Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 14: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 14


5 tháng

trướctiếp

Chương 14: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 14

Lúc Tô Anh đi ra đúng lúc nghe thấy lời Tô Noãn nói, sắc mặt cô ấy trắng bệch, sữa bò trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng "choang". Sau đó, cô ấy vội vàng chạy lại đây để bảo vệ Tô Noãn.

Nhưng đã muộn rồi!

Tiếng cái tát vang lên rõ ràng, Tô Noãn bị một bạt tai đánh vào mặt, khiến mặt cô quay sang hướng khác. Trong giây lát cô lập tức lấy tay ôm má, hai mắt đỏ ửng nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, thanh âm nghẹn ngào xen lẫn tiếng cười lạnh.

“Sao thế, ba ba đại nhân cuối cùng không có cách nào chịu đựng vết nhơ là tôi tồn tại trên đời nữa rồi à? Cũng phải thôi, ba ba đại nhân thông minh tài trí, sao lại muốn có vết nhơ như tôi. Hồi trước là người phụ nữ kia, bà ấy không biết xấu hổ chủ động dụ dỗ ông, dụ dỗ không thành thì cường bạo ông, cho nên mới có tôi có đúng không?”

Toàn bộ phòng khách yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ có Tô Noãn mặt đầy trào phúng nói từng tiếng châm chọc.

“Đúng là ngụy quân tử ra vẻ đường hoàng, bản thân đã kết hôn còn đi ngoại tình, có con gái riêng. Vì muốn trở về với gia đình, lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu một người phụ nữ mềm yếu, nhu nhược, không nơi nương tựa, ba ba đại nhân này, ông dám sờ lương tâm nói rằng trước đây ông không lừa bà ấy rằng ông độc thân không?”

Thân thể ba Tô cứng đờ, sắc mặt khó coi vô cùng.

Mẹ Tô thì như đã hoàn toàn miễn dịch, dùng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn Tô Noãn và ba Tô. Đến nói chuyện cũng lười, xoay người trở về, ngồi xuống ghế sô pha.

Chu Diệp xấu hổ đi qua an ủi Tô Anh, Hàn Liệt thì như mọi chuyện không liên quan đến mình, vẫn ngồi ở chỗ cũ, khóe môi mang theo ý cười trào phúng.

Tô Noãn tính toán định hôm nay sẽ hoàn toàn chấm dứt với Tô gia, cô cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn ba Tô một cái, đi lên phòng của cô trên tầng thu dọn mấy đồ vật ít ỏi. Khi cô xuống dưới, Tô Anh cắn môi muốn ngăn cô lại, nhưng lại bị ánh mắt kiên định của cô ngăn cản.

Ba Tô cắn răng nhìn cô, hung tợn mở miệng: “Mày định làm gì, cánh cứng rồi đúng không, còn định bỏ nhà ra đi?”

Tô Noãn cười nhạo: “Nhà? Chỗ này trước giờ chưa bao giờ là nhà của tôi!”

Ánh mắt của cô lập tức trở nên sắc bén, cô khinh thường nói: “Một kẻ tự phạm sai lầm lại bắt một đứa trẻ vô tội phải chịu hết tội lỗi của mình, xin lỗi, nhà này tôi không dám cần, càng khinh thường ở!”

Dứt lời, cô không chút do dự xoay người đi đến cửa, ba Tô phía sau đùng đùng nổi khùng.

“Mày dám đi xem, hôm nay mày dám bước ra khỏi cánh cửa này một bước thì đừng bao giờ quay về nữa!”

Tô Noãn quay đầu lại nhìn ông ta, khi ba Tô cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm, cô đột nhiên cười: “Được thôi, tôi cũng hy vọng ông nhớ kỹ những lời này, sau này đừng bao giờ đến quấy rầy tôi... Nếu ông vẫn còn tí tẹo lương tri của người làm ba!”

Tiếp theo, cô thẳng sống lưng bước ra khỏi cửa, không quay đầu lại!

Tô Anh đứng phía sau gọi cô vài tiếng cô vẫn không quay đầu. Tô Anh che miệng bật khóc, lập tức xoay người chạy lên tầng.

Đều do cô ấy sai, nếu hôm nay cô ấy không nên bảo Noãn Noãn trở về, em ấy...

“Tiểu Anh!” Mẹ Tô thấy Tô Anh chạy vào phòng Tô Noãn thì lo lắng đuổi theo.

Con bà ta mềm lòng, thật sự xem đứa con hoang kia là em gái ruột.

