Chương 13: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 13
Tô Noãn cười như không cười bước tới nhìn Triệu Triệt, thong thả nói: “Nói đi chứ, sao lại không nói?”
Tô Anh hơi giật mình, hít sâu một hơi: “A Noãn, em đến rồi cũng tốt, cậu ấy và...”
“Đừng nói, đừng nói mà!” Triệu Triệt hét lớn, biểu tình hèn mọn nhìn Tô Anh: “... Cầu xin cậu đấy!”
Tô Anh chưa bao giờ thấy Triệu Triệt như vậy, cô mấp máy môi, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Nhưng Tô Noãn bỗng nhiên bật cười.
“Đừng nói cái gì? Đừng nói về ước định đáng ghê tởm giữa cậu và Hàn Liệt, hay là đừng nói từ lúc bắt đầu, cậu chỉ đang trêu đùa tôi, muốn nhục nhã tôi trước mặt mọi người, nói ra vì mục đích gì mà cậu tiếp cận tôi? Hả?”
Tô Noãn vẫn cười, nhưng nụ cười nở rộ trên khuôn mặc mang sắc thái trắng bệch đã nói rõ cho Triệu Triệt biết cô đã nghe thấy hết.
Triệu Triệt vội vàng tiến lên muốn nắm tay cô: “Noãn Noãn, cậu nghe mình nói, đúng là từ đầu mình tiếp cận cậu là có mục đích nhưng sau đó, sau đó thì không phải nữa, thật đấy, cậu tin tưởng mình đi, mình...”
“Tin tưởng cậu điều gì?” Giọng nói của Tô Noãn nhẹ bẫng: “Tin tưởng cậu sau này thật sự thích tôi à?”
Ánh mắt Triệu Triệt sáng lên, vội vàng gật đầu, nhưng trông thấy vẻ mặt trào phúng của Tô Noãn, hô hấp cậu ta ngay lập tức ngưng lại: “Noãn Noãn...”
“Gọi tên tôi!” Tô Noãn thu lại nụ cười tươi, tỏ ra lạnh lẽo. Cô bỗng chốc tự giễu: “Không sao, chỉ có thể trách tôi ngây thơ ngu ngốc, tốt thôi, tốt thôi!”
Hai chữ "tốt thôi " được lặp lại càng khiến sắc mặt Triệu Triệt trở nên khó coi hơn.
“Tôi sẽ xem như không có chuyện này...” Không đợi ánh sáng trong mắt Triệu Triệt sáng rõ, cô đã nói tiếp: “Tôi cũng sẽ xem như chưa từng quen biết cậu, từ nay về sau tôi và cậu không còn liên quan gì nữa. Cậu tốt nhất cũng cách xa tôi ra, nếu không những lần tới, tôi gặp một lần là đánh một lần!”
Dứt lời, Tô Noãn cười lạnh rồi quay đầu rời đi.
Triệu Triệt muốn đuổi theo, lại bị vẻ chán ghét dưới đáy mắt cô đâm thẳng vào tim. Cậu ta đứng im tại chỗ, không muốn từ bỏ nhưng rồi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hình Tô Noãn đi mất.
Một lúc lâu sau, cậu ta như người mất hồn xoay người nhìn Tô Anh: “Cậu cố ý làm vậy để cậu ấy nghe thấy phải không?”
Tô Anh khó tin nhìn khuôn mặt trắng bệch như ma quỷ của Triệu Triệt, lười so đo với cậu ta, chỉ xoay người đuổi theo Tô Noãn.
Triệu Triệt ngơ ngác đứng trên tầng cao nhất, cơ thể cứng đờ như biến thành kẻ ngốc.
“Sao lại, sao lại, biến thành thế này chứ...”
Hôm nay cậu ta lấy hết can đảm đến bày tỏ tình cảm, cô nói tan học sẽ cho cậu ta đáp án. Cậu ta đã sẵn sàng ngồi vào vị trí bạn trai của cô, sau này cẩn thận yêu thương, chiều chuộng cô, sao lại biến thành tình huống như bây giờ.
Hai mắt thiếu niên bỗng chốc đỏ bừng chua xót, cậu ta hung hăng đưa tay áo lau đi!
Cậu ta sẽ không từ bỏ, cậu ta sẽ khiến cô nhận ra, cậu ta không phải vì ước định, cũng không hề muốn trêu đùa cô, mà là, mà là thật sự thích cô... rất thích cô, chính là loại thích đó.
Nếu không phải, sao trái tim cậu có thể đau đớn đến vậy!
Triệu Triệt che ngực đứng yên nơi đó, bỗng nhiên nhớ tới lần trước lúc ngắm nhìn cô, cảm giác trái tim thình thịch, thình thịch lúc đó!
Lúc ấy cô nói, trái tim mà không đập thì cậu đã chết rồi.
Bây giờ trái tim cậu vẫn đang đập đây nhưng tại sao cậu ta lại cảm thấy bản thân sắp chết rồi...
Tô Noãn mặt vô biểu tình bước đi, nghe thấy hệ thống thông báo.
“Giá trị hảo cảm của đối tượng công lược Triệu Triệt đạt 100, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 500 đồng vàng!”
Nghe tiếng đồng vàng ào ào rơi xuống, Tô Noãn chợt cảm thấy ngực hơi khó chịu.
Cô biết, theo như hệ thống nói, đây là những tàn niệm còn lại của nguyên chủ ảnh hưởng đến cô.
Trước đây, cô ấy bị người ta chia tay trước mặt mọi người, vô cùng nhục nhã. Khi biết người ta thích mình chẳng qua là vì một trò đùa dai không biết tâm trạng sẽ sụp đổ thế nào!
“Noãn Noãn.” Tô Anh đuổi tới từ phía sau lo lắng nhìn cô: “Xin lỗi em, chị cũng chỉ vừa mới biết, chị...”
“Không sao, tôi còn phải cảm ơn chị, nếu không, nếu không tôi cũng sẽ không biết...” Tô Noãn không nói hết câu, chỉ cười tự giễu!
Tô Anh bỗng thay đổi đề tài, cẩn thận nói: “Noãn Noãn, hôm nay A Diệp tới nhà chúng ta ăn cơm, gặp mặt ba mẹ, em cũng về nhà nhé, người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa được không?”
Cô ấy biết ba mẹ không thích Tô Noãn, nhưng mà... Tô Noãn chỉ là một đứa bé, người lớn sai, dựa vào cái gì bắt con bé phải gánh vác!
Sự che chở nơi đáy mắt Tô Anh khiến đáy lòng Tô Noãn thoáng dao động, sau đó cô cười gật đầu: “Được.”
Cô biết, không có sự lận đận của kiếp trước, nữ chính Tô Anh và nam chính Chu diệp sẽ thuận lợi xuất ngoại.
Như thế cũng tốt.
Lúc về tới Tô gia, Chu Diệp đã có mặt, Hàn Liệt cũng thế.
Hàn gia và Tô gia là thế giao, rất quen thuộc với nhau, trước đây Hàn Liệt và Triệu Triệt thường xuyên tới nên hay gặp được cảnh nguyên chủ náo loạn cả nhà đến gà bay chó sủa, thế nên mới chán ghét cô ấy như vậy.
Chu Diệp không hổ là nam chính, lần đầu tiên gặp mặt đã nhận được những lời khen ngợi không dứt từ ba mẹ vợ. Đến ngay cả chuyện tuổi tác của anh ta và Tô Anh hơn kém tương đối lớn cũng bị xem nhẹ.
Hàn Liệt ngồi bên cạnh vẫn không có biểu tình gì, cũng không giống trong tưởng tượng của Tô Noãn không chịu nổi bạn trai của Tô Anh.
Nhưng bầu không khí hài hòa này đã bị phá vỡ sau khi cô bước vào cửa.
Thấy cô, biểu tình của ba Tô, mẹ Tô lập tức cứng đờ, mày Hàn Liệt cũng nhăn lại, không khí trở nên gượng gạo.
Tô Noãn buông mắt, trên mặt lộ ra vài phần mất mát, đáy mắt lại là tia cười lạnh.
Cô cũng không thèm để ý tới việc bọn họ chướng mắt, nhưng tới lúc này đây, nên công lược Hàn Liệt thế nào... đại chiêu này cô nghẹn lâu lắm rồi đấy!
Biểu tình mỗi người đều cứng đờ, chỉ có mỗi Chu Diệp không hổ là nam chính, sau khi nhận ra bầu không khí là lạ bèn mở miệng: “Tiểu Anh đưa cô em gái hung hãn về rồi kìa!”
Tô Noãn cười gật đầu với anh ta, giả vờ ngoan ngoãn khiến Chu Diệp và Tô Anh bật cười nhìn nhau.
Ba Tô mẹ Tô không hề che giấu việc bản thân không vui, nói Tô Anh đón tiếp Chu Diệp chu đáo xong là rời đi ngay, một người đi vào phòng bếp xem đồ ăn, một người thì xuống hầm lấy rượu.
Tô Anh trấn an vỗ vai Tô Noãn, ngồi một lát mới nhớ ra chuyện vừa nãy, bèn nói: “Để chị đi pha cho em ly sữa bò.”
Tô Noãn vừa mới bị Triệu Triệt tổn thương, giờ về nhà còn bị ba mẹ lạnh nhạt, cô ấy đã bắt đầu thấy hối hận vì bảo Tô Noãn quay về.
Tô Noãn ngoan ngoãn gật đầu, thấy Tô Anh rời đi rồi, vẻ dịu dàng ngụy trang trên mặt Tô Noãn cũng biến mất, lạnh lùng quắc mắt nhìn Hàn Liệt, lễ phép chào hỏi Chu Diệp xong cô lên lầu về phòng mình.
Lúc cô đi ngang qua Hàn Liệt, chợt thấy Hàn Liệt cong khóe môi, cười lạnh, không dấu vết duỗi chân.
Tô Noãn thấy được, nhưng vẫn cố tình vấp phải, sau đó cô quả nhiên lảo đảo một cái, té ngã, ngã xuống đúng vị trí nơi Chu Diệp đi qua.
Sắc mặt Chu Diệp khẽ biến theo bản năng đỡ cô, giây tiếp theo toàn thân cô đã nằm trong ngực Chu Diệp.
Hầu như là cùng lúc, ba Tô mẹ Tô chân trước chân sau bước tới, trùng hợp thấy cảnh Tô Noãn ngã vào lòng Chu Diệp.
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi.
Cùng lúc đó, Hàn Liệt cười lạnh từ tốn mở miệng: “Chị gái cô vẫn đang ở đây thế mà cô còn dám trắng trợn nhào vào ngực anh rể, đúng là sốt ruột quá rồi đấy!”
Điều cậu ta muốn là khiến những kẻ ghê tởm này phải đau đớn, thống khổ!
Hàn Liệt vừa dứt lời, Chu Diệp theo bản năng nhíu mày chuẩn bị mở miệng, nhưng không đợi anh ta mở miệng, bình rượu trong tay ba Tô đã bị ném xuống đất, ngay sau đó ông ta mở miệng quát nạt Tô Noãn.
“Mày có biết hai chữ "xấu hổ" viết thế nào không hả?”
Sắc mặt Tô Noãn trắng bệch, đầu tiên lộ ra dáng vẻ bị tổn thương, sau đó cô cong môi, biến thành dáng vẻ đầy trào phúng, quay đầu đối mắt với ba Tô, cười nhạo một tiếng.
“Sao thế, ba định dạy tôi viết hai chữ này thế nào à?”
Nói xong, cô hơi nghiêng đầu: “Ồ, suýt nữa thì quên mất... Nếu ba mà biết viết hai chữ này thì tôi đã chẳng được sinh ra trên đời rồi!”