Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 17: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 17


6 tháng

trướctiếp

Chương 17: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 17

Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường không rơi một giọt lệ, thậm chí còn nở nụ cười chói mắt.

“Noãn Noãn, cậu xem, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy dáng vẻ bất kham(*) này của mình... Nhưng cậu không biết, cậu không biết...”

(*) Bất kham: dữ dằn, chống lại, không để mặc người ta tiêu khiển, muốn làm gì thì làm.

Cô không biết, một cậu chân chính còn kinh khủng hơn dáng vẻ bất kham mà cô đã thấy.

“Noãn Noãn, cậu biết không, từ khi có ký ức, mình đã sống ở cô nhi viện, nhìn các cặp ba mẹ đưa theo con của họ đến cô nhi viện, cho bọn mình nhìn thấy tình yêu. Mình đã nghĩ, có một ngày, ba mẹ mình cũng đi từ đâu đó tới, sau đó nói với mình, không phải bọn họ không cần mình... Mình nói với bản thân, mình không phải người không ai cần, mình không phải cô nhi, mình và những người bạn đến từ bên ngoài đều giống nhau, mình có ba mẹ, ba mẹ không phải không cần mình, một ngày nào đó họ sẽ đến đón mình, cho nên mình không thể giống như những đứa trẻ khác trong cô nhi viện được, mình không được nói dối, trộm đồ, vờ ngoan ngoãn, giả cười đùa... Ba mẹ nhất định sẽ không thích dáng vẻ đó của mình đâu...”

Tô Noãn run rẩy, mới đầu giọng nói của thiếu niên hơi run run sau đó dần dần khôi phục bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể câu chuyện của người khác.

“Mình nghe lời, đi theo chú dì học cách tự thức dậy, học thành thật, học lễ phép, không nói dối trộm vặt như những bạn khác, sau đó mình bị bọn họ cô lập, bị bọn họ liên hợp lại bắt nạt... nhưng chưa bao giờ có người tin tưởng mình vô tội...”

Giọng nói hèn mọn của Trình Ngộ tiếp tục vang lên: “Mình đợi thật lâu, Noãn Noãn, cậu không biết được đâu, đã lâu như vậy, bọn họ nói với mình, mình giống với bọn họ, đều là con hoang, nói suy nghĩ của mình thật kỳ lạ... Đó là lần đầu tiên mình đánh trả, cho dù bị nhốt trong phòng tối, bị phạt không được ăn cơm...”

“Mình vừa sinh ra đã bị ba mẹ vứt bỏ, Noãn Noãn, cậu nói xem, bọn họ không cần mình vậy tại sao còn sinh mình ra, cho mình hình hài này lớn lên... Trước đây mình cũng từng có hy vọng, Noãn Noãn, nhưng mà hiện tại không còn nữa, mình biến thành dáng vẻ hiện tại, mình...”

Hai mắt Tô Noãn bỗng chốc chua xót, cô hung hăng mắng thầm bản thân rồi tiến lên duỗi tay ôm thiếu niên vào trong ngực.

Cậu cao hơn cô, lại lẳng lặng được cô ôm giống như một đứa trẻ.

Cô hầu như có thể tưởng tượng ra được, Trình Ngộ bé nhỏ gầy yếu cỡ nào, mặt xám mày tro đứng trong cô nhi viện giống như con quái vật âm trầm tối tăm đó, sợ hãi ôm lấy chính mình trốn vào một góc, nhìn những đứa trẻ bơ vơ giống như mình...

Cậu vừa lạnh vừa đói, tấm lòng non nớt có lẽ tràn ngập mê man, khó hiểu và bi thương.

Mấy ngày nay, Tô Noãn cố tình không thèm nghĩ tới những điều Trình Ngộ phải trải qua, không thèm để ý tại sao sau khi được nhận nuôi năm mười tuổi cậu lại làm ba nuôi mình bị thương rồi bị đưa về cô nhi viện, tại sao kể từ sau đó không còn ai muốn nhận nuôi cậu nữa, khiến cậu bị giam hãm ở nơi âm u đó, không thèm nghĩ... vào một ngày, chuyện cô từng nhìn thấy, đã xảy ra biết bao lần trong văn phòng của viện trưởng cô nhi viện...

Cô biết, Trình Ngộ nhất định không muốn nhắc lại những chuyện đó, vì thế, cô cũng không hỏi, không hề đề cập tới!

Nhưng nghe ngữ khí mờ mịt, yếu ớt của Trình Ngộ kể lại những ký ức thơ ấu tràn ngập tổn thương, Tô Noãn thấy mũi mình không ngừng ê ẩm.

“Noãn Noãn, cậu biết không, năm mình tám tuổi, mình đã nghĩ tới chuyện chết, mình không sợ đau, dù sao thì cũng không còn bị đánh, không bị nhốt trong phòng tối đáng sợ nữa...”

Thanh âm thiếu niên nghẹn ngào gần như nói không nên lời: “Nhưng mà mình không cam tâm, cậu biết không, mình không cam tâm, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, những đứa trẻ khác đều có thể sống sót, bọn họ đều có ba mẹ... Ba mẹ không cần mình, nhưng đây không phải do mình sai, tại sao mình phải chết chứ, tại sao đối với mình sống lại khó khăn như vậy, tại sao mình phải trải qua những chuyện đó, mình không cam tâm... Noãn Noãn, cậu biết không, mỗi ngày mình đều cầu xin ông trời cho mình mau lớn lên...”

Tô Noãn ôm chặt thiếu niên run rẩy, nức nở lắc đầu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Trình Ngộ, xin lỗi cậu, cậu đừng nói nữa mà!”

Thiếu niên khẽ cười một tiếng: “Noãn Noãn, cậu hỏi mình có từng nghĩ tới không, nhưng mà cậu xem, mình là một người như thế đấy, đến ba mẹ cũng không cần mình, cậu nói xem, mình biết lấy cái gì để tưởng tưởng, để hy vọng xa vời... Mình không sợ, thật đấy, mình không sợ, nhiều năm chỉ có hai bàn tay trắng như vậy mình vẫn chống đỡ được, mình không sợ...”

Thân thể thiếu niên bắt đầu run rẩy: “Mình không sợ, thật đấy, nhưng mà Noãn Noãn, cậu biết không, mình sợ những thứ với mình là tốt đẹp đến không chân thật này đối với người khác lại là cực kỳ bình thường. Khi chỉ có một mình, mình có thể kiên trì được, nhưng mình sợ... sợ sau khi có được rồi lại mất đi, mình sợ bản thân sẽ không kiên trì nổi nữa, cậu biết không...”

Tô Noãn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt quật cường đỏ ửng của Trình Ngộ, đôi mắt lạnh nhạt đến cực hạn nhưng cũng kiên cường, yếu ớt đến cực hạn, cứ nhìn cô như vậy, nhẹ nhàng, cẩn thận, lôi vết sẹo chưa bao giờ nhìn kỹ, máu chảy đầm đìa, mổ nó, đưa nó đến trước mắt cô.

“Noãn Noãn, ngoại trừ bản thân, mình chỉ còn hai bàn tay trắng, cậu hỏi mình có từng nghĩ tới không, mình đã từng nghĩ tới vô số lần cậu biết không, nhưng mà mình không dám, nếu bước thêm một bước mà cậu căm ghét mình thì mình không cần, trên thế giới này, mình chỉ còn có một mình mà thôi...”

Tô Noãn mạnh mẽ ôm, kéo đầu thiếu niên về phía cổ mình, cắn răng thề: “Không đâu, Trình Ngộ, mình thề, mình thề, mình sẽ không bao giờ không cần cậu, cậu hãy tin mình, tin mình, được không!”

Cô buông thiếu niên ra, nhìn đôi mắt cậu, cắn môi, nhắm mắt, nhón chân, nhẹ nhàng in lên khóe miệng cậu một nụ hôn.

Nhìn thiếu niên bỗng trợn to mắt, Tô Noãn nghiêm túc, nói rõ từng chữ một: “Trình Ngộ, mình thề, mình sẽ không bao giờ không cần cậu, mình sẽ luôn ở cạnh, sánh bước cùng cậu, cùng cậu nhìn thấy tương lai, mình thề đấy, mình sẽ luôn ở đây, sẽ không để cho bất cứ ai tổn thương cậu nữa...”

