệm vụ của tập này: “Chào mừng các bạn đến thành phố ven biển tuyệt đẹp - Tuy Hải, nơi đây có khu phố cổ Hải Thị nổi tiếng, có cá xuất khẩu khắp trong và ngoài nước, còn có nghề làm bút được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Nhiệm vụ đầu tiên trong hôm nay của các bạn là khám phá Tuy Hải, hai người lập thành một nhóm đi tìm thợ làm thuyền, bắt đầu hành động!”
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, Đỗ Nhược Tùng nhiệt tình ôm cánh tay Quý Duy, thì thầm: “Tập này chúng ta cùng nhóm nhé?”
Chưa dứt lời, anh đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lục Thận Hành.
Đỗ Nhược Tùng vội buông tay Quý Duy ra, ho khụ một tiếng: “Tôi và Duy Duy chỉ trao đổi tình cảm thôi, chuyện tổ đội không phải tôi quyết định, phải xem ý kiến của cậu ấy nữa.”
[Hahaha trao đổi tình cảm cái gì, cảm thấy được mong muốn sống sót mãnh liệt của Đỗ Nhược Tùng rồi đấy]
[Tôi đã ủng hộ cho Đỗ tiên sinh một vé hội viên CP, mong ông tránh xa thế giới của những người trẻ tuổi]
[Điểm tôi chú ý là từ đầu chương trình đến giờ, hình như Lục ảnh đế chưa nói với Duy Duy câu nào cả đúng không?]
[Ồ, hình như thế thật]
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Quý Duy.
Triệu Việt chuẩn bị lấy poster có chữ ký của mình ra.
Tô Văn mở balo ra lấy đĩa CD sưu tầm.
Nhưng động tác của bọn họ dừng lại khi nghe Mã Lập Thanh nói, yên lặng thu tay về.
Ông Mã Lập Thanh lấy từ trong ba lô ra một bộ tranh vẽ nhỏ mà ông đã chuẩn bị sẵn: “Quý Duy à, không biết cậu có thích bức tranh nhỏ này của tôi không, nếu cậu thích thì chúng ta chung nhóm để bàn nhé?”
[Trời, trời, trời! Tranh của Mã Lập Thanh, giá thị trường cũng lên đến hàng trăm triệu rồi đúng không? Ghen tị quá]
[Không đến trăm triệu đâu, nhưng kích thước này cũng phải 30, 40 triệu rồi]
[Bán cam rẻ lắm, 3 ngàn 1 quả, 10 ngàn 3 quả]
Tất cả đều bất ngờ.
Quý Duy vô thức nhìn về phía Lục Thận Hành, cảm nhận được ánh mắt của cậu, người đàn ông ngẩng lên nhìn lại.
Bất chợt -
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Hơi thở như ngừng lại, tim đập lỡ một nhịp.
Cậu không đọc được cảm xúc trong đôi mắt đen thẳm của Lục Thận Hành, giống như đang cố gắng kiềm chế, cậu nghĩ có lẽ người đàn ông này vẫn còn giận mình.
Quý Duy rời tầm mắt đi.
“Tôi với ông Mã sẽ cùng một nhóm.”
“Nhưng mà...”
Nhưng mà sao?
Mọi người chờ đợi câu nói tiếp theo của Quý Duy, ánh mắt Lục Thận Hành vẫn không rời cậu, mím môi lại.
Quý Duy nói: “Nhưng mà cháu không thể nhận bức tranh này, quá quý giá rồi.”
Mã Lập Thanh lắc đầu: “Đã là tranh thì làm gì bàn chuyện đắt rẻ, vẽ cho vui thôi, tôi thích thì tặng, có thể nói là tiền triệu, cũng có thể nói là vô giá.”
Có lẽ đây là phong thái của bậc thầy.
Quý Duy thở dài, nhận lấy bức tranh.
Hai người trò chuyện rồi cùng đi ra biển.
Cậu không thấy Lục Thận Hành hạ mắt xuống, tay mở nút áo thứ hai, cả người toát lên khí chất lạnh lùng, ngay cả Đỗ Nhược Tùng vốn rất thân thiết với anh cũng lặng lẽ lùi ra xa.
[Lục ảnh đế sao thế nhỉ?]
[Có lẽ liên quan đến bộ phim <Nhật Thực> à? Nghe nói bộ phim bị từ chối phát hành ở Trung Quốc, chỉ có thể ra mắt ở nước ngoài thôi. Tôi đọc tin tức nói Lục ảnh đế rất vất vả khi quay phim này, có cảnh anh chôn mình dưới mưa mà không dùng diễn viên đóng thế.]
[Thế chắc anh ấy thấy bực mình lắm, chỉ có thể nhắm đến các giải thưởng thôi. Không biết năm sau có cơ hội đề cử ở các giải lớn không.]
[Có người làm phim chuyên nghiệp đi xem trước và nói phim hay, diễn xuất của Lục ảnh đế thì không phải bàn, chắc chắn được đề cử rồi, còn giành giải hay không phụ thuộc vào ban giám khảo.]
Quý Duy đi dạo bên bờ biển cùng ông Mã Lập Thanh, những năm gần đây kinh tế Tuy Hải chủ yếu dựa vào du lịch, mặt biển lặng yên, không thấy bóng dáng thuyền đánh cá.
Dọc bờ biển là những du khách mặc áo tắm vui đùa. Khá nhiều quầy hàng dựng lên buôn bán, thậm chí còn có người bán chữ tính số mệnh, mang một vẻ rất riêng của Tuy Hải.
Cậu đi tới một cửa hàng nhỏ bán đủ thứ, ngoài đồ ăn vặt đồ uống, còn bán các đặc sản Tuy Hải như cá vỏ chai sấy khô, búp bê biển, giấy Tu Yến Thành, v.v.
Cậu lịch sự hỏi ông lão đang ngồi trên ghế xếp: “Xin hỏi ở Tuy Hải có bến cho tàu đánh cá không ạ?”
Ông lão trông thấy đoàn quay phim lần đầu, vội đứng dậy, lau tóc rồi kéo áo, hớn hở nói:
“Cháu bé, cháu xem ông ổn chưa? Có cần phải tô son trát phấn gì không?”
[Haha ông này cũng tinh ý đấy, biết lên TV phải trang điểm. Quả là ông lão sành điệu.]
[Ông Mã Lập Thanh dễ thương quá, còn vuốt tóc, sợ bị ông lão bình dân làm lu mờ à?]
[Cái "ừm" này nghe rất chân thật.]
[Tôi sắp bị các bạn cười chết mất.]
Sau khi Quý Duy bảo rằng dáng vẻ của ông rất ổn, không cần trang điểm, ông lão mới đứng thẳng người trả lời câu hỏi ban đầu của cậu: “Tuy Hải không còn đánh cá nữa rồi, nhưng bên bến phía Đông vẫn còn vài chiếc thuyền đánh cá.”
“Bến phía Đông có xa không ạ?”
Ông Mã Lập Thanh lo lắng hỏi.
“Đây là phía tây Tuy Hải, muốn sang Đông thì xa lắm, đi bộ mất 2-3 tiếng, ngồi xe buýt cũng mất 1 tiếng.”
Quý Duy suy nghĩ.
Ông Mã Lập Thanh còn không tiện đi lại, đương nhiên nhiệm vụ của chương trình cũng không hề dễ dàng.
Các show truyền hình luôn thiết kế nhiệm vụ phức tạp hấp dẫn, đâu ai muốn xem chương trình nhàm chán.
Bình luận không hiểu sự do dự của Quý Duy.
[Hỏi xong rồi còn chờ gì nữa, Duy Duy mau đi xe buýt đi! Nhóm Đỗ Nhược Tùng và Triệu Việt đã nhờ xe tải đi luôn rồi kìa.]
[Phải rồi, tới bến tàu rồi tính tiếp chứ. Bây giờ suy nghĩ cũng vô ích mà.]
[Là fan vì ngoại hình tôi thấy yêu cầu của các bạn hơi cao đấy. Thích ngắm mặt đẹp không tốt sao?]
[Ờ... những người muốn xem tiến triển mới nhất thì qua phòng của Đỗ Nhược Tùng xem nhé.]
Tề Khả để ý thấy lượng người trong phòng Quý Duy giảm mất 1/4, anh nhìn qua bình luận cau mày.
Không ít người vào phòng Quý Duy vì cậu hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất, giờ cậu không còn nhanh nhất nữa, đương nhiên họ liền chuyển sang phòng Đỗ Nhược Tùng.
Phó đạo diễn Trịnh liếc qua màn hình điện thoại của anh, gật đầu: “Tôi đã bảo cậu rồi, người bình thường dù nổi tiếng vẫn chỉ là người bình thường, làm sao so được với Triệu Việt? Nhanh chuyển sang nhóm B hỗ trợ đi.”
Sao nhóm B lại thiếu người?
Nhưng Tề Khả không dám cãi, đành nói “Vâng” rồi đi ra, trước khi rời đi anh nhìn Quý Duy đang suy nghĩ, thở dài.
Sau khi anh đi không lâu, Quý Duy bắt đầu hành động.
“Ông cho cháu mượn tờ giấy với bút lông có được không ạ?”
Ông lão đang đắm chìm vào cảm giác được lên TV, cũng không hỏi lúc nào trả, tặng luôn cậu một chồng giấy và bút lông, còn kèm theo một miếng nỉ.
“Cảm ơn ông nhiều ạ.”
Quý Duy ra bãi cát gần đó, bắt chước người bán chữ, cầm que củi vẽ lung tung hai chữ trên cát.
-Bán chữ-.
[Bán chữ? Kiếm tiền vé xe à? Nhưng vé xe buýt chỉ 1 đồng mà, có thể mượn người khác mà.]
[Chắc Duy Duy ngại mượn tiền đấy.]
[Ngại gì chứ, ekip sẽ cho tiền mà, đâu có mượn rồi không trả, với cả chỉ có một đồng thôi. Nói thật, tiến độ nhiệm vụ hơi chậm rồi, tôi thấy phòng Đỗ Nhược Tùng sắp bằng lượt người xem rồi kìa.]
[Thôi mọi người đừng cãi nhau nữa được không, yên tĩnh xem thì tốt biết mấy.]
[Ờ, thôi thôi, tôi đi đây.]
Dù bình luận sôi nổi, Quý Duy vẫn tìm một hòn đá phẳng làm đệm, giấy Tuy Bút dễ thấm mực nên cậu trải miếng nỉ dưới.
Cậu chưa học qua thư pháp.
Chỉ là hồi nhỏ theo ông xem triển lãm thư pháp, những nét chữ như khắc vào đầu cậu, cậu vẫn nhớ rõ cấu trúc và sắp xếp từng nét.
Cậu nhúng bút vào mực.
Dù vậy, sau khi tranh cãi, số người trong phòng chỉ còn một nửa, toàn fan ủng hộ cậu, người xem đều chuyển phòng.
[Có phải tôi nhìn nhầm không, sao người xem giảm gần một nửa so với lúc mở phòng vậy?]
[Thì cứ đi đi, ít người không khí dễ chịu hơn, fan CP như tôi chỉ mong thấy Lục Thận Hành và Quý Duy đứng chung khung hình thôi.]
[Trọng tâm không phải người đi, mà là Duy Duy biết thư pháp cơ!]
[Tôi biết chắc cậu ấy biết thư pháp rồi, người vẽ tranh Trung Hoa giỏi thì chữ viết cũng đẹp, chữ Khải nhỏ viết tay của ông Mã Lập Thanh rất tuyệt vời.]
Dù là bình luận hay du khách tò mò dừng chân, ai cũng không kỳ vọng nhiều vào nét chữ của Quý Duy.
Một là vì cậu còn trẻ, hai là vì bãi biển ồn ào khó tập trung.
Quý Duy im lặng viết, một nét ngang dứt khoát, một nét uốn lượn mạnh mẽ, một nét chấm rơi vững chãi, thẳng nét dọc mảnh mai, nét nghiêng như tre luồn gió.
Đang yên ắng, phòng chat chợt bùng nổ.
[A a a a a mấy chữ này đẹp quá, tôi chợt muốn học thư pháp rồi!]
[Sấu kim thể, hẳn là viết <Nùng phương thi thiếp> của Tống Huy Tông, kiểu chữ này nét bút sắc sảo thanh nhã, ngay cả bắt chước cũng khó, người mới học chỉ nên học kiểu chữ Âu dương tuần hay Liễu trước.]
[Thần thánh phương nào thế này, tôi khâm phục Quý Duy quá! Ban đầu tưởng cậu ấy chỉ đẹp trai, ai ngờ cả vẽ tranh cũng giỏi, cậu ấy vẽ giỏi thì thôi đi, giờ cả viết chữ cũng đẹp đến thế.]
[Trời ơi, đột nhiên phòng chat thêm 200.000 người, có ai đăng lên mạng xã hội không nhỉ, hay là những người vừa rời đi đã quay lại rồi?]
Thật ra là có người đăng lên mạng xã hội.
Một fan của Quý Duy cắt đoạn video rồi gửi cho một blogger thư pháp, ban đầu chỉ là cuộc thảo luận trong nhóm nhỏ.
【Bánh xếp】 Đây là ai vậy! Là ai vậy! Là ai vậy! Chữ viết đẹp quá! Tự dưng thấy chữ mình thật xấu.
【Sandwich cuộn】 Có vẻ là khách mời trong chương trình Quốc Phong, còn rất trẻ, không ngờ viết đẹp thế.
【Khoai tây răng sói】 Sốc quá, sao lượng người xem phòng cậu ấy thấp thế, xem cậu ấy viết chữ thôi tôi cũng có thể ngắm cả ngày!
Cho đến khi có người so sánh video với bản gốc của Tống Huy Tông, mọi người chợt nhận ra nét chữ giống đến khó tin! Dù có khác thì cũng chỉ là tiểu tiết không đáng nhắc đến.
Không ngoa khi nói mạng xã hội bùng nổ, kỹ năng viết thư pháp gầy của Quý Duy nhanh chóng leo lên hot search số 1.
【Mực viên】 Trời ơi, đạo diễn Quốc Phong biết chọn người thật, toàn nhân tài cả!
【Mì sốt cay】 Đáng sợ hơn là... cậu ấy viết chữ theo trí nhớ đấy.
【Hôm nay ăn gì】 Khả năng bắt chước của Quý Duy thực sự quá đáng sợ, lần trước vẽ chân dung 5 phút cũng thế, tôi cảm giác vượt quá khả năng người bình thường rồi.
【Một fan cp Lục - Quý】 Sao lại không bình thường? Bạn thân tôi học Mỹ thuật cũng rất giỏi, vẽ tiền giả y chang tiền thật, chỉ là không đáng sợ như Quý Duy thôi.
Nhờ hot search, số người xem phòng Quý Duy liên tục tăng, rất nhanh đã đạt con số khủng - 120 triệu! Vượt qua cả phòng của Tô Văn.
Quý Duy không hề hay biết chuyện này, cho dù biết cũng sẽ không quan tâm, cậu vẫn yên lặng viết chữ.
Du khách trên bãi biển đều bị cậu thu hút, xúm xít lại xin mua chữ, tiệm tạp hóa thấy ông Mã không có kinh nghiệm, chủ động giúp thu tiền, ban đầu có hơi hỗn loạn nhưng dần trở nên gọn gàng.
Quý Duy không tham lam, 200 ngàn một chữ, chỉ kiếm được 1000 ngàn đã thu dọn, đưa 500 ngàn cho ông lão làm phí giấy bút.
[Giấy bút làm gì đến 500 ngàn nhỉ, nhìn chất lượng giấy cũng không xịn, khả năng thấm mực kém, cộng cả cây bút tối đa chỉ 50 ngàn thôi, lỗ vậy.]
[Ông lão giúp bán tranh mà.]
[Chỉ giúp thu tiền thôi, ông lão vẫn rất tốt, Quý Duy cũng là thiên thần nhỏ, muốn đi Tuy Hải chơi quá, cảm giác cảnh đẹp lắm.]
Sau khi từ biệt ông lão, Quý Duy và ông Mã đi vào trong đảo. Ông Mã chỉ vào bến xe phía trước: “Kia là bến xe.”
Nhưng bất ngờ là Quý Duy lắc đầu.
Không đi về bến xe.
Mà rẽ vào trước một quán net.
Cậu ngẩng đầu nhìn tên quán net, Tụ Long internet, khác với quán net ở đô thị, rất đơn giản, bên trong đủ loại người, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nồng nặc.
[Chờ đã! Có chuyện gì thế này, không phải nên đi xe buýt ra bến tàu à?]
[Từ phòng Triệu Việt sang, họ sắp tới bến tàu rồi, sao bên này chưa lên xe?]
[Dù sao cũng là show, không cần tranh nhất nhì gì, Lục ảnh đế và Tô Văn còn chơi xổ số mà không thấy ai nói gì?]
[Dù Quý Duy có làm gì thì tôi cũng muốn xem.]
Ông Mã cũng không hiểu, nhưng vẫn theo Quý Duy vào quán net: “Cậu định làm gì thế?”
“Kiểm tra bản đồ.”
Quý Duy trả lời ngắn gọn.
Cậu bỏ 20 ngàn thuê máy một tiếng, vào một máy tính, bắt đầu tìm bản đồ Tuy Hải.
Tuy Hải chỉ là một hòn đảo nhỏ trên vịnh Bột Hải, không lớn, tuy gọi là thị xã Tuy Hải nhưng chỉ bằng một quận thôi.
“Ta cũng tìm cùng nhé.”
Ông Mã vừa nói vừa đeo kính lão lên, vẻ hăng hái, một lúc sau bất chợt quay sang hỏi Quý Duy: “À mà, tìm cái gì thế?”
[Hahaha ông già dễ thương quá đi, tôi luôn cảm thấy ông ấy khá lãnh đạm, tham gia chương trình cũng ít cười nói mà.]
[Trở thành fan rồi!]
[Ông ấy rất vui khi ở cùng Tô Văn, cả hai đều không có kinh nghiệm sống, đứng ngớ ra trước cửa tàu điện ngầm không biết làm sao để đi.]
“Tìm địa danh có chứa chữ thuyền cá, không quan là trọng năm nào.”
Quý Duy đáp lại.
Nhưng từ bản đồ năm 1946 đến bản đồ hiện tại, cậu tìm một vòng cũng không thấy có từ khóa thuyền cá ở đâu, lông mày cậu nhíu chặt lại, rõ ràng đang suy nghĩ.
[Thuyền cá? Phương án này hơi lệch rồi, tôi chưa thấy shop nào đặt tên là thuyền cá cả.]
[1, tôi là người Tuy Hải, chưa nghe nói ở đây có nơi nào gọi là thuyền cá cả.]
[Đỗ Nhược Tùng và Triệu Việt đã tới bến tàu rồi, có vẻ người chiến thắng tập này là hai người họ.]
[Đã tới bến tàu rồi sao? Trời ơi, nhanh thật!]
Có lẽ cậu nên thay đổi hướng suy nghĩ.
Quý Duy chuyển bàn phím, nhập từ khóa “YuChuan” theo bính âm vào bản đồ mới nhất.
Khi đọc nhiệm vụ, đạo diễn có nhắc tới Tuy Hải có khu phố cổ Hải Thị nổi tiếng và cá khô, nên khi ông nói hai chữ “YuChuan”, mọi người hiểu là “thuyền cá”, nhưng nếu không phải thì sao?
Cậu nhấn phím cách.
Lập tức hiện ra một thông tin.
---- Tuy Hải Du Truyền Trai.
Cậu bấm vào thông tin chi tiết, biết đây là một cửa hàng chuyên bán giấy Tuy Bút, có lịch sử hơn 50 năm, từng được Đài truyền hình Trung ương phỏng vấn.
Sau khi ghi nhớ địa chỉ trên bản đồ, Quý Duy tắt máy tính.
[Trời ạ, thật sự có cửa hàng này à, tôi hoang mang rồi, không biết cách nào là đúng.]
[Báo cáo tiến độ, nhóm Đỗ Nhược Tùng ngồi xe một tiếng đã tới bến tàu, có 4 chiếc thuyền đánh cá bỏ không nằm đó, nhưng trên tàu không có ai cả.]
[Ekip chơi chữ rồi, hai ông chú ngồi xe cả buổi không ra gì, tôi sắp điên lên mất.]
Quý Duy cùng ông Mã Lập Thanh rời quán net, gần trưa rồi, hai người mua món ăn địa phương dọc đường đi tới Du Truyền Trai.
Bình thường ông Mã Lập Thanh ít nói, nhưng nói tới ăn uống là rất hăng. Ông nếm món mì dầu nổi tiếng nơi đây:
“Mì này khác mì dầu thường, nhai giòn rụm, trộn chung với nhiều mỡ lợn chiên, đổ thêm muỗng nước tương đen rang nóng lên, có lẽ còn pha nước cá, vị khác hẳn...”
Quý Duy rất thích nghe ông phân tích ẩm thực, trước khi tới Du Truyền Trai, đã tiêu hết nửa số tiền rồi.
[Ôi cặp ông cháu này dễ thương quá, ông muốn ăn gì Duy Duy cũng mua, tôi cũng muốn có một Duy Duy như thế.]
[Chào mừng đến với chương trình Ăn gì ở đâu, bên cạnh là show thực tế ngôi sao biến hình.]
[Haha đừng nhắc tới show kia nữa. Nhắc tới là tôi muốn cười rồi, nhóm Đỗ Nhược Tùng đói meo đang đứng đợi xe bên đường nửa tiếng rồi, mà vẫn chẳng thấy xe.]
Khi họ đến Du Ttruyền Trai, tất cả đều đã ăn no nê.
Thấy Du Truyền Trai đặt đầy camera, Quý Duy biết mình không đến nhầm nơi.
Trong phòng bày đủ loại bút, ngoài Tuy Bút còn có bút Thục Trung Xuyên, bút Chiết Giang Hồ Châu, bút lông Hà Nam Thái Thương,...
Một người đàn ông trung niên đang lau bàn ghế, thấy họ cũng không ngạc nhiên, từ tốn hỏi: “Các bạn biết Tứ Bảo trong văn phòng chỉ bốn thứ gì không?”
Câu hỏi quá đơn giản.
Quý Duy nhìn ông Mã Lập Thanh.
Ông Mã Lập Thanh nhìn Quý Duy.
Hai người đang nhường nhau trả lời.
Người đàn ông trung niên tưởng họ không biết, mỉm cười định giải thích thì nghe giọng trong trẻo của cậu bé: “Bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy TuYến Thành, nghiên mực Đoan Khê.”
Trả lời cũng nhanh.
Người đàn ông trung niên nuốt lại câu trả lời, ho một tiếng rồi nghĩ câu khác: “Bạn biết nguồn gốc Hồ bút không?”
Quý Duy đáp ngay tắp lự: “Tướng Tần là Mông Điềm từng cư ngụ Hồ Châu, cải tiến bút lông Thiện Loan, lấy lông thỏ, nhét vào ống, đó là nguồn gốc của bút lông Hồ Châu, hiện nay thờ Thiện Loan vẫn còn đền Mông Công.”
“Đặc điểm của bút Thái Thương?”
“Đầu bút sắc, hút mực tốt.”
“Kích cỡ các loại bút lông?”
“Tra bút, đề đấu, tranh hoặc chữ viết, chữ Khải viết tay, chữ Khải cỡ một tấc, chữ nhỏ cùng khuê bút.”
...
Càng về sau, tốc độ đặt câu hỏi của người đàn ông trung niên càng chậm, vẻ mặt “người của tôi bị móc sạch rồi”, liên tục ra hiệu cho các nhân viên.
Trong khi Quý Duy vẫn bình tĩnh trả lời.
[Ối sao cứ hỏi cậu ấy hoài vậy, tôi vẫn nhớ cảm giác bị Quý Duy thống trị ở Lạc Thủy thôn, vài trăm câu hỏi xong trong nửa tiếng đồng hồ.]
[Nhóm chương trình quên bài học tập 1 rồi sao?]
[Không, họ chỉ đánh giá thấp vốn hiểu biết của Quý Duy thôi.]
[Có lẽ nhóm chương trình cũng không ngờ, tại sao người như thế lại không vào <Đại não bách chiến> mà gia nhập <Quốc Phong>.]
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng không chịu nổi, đành chịu thua: “Thôi được rồi, tôi nói thẳng nhiệm vụ luôn, phía sau viện có các nghệ nhân làm bút Tuy Hải họ Nhứng, nhiệm vụ buổi chiều của các cậu là làm một cây bút Tuy chân chính.”
Quý Duy nói cảm ơn rồi cùng ông Mã đi ra phía sau, một nghệ nhân hơn 40 tuổi đang tiến hành công đoạn ngâm lông.
Việc lựa lông bút được thực hiện trong hồ nước vôi, trước tiên nhổ lông từ da thú ra, sau đó ngâm trong nước vôi, bước cuối cùng là lựa lông, dùng lược xương sắp xếp lại.
“Lông chính dùng để làm tim bút, cần kết hợp với lông cứng hơn một chút, lông phụ dùng làm áo bút, lông mềm hơn cũng không kém quan trọng...” Nghệ nhân dừng lại với cây bút trên tay để làm ví dụ, bắt đầu dạy họ cách làm đầu bút.
Quy trình không khó nhưng rất tỉ mỉ.
Hai người làm đầu bút mất đến một tiếng đồng hồ, khi ra khỏi phòng, chuẩn bị lên núi chặt trúc làm thân bút thì các khách mời khác mới lững thững đi tới.
Người đàn ông trung niên trong sảnh rút kinh nghiệm, sợ lại phải đối mặt với người như Quý Duy, nhiệm vụ đổi thành viết một chữ đại tự đạt yêu cầu.
Vừa thấy Quý Duy, Đỗ Nhược Tùng rất thân thiện vẫy tay: “Quý Duy à, mau lại dạy tôi viết chữ đi, tôi đã viết 3 chữ rồi nhưng đều bảo không đạt yêu cầu.”
Quý Duy đi tới bàn của Đỗ Nhược Tùng.
Cậu không rõ tiêu chuẩn để đạt là gì, nhưng chữ của Đỗ Nhược Tùng thật sự... khó diễn tả, nét uốn lượn, nhấn phá không chắc tay.
“Anh cầm bút sai tư thế, ngón tay cần phải chắc, mu bàn tay tròn, lòng bàn tay thẳng đứng, như vậy mới dễ đưa nét, để cổ tay không phù hợp với người mới học, anh thử tỳ cổ tay xuống bàn xem...”
Cậu cầm bút lên giải thích, nhẹ nhàng nói: “Và điều quan trọng nhất là đừng căng thẳng, viết từ từ, không vội vã.”
[Awsl, Quý Duy dịu dàng quá, tôi cũng muốn nghe cậu ấy nói chuyện với tôi như vậy.]
[Đỗ Nhược Tùng giỏi đòi hỏi sự quan tâm ghê, bên cạnh Lục ảnh đế chỉ biết nhìn hai người tương tác thôi.]
[Cảm giác Lục ảnh đế và Quý Duy có mâu thuẫn gì rồi, cả hai không nói chuyện với nhau.]
[Tránh dính líu chứ gì, fan cuồng thật sự quá đáng, bình thường đùa vui vẻ thì thôi, nghe nói sáng nay còn có fan chặn cậu ấy ở sân bay đưa fanfic đồng tính, Lục ảnh đế vốn rất nam tính, chắc rất tức giận.]
[+1, quá đáng rồi.]
Quý Duy để ông Mã đi trước, cậu ở lại dạy Đỗ Nhược Tùng.
Sau 10 phút, dù Đỗ Nhược Tùng vẫn viết không tốt lắm nhưng nét đã chắc hơn nhiều, quẹt phải là quẹt phải, kéo phải là kéo phải.
Thấy chữ cậu nộp được cho là đạt yêu cầu, Quý Duy mới yên tâm đi ra ngoài sảnh.
Đi ngang qua bàn của Lục Thận Hành, người đàn ông cúi đầu viết chữ, hàng mi dày che khuất một góc bóng râm nhỏ, từ góc nhìn của cậu không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ thấy được nửa khuôn mặt sắc sảo.
Dù biết Lục Thận Hành sẽ không nói chuyện với mình, nhưng khi đi ngang qua, Quý Duy vẫn hơi căng thẳng, thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngay khi cậu còn cách một bước chân ra khỏi sảnh họ Nhứng, cậu nghe thấy giọng nam trầm phía sau nói nhỏ: “Dạy tôi với.”
Lưng thẳng tắp của Quý Duy run nhẹ.
Đây là câu nói đầu tiên mà Lục Thận Hành nói với cậu trong ngày quay hôm nay.
[Trước đấy chữ viết của Lục ảnh đế vẫn ổn mà, học phái Âu Dương Thuật, thấy rèn luyện không ít thời gian.]
[Chắc muốn hoàn thiện hơn chăng?]
[Đoán suy nghĩ của Lục ảnh đế khó lắm, đoán không ra đâu.]
[A a a a fan của cặp Lục - Quý sống lại rồi! Tôi phải đăng lên mạng xã hội, chị em mau lên xem nào!]
“Được ạ.”
Tim Quý Duy đập thình thịch, cậu đồng ý.
Cậu liếc nhìn bàn của Lục Thận Hành, trên tấm thảm len đã trải giấy trắng mới, cậu hỏi: “Anh chưa viết thử ạ?”
Lục Thận Hành đáp lại với giọng điệu bình thản: “Viết chưa hài lòng nên vứt rồi.”
Quý Duy hơi khó xử, cậu chưa xem chữ của Lục Thận Hành, không biết nên dạy từ cơ bản hay bắt đầu từ đâu.
Dường như Lục Thận Hành đọc được nỗi băn khoăn của cậu: “Tôi không biết cách cầm bút.”
Giống Đỗ Nhược Tùng, không có nền tảng à.
Quý Duy biết cách giảng dạy rồi.
Cậu cầm bút lên, lặp lại những gì đã nói với Đỗ Nhược Tùng, rồi động viên nhìn Lục Thận Hành.
Người đàn ông hạ mắt xuống: “Vẫn không biết.”
Có phải cậu giải thích quá trừu tượng không?
Quý Duy suy nghĩ, chuẩn bị giải thích cụ thể hơn, không ngờ người đàn ông bất chợt nắm lấy tay cậu, cảm giác lạnh buốt khiến cậu giật mình rụt tay lại, nhưng bị nắm chặt không buông: “Chỉ tôi kĩ hơn đi.”
Cậu đâu thể từ chối...
Quý Duy hít thở sâu, run rẩy nắm lấy tay Lục Thận Hành.
Tay cậu ấm áp, tay Lục Thận Hành lạnh buốt, khi hai bàn tay áp sát vào nhau, cậu gần như phải cố gắng không run.
Cậu dạy từng bước một: “Ngón cái day vào mặt trong thân bút, ngón trỏ từ ngoài đè vào thân bút, ngón giữa sát bên ngón trỏ, móc vào thân bút.”
[Awsl, hôm nay cp Lục Duy ngọt lịm đấy]
[Đây là tình anh em đơn thuần kiểu gì vậy, Lục ảnh đế thực sự là straight à, sao tôi cứ có cảm giác anh ấy rất giỏi, không có ý gì đâu, vui lòng tiếp tục!]
[Vừa xem livestream vừa viết fanfic, cảm thấy quá mãn nguyện rồi.]
[Chị phía trước ở Lão Phúc Đường phải không? Tôi có vài người bạn muốn xem fanfic chị viết đấy.]
Dù dạy Lục Thận Hành khó hơn Đỗ Nhược Tùng, nhưng chữ viết tốt hơn Đỗ Nhược Tùng nhiều, mơ hồ có thể thấy sức sống bên trong.
Sau khi viết xong một chữ “Bi Ai Trần Đào”, Lục Thận Hành cầm nộp, kết quả là đạt yêu cầu, Quý Duy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi ra ngoài sảnh.
Không nghe thấy phía sau người đàn ông trung niên nói thêm với Lục Thận Hành: “Chữ này kém chữ anh viết trước đó, chữ trước tuy chỉ viết nửa nhưng nét nào ra nét nấy, bút lực mạnh mẽ, thư pháp cần phải luyện nhiều, nếu không biểu đạt sẽ không ổn định.”
Lục Thận Hành nhìn theo bóng lưng thanh niên rời đi, rồi lơ đãng nói: “Tôi cảm thấy chữ này tốt hơn trước.”
Người đàn ông trung niên: “…”
*
Khi Quý Duy tới rừng tre, ông Mã đã chọn nửa ngày rồi, thân bút Tuy Hải thường làm từ loại tre nâu mọc dại ở địa phương, màu tím đen, có vân thẳng, mỏng và cứng cáp.
Yêu cầu cơ bản nhất đối với ống tre để làm thân bút là thẳng, tiếp theo là lựa hoa văn, ngay cả cùng một cây, hoa văn ở các đốt khác nhau cũng tạo nên sự khác biệt.
Cậu không cầu toàn như ông Mã, cậu chọn một đoạn cậu thích, cầm dao lên chuẩn bị cắt nhưng không cắt đứt.
Dao hơi cùn rồi.
Bất chợt phía sau vang lên tiếng cười nhạo: “Tre non thế mà cũng cắt không đứt à.”
Giọng nói quen thuộc...
Cậu quay lại, quả nhiên là Triệu Việt.
Quý Duy định giải thích là do dao cùn, nhưng Triệu Việt đưa con dao sắc hơn của mình cho cậu, lấy lại cây dao cũ, rồi im lặng bỏ đi.
Quý Duy sững sờ, rồi nói với theo Triệu Việt: “Cảm ơn anh.”
Bước chân Triệu Việt dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục đi vào sâu trong rừng tre, nhưng Quý Duy cảm thấy anh có nghe thấy.
Cậu thu tầm mắt lại.
Nhờ đổi sang con dao khác, thân tre dễ dàng bị cắt đứt, cậu cắt phần cần dùng rồi cầm đoạn ống tre ngắn quay lại phòng bút, dưới sự hướng dẫn của nghệ nhân hoàn thành bước cuối cùng của quy trình chế tác bút - lắp đầu bút.
Theo lý thuyết còn công đoạn trang trí lông bút nữa, nhưng Quý Duy thích sự đơn giản, vẻ đẹp mộc mạc, cậu cầm cây bút lông mới tinh bước tới trước mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông cầm bút xem xét, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng, rồi nói nhiệm vụ tiếp theo: “Tuy Hải là hòn đảo, giao thông hoàn toàn dựa vào đường thủy, cậu cần vận chuyển những cây bút này tới bến tàu.”
Quý Duy gật đầu.
Cậu định rời đi, nhưng người đàn ông gọi cậu lại: “Không phải một cây bút, mà là 30 rương bút.”
Quý Duy dừng bước, nhìn theo hướng người đàn ông chỉ, phía sau viện có một cái chòi tạm che nắng, bên dưới xếp đầy rương bút đã đóng gói. ( truyện trên app tyt )
[Nhiều bút thế... nhóm chương trình hơi quá đáng rồi đấy, sao mới hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà đã cho nhiệm vụ nặng thế?]
[Không lẽ không có phần thưởng cho nhiệm vụ à? Tôi chịu thua rồi, bắt người ta cầm bút vẽ tranh giờ phải khiêng rương hả?]
[+1, tôi cảm thấy thiết kế nhiệm vụ này không hay lắm, chúng ta xem <Quốc Phong> chứ không phải xem khách mời bị hành hạ mà.]
“Được ạ.”
Quý Duy gật đầu.
Cậu có tiền thuê xe nên không sao cả, khó khăn duy nhất là vận chuyển 30 rương bút ra tới cửa phòng bút.
Cậu nghĩ mình nên xách nhanh, nếu không khi nào ông Mã quay lại, ắt hẳn sẽ cương quyết cùng cậu hoàn thành nhiệm vụ, lúc đó sẽ rắc rối.
Theo sau đoàn quay, Tề Khả nhíu mày, cậu quay lại tìm Đạo diễn Trương nhưng không thấy, có lẽ đi theo Triệu Việt rồi.
Cậu chỉ có thể chạy tới xe của đoàn làm phim bên đường, tìm Phó đạo diễn Trịnh: “Đạo diễn Trịnh à, vòng nhiệm vụ này rõ ràng là lựa chọn theo thứ tự hoàn thành đúng không, sao bây giờ lại chỉ định nhiệm vụ rồi? Đây là nhiệm vụ vất vả nhất mà, không lẽ nhầm lẫn ạ?”
Phó đạo diễn Trịnh liếc cậu: “Nhiệm vụ này bảo ai làm? Lục ảnh đế, Tô ái nữ, hay là Triệu Việt? Cho em biết đạo diễn Trương chính là bạn thân của Tổng Giám đốc đấy.”
Vậy là công việc nhọc nhằn rơi vào đầu người mới à...
Tề Khả cảm thấy rất bất lực, cậu nói khéo: “Nhóm B ít nhân lực ít, bên này lại gấp gáp, chòi che nắng dựng quá vội vàng, tôi cảm thấy có nguy cơ mất an toàn...”
“Dừng!”
Phó đạo diễn Trịnh cắt ngang cậu: “Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Đừng tưởng vì Lục ảnh đế che chở cho cậu lần trước mà cậu trở thành người quan trọng nhé, mau quay lại vị trí của mình đi.”
Tề Khả không để ý lời Phó đạo diễn Trịnh, tiến về phía sau viện.
“Tề Khả này phản bội rồi à.”
Phó đạo diễn Trịnh không tin vào mắt mình, nói với nhân viên bên cạnh.
*
Quý Duy bước vào sân, thấy Lục Thận Hành đang chọn lông dưới sự hướng dẫn của nghệ nhân, khi thấy cậu, anh hạ mắt xuống.
Quý Duy mím môi lại.
Đi về phía chòi ở góc sân, đến nơi sâu nhất, cúi người xuống, thử ôm một rương bút đầy ắp lên.
Hơi nặng.
Nhưng cậu vẫn ôm nổi.
Quý Duy ôm rương tre quay người lại, không ngờ Lục Thận Hành đứng ngay phía sau, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cậu chằm chằm, không biết đã ở đó bao lâu, có vẻ như muốn nói gì đó.
Ánh mắt phức tạp ấy khiến Quý Duy chợt nhớ lại cuộc trò chuyện không vui vẻ lắm vào sáng nay, cậu cúi đầu nhẹ với Lục Thận Hành rồi ôm rương tre đi ngang qua anh.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng “kẹt”, ngay sau đó cánh tay bị kéo mạnh, cậu bị xiết chặt vào lòng người đàn ông, mạnh đến nỗi cậu không thở nổi, như muốn kéo cậu vào trong người anh vậy.
Vì thế, rương bút rơi xuống nền đất.
Cậu chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng động mạnh hơn nữa, kết cấu chòi bằng thép đột ngột sập xuống, cả hai người bị chôn vùi dưới đống thép.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây.
Nhanh đến nỗi Quý Duy vẫn hơi hoang mang.
Cho đến khi cậu thấy máu trên tay mình, máu đỏ tươi, nhỏ từng giọt xuống.
Không phải máu của cậu, mà là của Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành lấy thân mình che cho cậu, chịu tất cả những đau đớn, cậu ngước lên, chưa bao giờ thấy anh yếu đuối đến thế.
Khuôn mặt tái nhợt, thiếu máu, hiện ra trước mắt cậu mà không hề phòng bị, trán anh đẫm mồ hôi lạnh vì đau đớn.
Cậu cũng không biết liệu Lục Thận Hành còn tỉnh táo hay không.
Chỉ nghĩ tới khả năng đó thôi cũng khiến mũi Quý Duy chợt cay, nước mắt chảy ra tự lúc nào, rồi cậu nghe thấy anh thì thầm bên tai, rất nhẹ, rất khẽ: “Nhắm mắt lại. Đừng sợ.”
Team edit (Hấu): Chương này nhiều kiến thức thư pháp với nhiều thông tin bọn mình không tra được nên có thể đọc hơi cấn. Mong mọi người bỏ qua nha.