Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 15: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 15


6 tháng

trướctiếp

Chương 15: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 15

Khi về đến nhà, đầu Tô Noãn vẫn đau đớn choáng váng, cô bất đắc dĩ ấn lên giữa mày. Cô biết đây là ý thức còn sót lại trên thân thể của nguyên chủ ảnh hưởng đến cô.

Cô không phải người của thế giới này, đương nhiên không có cảm giác gì với người ba trên danh nghĩa kia, nhưng nguyên chủ Tô Noãn thì thực sự là con gái ruột của ông ta, cho dù cô ấy có biết rằng ông ta không xứng.

Cô ấy không có lựa chọn, đây là người thân duy nhất của cô ấy.

Lấy chìa khóa ra đang định mở cửa, cửa bỗng bị người mở từ bên trong, Trình Ngộ đứng trước cửa nhìn cô, đáy mắt chứa niềm vui và sự lo lắng không giấu được.

“Cậu về rồi.”

Tô Noãn nhàn nhạt "ừ" một tiếng rồi đi vào, cô đá rơi giày rồi thay dép lê.

Đôi tay Trình Ngộ nắm chặt, như đang cố lấy hết dũng khí, rốt cuộc cũng xoay người mở miệng: “Chuyện hôm nay mình...”

Cậu chưa kịp nói xong đã dừng lại, bởi vì cậu nhận ra sau khi vào cửa thiếu nữ chưa từng cho cậu một cái liếc mắt đã trở về phòng.

Cửa phòng đóng lại phát ra một tiếng "rầm", Trình Ngộ cảm thấy lòng mình cũng chấn động theo, trong giây phút ngắn ngủi, huyết sắc trên mặt cậu hoàn toàn rút đi, dũng khí cố gắng dồn nén ở đáy mắt hoàn toàn tiêu tán, khóe miệng tràn đầy tự giễu.

Cô quả nhiên vẫn ghét cậu!

Chỉ bởi vì hôm nay cậu giận dỗi.

Quả nhiên, từ đầu đến cuối cậu vẫn chỉ có một mình, cho dù có người đối xử tốt với cậu, sự thiện ý này cũng yếu ớt không chịu nổi gió thổi cỏ lay, cho dù... cho dù cậu đã rất cẩn thận thử một lần.

Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, Trình Ngộ thay quần áo ra khỏi nhà.

Khi cậu tới Kim Đế Quốc đã muộn làm một giờ, cậu bất chấp mất đi công việc vẫn muốn chờ Tô Noãn về nhà, nói xin lỗi với cô, nói với cô cậu không cố ý, không cố ý mặc cô khó xử trong lớp, cậu chỉ...

Chỉ vì nhìn thấy dáng vẻ ngả ngớn của Triệu Triệt, xe thể thao đỏ chói và một cốp xe đầy hoa hồng, cậu bỗng bừng tỉnh, cậu sợ hãi.

Những màu sắc tươi đẹp đó nói cho cậu biết, cậu chỉ có hai bàn tay trắng, sự tốt đẹp không chân thật trước mắt toàn bộ đều thành lập dựa trên sự nguyện ý của Tô Noãn, chỉ cần một ý niệm của cô, hạnh phúc trong những ngày này của cậu sẽ hoàn toàn biến mất, khiến cậu đến ngủ cũng không dám ngủ.

Cậu sẽ nhanh chóng trắng tay lại hoàn tay trắng, hãm sâu trong vũng lầy, một kẻ vừa đáng buồn vừa đáng thương.

“Trình Ngộ, sao giờ mới đến, tôi chờ cậu đến mức mông sắp bốc khói rồi đấy đại ca, đi nhanh lên... Tiểu Vương, phòng 101 gọi rượu, mau đưa cho Trình Ngộ để cậu ta đưa sang!”

Giám đốc trực ban thấy cậu đến thì như gặp được vụ cứu tinh, Trình Ngộ thấp giọng nói được, nhanh chóng thay quần áo lao động, nhận khay xong lập tức đi đến chỗ khách hàng.

Không sai, cậu làm phục vụ ở câu lạc bộ đêm.