Chưa dứt lời, cô đã bị Trình Ngộ ôm vào trong ngực, sức mạnh to lớn khiến cô suýt thì ngất đi.

Một lúc lâu sau, Trình Ngộ buông tay, đỡ cô ngồi xuống sô pha, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô, trịnh trọng nói: “Noãn Noãn, mình bảo đảm, tuy hiện tại mình không có gì, nhưng mình sẽ nỗ lực, mình sẽ, nhất định sẽ trở nên ưu tú, mình sẽ có rất nhiều tiền, sau này mình cũng sẽ tặng cậu rất nhiều hoa, tặng cậu những thứ cậu thích.”

Hai mắt thiếu niên cực kỳ nghiêm túc: “Nên là cậu đừng từ bỏ mình, được không...”

Tô Noãn bật cười, duỗi tay xoa mái tóc mềm mại của cậu giống như xoa đầu cún con: “Ừ.”

Giọng nói vừa dứt, cô nghe thấy hệ thống nhắc nhở, mức độ hảo cảm của Trình Ngộ: 90.

Vì bị thương trên mặt nên Tô Noãn trang điểm rất dày. Sáng sớm đi ra khỏi phòng cô đã trông thấy Trình Ngộ mặc tạp dề đang rửa bát đũa, trên bàn là bữa sáng không khác trước, nhưng điều khác biệt là nụ cười và sự vui vẻ không giấu được trên gương mặt và ánh mắt cậu.

Gương mặt ấy vẫn tươi cười cho đến khi tới cửa lớp, Tô Noãn bị Triệu Triệt chặn lại.

Trình Ngộ không né tránh như lần trước mà mặt vô biểu tình đứng che phía trước Tô Noãn, lạnh lùng nhìn Triệu Triệt.

Sắc mặt Triệu Triệt tái nhợt nhìn Tô Noãn, chưa mở miệng hai mắt đã đỏ trước.

Tô Noãn thở dài trong lòng một tiếng, bảo Trình Ngộ vào lớp trước.

Sắc mặt Trình Ngộ biến thành màu đen, bất mãn nhìn cô một cái rồi mặt lạnh đi vào phòng học trước.

“Noãn Noãn, xin lỗi cậu, mình vốn muốn đi tìm cậu nhưng lại sợ cậu chê mình phiền, mình...”

“Triệu Triệt.” Tô Noãn hít sâu: “Chuyện trước kia tôi không so đo nữa, tôi tha thứ cho cậu, sau này chúng ta quay về làm bạn bè bình thường được không?”

Rốt cuộc vẫn chỉ là thằng nhóc choai choai, cô không muốn tổn thương cậu ta quá sâu.

Nước mắt Triệu Triệt như sắp rơi xuống, môi run rẩy.

“Bạn bè, sao có thể trở thành bạn bè đây, Noãn Noãn...” Triệu Triệt nhìn cô, muốn bản thân trở nên bình tĩnh nhưng lời nói ra lại bại lộ sự hoang mang lo sợ của cậu ta.

“Noãn Noãn, bọn mình cùng khiêu vũ, cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố mua quần áo, cậu có nhớ không?”

Triệu Triệt như đang liều mạng chứng minh điều gì đó: “Không thể làm bạn bè, sao có thể làm bạn bè đây, Noãn Noãn...”

Tô Noãn thở dài đi vào phòng học, phía sau vang lên giọng nói của Triệu Triệt.

“Bởi vì cậu ta đúng không, tên học sinh xuất sắc kia?” Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào của cậu ta như muốn làm rõ điều gì.

“Cậu ta có gì tốt, Noãn Noãn, cậu ta...”

Tô Noãn quay đầu lại cười: “Mình cảm thấy cậu ấy cái gì cũng tốt!”

Cô đi vào lớp học rồi, thân thể cậu thiếu niên đứng sau bỗng nhiên cứng đờ, cuộn chặt tay, cúi đầu đứng đó... Một giọt nước mắt rơi xuống mũi giày.

Ngồi vào chỗ, cô ngoài ý muốn phát hiện Trình Ngộ không hề bộc lộ vẻ không vui, đúng là hơi kỳ lạ.

Tầm mắt thiếu niên nhìn vào sách, một lát sau, trang sách không đổi, cậu quay đầu nhìn cô, cắn môi, miệng chứa ý cười ngượng ngùng: “Noãn Noãn, cậu thật sự cảm thấy mình cái gì cũng tốt sao?”

Tô Noãn nhướng mày: “Đương nhiên rồi, nhưng mà... cậu nghe lén đấy nhé bạn học Trình Ngộ, cậu học hư rồi!”

Mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, lan sang tận tai, hai mắt không tự chủ được dừng trên cánh môi non mềm hồng nhạt của thiếu nữ. Cậu nhớ tới đêm qua mở rộng lòng mình, cô đặt lên khóe miệng cậu một nụ hôn.

Mềm mại, kiên định, tốt đẹp đến thế...

Thiếu niên chật vật dời tầm mắt, bên tai đỏ bừng lên, đáy lòng hiện lên một tia rét lạnh trong chớp mắt đã bị cậu áp xuống.

Những chuyện đó đều đã qua rồi, đều đã trôi qua rồi, cậu không cần sợ, đều đã qua hết rồi, hiện tại cậu có cô là đủ rồi, tất cả sẽ dần tốt lên thôi...

Tô Noãn cảm nhận được rõ sự thay đổi của Trình Ngộ.

Trước đây Trình Ngộ luôn cười ngoan ngoãn và ôn hòa với cô nhưng lại khuyết thiếu sự chân thật, nhìn qua như thật sự sống cùng, sinh hoạt cùng nhau, nhưng thực tế lại thờ ơ lạnh nhạt, thiếu sức sống. Mà trong vòng vài ngày nay, cô thấy rõ sinh cơ và hy vọng trong mắt Trình Ngộ.

Lúc lái xe đạp đi học Trình Ngộ sẽ thi đua với cô, khi cô cho rằng mình sắp thắng, cậu bỗng nhiên tăng tốc bỏ cô phía xa, nhìn dáng vẻ giận dữ của cô, cậu cười đắc ý như thể thèm đòn, giống như một thiếu niên hăng hái tràn đầy thanh xuân.

Trước đây cậu chưa bao giờ chủ động tham gia bất cứ hoạt động ngoại khóa nào, cho nên khi cậu viết đơn xin tham gia chơi bóng rổ đã khiến một đống người ngây ngốc.

Rất nhiều người thì thầm nói nhỏ, bạn học đẹp trai này trông hơi lạ mắt đấy.

Ngay từ ban đầu không có ai nhận ra cậu, thiếu niên kiên cường, tuấn tú như Rukawa Kaede hoá ra là học sinh xuất sắc mặt xám mày tro kiệm lời không nhanh nhẹn.

Không đến mấy ngày, đã có học sinh nữ thập thò trước cửa lớp bọn họ.

Trông thấy Tô Noãn cười bỡn cợt, Trình Ngộ đỏ mặt, vội vàng lấy một phong thư màu hồng phấn từ trong ngăn kéo ra.

“Cậu xem, xem đi, mình vẫn chưa mở ra đâu, mình, mình định tan học sẽ vứt nó đi mà, mình nói thật đấy Noãn Noãn...”

Nhìn dáng vẻ như chó con tỏ lòng trung thành của Trình Ngộ, Tô Noãn vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười, nhưng giây tiếp theo, nụ cười tươi của cô chợt dừng.

Phía ngoài phòng học là Hàn Liệt biến mất đã gần một tháng... Thấy ánh mắt Hàn Liệt, lại nghĩ đến thời gian gần đây hệ thống không ngừng nhắc nhở giá trị hảo cảm của Hàn Liệt tăng lên 20, 50, 90...

Cô thầm cong môi... Mấy ngày này, hẳn cậu ta đã biết rõ chuyện năm đó rồi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp