Ban đầu, Quý Duy đợi ở trung tâm triển lãm, nhưng nhân viên đang dọn dẹp để đóng cửa, cậu cũng không tiện ở lại, nên ra ngoài cửa chờ.
Cậu đợi gần một tiếng đồng hồ, tâm trạng hồi hộp ban đầu cũng dần bình tĩnh lại.
Bất chợt, một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại bên đường, hạ cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt đeo khẩu trang nhưng đôi mày vẫn toát lên vẻ sắc sảo.
Quý Duy sững sờ một lúc, rồi lên xe.
Ngồi với thần tượng trong cùng một chiếc xe, dường như tim cậu lại đập nhanh hơn, dù biết người kia không nghe thấy, nhưng cậu vẫn hơi cúi đầu xuống.
“Thời gian trả lời câu hỏi của khán giả kéo dài hơn dự kiến.” Anh đang lái xe nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi vì để cậu đợi lâu.”
Có lẽ vì mới tham gia hoạt động quảng bá xong giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi.
“Không đâu ạ.”
Quý Duy ngẩng đầu phủ nhận.
Thần tượng của cậu bận rộn như vậy mà vẫn tự lái xe đến đón cậu đi ăn, chỉ chờ một lúc thôi nên cậu không phiền lòng chút nào.
“Đi Phẩm Trà Ký có được không?”
Người đàn ông hỏi.
Bất chợt bị hỏi, tim Quý Duy giật thót, vội vàng trả lời: “Được ạ.”
Sau khi trả lời cậu mới phản ứng lại, đây không phải là nhà hàng mà những người kia định ăn tối sao? Cậu từ chối không tham gia, giờ lại qua đó...
Quý Duy chỉ còn một ý nghĩ trong đầu, hi vọng không gặp ai.
*
Văn Tranh và mọi người chọn nhà hàng Phẩm Trà Ký để ăn tối, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất Giang Châu, cần đặt trước ít nhất một tháng.
Tuy nhiên Văn Tranh quen biết chủ nhà hàng, sau khi thương lượng với mọi người, họ đồng ý trả thêm tiền để có phòng riêng, rồi lần lượt ngồi vào bàn.
Mọi người đều là streamer, ăn nói nhanh nhẹn, không khí nhanh chóng trở nên thân mật. Có người không nhịn được hỏi: “Sao Quý Duy không đến? Tôi nhớ cậu ấy thân với Văn Tranh mà.”
Phòng vang lên tiếng ho khan nhỏ, streamer kia biết mình lỡ lời nên im bặt.
Nụ cười trên mặt Ôn Tử Mộc biến mất, cậu ta bất chợt lên tiếng: “Hôm nay fan tới xin chữ ký Quý Duy nhiều quá, biết đâu đã có ai mời cậu ấy đi ăn rồi, không giống chúng ta phải tự trả tiền ăn uống, thật tốt biết mấy.”
Đây chỉ là nói đùa thôi.
Trước đây trên mạng từng lan truyền một bản hướng dẫn du lịch Giang Châu, viết ngay ở mục đầu tiên là nên đến Phẩm Trà Ký dùng bữa, vì cả hương vị lẫn không gian đều không thể chê vào đâu được, chỉ có mỗi điểm trừ là đắt đỏ.
Ôn Tử Mộc nhắc đến tiền, nhiều người bất giác hiểu ra, họ làm streamer đã lâu, khoản tiền này không đáng kể, nhưng Quý Duy mới nổi lên gần đây, chắc là tiếc tiền chứ gì.
Bầu không khí trong phòng hơi kỳ quặc, may là Văn Tranh lên tiếng: “Mọi người ngồi cả ngày, chắc là đói bụng rồi, gọi vài món ăn trước đi.”
Mọi người bèn đổi đề tài, bàn xem nên gọi món gì. Thấy biểu cảm khó chịu rõ ràng của Ôn Tử Mộc, Văn Tranh kéo lại cà vạt, chợt cảm thấy không khí hơi ngột ngạt, bèn đi ra ngoài phòng.
Gia đình hắn kinh doanh nữ trang, việc tiếp khách là không thể tránh khỏi, dù có hiềm khích riêng tư nhưng trước mặt vẫn phải giữ thể diện, rõ ràng Ôn Tử Mộc không ứng xử khéo.
Cần cân nhắc lại mối quan hệ của hai người.
*
Lục Thận Hành lái xe chở Quý Duy đến Phẩm Trà Ký, từ bãi đỗ xe tầng hầm lên thẳng nhà hàng trên tầng 3 bằng thang máy.
Quý Duy cũng đã tìm hiểu trước khi đến Giang Châu, cậu theo chân Lục Thận Hành bước vào nhà hàng.
Một người đàn ông trung niên thanh nhã bước ra từ trong nhà hàng, đi tới trước mặt họ, khẽ cúi đầu: “Xin chào ngài Lục.”
“Mới nghe tin ngài đến, nhưng bàn quen đã có người ngồi rồi, nên tôi đành sắp xếp phòng cạnh cửa sổ cho ngài. Lần sau nhất định sẽ giữ bàn cho ngài.” Người đàn ông nói với vẻ áy náy.
“Không sao đâu.” Lục Thận Hành hạ giọng.
Quý Duy tò mò hỏi: “Không phải cần đặt trước một tháng hay sao?”
Giọng cậu rất nhỏ nhưng người đàn ông vẫn nghe thấy, từ tốn giải thích: “Người khác phải đặt trước, còn ngài Lục đây thì không cần.”
“Tại sao vậy?”
Quý Duy vẫn không hiểu.
“Vì Phẩm Trà Ký là doanh nghiệp của ngài Lục.” Người đàn ông dẫn họ vào phòng riêng ở cuối cùng.
Vẻ mặt Lục Thận Hành vẫn lạnh lùng, đính chính: “Là của bố tôi, chứ không phải của tôi.”
Có vẻ Chủ tịch Lục và con trai vẫn chưa hòa hợp.
Ông chủ Cố gượng cười gật đầu. Nhưng trong lòng ông không khỏi lo lắng, sau này khi Chủ tịch Lục qua đời, tài sản nhà họ Lục sẽ để lại cho ai, có ai đủ tư cách để thừa kế không.
Mặc dù trong giới kinh doanh, Lục thị là một quái vật khổng lồ, nhưng biết bao người chờ đợi lúc con thú này sơ hở để tấn công.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! ( truyện trên app T Y T )
Quý Duy không biết suy nghĩ của ông Cố, cậu thầm cảm thán, gia đình thần tượng của cậu... giàu hơn cậu tưởng nhiều.
Khi Văn Tranh cùng mọi người đi ra khỏi phòng, có người tinh mắt nhận ra: “Người phía trước không phải Quý Duy sao?”
Ôn Tử Mộc nghĩ anh ta nhìn nhầm, ngạc nhiên nhìn lại, chiều cao và quần áo đều giống, chắc chắn... là Quý Duy.
“Bên cạnh hình như là ông chủ Cố.” Streamer khác cũng nhận ra. “Cậu ta cũng quen ông ấy à?”
Ôn Tử Mộc nhíu mày: “Ông Cố chỉ dẫn họ vào phòng thôi, đâu có quen biết gì.”
Có vẻ cũng đúng.
Streamer kia gật đầu.
Đúng lúc đó, Văn Tranh đột nhiên lên tiếng: “Dẫn khách vào phòng là việc của bồi bàn chứ ông Cố không làm việc nhỏ nhặt đó.”
Dù Quý Duy quen ông Cố hay là bạn của cậu ấy quen, thì cậu ấy cũng có thân thế sâu hơn tưởng tượng.
Ôn Tử Mộc khựng lại, hôm nay Văn Tranh không biết sao cứ liên tục bênh vực Quý Duy, khiến cậu ta hơi bực mình.
Khi mọi người đi trước, cậu ta gọi Văn Tranh lại, cố kiềm chế tức giận hỏi: “Anh thích Quý Duy à?”
Văn Tranh ngơ ngác trước câu hỏi đó, hắn thừa nhận có chút tình cảm với Quý Duy, nhưng chưa đến mức thích, chỉ là hơi tiếc nuối thôi.
“Không có.”
Hắn xoa xoa thái dương nói.
Ôn Tử Mộc không tin: “Chắc chắn là anh có ý gì rồi, nếu không sao cứ bênh vực cậu ta hoài vậy?”
Nghe Ôn Tử Mộc buộc tội, Văn Tranh thở dài: “Tôi mệt rồi.”
Hắn vừa mới nhìn ra, Ôn Tử Mộc hay ghen tuông, đa nghi, không kiểm soát được cảm xúc... nói chung không phải người bạn đời lý tưởng.
“Chúng ta chia tay đi.”
Cuối cùng hắn cũng nói ra câu này.
Ban đầu Ôn Tử Mộc không tin, nhưng khi thấy Văn Tranh nghiêm túc, vội vàng ôm vai hắn không cho đi.
Nhưng Văn Tranh chỉ lạnh lùng đẩy ra, bước đi nhanh chóng, định rời đi. Ôn Tử Mộc hoảng hốt, nói nhảm nhí: “Nếu anh dám chia tay, em sẽ đăng tải chuyện của anh lên mạng.”
Nghe thấy lời cậu ta, Văn Tranh dừng bước.
Ôn Tử Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần anh...”
Nhưng câu nói của cậu ta chưa dứt, đã nghe thấy Văn Tranh lạnh lùng nói: “Tùy cậu thôi.”
Nhà hắn sắp sửa đầu tư ra nước ngoài, hắn cũng sẽ gạt lại đam mê, không còn nhiều thời gian livestream như trước, có thể sẽ tạm thời rút lui khỏi làng giải trí.
*
“Muốn uống gì không?”
Lục Thận Hành đưa thực đơn cho Quý Duy.
Toàn là rượu, Quý Duy do dự một lúc, dựa theo gợi ý trên mạng, gọi một ly rượu mận địa phương, có lẽ độ cồn của rượu trái cây... không cao lắm.
“Hay là đổi món khác đi?”
Anh từ tốn nói: “Chắc em không uống được rượu này đâu.”
Trông cậu giống người không uống được sao?
Quý Duy quyết tâm để thần tượng thay đổi cái nhìn, kiên quyết lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em uống được mà.”
Đợi rượu mang ra, cậu uống một ngụm, mới hiểu tại sao anh lại nói như vậy, vì vừa uống vào đã thấy rất cay, uống nửa ly đã choáng váng, ý thức dần mơ hồ.
Trước khi mất đi ý thức, cậu cảm nhận được mình được anh bế lên, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai, hơi vẻ chút bất lực: “Đã bảo là không uống nổi rồi mà.”
*
Quý Duy mơ một giấc mơ kì lạ.
Hình như cậu mơ thấy mình quay lại sân trường trung học, lớp học trống trơn chỉ còn một mình cậu, cậu cúi xuống vẽ lên bàn. Rồi một người đàn ông bước vào trong tia nắng chiếu ngược.
Ngay sau đó, cậu bị người đàn ông nhấc lên, nâng lên bàn học rồi đặt xuống, chạm vào ngón tay lạnh buốt, sống lưng cậu run rẩy.
Cậu muốn đẩy ra nhưng người đàn ông nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn, động tác dịu dàng nhưng mạnh mẽ, xâm chiếm khoang miệng cậu, cậu chỉ có thể chịu đựng, phát ra những tiếng thở hổn hển.
Nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy, vẫn nhẹ nhàng hôn.
Cho đến khi não cậu trống rỗng vì thiếu oxy, người đàn ông mới buông ra, giọng khàn khàn vang lên bên tai cậu: “Thích tôi không?”
Ánh sáng quá chói, cậu không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ thấy được đường nét tổng quan.
Nhưng, cậu cảm thấy người đàn ông này rất giống... Lục Thận Hành.