Làm phục vụ ở chỗ này sẽ rất dễ bước lên con đường xấu, nhưng ngoại trừ cẩn thận, cậu không có sự lựa chọn nào khác.

Cậu không thể quay trở lại cô nhi viện ma quỷ kia, vậy chỉ có một đường ra duy nhất, đó là thi đậu đại học, thay đổi nhân sinh đáng buồn này.

Nhìn đi, khi người khác có thể mở cốp xe thể thao ra, tặng cho cô một xe đầy hoa hồng, cậu ta chỉ có thể nặn ra gương mặt tươi cười gượng gạo đi làm công kiếm tiền học phí, như cậu ta thì có tư cách gì đòi hỏi sự ấm áp không thuộc về mình.

Nhìn Trình Ngộ bưng khay đi đến phòng 101, trong mắt giám đốc trực ban hiện lên ánh sáng phức tạp.

Xin lỗi người anh em, mọi người sống đều không dễ dàng gì!

Khi Trình Ngộ đi vào phòng, nhìn tên mập mạp trong ánh sáng tối tăm đang kéo cánh tay một phục vụ nam, mày nhăn lại khó phát hiện.

Tiền mập mạp là kim chủ lớn - khách quen của nơi này, một kẻ đáng ghê tởm. Cậu đã từng tận mắt thấy ông ta làm trò dâm loạn một nhân viên phục vụ nam trong phòng, đúng vậy, nam.

Biến thái ghê tởm!

Trong lòng Trình Ngộ cực kỳ chán ghét, trên mặt vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, lễ phép đặt bình rượu lên bàn, nói một câu mời dùng xong chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã!”

Tiền mập mạp cười ha hả.

“Hôm nay đại gia ông đây cao hứng...” Nói rồi, tên mập mạp đó cầm lấy chiếc ly trên bàn đổ vài loại rượu Tây hỗn hợp với nhau, nở nụ cười tà ác nhìn Trình Ngộ và một nam phục vụ khác.

“Uống một chén, tao cho 500... Uống không giới hạn!” Nói xong, ông ta móc ra một chồng tiền ném lên bàn!

Ánh mắt của nam phục vụ lập tức sáng ngời, nói tiếng cảm ơn rồi không chút do dự ngửa đầu uống cạn một ly.

***

Chờ khi nam phục vụ sinh kia che miệng nôn chạy ra ngoài, trước mắt Trình Ngộ cũng có là bóng chồng bóng.

Cậu thấy hơi choáng, nhưng tư duy lại càng tỉnh táo, thậm chí cậu có thể tính toán ra học phí và sinh hoạt phí một năm học đại học hẳn đã đủ rồi.

“Cảm ơn Tiền tổng, tôi không uống nổi nữa, chỉ có thể uống đến đây thôi...” Cậu xoay người định đi ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, cánh tay đã bị người ta túm chặt.

“Vội làm gì, thích tiền à, thích tiền thì dễ rồi...”

Trong mắt Trình Ngộ có hai tên Tiền mập mạp, một kẻ thì cười ghê tởm, một kẻ thì phì ị.

“50 vạn... Chỉ cần cậu ở yên trong phòng này một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời tôi, 50 vạn này sẽ là của cậu!”

Bàn tay trương phì của Tiền mập tiến lại gần, Trình Ngộ đột nhiên giật mình, xoay người chạy về phía cửa, nhưng cậu lại ngả nghiêng không thể bước đi, giây tiếp theo đã bị một bàn tay kéo ngã lên sô pha.

Trong thân thể truyền đến một cảm giác mệt mỏi không bình thường, cậu đoán được trong rượu có vấn đề, lập tức, Trình Ngộ vốn đang mang theo men say bỗng xuất hiện một cảm xúc hắc ám nồng đậm.

Sau khi kịch liệt giãy giụa nhưng vì tay chân bủn rủn không thể tránh thoát, cậu ngược lại dần bình tĩnh, con ngươi đen nhánh không có tiêu cự, lại sâu đến mức đáng sợ.

