Bốn người đi lên tầng hai, thấy một người đàn ông mặc áo da đen, một tay chống trên lan can, tay kia cầm ly rượu nhỏ.

Quý Duy nhìn bức họa. 

Được rồi, khỏi tìm nữa.

Đây chính là người liên lạc.

Người liên lạc nghe tiếng bước chân họ, quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn đồng hồ: "Các cậu tới nhanh thế? Tôi không ngờ."

[Đạo diễn Trương: Tôi khổ quá!]

[Không chỉ nhanh, còn nhận quà cáp suốt đường đến nổi tay mềm nhũn, không biết Tô Văn và nhóm kia thế nào rồi.]

[Vừa qua phòng livestream của Tô Thiên Hậu, tình hình hiện giờ là họ vất vả gây quỹ được tiền đi lại, rồi đi từ cửa hàng nhạc cụ này sang cửa hàng kia dưới ánh nắng gay gắt, thật khó khăn cho họ.]

[Nghe mà rơi nước mắt, thấy đau lòng ghê.]

[Chết tiệt, so sánh lại thì nhóm Quý Duy đi dạo mua sắm vừa ăn vừa uống giống đi du lịch vậy!]

Người liên lạc ngồi xuống ghế, pha cho mình một tách trà: "Cửa hàng nhạc cụ này có đủ loại nhạc cụ, nhưng thiếu một cây đàn hay. Nếu các cậu có thể tìm cho tôi một cây đàn hay để tôi nghe thử, tôi sẽ nói nhiệm vụ tiếp theo. Tìm cây đàn hay cũng không khó, chỉ cần giúp chủ cửa hàng dưới lầu dọn dẹp cửa hàng, sửa chữa nhạc cụ, còn phải..."

Sau khi nói liền một mạch, không ai lên tiếng.

Ông hiểu được, hẳn là bị khối lượng công việc dọa.

Quả thực khối lượng công việc rất lớn, cửa hàng nhạc cụ Trung Hoa rộng 900 mét vuông, phải dọn dẹp, lau chùi nhạc cụ, sửa chữa hàng hỏng... Bốn người chắc phải làm cả buổi chiều mới xong. 

Bỗng ông nghe thấy giọng trong trẻo của cậu thiếu niên:

"Ông xem cây đàn này có được không?"

Cậu lấy đàn ra khỏi túi đàn trên vai rồi đặt lên bàn, ông mỉm cười: "Tôi muốn cây đàn cổ truyền, bao gồm đục thân đàn, quét sơn gỗ, bọc vải, trát vôi, sơn phết mặt đàn, lắp ráp đàn hoàn chỉnh 6 bước chứ không phải đàn tổng hợp bán sẵn ngoài thị trường, thân đàn đục xong chỉ trát một lớp vôi."

Một cây đàn như vậy, giá ít nhất cũng vài chục nghìn đô la, làm sao có thể mang theo ra ngoài chứ?

Quý Duy mở túi đàn ra, người liên lạc cũng không để ý nhiều, cho đến khi túi mở hẳn, một cây đàn Bùi làm khéo léo hiện ra trước mặt ông. Dù là thân đàn hay phần đầu đàn đều không chê vào đâu được, gảy nhạc cụ phát ra âm chuẩn của Kim Thạch.

Người liên lạc choáng váng, hơi thở gấp gáp rồi hưng phấn lên. Ông sống ở nước ngoài rất mê đàn cổ truyền Trung Hoa, mặc dù đàn nhập về nước ngoài thường đắt gấp đôi nhưng ông vẫn mua, đôi khi đàn hay thật sự không được xuất khẩu đều bị các nghệ nhân trong nước thu mua hết.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đây là lần đầu tiên ông thấy cây đàn hay đến thế.

"Cây này có được tính là đàn hay không?"

Quý Duy nghiêng đầu hỏi.

"Đương nhiên là được rồi!" Người liên lạc phấn khích nói, muốn chạm vào thân đàn quá.

Nếu cây này không gọi là đàn hay, ông thật sự không biết gì mới được gọi là hay nữa.

[Ngoài việc ghen tị còn biết nói gì nữa chứ! Cảm giác giống như đọc hướng dẫn game vậy đó. Nói tới, tôi rất muốn xem Quý Duy chơi game Nhất Lang.]

[Người phía trước kia, game đó thật sự hành hạ tôi đến mức tôi nghi ngờ cuộc đời luôn rồi, rất muốn gửi dao cạo cho nhà phát triển, mà bỗng muốn biết tổ chương trình đang nghĩ gì.]

[Có lẽ là tại sao lại mời Quý Duy lên chương trình.]

[Hahahahahaha, cười chết tôi rồi.]

Sau khi nhìn đàn với vẻ không muốn rời tay, người liên lạc nhanh chóng nói nhiệm vụ tiếp theo: "Nhiệm vụ kế tiếp của các cậu là giúp cửa hàng bán 5000 euro nhạc cụ."

"5000 euro?"

Triệu Việt choáng váng nói lớn: "Làm sao có thể?"

Đỗ Nhược Tùng cũng khó tin: "Biết đàn cổ Trung Quốc không nhiều, cửa hàng chỉ vài ba khách, tôi nghĩ... cướp tiền sẽ nhanh hơn."

Người liên lạc quay lại tựa vào lan can, vẻ mặt "nhiệm vụ đã nói xong rồi, muốn thế nào tùy các cậu", bốn người chỉ đành xuống lầu xem cửa hàng có nhạc cụ gì.

“Còn không bằng cửa hàng trước." 

Đỗ Nhược Tùng nhìn xung quanh giá nhạc cụ có gắn bảng giá, đưa ra nhận xét.

Có thể nói là kém xa.

Quý Duy nhìn các nhạc cụ trong cửa hàng, từ tiêu, sáo cho đến tỳ bà... đều là loại cơ bản cho người mới học, đắt nhất cũng chỉ tám trăm mấy euro, rẻ nhất còn mười euro cho cái sáo.

Năm nghìn euro...

Quý Duy cầm lấy một cây sáo, cậu chưa bao giờ bán hàng, hồi nhỏ không thích nói chuyện còn bị nghi ngờ tự kỷ, cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, lần đầu cảm thấy hơi... khó xử.

Triệu Việt không chịu đựng được, kéo một khách trong cửa hàng ra mà giới thiệu hàng: "Cây sáo này cậu xem, rất phù hợp với cậu đấy, hợp với khí chất của cậu, không mua thực sự lỗ lã... lỗ lớn lắm..." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mười phút sau.

Khách hàng hoảng sợ bỏ chạy.

[Nhọc công nói nửa ngày mà làm khách chạy mất, xin hỏi bây giờ diện tích bóng ma trong tâm trí Triệu Việt là bao nhiêu?]

[Chắc là diện tích bóng ma trong tâm trí khách chứ. Triệu Việt kiểu gì cũng không giống nhân viên bán hàng chính thống.]

[Hả, bán hàng còn chính thống và không chính thống nữa á?]

[À, cậu hiểu đấy.]

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Triệu Việt lúc này rất ngượng ngùng. Để bảo vệ danh dự hàng đầu, cậu ta ho một tiếng: "Cửa hàng vắng tanh khách, hay là bọn mình mang nhạc cụ ra quảng trường phía đông bán?"

"Cứ ngồi trong cửa hàng chờ có khách tự đến à?"

[Bỏ qua hành động hạ thấp trí thông minh của Triệu Việt lúc nãy đi, câu nói này của anh ấy cũng có lý, quảng trường đông người qua lại, hàng chắc chắn bán chạy.]

[Có thể mang vài cái sáo, tiêu rẻ tiền ra bán, bán được 4, 5 ngàn euro cũng không thành vấn đề mà.]

[Quảng trường Trung Quốc đông người lắm, còn khu này ở Nice là mùa du lịch ế ẩm, tôi cảm thấy vẫn hơi bấp bênh. Nếu có Tô Văn và nhóm họ ở đây thì tốt, cô ấy hát hay, ông già biết đàn nhị, chắc chắn thu hút được nhiều người chú ý.]

[Ừ, tôi thấy nhóm Tô Văn sắp tới rồi đó, có khi nhóm đó hoàn thành nhiệm vụ trước cơ]

Không lâu sau khi Triệu Việt nói xong, cửa hàng có một cô gái tóc vàng bước vào, mặc váy jean siêu ngắn. Ánh mắt cô dừng ở khuôn mặt Lục Thận Hành đầu tiên, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc mê hoặc. Có lẽ cảm thấy không dễ gần gũi, cô lại nhìn sang Quý Duy.

Nhìn vài giây. 

Cô miễn cưỡng nhìn sang nơi khác. Bỗng nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại ra, ngước nhìn Quý Duy thêm lần nữa, miệng mở toang ra.

"Tôi có thể chụp ảnh cùng các anh được không?" 

Cô gái tóc vàng lén liếc Lục Thận Hành, hỏi với vẻ đầy quyết tâm.

[Nội tâm của cô gái đại khái là vừa bước vào à thằng này đẹp trai quá, à thằng kia cũng đẹp trai quá, suy nghĩ mãi rồi quyết định xin chụp ảnh chung.]

[Rất có tiềm năng trở thành fan cuồng đấy, hôm nay chị này phong cho cô tư cách fan, mau mau chụp ảnh báo cáo đi.]

[Tôi vẫn còn nhớ rõ Triệu Việt từng PR cho chương trình, nói anh ấy là người đảm nhận giá trị thẩm mỹ.]

[Ngoại hình Triệu Việt cũng không tệ, chắc vì thế mới thu hút được nhiều fan đấy. Nhưng so sánh với người khác thì vẫn thua, đứng chung sẽ bị lép vế mất.]

Đối với yêu cầu của cô gái, Lục Thận Hành bình tĩnh đáp lại: "Được."

Khuôn mặt Đỗ Nhược Tùng lộ vẻ khâm phục, đôi khi phải công nhận Lục Thận Hành nổi tiếng không phải không có lý do, với địa vị của anh hoàn toàn có thể từ chối yêu cầu này, nhưng anh luôn rất dễ gần.

Tiếp sau đó, Lục Thận Hành bổ sung thêm một câu: "Phải mua đồ trước đã."

Đỗ Nhược Tùng: …

[Hahahahahaha, biểu cảm của Đỗ Nhược Tùng tuyệt vãi! Tôi muốn biến biểu cảm này thành meme ghê.]

[Hành động của ảnh đế Lục quá đỉnh.]

[Tôi cười đến nỗi điện thoại rớt xuống mặt, sao ảnh đế Lục nói câu đó mà không hề xấu hổ chút nào nhỉ?]

[Đó chính là lý do tại sao anh ấy có thể đoạt giải ảnh đế mà cậu không thể.]

[Ảnh đế Lục: Tôi hiểu rồi.]

Cô gái tóc vàng vội vàng mua cây sáo trên tay Quý Duy, hớn hở hỏi: "Bây giờ có thể chụp ảnh rồi phải không?"

Sau khi Quý Duy thu tiền xong, cậu đi về phía bên cạnh Lục Thận Hành, làm tư thế cắt kéo. 

Cô gái nhìn qua ống kính, hai người có vẻ đứng cách xa, không thể chụp toàn thân được. Vì thế cô hỏi: "Có thể đứng gần vào được không?"

Quý Duy bước tới gần Lục Thận Hành thêm một bước.

Vẫn có vẻ còn hơi xa.

Cô gái tóc vàng hơi ngượng nói: "Có thể đứng gần hơn một chút được không? Chỉ một chút thôi."

Quý Duy gật đầu, chuẩn bị bước về phía Lục Thận Hành thêm vài bước, bỗng vai bị vịn lấy, thân người nghiêng về bên phải, mất thăng bằng ngã vào vòng tay của người đàn ông. Lưng cậu va vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Hai người đứng rất gần, suýt chạm vào nhau. Cằm anh khẽ chạm vào đỉnh đầu cậu, anh hỏi với giọng trầm thấp: "Như vậy được chưa?"

Mặt Quý Duy đỏ bừng lên, cậu nhắc bản thân bình tĩnh, chỉ là để nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của cô gái thôi, không có gì to tát.

Cô gái tóc vàng: … Thật ra không cần gần đến thế đâu.

Nhưng cô vẫn "tạch" một tiếng chụp lại khoảnh khắc này.

[Aaaaaaaaaaaa vẻ mặt của bà chị cười xinh ghê, Quý Duy hôm nay buôn bán đó hả? Buôn bán!]

[Chị gái này hay thật, còn lại gần một chút, lại gần một chút nữa chớ. Ây da ngại ngùng gì chứ, cứ nói thẳng là ôm cậu ấy đi không phải là xong việc rồi sao?]

[Phòng livestream bị fan CP chiếm đóng rồi!] 

Sau khi cô gái tóc vàng chụp xong, hớn hở đăng lên Twitter, đánh dấu vị trí cửa hàng Trung Hoa nhạc cụ, còn đăng bức ảnh cây sáo đầu tiên của mình. Ngay lập tức có hơn mười lời bình luận.

【Adeline Adele】 Đây không phải là cậu thiếu niên vẽ tranh Trung Hoa à? Anh ấy là nhân viên của cửa hàng nhạc cụ Trung Hoa sao, tôi hơi muốn đi mua nhạc cụ rồi đấy, ai rảnh rỗi đi cùng tôi không?

【Zink】 Cửa hàng nhạc cụ Trung Hoa à? Tôi có thể đi! Tôi đang ở gần đó, tan lớp chúng ta cùng đi nhé, cậu ấy thật dễ thương!

【Caitin】 Có ai chú ý người đàn ông bên cạnh cậu ấy cũng rất đẹp trai không? Họ trông giống một cặp tình nhân vậy. 

【Damara】 Tôi có linh cảm tweet này sẽ hot.

Sau khi cô gái tóc vàng đi khỏi, tiếp đó lại có một cặp vợ chồng già vào hỏi mua nhạc cụ. Họ không biết tiếng Anh, trong nhóm chỉ có Lục Thận Hành biết tiếng Pháp nên anh phụ trách tiếp đãi họ. 

Nói chuyện cả nửa tiếng đồng hồ. 

Cặp vợ chồng mới đồng ý mua hai cây đàn tranh không hề rẻ.

Nhưng thậm chí vậy, mục tiêu 5000 euro vẫn còn cách xa 3900 euro.

"Vẫn nên đổi chỗ đi."

Triệu Việt lắc đầu: "Chứ ở đây bán đến bao giờ. Tôi vừa ra phía tây xem, có đường hầm ngầm đông người đi lại lắm. 

Đỗ Nhược Tùng thở dài: "Chỉ còn cách đó thôi."

Quý Duy cũng gật đầu, cậu vác balo lên vai, cùng mọi người thu dọn đồ đạc, đóng nhạc cụ vào hộp.

Khi đi ngang qua Lục Thận Hành, cậu vô tình liếc nhìn đôi môi khô nứt của anh. Cậu lấy chai nước khoáng trong túi xách bên hông đưa tới trước mặt anh một cách tự nhiên. 

Vừa đưa tới, Quý Duy mới nhớ ra mình đã uống một ngụm vào giờ trưa. Cậu vô cùng ngượng ngùng rút tay lại: "Xin lỗi, em quên mất mình đã uống rồi. Em ra ngoài mua ngay cho anh chai mới, anh thích uống ngọt phải không, muốn nước ép hay nước soda?"

Nhưng có vẻ Lục Thận Hành quá khát, không để ý lời cậu, với lấy chai nước trên tay cậu, dễ dàng mở nắp ra uống một ngụm nhỏ. 

"Khỏi đi." Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu, liếm đôi môi tái nhợt: "Cái này cũng rất ngọt."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play