<Quốc Phong> tạm ngừng livestream.
Nhưng khán giả trong phòng vẫn kịp thấy cảnh Lục Thận Hành bị đè bẹp dưới đống thép, máu chảy đầy đất, vẫn che chở Quý Duy.
Blog sụp đổ.
Sau 5 phút, hàng chục ngàn bình luận mới hiện ra.
【Kiếm gãy mộng tan】Trời ơi, quá kinh khủng, máu chảy nhiều thế, nhìn cũng đau lắm, tôi nhớ Lục ảnh đế có thương tích cũ ở lưng phải không?
【Bánh ngàn lớp】 Đúng rồi, khi quay phim Tần Phong, bị thép xây dựng rơi trúng cột sống, nhóm chương trình xây dựng phim trường không cân nhắc yếu tố an toàn sao?! Tôi còn không dám mở video Lục ảnh đế bị thương.
【Hậu viện của Lục Thận Hành】 Xin mọi người yên tâm, máy bay trực thăng cấp cứu đã tới Tuy Hải, tạm thời không nguy hiểm tính mạng, nhưng đề nghị tổ biên tập <Quốc Phong> đưa ra lời giải thích hợp lý!
Mạng xã hội sôi sục, lãnh đạo cấp cao của Đài truyền hình Yến Thành triệu tập họp khẩn cấp, đến 4 giờ chiều, tài khoản chính thức của <Quốc Phong> mới đăng một bài viết dài mười ngàn chữ.
Đầu bài viết thể hiện sự ân hận và lời xin lỗi sâu sắc, đồng ý chịu trách nhiệm mọi chi phí điều trị và thiệt hại trong thời gian Lục ảnh đế điều trị, sau đó giải thích nguyên nhân xảy ra tai nạn.
- Khi thiết kế lều, không cân nhắc độ dốc của mặt đất, khiến nền móng không vững. -
Nhóm chương trình đăng bài rất thành tâm, không đổ lỗi cho ai, người chịu trách nhiệm chính bị đình chỉ công tác, và đồng ý quyên góp tất cả thu nhập của <Quốc Phong> từ khi phát sóng cho trẻ em vùng sâu vùng xa. Bình luận dưới đó chỉ có một vài người bày tỏ sự nghi ngờ.
【Xoài lạnh】 Xem từ góc máy quay, độ dốc khoảng 15 độ, nhưng đó là góc nhìn từ trên cao xuống, thực tế mặt đất chỉ nghiêng 5 độ.
【Lục vị địa hoàng hoàn】 Tôi xem kỹ video, chòi không sập từ dưới lên trên, mà là vì có thứ gì đó rơi xuống khiến nó sập, máy quay cách xa quá, không nhìn rõ lắm.
【Kem dưa hấu】 Mảng truyền thông của <Quốc Phong> giỏi thật đấy, quyên góp hết thu nhập, không phải là ép buộc làm công đạo à?
Tề Khả lấy hết can đảm để gõ cửa văn phòng giám đốc.
Giám đốc vừa kết thúc cuộc họp khẩn với các lãnh đạo, trông rất mệt mỏi, nhưng vẫn mỉm cười khi thấy cậu: “Cậu là Tiểu Tề lần trước phải không? Có chuyện gì à?”
Tề Khả cẩn thận đóng cửa lại, đi tới trước mặt giám đốc: “Thưa giám đốc, tai nạn lần này không phải do thiết kế, phía nhóm B do Trịnh Hạ sắp xếp, tôi có xem phiếu mua hàng của ông ấy, ống thép mua rất rẻ tiền, nhân lực dự tính ban đầu là 3 người nhưng ông ấy cắt giảm chi phí chỉ thuê có một người...”
Trước khi đến, Tề Khả đã nghĩ tới những phản ứng có thể có của giám đốc đài truyền hình.
Có thể là bất ngờ, cũng có thể là thất vọng, nhưng cậu không ngờ phản ứng của ông lại là bình tĩnh.
“Tiểu Tề à, chúng tôi đều biết những điều đấy.” Giám đốc đứng dậy, vỗ vai cậu, “Cũng đã xử lý ông ấy bằng cách đình chỉ công tác, chắc cậu cũng biết tình hình đài truyền hình gần đây, biến việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ hoá không có lợi đến thế nào chứ nhỉ?”
Tề Khả mím môi, bước ra khỏi văn phòng.
Giám đốc đài nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài, thanh niên rồi sẽ trưởng thành thôi.
Ông ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Nhưng ông không ngờ, nửa tiếng sau, Tề Khả quay lại, đưa cho ông một lá đơn từ chức.
Tổng giám đốc không nhận, nhìn cậu chằm chằm: “Nghĩ kỹ chưa? Cậu có biết với bằng cấp của mình, rất khó tìm được việc ở đài truyền hình hàng đầu, ngay cả vị trí thực tập sinh cũng không nhận cậu đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Biết ạ.”
“Biết mà vẫn...”
Tổng giám đốc không hiểu lựa chọn của cậu.
“Nhưng xin lỗi Tổng giám đốc, tôi vẫn muốn nói rõ đúng sai.”
Khoảnh khắc Tề Khả đặt lá đơn lên bàn, giám đốc biết Đài truyền hình Yến Thành đã xong rồi.
6 giờ tối, tài khoản mạng xã hội của thực tập sinh Quốc Phong - Tề Khả đăng một bài viết dài chấn động giới giải trí.
Bài viết chi tiết về nguyên nhân thực sự của tai nạn Quốc Phong, không phải do địa hình nghiêng mà là do phó đạo diễn tham ô!
Bài viết bằng chứng rõ ràng, logic chặt chẽ, lần đầu tiên được chia sẻ bởi câu lạc bộ ủng hộ Lục Thận Hành, gây nên làn sóng tranh cãi trên mạng.
【Nước chanh】 Diễn viên đoạt 3 giải Kim Ưng trẻ nhất ấy, rất có thể sẽ không thể đứng dậy nổi nữa, tao muốn tìm thằng đạo diễn rác rưởi đó để lấy mạng!
【Tin nóng giới giải trí】 Dù tôi là trang tin của giới, nhưng tôi không ăn tiền bẩn, người đại diện của Lục Thận Hành - Ứng Quan Tiêu cả ngày hôm nay ở bên ngoài phòng bệnh, không có thời gian xử lý tin đồn trên mạng, chiều nay Đài truyền hình Yến Thành có mua một số người dư luận để bênh vực cho họ.
【Bầu trời xám】 Hôm nay xem tin tức mà tôi muốn khóc, Đài truyền hình Yến Thành còn định che giấu hung thủ, Đài truyền hình Yến Thành vô tâm vô tính! Từ hôm nay tôi không xem Đài truyền hình Yến Thành nữa.
【Lá cọ】 +1
...
Do có ngày càng nhiều người chia sẻ và bình luận về bài viết của Tề Khả trên weibo, đài truyền hình Yến Thành buộc phải thoái lui trước áp lực dư luận, giám đốc đài phải lên tiếng xin lỗi, và công bố quyết định sa thải phó đạo diễn Trịnh, đồng thời khẳng định sẽ không bao giờ tuyển dụng hắn ta nữa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nhưng với đài truyền hình Yến Thành, đây là một cú sốc lớn. Tỷ lệ người xem trước đó luôn dẫn đầu đã tụt dốc không phanh, các nhà quảng cáo của chương trình Quốc Phong cũng dừng hợp tác.
Tề Khả tắt điện thoại, nấu một gói mì ăn liền, anh sờ túi quần, muốn rút điếu thuốc ra hút nhưng túi rỗng tuếch, không còn điếu thuốc nào.
............
Lâm Châu, bệnh viện công Quân khu Đông Nam.
Quý Duy cúi đầu chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Sau vài giờ phẫu thuật, vài bác sĩ phẫu thuật bước ra từ phòng bệnh, cậu vội tiến đến hỏi: “Thưa bác sĩ, tình hình có nghiêm trọng không ạ?”
“May mà lưng chỉ bị trầy xước nhẹ, nếu không thì nguy rồi. Chân bị thương nặng và mất máu nhiều, xương đùi đã được nẹp khung, một hai tháng nữa là có thể xuất viện rồi.”
Nghe câu trả lời của bác sĩ, Quý Duy dựa vào tường bệnh viện, thở phào, lưng áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Y tá đưa Lục Thận Hành về phòng VIP, Ứng Quan Tiêu đang đi mua đồ, cậu gửi tin nhắn thông báo cho Ứng Quan Tiêu rồi mới vào phòng bệnh.
Anh đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặc bộ đồ bệnh màu xanh sọc trắng, nét mặt vẫn sắc sảo, nhưng làn da gần như tái mét, trông khác hẳn lúc bình thường.
Cậu đi đến trước giường bệnh, định lấy ít quả anh đào tươi rửa cho Lục Thận Hành, bỗng thoáng thấy vết máu ẩn hiện ở khóe mắt người đàn ông.
Quý Duy do dự một lúc, rút tờ khăn giấy, cúi người lau cho Lục Thận Hành, cậu làm rất chậm, cẩn thận từng li từng tí, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Bất chợt, anh mở mắt.
Khoảng cách của hai người rất gần, ánh mắt Quý Duy vô tình chạm phải ánh mắt Lục Thận Hành, rồi dừng lại.
Phòng bệnh im lặng bất thường, cậu thậm chí có thể nghe rõ từng tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực, không biết Lục Thận Hành có nghe thấy không.
“Cảm ơn.”
Mãi cậu mới nói được hai tiếng này.
Im lặng một lúc.
Anh nhìn cậu: “Cậu chỉ biết nói cảm ơn thôi à?”
Trong thoáng chốc, Quý Duy hổ thẹn tự trách mình, nếu không nhờ có Lục Thận Hành, thì người nằm đây lúc này chắc chắn là cậu, giờ cậu nói gì cũng không đền đáp nổi.
Anh liếc nhìn hộp anh đào cậu cầm trên tay, hạ thấp ánh mắt: “Tôi muốn ăn anh đào.”
“Tôi vừa mua đó!”
Quý Duy thở phào nhẹ nhõm, đến bồn nước rửa sạch anh đào, quay lại bên giường, do dự đưa hộp anh đào tới trước mặt Lục Thận Hành.
Anh không nhận.
Quý Duy lại đưa tới gần hơn.
Anh vẫn không nhận.
Quý Duy thấy lạ.
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu: “Tôi bị thương rồi.”
Vâng ạ?
Quý Duy chờ đợi câu nói kế tiếp của anh.
“Đút cho tôi.”
Anh nói thật khẽ.
Lúc này Quý Duy mới hiểu ra, Lục Thận Hành là bệnh nhân, cậu gật đầu “À”, rồi ngồi xuống bên giường, nhặt một quả anh đào đưa lên miệng Lục Thận Hành.
Anh cắn rất chậm.
Đôi môi ấm áp vô tình chạm vào đầu ngón tay cậu, dường như có tia điện xẹt ngang qua, khiến da đầu cậu tê dại, nhưng Quý Duy không rút tay lại được, chỉ đành để mặc anh, đầu ngón tay cậu run nhè nhẹ.
Khi Ứng Quan Tiêu bước vào phòng bệnh, hắn nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù chỉ là giúp anh ăn anh đào.
Nhưng Quý Duy cũng không hiểu sao cứ như bị bắt quả tang, cậu vội rụt tay lại, đứng bật dậy: “Chào anh Ứng!”
Ứng Quan Tiêu cười tươi nhìn cậu, đưa cho cậu một hộp cơm được đóng gói cẩn thận: “Chào Duy Duy, anh mua cơm lươn cho em đó, hôm nay chắc em mệt lắm nhỉ, mau ăn đi.”
Lục Thận Hành nhìn hắn.
Ứng Quan Tiêu: “Đừng nhìn tôi, anh chỉ được ăn cháo trắng thôi đấy.”
Quý Duy thấy hai người đang muốn nói chuyện riêng, bèn ra ngoài ăn cơm. Trong phòng chỉ còn Lục Thận Hành và Ứng Quan Tiêu.
Cánh cửa chầm chậm khép lại.
Lục Thận Hành ngồi dậy trên giường, vẻ mặt lạnh lùng: “Đã điều tra rõ chưa?”
“Điều tra rõ rồi.” Ứng Quan Tiêu đặt hộp cơm lên bàn, nói đầu đuôi câu chuyện, “Trịnh Hạ muốn ăn bớt chi phí của đoàn, nên lều trại làm sơ sài, hắn ta nhát gan, không dám để các anh đóng cảnh nguy hiểm, nên mới bảo Duy Duy làm, dù có xảy ra chuyện thì cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn tới hắn.”
“Cùng lắm thì cho cậu ta nằm viện hai tháng là được.”
Lục Thận Hành chợt nhíu mày, gọi một cuộc điện thoại.
Câu đầu tiên của anh là: “Bị tai nạn xe cộ thì có vào viện nằm hai tháng không?”
Anh nói tên Trịnh Hạ rồi cúp máy.
Ứng Quan Tiêu: “…Lần đầu gặp anh và biết anh là người nhà họ Lục, đáng lẽ tôi phải khuyên anh về nhà thừa kế tài sản ngay từ đầu mới đúng. Thật đấy.”
Lục Thận Hành không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Ứng Quan Tiêu đưa bát và thìa cho Lục Thận Hành, chợt nhớ lại cảnh tượng lúc nãy: “Tôi nói này lão Lục, chân anh bị thương chứ tay có sao đâu, cần gì phải nhờ người cậu trai đấy đút cho ăn chứ?”
Lục Thận Hành tự cầm lấy bát cháo nóng hổi, thổi phù phù: “Cần chứ.”
Ứng Quan Tiêu: “…”
*
Quý Duy đang ở hành lang bệnh viện, vừa ăn cơm xong, xoay người vứt hộp cơm vào thùng rác thì bất chợt thấy một người: “Triệu Việt, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến thăm anh Lục.”
Triệu Việt cầm một bó hoa cúc thăm bệnh.
“Anh ấy đang nói chuyện với quản lý, anh chờ lát nữa rồi vào nhé.” Quý Duy vừa nói, vừa chỉ vào hàng ghế dài ngoài phòng bệnh: “Không thì ngồi đây đợi nhé?”
“Không cần đâu, cậu đưa cho anh ấy dùm tôi là được rồi.” Triệu Việt nhét bó hoa vào tay cậu, liếc nhìn cậu, giọng điệu hơi kỳ lạ hỏi: “Cậu... vẫn ổn chứ?”
Quý Duy chưa kịp trả lời.
Đúng lúc Ứng Quan Tiêu vừa nói chuyện với Lục Thận Hành xong, đẩy cửa bước ra.
Từ góc nhìn của Triệu Việt, vừa khéo nhìn thấy Lục Thận Hành đang nằm trên giường bệnh nhìn anh ta với ánh mắt nguy hiểm, chợt thấy lạnh sống lưng, không kịp chào đã chạy mất tăm.
Khiến Quý Duy thấy rất lạ.
Nhưng cậu nghĩ mãi cũng không hiểu.
Cậu quyết định không nghĩ nữa, bước vào phòng bệnh, cẩn thận đặt bó hoa lên bàn bên giường Lục Thận Hành: “Đây là hoa Triệu Việt tặng anh, nhiều lúc cậu ấy cũng tốt tính lắm.”
Lục Thận Hành cúi đầu đọc sách tiếng Anh, nghe cậu nói liền dừng lại, ngẩng đầu dò hỏi: “Em thích kiểu người như vậy à?”