Không sao, không sao hết, dù sao cậu cũng sẽ giết chết tên mập mạp, giết chết nó!

Tô Noãn đang nỗ lực bình ổn cảm xúc của nguyên chủ sau khi bị Hàn Liệt và ba Tô ảnh hưởng, nhưng giây tiếp theo, trong đầu cô bỗng vang lên thanh âm nôn nóng của hệ thống.

“Ký chủ, ký chủ, nhanh lên, Trình Ngộ sắp hắc hóa, cậu ta sắp bước lên con đường kiếp trước rồi!”

Tô Noãn giật mình bật dậy... Cái quỷ gì thế, hôm nay mới vừa trưng mặt lạnh với cô, đến tối lại định giết người?

Cô biết Trình Ngộ đi làm thêm, cũng không ngăn được cậu, với lại chưa kịp đi xem nơi cậu làm việc.

Chờ cô dưới sự chỉ dẫn của hệ thống đến được Kim Quốc Đế, toàn thân cô lập tức ngây ngốc!

Trình Ngộ cảm giác được móng heo của tên phát phì ghê tởm kia đang sờ tới sờ lui trên người mình, câu vô lực buông thõng ngón tay, không kìm được run rẩy... Nhưng trong giây phút ấy, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng đập vào tường, tiếp đó, tên mập mạp đè trên người cậu bị một đạp xuống dưới sô pha.

Tô Noãn hầu như đã bị cảnh tượng trước mắt làm tức giận đến mức đỏ mắt, cô hung tợn nhìn gã mập ngã trên mặt đất, hận không thể lập tức băm thây vạn đoạn thứ ghê tởm này.

Nhóc con cô cực cực khổ khổ nuôi dưỡng suýt nữa là bị tên đầu heo này... Từ từ, may mà cô tới kịp, xem ra chưa bị sao cả!

Mặc kệ tên say khướt mập ú đó hùng hổ bò dậy, Tô Noãn trực tiếp kéo Trình Ngộ đến phòng vệ sinh, mở vòi nước, ấn vào đầu cậu xuống bồn, mặc cho nước máy có thể chui vào trong miệng cậu.

Bên ngoài, gã mập mạp đã phục hồi tinh thần, Tô Noãn để mặc Trình Ngộ ở đó, bước ra ngoài, thấy gã mập mạp kia thì giận không thể át: “Mẹ kiếp, thằng chó nào dám động vào ngươi Tiền gia ông mày!”

“À, hoá ra là thằng mập chết tiệt!” Tô Noãn cười lạnh bước đến ngày một gần!

Tiền mập mạp lập tức nổi giận: “Thì ra là con kỹ nữ nhà mày, mày mẹ nó không muốn sống nữa đúng không!”

“Hừ, còn là thằng mập miệng phun toàn thứ ô uế!” Tô Noãn đi đến bên cạnh bàn cầm một chai rượu lên, xoay trong tay.

Gã mập kia sau khi nhìn rõ mặt cô lập tức từ ác độc tức biến thành nồng đậm dâm đãng: “Ồ, ra là một tiểu mỹ nhân, sao không nói sớm, anh trai đây đúng lúc, nam nữ đều ăn, ha hả... A! Mẹ mày, cái con tiện nhân này!”

Lời đáng khinh của Tiền mập mạp chưa kịp nói xong đã bị Tô Noãn cầm bình rượu phang thẳng vào đầu, ngay tức thời máu tuôn như suối.

Đám vệ sỹ bị tiếng Tiền béo hét gọi vào, Tô Noãn như không nhìn thấy, hung hăng đá vào giữa hai chân hắn ta, cười u tối, nghiến răng nghiến lợi!

“Mày mẹ nó, bản thân dài có hơn nửa lạng thịt thôi biết chưa? Còn mở mồm nam nữ đều ăn, tao cho mẹ mày ăn này!”

Tiền béo kêu rên ná thở như con thú, bị đá trên đất, đầu cũng không nâng lên nổi, rít từng tiếng qua kẽ răng.

“Đánh chết nó, đánh chết con kỹ nữ này cho tao!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp