Đồng nghiệp của chàng trai tóc đỏ mở điện thoại ra, bắt đầu quay video tay Quý Duy.
Nét bút ẩm ướt của cậu trai lướt trên giấy khô ráo, nhanh chóng tô màu thành dãy núi liên tiếp, cậu nhúng bút vào nước, mực loãng đi, bắt đầu vẽ hồ bình nguyên.
Trên mặt hồ trong vắt như gương có một chiếc thuyền nhẹ, người trên thuyền đội nón lá, tư thế chèo thuyền sống động, tạo thành sự tương phản rõ nét với phong cảnh tĩnh mịch.
[A a a a a a Quý Duy vẽ tranh thủy mặc có khí chất quá! Thực sự giống như nho sinh ngày xưa bước ra vậy.]
[Tôi không ngờ mình lại say mê xem người khác vẽ đến thế, không phân biệt được hay dở, nhưng nhìn rất thoải mái.]
[Đúng đúng, tôi cũng thế!]
[Quỳ lạy đại hiệp, vẽ thật sự quá giỏi, kỹ thuật tinh xảo, tĩnh động kết hợp khéo léo, nếu không phát trực tiếp chắc tôi nghi ngờ là thầy Mã Lập Thanh vẽ thay rồi.]
Siêu thoại Quốc Phong trên Weibo trực tiếp nổ tung, chủ đề cậu trai thần tiên vẽ tranh nhanh chóng leo lên hot search, mọi người bàn tán tổ chương trình tìm được cậu nhóc thần tiên ở đâu.
【Cam đỏ】 Đẹp trai thế còn được, giới giải trí cũng nhiều người đẹp mà. Nhưng vẽ tranh giỏi đến thế thì tôi nguyện chết vì lúm đồng tiền của cậu nhóc!
【Tôi trọc nhưng vẫn mạnh mẽ】 Chơi game cũng rất điêu luyện nha, tôi theo dõi stream của cậu ấy, còn cảm thán cậu ấy có tài mà không nổi tiếng, không ngờ hot trending luôn rồi, chắc về sau khu game sẽ là thiên hạ của cậu ấy và Văn Tranh.
【Giao hàng Đông Phong】 Đúng là thần tiên mà!! Các bạn có xem video cậu ấy vẽ phác thảo không, máy in thành tinh linh rồi, tôi thật sự tò mò cậu ấy là ai, sao không tìm được thông tin gì trên mạng hết cả.
【Nhấp nháy】 +1, hoàn toàn tìm không ra, gia thế không tầm thường đâu.
Nửa tiếng sau, Quý Duy ký tên vào tranh, đặt bút xuống bàn phấn, nói với chàng trai tóc đỏ: “Hy vọng anh thích.”
Chàng trai tóc đỏ vẻ mặt rất xúc động, cử chỉ tay nói tiếng Pháp, không ngờ ngay giây sau anh ta ôm hết mấy cây đàn cổ kính đem vào trong!
Bình luận sốc nặng.
[Có ý gì vậy! Không thích nên hối hận à? Thật sự không hiểu nổi, anh không thích thì đưa bức tranh cho tôi này.]
[Đúng đấy, ai thèm cây đàn của anh, làm như vậy thật khiến người ta phát cáu mà.]
[Thật đấy, quá chướng tai gai mắt, tôi xem mà muốn phát điên lên rồi.]
Ngay cả Đỗ Nhược Tùng vốn hay đùa giỡn cũng lộ vẻ khó tả, anh ta thở dài: “Hay là mình ra ngoài trước đi?”
Triệu Việt tức đến mặt nhợt nhạt, nếu không phải đang livestream với giữ hình tượng, có lẽ cậu ta đã chửi thẳng luôn rồi.
“Đợi thêm chút nữa.”
Vẻ mặt Lục Thận Hành lạnh lùng.
“Còn đợi gì nữa.” Triệu Việt lẩm bẩm, nhìn sang Quý Duy, hy vọng có sự ủng hộ: “Anh ta coi chúng ta như khỉ vậy, cậu có nghĩ thế không?”
Quý Duy ngoan ngoãn: “Tôi nghe theo ảnh đế Lục.”
Triệu Việt: ... Ngu ngốc.
Không ngờ chàng trai tóc đỏ lại ôm cây đàn cổ khác ra, cẩn thận đặt lên bàn gỗ trong phòng.
Thân đàn bằng gỗ đàn hương, vân gỗ giả thành thật.
Nó giống một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo hơn là nhạc cụ, ngay cả người không hiểu về đàn cũng nhận ra chất liệu này rất quý giá.
“Cây đàn này mới xứng với bức tranh của cậu.”
Chàng trai tóc đỏ đặt cây đàn vào túi, đưa cho Quý Duy một cách hào phóng, không hề tiếc nuối.
[Đây là đàn Bùi à, giá chợ khoảng hơn 20 ngàn USD, nổi tiếng về âm sắc, tôi còn nói anh hà tiện, tôi sai rồi đại hiệp.]
[Anh ấy thực sự rất thích bức tranh này, mắt cứ dán vào tranh.」
[Chúc mừng đại thần may mắn lại có được một món trang bị cam.]
Quý Duy nhận lấy cây đàn.
Vì nếu không nhận... chàng trai tóc đỏ sẽ khóc mất thôi, dưới sự đưa tiễn của anh chàng và bạn mình, bốn người bước ra khỏi cửa hàng. - Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Lần sau qua Nice, tôi mời các anh ăn sò tươi CAFE DE TURIN nhé.”
Chàng trai tóc đỏ ôm tranh, tươi cười vẫy tay tạm biệt.
“Được đấy.”
Quý Duy và mọi người cũng vẫy tay tạm biệt họ.
Đã gần trưa, họ chuẩn bị gọi taxi đến cửa hàng tiếp theo thì được thông báo tạm ngừng livestream.
Tề Khả xin lỗi: “Thiết bị livestream bị trục trặc, có thể phải đến 13h mới tiếp tục livestream, chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa, không ảnh hưởng thời gian của các anh.”
"Không sao, tôi sẽ đi dạo quanh trung tâm thương mại." Đỗ Nhược Tùng lấy điện thoại ra, nhìn danh sách mua sắm vợ gửi: "Tề Khả cho tôi mượn ví tiền nhé."
Tề Khả hơi đau đầu: "... Tạm thời chưa được, hay anh ăn trưa trước đi."
Đỗ Nhược Tùng cất điện thoại: "Không cần. Tôi đi dạo trung tâm thương mại trước."
Tề Khả: ...
Livestream cả buổi sáng, Quý Duy cũng có hơi mệt. Cậu tìm một ghế dài ngồi xuống, mở nắp chai nước khoáng uống vài ngụm.
Bỗng nhiên, phía trước có bóng người che khuất ánh sáng.
Cậu ngước đầu lên, không ngờ đó là...
"Triệu Việt?"
Quý Duy đứng dậy, có chút ngạc nhiên: "Cậu tìm tôi có chuyện gì à?"
"Cậu chắc chắn rất khinh bỉ tôi đúng không, không có camera cậu không cần phải giả vờ nữa." Triệu Việt cúi đầu xuống, không nhìn rõ biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi chế giễu khinh miệt cậu nhưng cậu không để ý, cướp spotlight của cậu nhưng cậu cũng không quan tâm, là vì... cậu không coi trọng tôi phải không?"
"Không có."
Quý Duy lắc đầu.
Triệu Việt im lặng một lúc, hàng mi dày rung động, sau đó lấy lại bình tĩnh: "Tôi nói rồi, không có camera cậu không cần lừa tôi đâu, tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào, tôi đánh giá rất cao bản thân mình."
"Tôi không nghĩ việc dùng mọi cách để nổi tiếng là điều gì đó đáng xấu hổ. Chỉ khi nổi tiếng mới có cơ hội diễn xuất, không nổi tiếng chỉ có thể đóng vai phụ cả đời. Tôi muốn nổi tiếng, bất kể cách nào."
Cậu ta dường như cuối cùng cũng tìm được nơi để tâm sự, nói liền một mạch rồi quay người bỏ đi.
"Tôi không coi thường cậu đâu."
Quý Duy thành thật nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi tham gia chương trình vì tổ chương trình trả thù lao, họ trả tiền, tôi quay, còn lại không quan trọng."
— Vì vậy cậu không quan tâm đến Triệu Việt
Cậu thích livestream trò chơi kiếm tiền hơn, nhìn số lượng fan tăng dần lên từng chút một.
Triệu Việt dừng bước chân nhưng không quay đầu lại, cười nhạt một tiếng: "Không có tham vọng."
Quý Duy bị nghẹn lời, chưa kịp nghĩ ra phải trả lời thế nào thì Triệu Việt đột ngột lên tiếng khá không tự nhiên: "Cảm ơn về chuyện hôm nay nhé."
Nói xong, Triệu Việt liền nhanh chóng rời đi.
Giống như sợ Quý Duy gọi giữ lại vậy.
Ban đầu Quý Duy có hơi ngơ ngác, một lúc sau mới nhớ ra đó là chuyện thanh niên tóc đỏ ở cửa hàng nhạc cụ xin lỗi, đó chỉ là chuyện nhỏ, cậu hoàn toàn không để tâm tới, không ngờ Triệu Việt lại coi trọng, ngượng ngùng tìm đến cậu để cảm ơn.
Sau khi Quý Duy hiểu rõ, khóe miệng cậu dần dần nhếch lên, đôi mắt cong cong cười, xuất hiện hai lúm đồng tiền nhạt.
Ở phía xa, Lục Thận Hành liếc nhìn thấy Quý Duy, anh cũng từ từ mỉm cười, làm phai đi vẻ lạnh lùng vốn có, kết thúc cuộc trò chuyện với đạo diễn Trương, bước đến chỗ cậu nhỏ.
Khi thấy Lục Thận Hành đến gần, Quý Duy lập tức lấy từ ba lô ra một hộp quà, lo lắng đưa cho Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành hơi nhướng mày, mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ Patek Philippe không rẻ.
"Tặng tôi à?"
Lục Thận Hành bỗng hỏi nhỏ nhẹ.
"Ừm."
Quý Duy gật đầu mạnh.
"Tại sao em lại muốn tặng cho anh?"
Giọng anh càng dịu dàng hơn, phát ra từ cổ họng thấp thấp, giọng điệu dụ hoặc.
Lục Thận Hành nhìn người rất tập trung, đồng tử không cử động, Quý Duy cảm thấy không khí hơi nóng, khi trả lời đầu óc có hơi trống rỗng: "Anh đeo lên trông đẹp lắm."
Cậu không biết thương hiệu của chiếc đồng hồ này, chỉ thấy chiếc đồng hồ có vẻ lạnh lùng này rất hợp với Lục Thận Hành nên trong rất nhiều thứ, cậu chỉ mang theo mình chiếc đồng hồ này.
Lục Thận Hành tháo chiếc đồng hồ Hybris Mechanica trên cổ tay trái xuống, thử lên chiếc đồng hồ Quý Duy tặng, nói lười biếng: "Đã đeo lên rồi nhé."
Quý Duy hơi vui mừng.
Sau này sẽ chuẩn bị thêm nhiều đặc sản Trung Quốc gửi cho chủ tịch Lục, như vịt quay Bắc Kinh hay nguyên liệu lẩu Hồng Kông cũng phải gửi qua!
Cậu đang suy nghĩ về các đặc sản nổi tiếng của các nơi, bỗng nghe giọng đàn ông từ phía trên đầu cậu vang lên: "Vậy anh có đẹp không?"
Anh nhấn mạnh âm tiết "anh" vô cùng êm ái, âm cuối mang theo chút khó tả khó nói, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào Quý Duy.
Hoàn toàn giống như đang câu dẫn.
Quý Duy nuốt nước bọt, vô thức trả lời: "Anh vẫn luôn rất đẹp."
Nghe thấy Lục Thận Hành cười khẽ một tiếng, cậu mới nhận ra mình nói gì, lập tức cúi đầu xuống, mặt rõ ràng đỏ bừng tới tận vành tai, ngượng chín cả mặt.
"Cúi đầu làm gì?" Giọng đàn ông lộ ra vẻ vui sướng, nói chậm rãi với Quý Duy, "Đẹp thì nhìn nhiều vào."
Quý Duy: ...
Mặt cậu nhỏ càng đỏ hơn.
Vào khoảng một giờ rưỡi chiều, thiết bị phát trực tiếp sửa xong, Đỗ Nhược Tùng đẫm mồ hôi chạy từ trung tâm thương mại về, bốn người bắt taxi tới cửa hàng nhạc cụ thứ hai.
- Cửa hàng Nhạc cụ Trung Hoa.
Bước vào cửa hàng, Đỗ Nhược Tùng tinh mắt nhận ra chiếc đồng hồ trên tay Lục Thận Hành đã thay: "Sao anh đổi đồng hồ rồi, cái buổi sáng đâu?"
Anh ta nhớ Lục Thận Hành trước đó đeo đồng hồ Hybris Mechanica kinh điển phải vài trăm triệu, còn cái này chỉ là đồng hồ Patek Philippe cơ bản, chênh lệch giá không ít.
Lục Thận Hành thản nhiên nói: "Hỏng rồi."
Đỗ Nhược Tùng tự hỏi nghi ngờ: "Sáng còn tốt mà, sao đã hỏng..."
[Mình cảm thấy cái đồng hồ trên tay ảnh đế Lục rất quen, hình như đã thấy ở đâu đó rồi.]
[Đây không phải là cái đồng hồ chủ tịch Lục tặng Duy Duy sao? Đây là sự sa đọa về nhân tính hay đạo đức!]
[Watson, anh phát hiện ra một điểm mù.]
[Nghe tớ nói này chị em, hút một điếu thuốc là xong!]
Bốn người bước vào cửa hàng nhạc cụ.
Quý Duy cầm bức tranh hỏi chủ hiệu: "Xin hỏi ông có từng thấy người này không?"
Chủ hiệu là một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi, ông nhận lấy bức tranh xem kỹ rồi chỉ về phía cầu thang: "Anh ta đang ở tầng hai."
Bốn người nhìn nhau.
Cuối cùng cũng tìm được rồi.
Họ không biết rằng thanh niên tóc đỏ đã đăng video Quý Duy vẽ tranh lên Twitter, do cầm máy quay không vững, ban đầu chỉ quay phần vẽ tranh, không ngờ quay luôn vài giây mặt Quý Duy.
Vì vậy, người chia sẻ như quả tuyết lăn tăng tốc độ cực nhanh, trực tiếp nổi sóng trên Twitter, còn có người đăng lên Youtube, mọi người đều hỏi cậu thiếu niên châu Á xinh đẹp này là ai.