Hôm sau, khi tỉnh dậy, Quý Duy thấy mình nằm trên giường khách sạn, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua. Cậu nhẹ nhàng xoa thái dương, đầu đau dữ dội.
Hình như hôm qua cậu say rượu?
Và còn mơ một giấc mơ...
Nhớ lại giấc mơ về Lục Thận Hành, Quý Duy ngồi bật dậy, mặt nghiêm túc, cậu ngẫm lại xem gần đây có xem gì không mà lại mơ thế này.
Cậu vô thức mở điện thoại để bên gối, chợt thấy hộp thư đầy ắp tin nhắn, tất cả đều hỏi đã xảy ra chuyện gì trong buổi gặp mặt hôm qua.
Bởi vì Văn Tranh rút lui khỏi ngành.
【Kẻ hủy diệt thế giới】Trời ơi, hôm qua các anh xảy ra chuyện gì vậy, sao Văn Thần lại rút lui, các streamer khác cũng im lặng, chẳng lẽ có liên quan đến cậu?
【Quý Duy chơi game】 Tôi cũng không biết gì cả, hôm qua tôi không đi ăn cùng mà.
【Kẻ hủy diệt thế giới】Hả, vậy sao Ôn Tử Mộc tìm tin tức về đời tư cậu như điên vậy, dù sao cũng cẩn thận đấy, thời gian tới đừng đi ra ngoài một mình nhé.
Ôn Tử Mộc sao?
Quý Duy đang hoang mang thì Ứng Quan Tiêu đẩy cửa bước vào, đưa cậu một bộ quần áo mới: “Duy Duy à, nhanh thay đồ đi, chương trình <Quốc Phong> bắt đầu quay lúc 9 giờ, chúng ta phải ra sân bay lúc 7 giờ.”
Quý Duy nhớ ra hôm nay là ngày quay <Quốc Phong>, cậu xuống giường nhận lấy quần áo: “Anh Ứng, sao tôi lại ở khách sạn thế?"
Ứng Quan Tiêu gãi đầu: “À nói mới nhớ, hôm qua cậu bị say rượu.”
“Chính anh Lục đưa cậu về khách sạn, anh ấy dậy trước, xuống nhà hàng ăn sáng rồi. Quần áo có vừa không, không vừa thì để tôi bảo trợ lý đi mua bộ khác.” Hắn giải thích.
Nghe lời giải thích của Ứng Quan Tiêu, Quý Duy dần nhớ lại chuyện xảy ra trước khi say, hình như là cậu say rượu khi ăn tối, rồi thần tượng đưa cậu về khách sạn, thảo nào cậu mơ thấy anh.
Cậu đi vào phòng tắm thay bộ quần áo mới.
Ứng Quan Tiêu đưa áo sơ mi và quần âu vừa vặn, eo có thắt lại một chút, cậu còn lo không mặc vừa, nhưng khi mặc vào lại rất vừa.
Chỉ có điều...
Nhìn vào gương, ngón tay cậu chạm lên môi, vì bị đau mà kêu lên một tiếng.
Không biết va vào cái gì, bị trầy xước rồi.
Ứng Quan Tiêu vẫn đợi ở ngoài cửa, cậu không chần chừ, nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi ra ngoài: “Cảm ơn anh Ứng, quần áo rất vừa ạ.”
Ứng Quan Tiêu nhìn cậu thanh niên từ trên xuống dưới, áo sơ mi trắng kết hợp quần âu trông rất bảnh, quần áo cũng vừa vặn.
Cả tay áo và eo đều vừa với cậu lắm, vừa đến nỗi tựa như Lục Thận Hành dùng thước... đo từng phân trên người cậu ấy vậy.
Nghĩ vậy, anh thầm mắng một tiếng “Đồ lưu manh”.
Quý Duy không nghe rõ, tưởng anh nói mình, ánh mắt ngây ngốc hỏi lại: “Anh Ứng, anh vừa nói gì cơ?”
Ứng Quan Tiêu đỡ kính, vội vàng lắc đầu: “Không có gì, tôi nói bộ quần áo này là anh Lục mua cho cậu đấy, muốn cảm ơn thì đi mà cảm ơn anh ấy.”
Quý Duy gật đầu, mỉm cười với anh: “Nhưng vẫn cảm ơn anh Ứng vì đã mang quần áo đến cho em.”
Ứng Quan Tiêu nhìn Quý Duy, ánh mắt thay đổi ngay tắp lự, thở dài, sao Lục Thận Hành lại chọn cậu bé tốt như vậy chứ.
Hai người xuống tầng bằng thang máy, Lục Thận Hành đã chờ sẵn trong xe, đôi chân dài vắt lên nhau, ngồi ở ghế gần cửa sổ phía sau.
Ứng Quan Tiêu ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi khởi động xe.
Quý Duy liếc nhìn Lục Thận Hành.