Chu Diệp vội vàng đuổi theo, Hàn Liệt cũng theo sau.

Hàn Liệt hơi lo lắng nhìn Tô Anh.

Cậu ta giúp cô ấy đuổi thứ nghiệt chủng ghê tởm kia đi rồi, nhưng cậu ta cũng biết, Tô Anh thật sự xem đứa con gái ghê tởm kia là em gái. Nhất định cô ấy sẽ rất đau lòng.

Chu Diệp theo sát phía sau đi vào phòng, nhưng giây tiếp theo, bước chân Hàn Liệt bất chợt dừng lại, cậu ta dừng bước ở cửa, tầm mắt nhìn chăm chăm vào những bức tranh dán đầy trên tường.

Có người, có động vật, có cả thực vật, bất luận là ông lão với ánh mắt tang thương, động vật nhỏ vui vẻ chơi đùa hay vườn hoa dưới ánh mặt trời, tất cả chúng đều được vẽ sinh động như thật, như được rót linh hồn vào... Nhưng tầm mắt cậu ta lại dính chặt vào những bức tranh cũ nát nhất trong góc.

Đó rõ ràng là bức tranh do trẻ con vẽ, đường nét nguệch ngoạc... Hai mắt gắn chặt vào những bức tranh ấy, toàn thân Hàn Liệt cứng đờ, hai tay nắm chặt thành quyền mơ hồ run rẩy.

Trong đầu cậu ta hiện lên một hình ảnh vô cũng rõ nét nhưng dường như đã phai màu, còn có cả giọng nói non nớt, mềm mại của một cô bé đang rành mạch kể chuyện cổ tích.

Năm ấy, cậu ta đang học năm nhất tiểu học, cũng là lúc bệnh tự kỷ của cậu ta nặng nhất. Người nhà đang suy xét có nên cho cậu ta nghỉ học hay không.

Bởi vì khi ở trường, cậu ta không hề giao lưu nói chuyện với bất cứ ai, cũng không để ý tới thầy cô, bất kể ở đâu, cậu ta đều ở trong thế giới nhỏ của mình không chịu bước ra.

Trước sau cậu ta vẫn chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng không một biểu tình. Ngay từ đầu còn có mấy đứa trẻ muốn đến gần, nhưng cuối cùng đều bị khuôn mặt vô biểu tình tối tăm của cậu ta dọa khóc. Dần dần, chẳng còn ai nguyện ý tới gần cậu ta nữa, cậu ta cũng không có một bạn bè nào cả... Mãi cho đến gần cuối năm nhất, trong lớp có một cô bé chuyển đến.

Cô bé ấy tên là Tô Anh.

Cô bé ấy và những người khác không quá giống nhau. Khi cô bé nhìn thấy cậu ta ngồi xổm một mình trong góc thì sẽ tò mò chạy đến hỏi cậu ta đang làm gì, sau đó chủ động nói chuyện với cậu ta. Chẳng sợ cậu ta không để ý tới, cô bé ấy vẫn chẳng ngần ngại, vẫn tràn đầy hứng thú nói rất nhiều chuyện, cô thích nhất là kể chuyện cho cậu ta nghe.

Bé gái nho nhỏ sao biết nhiều câu chuyện như vậy được, hơn nữa cô bé ấy còn biết vẽ tranh. Thế nên đa số thời gian, cô đều sẽ vẽ một ít nhân vật trong phim hoạt hình, sau đó chỉ vào những nhân vật đó rồi kể chuyện cho cậu ta.

Mới đầu, hoàn toàn chỉ là mình cô bé làu bàu, bởi vì cậu ta căn bản sẽ không đáp lại, nhưng cô bé cũng không thèm để ý. Sau này, cậu ta mới biết được, bởi vì mẹ cô bé phải đi làm, vậy nên cô bé phải thường xuyên ở nhà một mình, không có bạn chơi cùng. Thế là cô đặt tên cho những chú thú bông của mình sau đó dùng chúng nó biểu diễn những câu chuyện xưa cũ, tiếp đó, lại kể những câu chuyện xưa đó cho cậu ta.

Đoan Ngọ, Nữu Nữu, Hổ Tử, Tiểu Lục, Mễ Kỳ... Đây đều là tên những chú thú bông của cô, cậu ta còn biết cô thích nhất thú bông tên là Tiểu Lục, bởi vì nó là món quà mẹ cô bé tặng cô bé vào ngày quốc tế thiếu nhi.

Cô bé ấy nói Đoan Ngọ ngoan ngoan nhất, Tiểu Lục bướng bỉnh nhất, Mễ Kỳ là xấu tính nhất. Bỗng có một ngày cô bé ấy đi học, hai mắt ửng hồng, cũng không kể chuyện cho cậu ta nghe nữa. Chờ đến lúc ra chơi, cô cũng chỉ ngồi ở chỗ của mình mà không tới tìm cậu ta.

Cậu ta đợi cô bé ấy rất lâu vẫn không thấy cô bé đến. Cuối cùng cậu ta chỉ có thể lạnh mặt đi tìm cô, cứ đứng như trời trồng trước mặt cô, không nói lời nào.

Cô bé ấy suy sụp nói, hôm nay sẽ không kể chuyện cho cậu ta nữa, bởi vì Mễ Kỳ bị vứt bỏ rồi.

Cậu ta có thể thấy rõ, cô bé rất đau lòng.

Đến hôm sau đi học, trong ngăn kéo, trong ngăn tủ của cô bé xuất hiện rất nhiều thú bông, cô bé vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu ta, mà cậu ta thì vẫn giống như dĩ vãng cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.

Một đứa trẻ con cũng không biết thế nào là bản giới hạn, chỉ biết bởi vì mình bị mất một con búp bê, mà người bạn chưa từng nói chuyện của cô bé đã tặng cô bé rất nhiều thú bông khác.

Ngày ấy là lần đầu tiên cậu ta mở miệng nói chuyện trong trường học, cô bé nói cảm ơn cậu, cậu ta đáp không có gì!

Dần dần, khi cô bé kể chuyện thỉnh thoảng cậu ta cũng đặt vài ba câu hỏi, lâu lâu lại tặng cho cô bé một con thú bông, mà cậu ta cũng từ chỉ nói chuyện với một mình cô bé biến thành nói chuyện với các bạn học cùng lớp.

Cậu ta biết ba mẹ bởi vì chuyện cậu ta thay đổi nên vui vẻ đến mức bật khóc, nhưng cậu ta không hề vui vẻ, bởi vì cô bé ấy đi rồi, thậm chí không hề nói một lời tạm biệt với cậu ta.

Cậu ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại cô bé nữa, cho đến mùng một khai giảng, một thiếu nữ đến trễ chạy hồng hộc vào cửa, ngượng ngùng cười giới thiệu.

“Chào mọi người, mình tên là Tô Anh!”

Cậu ta nâng đôi mắt không có độ ấm lên... Cô gái này không hề giống với cô bé trong trí nhớ, nhưng mà cô ấy cũng thích cười, và... thích vẽ tranh!

Những bức tranh xấu xí ấu trĩ cô bé đưa cho cậu ta trước đây vẫn được cậu ta đặt trong phòng trân quý.

Không có ai biết, khi một đứa trẻ bị lạc trong thế giới mà mình tạo ra, áp lực mỗi ngày khiến cậu ta khó khăn hô hấp là cảm giác tuyệt vọng cỡ nào, càng sẽ không hiểu rõ, sự cảm kích của cậu ta đối với cô bé từng ngày qua ngày không từ bỏ cậu ta, ở bên cậu ta, kể chuyện cho cậu ta nghe, nói với cậu ta những thú bông của cô bé có tính cách khác nhau thế nào, dẫn dắt cậu ta rời khỏi thế giới không chân thật đó ra sao!

Cô không hề nhận ra cậu ta, nhưng không sao cả, cậu ta biết đó là cô là được rồi!

Chẳng sợ mãi cho đến hiện tại, cô không thích cậu ta cũng không sao, chỉ cần cô sống vui vẻ là được!

“Hàn Liệt, tại sao cậu lại hãm hại Tô Noãn?” Chu Diệp vừa an ủi Tô Anh vừa quay đầu lại nhìn Hàn Liệt.

Anh ta biết không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, nhưng bất luận vì nguyên nhân, chuyện hãm hại một cô gái, rồi dẫn tới tình huống nghiêm trọng như hiện tại thật sự là không thể nào nói nổi.

Tô Anh nghe Chu Diệp nói xong lập tức quay đầu nhìn Hàn Liệt, nhưng không đợi cô ấy mở miệng đã nghe thấy giọng nói cứng ngắc, lạnh nhạt của Hàn Liệt.

“Là ai đã vẽ... những bức tranh này?”

Nếu cậu ta nhớ không lầm, căn phòng này vẫn luôn bị khóa. Đây là phòng của Tô Noãn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp