Chương 16: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 16

Khi Trình Ngộ nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ phòng vệ sinh thì nhìn thấy thân thể mảnh khảnh của Tô Noãn cuộn tròn trên mặt đất, bị mấy gã đàn ông cao lớn tay đấm chân đá, đôi mắt vốn đỏ ửng của cậu bỗng chốc biến thành đỏ ngầu, cậu vọt thẳng đến bên đó.

Bên trong phòng được vệ sỹ trông giữ, gã Tiền mập vất vả bò dậy, ngồi trên sô pha nhìn thiếu nữ bị đánh dưới đất, nghiến răng cười hung tợn.

“Đánh, đánh chết nó cho tao, mẹ kiếp con kỹ nữ, ông đánh cho mày tàn phế rồi cho ngươi luân gian mày, mẹ mày dám động vào ông đây...”

Một tiếng đập vỡ tan bình rượu vang lên, Tiền mập mạp chưa kịp phản ứng bỗng cảm giác cổ mình lành lạnh, tiếp theo gã ta lập tức cứng người.

“Dừng tay, dừng tay, dừng tay, mau dừng tay!” Tiền mập mạp kêu rên nhưng không dám làm ra bất cứ động tác nào khác, phía sau gã ta, thiếu niên một tay bóp chặt cổ gã, một tay khác cầm mảnh vỡ của bình rượu thủy tinh đâm sâu vào cổ gã.

Hai mắt thiếu niên đỏ đậm, yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ: “Tao giết mày!”

“Đừng đừng, người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói!” Tiền béo mập đến một cử động cũng không dám, mồ hôi tuôn như mưa mùa hạ.

Gã ta dựa gần người thiếu niên, tự nhiên cảm giác được, bàn tay nắm mảnh vỡ bình rượu chống lên cổ gã... không hề run rẩy, đâm thẳng vào thịt gã!

Đây thật sự là kẻ dám giết người!

Tiền béo đã lăn lộn trong xã hội này nhiều năm, có loại người nào gã chưa thấy qua. Gã có một đôi mắt nhận biết người, vì nhìn ra thiếu niên này không bình thường nên mới nổi lên tâm tư.

Nhưng không ngờ, cậu ta không bình thường như thế!

“Người anh em à bình tĩnh, bình tĩnh...” Tiền béo rốt cuộc cũng là người từng trải, giơ tay bảo vệ sỹ lui ra, cười gượng với Trình Ngộ: “Cậu thấy đấy, ngươi bạn gái nhỏ này không sao, không sao đâu, cậu có thể mang cô ta đi, tôi tha cho hai ngươi đấy!”

Tô Noãn khó khăn gồng mình đứng dậy, thấy thiếu niên giống như dã thú sau lưng gã Tiền béo. Hai mắt thiếu niên nhìn vào gương mặt cô, đồng tử lập tức co rụt.

Trên mặt cô đầy vết thương xanh xanh tím tím.

“Tao giết mày...” Trình Ngộ gầm lên, định động thủ, nhưng giây tiếp theo cậu bỗng nghe thấy Tô Noãn hét lớn một tiếng: “Trình Ngộ!”

Động tác của cậu lập tức dừng lại, theo bản năng nhìn về phía cô, cậu thấy cô thiếu nữ gắng gượng bò từ mặt đất dậy, thở hổn hển, cắn răng nhìn cậu, gằn từng chữ: “Cậu đã từng đồng ý với mình điều gì?”

Trình Ngộ ngẩn ngơ!

Cậu đã từng đồng ý điều gì... Cậu nhận lời cô, vĩnh viễn không từ bỏ, đáp ứng cô, tin tưởng tương lai sẽ tốt đẹp, cậu không thể từ bỏ!

“Nghe mình, buông gã ta ra đi, vì một kẻ cặn bã như vậy mà phải đánh mất chính mình, không đáng!” Tô Noãn dịu giọng dụ dỗ thiếu niên say rượu đang bạo nộ.

Tiền béo cũng hiểu tình huống, vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, anh em à, cậu vẫn còn tiền đồ tốt đẹp, tôi chỉ là tên cặn bã thôi, cậu giết tôi thì sẽ phải chôn cùng tôi, không đáng đâu, cậu thấy không, bạn gái nhỏ vẫn đang chờ cậu kìa, cậu giết tôi rồi, sẽ có rất nhiều người muốn cướp cô ấy đi...”

Thiếu niên cắn răng hung tợn hét vào mặt gã ta: “Mày thề đi, sau này mày không được tìm bọn tao gây phiền toái, thề đi!”

Mảnh vỡ trong tay càng đâm sâu vào thịt.

Tiền béo lo lắng đến phát điên: “Tôi thề tôi thề, người anh em, tôi chỉ cầu tiền tài chứ không giết hại ai bao giờ, nếu sau này tôi mà tìm hai người gây chuyện, cậu cứ việc dùng con dao thọc tôi vài phát!”

Đi giày sợ chân trần, càng là kẻ có tiền càng sợ chuyện sống chết!

Một tiếng keng vang lên, mảnh vỡ trong tay Trình Ngộ rơi xuống đất... Vệ sỹ xung quanh định tiến lên lại bị Tiền béo quát một tiếng.

“Người anh em đi đi...” Gã ta che cổ, vẻ mặt như vừa chết đi sống lại: “Chẳng lẽ còn chờ tôi cho cậu tiền thuốc men?”

Trình Ngộ lập tức tiến lên, không màng Tô Noãn phản đối, bế cô xông ra ngoài.

Toàn thân Hàn Liệt lạnh lẽo xuống xe cùng mấy người bạn, đúng lúc trông thấy Trình Ngộ bế Tô Noãn lên xe, cậu ta theo bản năng định đuổi theo sau nhưng không kịp, đành nhìn theo hướng xe taxi rời đi. Quanh thân cậu ta toả ra luồng khí lạnh lẽo, hai tay nắm chặt thành quyền.

Cô bị thương? Mới không gặp nửa ngày cô đã bị thương rồi?

Chờ lúc đi vào Kim Đế Quốc cậu ta mới biết chuyện gì đã xảy ra... Gã Tiền béo ngồi trên ghế đập nát chai rượu, chờ khi phát tiết đủ rồi mới cầm khăn lông che cổ chuẩn bị rời đi, lại bị người ta ngăn cản.

Cố kìm nén xúc động không mắng người, ngẩng đầu lên, gã nhìn thấy một gương mặt vô cùng trẻ tuổi nhưng không kém phần lạnh lẽo!

Bên này, Trình Ngộ muốn ôm Tô Noãn đến bệnh viện nhưng bị Tô Noãn kiên quyết cự tuyệt, cậu không có biện pháp, đành phải đưa cô về nhà.

Về đến nhà, cậu cẩn thận đặt Tô Noãn lên sô pha, còn bản thân lảo đảo chạy đi lấy hòm thuốc. Khi cậu chuẩn bị mở hòm thuốc ra, bất chợt nghe nghe thấy giọng bói bình tĩnh của Tô Noãn.

“Trình Ngộ.”

Trình Ngộ theo bản năng ngẩng đầu, lập tức, đầu óc trống rỗng, khuôn mặt của cậu như bị cho một cái bạt tai!

Ngẩn ngơ nhìn Tô Noãn, nhìn khuôn mặt vốn trắng trẻo của thiếu nữ đầy vết ứ máu chói mắt, đôi mắt cậu chớp chớp.

Bị người ta đánh, cậu không có phản ứng, nhưng bây giờ hai mắt lại đỏ lên.

“Trình Ngộ, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây...” Trong giọng nói của Tô Noãn tràn đầy vô lực bất đắc dĩ: “Cậu có biết không, nếu mình đến muộn một phút thôi, cậu, cậu... Sau này cậu phải làm sao đây?”

Thanh âm mang theo giọng mũi của thiếu nữ vang lên, cô nghĩ lại mà sợ.

Cậu chẳng sợ bị người ta bắt nạt, không sợ bị người ta đánh, thậm chí vừa rồi bị ăn một bạt tai vẫn là thiếu niên mặt vô biểu tình. Nhưng khi nghe thấy lời cô nói, trong phút chốc, hai mắt cậu đỏ ửng.

“Noãn Noãn, mình...” Giọng thiếu niên khàn khàn, như cực lực muốn bình tĩnh lại, nhưng lại nghẹn ngào nói không nên lời. Một lúc lâu sau, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng cậu cũng làm bản thân bình tĩnh, từ từ thốt lên từng chữ: “Xin lỗi cậu...”

Ba chữ, khiến Tô Noãn nghe xong như mất mết sức lực, cô nhắm mắt dựa vào sô pha, không có sức lực nói một từ.

Vẫn không thể đến gần trái tim cậu ấy!

Nếu nói ban đầu là bởi vì công lược, nhưng sống dưới một mái nhà lâu như vậy, cô đã xem thiếu niên này là người thân của mình, bất luận nhiệm vụ mục tiêu cuối cùng như thế nào, cô luôn mong cậu sẽ sống tốt, sau này cũng sẽ sống tốt.

Nhưng mà, cậu vẫn đóng chặt cửa lòng mình, đặt cô ở bên ngoài như cũ.

“Mình mệt rồi, đi ngủ đây!” Cô đẩy nhẹ cậu ra rồi đứng dậy, thiếu niên ngây ngốc như rối gỗ mặc cho cô đẩy.

Ngay lúc cô sắp rời khỏi, bỗng một cánh tay cô bị nắm lấy.

“Cậu không cần mình nữa... phải không?” Giọng nói thiếu niên bình tĩnh mà khàn khàn.

Tô Noãn bỗng chốc quay đầu lại, tức đến mức bật cười: “Trình Ngộ, cậu nói một chút đạo lý được không, là bản thân cậu không cần... Cậu nhìn dáng vẻ buồn cười lúc này của mình đi, tất cả đều là vì cậu, nhưng cậu thì sao, không hề nói gì ngoài một câu xin lỗi nhẹ bẫng, xin lỗi cậu, ha, ba chữ này đúng là vạn năng!”

Tô Noãn càng nói càng giận, trực tiếp hất tay thiếu niên ra, cười lạnh: “Cậu còn hỏi mình có còn cần cậu nữa không ư, cậu đặt tay lên ngực tự hỏi xem, cậu có từng nghĩ tới là cậu cần mình chưa?”

Cô xoay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, thanh âm nghẹn ngào run rẩy truyền đến từ phía sau.

“Mình... từng nghĩ.”

Tô Noãn cứng đờ, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Trình Ngộ cúi đầu đứng đó, cả người như bị bao phủ bởi bầu không khí bi ai dày đặc.

“Noãn Noãn, cậu... cậu hỏi mình có từng nghĩ tới không, mình... sao mình có thể chưa từng nghĩ chứ, nhưng mà... nhưng mà mình không dám nghĩ...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play