Người đàn ông cúi đầu, hạ ánh mắt xuống quyển sách đặt trên đùi, ánh sáng rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, nửa khuôn mặt anh sáng ngời, nửa khuôn mặt còn lại ẩn trong bóng tối.
Quý Duy không khỏi nhớ lại giấc mơ đêm qua, mặt liền đỏ lên, do dự một lúc mới mở cửa ngồi vào ghế phó lái.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Thấy cậu không ngồi cùng Lục Thận Hành, Ứng Quan Tiêu hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi gì, khởi động xe đi đến sân bay.
Xe chạy được một lúc.
Nhiệt độ trên mặt Quý Duy không hề giảm, thậm chí càng lúc càng đỏ hơn, cậu mở điện thoại, đăng nhập tài khoản ẩn danh trên mạng xã hội để cảm xúc nguội bớt.
【Fan nhỏ của anh Lục】 Đêm qua em mơ thấy hôn anh Lục, xấu hổ quá đi mất, ai đó la mắng em một câu đi.
Mới đăng lên chưa bao lâu đã có vài bình luận trả lời.
【Cam Hoàng đế】 Có gì mà phải xấu hổ, không phải do anh Lục được bình chọn là người đàn ông đáng ngủ nhất Trung Quốc sao?
【Chuột tre 3 ngàn 1 cân】 Fan cuồng của anh trong fandom lại trong sáng vậy sao, đáng mừng đáng mừng.
【Không ngọt thì không lấy tiền】May là chủ blog chưa đọc truyện đam mỹ về anh Lục trên mạng, nếu đọc thì chắc mắt sẽ bị dơ bẩn mất.
【Hậu viện của Lục Thận Hành】 Trời ơi, đây không phải là blogger đăng “không lạnh lùng mà còn rất lớn” lần trước sao, hôn một cái mà trong sáng thế này, chắc chắn là bịa đặt rồi, mong các fan không nói việc không có thật!
….
Sau khi đọc qua các bình luận, Quý Duy bỗng cảm thấy mình đã phản ứng thái quá, như lời bình luận nói “fan chân chính nào mà không mong được ngủ với thần tượng”, huống hồ cậu chỉ hôn mà thôi... ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nằm mơ cũng không phạm pháp...
Gánh nặng tâm lý suốt buổi sáng cuối cùng cũng tan biến!
Cậu nhìn qua gương chiếu hậu, muốn xem Lục Thận Hành đang làm gì, không ngờ trong gương, người đàn ông đã đóng sách lại và cũng đang nhìn cậu, với ánh mắt chăm chú.
Bị người đàn ông chăm chú nhìn khiến lưng cậu thấy nóng ran, cột sống thẳng tắp run nhẹ, như dây đàn rung lên dưới đôi tay khẽ gẩy.
Cho đến khi xuống xe, ánh mắt nóng rực biến mất.
Quý Duy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tổ tiếp đón đã chờ sẵn bên ngoài sân bay, cậu và Lục Thận Hành đi về phía họ.
Vài fan nữ chạy tới, không hề xin chụp ảnh hay ký tặng, mà lại ngại ngùng đưa cho Quý Duy một cuốn sách dày cộp.
Quý Duy cầm lấy cuốn sách nặng trịch, định cảm ơn thì các cô đã chạy mất dạng, đành thôi.
Tựa sách nghe có vẻ rất nghệ thuật, gọi là “Bảy ngày tù”. Chưa từng nghe tên, chắc là tác phẩm văn học dân gian gần đây.
Cậu lật mở trang ngẫu nhiên, liếc nhìn qua rồi sững người, thu lại lời nói vừa rồi, không phải tác phẩm văn học gì cả, đây là truyện đam mỹ về cậu và Lục Thận Hành.
Chính xác hơn, là... truyện đam mỹ người lớn.
[ Lục Thận Hành từng bước tới gần Quý Duy, Quý Duy bị buộc lui vào góc phòng, Lục Thận Hành lạnh lùng lớn tiếng mà hỏi thăm: “Quý Duy, 5 năm trước em nợ anh thì lấy gì đền”, thiếu niên chỉ có thể mặc cho hắn động tay động chân không dám kháng cự, trong lòng khổ sở xem như là trả nợ... ]
Các tư thế trong sách khiến mặt Quý Duy đỏ bừng, nóng ran cả người, vội vàng gấp sách lại.
Lục Thận Hành cao hơn cậu cả cái đầu, phản ứng lúng túng của cậu đều bị anh nhìn thấy. Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu hỏi: “Sách gì đấy?”
Quý Duy lúng túng đáp: “...Sách bình thường thôi ạ.”
Nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì cuốn sách đã bị anh giật lấy, lật ra trang có cảnh cậu bị ép vào tường, vẻ mặt anh dần trở nên kỳ lạ, giọng điệu có hơi buồn cười: “Đây là sách bình thường à?”
Quý Duy cố bảo vệ luận điểm: “Đây là fan viết lung tung thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Cậu thật không ngờ lại có fan CP tặng truyện đam mỹ, dù ở fandom nào cũng bị chỉ trích cả, bản thân cậu không thấy sao cả nhưng chắc Lục Thận Hành xem rất tức giận.
“Không nghĩ gì nhiều, chỉ là-” Lục Thận Hành gấp sách lại, ngập ngừng nói “-học hỏi chút.”
Anh nhấn mạnh hai từ “học hỏi”. Quý Duy ho khan, suýt thì ngạt thở.
Cậu biết anh thích đọc sách, nhưng không ngờ anh cũng đọc cả loại sách này... Thật sự không cần học hỏi gì đâu.
Nhưng Lục Thận Hành không hề có ý định trả lại sách.
Cậu muốn đòi lại nhưng không thể nói được nên thôi.
Hai người đi đến chỗ đoàn phim, một nhân viên lo lắng nhìn Quý Duy hỏi: “Không khí Giang Châu khô quá làm môi cậu nứt à? Môi đẹp thế này sao lại bị nứt?”
Quý Duy sờ vào vết nứt, lắc đầu: “Tối qua bị cái gì đó va vào.”
Cậu vừa nói xong, chợt cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của Lục Thận Hành nhìn mình.
Có lẽ là lo cho cậu.
Quý Duy nghĩ thế, nhìn Lục Thận Hành, nói thêm: “Không sao đâu.”
Bất chợt, Lục Thận Hành cười khẽ, hạ mi mắt đen nhánh xuống, không nhìn rõ cảm xúc lúc này của anh.
“Sao môi Lục ảnh đế cũng bị nứt vậy?” Nhân viên khác tinh ý phát hiện sự bất thường.
“Bị vật nhỏ cắn.” Lục Thận Hành ngước mắt, liếc nhìn Quý Duy một cái rồi nói khẽ: “Ấy thế mà chớp mắt cái đã quên sạch mất.”
Giọng điệu hơi oán trách.
“Bị thú cưng cắn ạ?” Nhân viên cười.
Quý Duy lập tức lo lắng nhìn vào môi nhạt màu của Lục Thận Hành, may là cũng chỉ trầy xước nhẹ trên da thôi, theo kinh nghiệm của cậu thì không phải vết thương quá nghiêm trọng.
Cậu thở phào.
“Không sao đâu, ekip trang điểm của chúng tôi sẽ che hết mọi dấu vết khi lên hình. Chắc chắn khi quay sẽ không thấy gì cả.” Nhân viên an ủi.
Mọi người đi về phía cổng làm thủ tục.
Để đến Tuy Hải, phải bay mất một tiếng đồng hồ và đi phà nửa tiếng mới tới nơi, vừa đáp xuống mặt đất, ekip trang điểm đã làm việc trên mặt cậu và Lục Thận Hành.
Quả đúng như lời nhân viên nói, không còn dấu vết gì.
Các khách mời chưa đến đông đủ, Lục Thận Hành đứng bên bờ biển hít thở gió trời, cách Quý Duy vài bước, cậu nói với giọng áy náy: “Chắc tối qua anh đưa tôi về khách sạn vất vả lắm.”
“Không có gì vất vả cả.”
Giọng điệu Lục Thận Hành ôn hòa, không nghe ra vui buồn.
Lời đáp lại rất lịch sự.
Quý Duy định cảm ơn, thì Lục Thận Hành chậm rãi bổ sung: “Chỉ là phải tắm nước lạnh vài lần thôi.”
“Vì trời nóng ạ?”
Lời này thu hút sự chú ý của Quý Duy.
Hôm qua Giang Châu chỉ 20 độ, gió thổi mà cậu mặc áo dài tay đi phố cũng hơi lạnh, không thể nào nóng được.
“Rất là nóng.”
Giọng Lục Thận Hành trầm thấp, âm cuối hơi khàn khàn.
Quý Duy nghĩ, có lẽ vì Lục Thận Hành là người phương Bắc, không quen khí hậu nóng ẩm phương Nam, hôm qua cậu chẳng thấy nóng tẹo nào.
Lục Thận Hành nhìn cậu chằm chằm một lúc, yết hầu lên xuống: “Cậu nhóc, sau này đừng say rượu trước mặt đàn ông, sẽ xảy ra chuyện kinh khủng đấy.”
“Chuyện kinh khủng gì ạ?”
Quý Duy nhìn anh ngơ ngác.
Hình như chuyện kinh khủng nhất hôm qua là môi cậu bị trầy xước thôi, cậu với Trần Ngôn thường xuyên say bí tỉ về nhà ban đêm mà vẫn sống nhăn răng mà.
Lục Thận Hành từ từ ngước mắt, ánh nhìn từ dưới lên trên sâu thăm thẳm, khiến Quý Duy hơi hoảng hốt, mới chậm rãi nói: “Muốn biết à?”
Quý Duy gật đầu, rồi nghe thấy anh cười khẽ, mang chút gợi cảm.
“Lại đây, anh dạy em.”