Tần Thời Dư nhìn người trên màn hình rồi từ từ nheo mắt lại. Nữ sinh kia vẫn đội mũ lưỡi trai, lại vì đang cúi đầu mà chỉ để lộ một đoạn cằm xinh xắn. Cô đang dùng bút điện thử dòng điện, trông có vẻ như đã tính toán trước trong lòng rồi.

Giang Minh Tuyền cũng rất ngạc nhiên: "Dư Thần à, thế mà lại có người có cùng suy nghĩ với cậu kìa! Mau nhìn đi, chắc chắn cô ấy có thể thu hút sự chú ý của cậu!"

Tần Thời Dư lười biếng dựa vào lưng ghế, khôi phục lại dáng vẻ không hứng thú với bất cứ thứ gì trước đó.

Khương Ngữ vẫn chưa biết có người xúi Tần Thời Dư để ý đến mình. Giờ phút này cô đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào bảng mạch điện.

Thư Hoạ đứng bên cạnh hỏi: "Chúng ta nên làm gì đây? Bây giờ ngay cả một cái bản đồ đường điện chúng ta cũng không có thì sửa kiểu gì?"

Khương Ngữ giải thích: "Thang máy có bị hỏng thật đâu? Thứ mà chúng ta cần giải quyết là cái lồng đang chắn mất nút bấm này nè."

Bây giờ mọi người mới để ý thấy phần nút ấn của thang máy đã bị bọc bởi một cái lồng kính acrylic trong suốt. Thư Hoạ tiến lại gần quan sát: "Chẳng phải ở đây có viết là lồng bảo vệ sao?"

Khương Ngữ giơ bút điện lên chọt chọt bảng mạch in, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: "Trên đó viết cái gì?"

"Lồng bảo vệ không chịu được nhiệt độ cao, xin đừng chiếu thẳng đèn pha vào đây." Thư Hoạ đọc xong bèn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, lại thấy được một cái khung sân khấu ở cách đó không xa. Cô ta phân tích: "Có lẽ đây là địa điểm được các trung tâm thương mại sử dụng để tổ chức sự kiện. Lúc dựng sân khấu thường sẽ cần dùng đèn pha mà. Nhưng nhiệt độ đèn pha sẽ tăng dần lên theo thời gian. Nghe nói có thể đạt tới 60 - 70℃ lận."

"Ừ, vậy nên chúng ta chỉ cần làm thêm một thiết bị tăng nhiệt làm tan cái lồng ra là được."

Thư Hoạ: ...???

[Ha ha ha nội tâm số 99 OS: Chị gái tàn bạo vậy sao?]

[Số 100 cũng là thí sinh của <Full Tune> mà, sao có thể người ta bảo làm gì là làm đó được.]

[Cho nên nhiệm vụ không phải là gỡ rối đường dây gì cả mà là phải làm thêm một thiết bị tăng nhiệt ư?]

[Sau khi được đại lão giải thích, tôi đột nhiên cảm thấy đúng là không khó thật. Nhưng rốt cuộc cô ấy đã đơn giản hoá thứ phức tạp như này bằng cách nào vậy?]

[Dù có đơn giản hoá rồi thì tôi vẫn luống cuống như cũ. Chế tạo thiết bị tăng nhiệt kiểu gì bây giờ?]

Trong lúc khán giả đang sôi nổi thảo luận, Thư Hoạ cũng lại gần Khương Ngữ tò mò hỏi: "Đại lão, cô muốn làm thế nào?"

"Làm một mạch điện xoay chiều có điện trở thuần là được rồi." Khương Ngữ ngẩng đầu lên nhìn Thư Hoạ đáp. Sau đó cô dừng lại một chút rồi mới giải thích tiếp: "Chúng ta học kiến thức này trong môn Vật lý hồi cấp hai rồi. Điện trở chuyển đổi toàn bộ năng lượng thu được từ nguồn điện thành nội năng. Khi ấy, nhiệt lượng của mạch điện chính là điện trở thuần."

"Căn cứ vào định luật Ôm, trong cùng một mạch điện, dòng điện trong dây dẫn tỉ lệ thuận với điện áp ở hai đầu dây dẫn và tỉ lệ nghịch với điện trở của dây dẫn. Nói cách khác thì chúng ta chỉ cần làm cho trị số điện trở trong mạch điện này trở thành trị số lớn nhất là sẽ lấy được nhiệt độ cao nhất."

Có vẻ như trong quá trình giải thích Khương Ngữ đã xác nhận được phương pháp nối dây điện nên đã thay bút điện bằng một cái kìm tuốt dây điện, nhanh nhẹn cắt vỏ bọc dây điện, lôi đống dây đồng ra và nối chúng vào các điện cực khác nhau: "Tất nhiên chúng ta cũng có thể tăng dòng điện lên. Những mối nối liên tiếp như thế này sẽ giúp chúng ta đạt được dòng điện lớn nhất, vậy nên tôi sẽ thay đổi mấy đường dây này một chút..." Cô vừa nói vừa đấu dây, động tác thành thạo y như thợ điện chuyên nghiệp.

Thư Hoạ như được giác ngộ: "Cô giỏi thật đấy. Hồi trước tôi học khối xã hội nên bây giờ sắp quên sạch kiến thức Vật lý cấp hai rồi. Cô thì ngay cả công thức này cũng vẫn còn nhớ."

Khán giả đang xem cũng cảm thán như cô ta:

[Không chỉ nhớ mà còn có thể ứng dụng và thực hành nữa.]

[Có lẽ biểu cảm trên mặt tôi bây giờ chẳng khác gì số 99. Tôi cứ có cảm giác như đúng là có kiến thức này nhưng lại mơ hồ không nhớ nổi.]

[Đầu tôi vẫn còn đọng lại chút chữ nhưng nói chung cũng trả lại cho giáo viên gần hết rồi.]

[Vất vả cho đại lão khi phải giải thích kiến thức đơn giản như vậy rồi. Hẳn là cô đang nghĩ thầm trong lòng rằng sao 1+1=2 mà vẫn phải giải thích cho bọn họ vậy?]

Cuộc thảo luận của khán giả nhanh chóng bị thu hút bởi đôi tay thoăn thoắt của Khương Ngữ. Có lẽ nhiếp ảnh gia cũng thấy đẹp nên tập trung ống kính vào đôi tay trắng nõn kia. Ngón tay thon dài mảnh khảnh rất phù hợp với gu thẩm mỹ của người tay khống. Đôi tay này mà đàn dương cầm thì đẹp phải biết. Nhưng khi chúng linh hoạt nối đủ loại dây điện với nhau lại toát lên một vẻ đẹp khác.

Sau khi hoàn tất việc nối hai đầu dây lại với các điện cực khác nhau, Khương Ngữ nhấn công tắc để điện trở thắp sáng chiếc bóng đèn chân không kia.

Thư Hoạ vỗ tay bôm bốp: "Thành công rồi!"

Khương Ngữ giơ đèn chân không lại gần phím số trong thang máy. Chỉ mấy giây sau, lồng bảo vệ phím ấn đã bắt đầu bị nóng nảy biến dạng. Khoảng chừng ba mươi giây sau, lồng bảo vệ tan chảy hết như chocolate. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thư Hoạ kích động siết chặt tay: "Đại lão quá tuyệt vời!" Sau đó vội vàng tiến lên nhấn nút rồi làm ra dáng vẻ cung kính quay lại nói với Khương Ngữ: "Mời đại lão!"

Khương Ngữ bị cô ta chọc cười. Không biết Thư Hoạ nghĩ đến cái gì mà tiếc nuối nói: "Không biết những người kia đã chạy xong chưa." Cô ta nhấp nhổm: "Dù sao thì cũng không xa lắm, hay chúng ta quay lại xem tí đi? Chắc chắn sẽ rất thú vị."

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra. Khương Ngữ đáp: "Không cần đâu."

"Hả?" Thư Hoạ tưởng cô không đồng ý là vì nóng ruột muốn qua cửa, thế nên cô ta ngoan ngoãn im lặng không yêu cầu nữa. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta chợt sững người rồi bật cười ha hả: "Oa, tổ chương trình độc ác ghê!"

Hóa ra thang máy này nằm ngay đối diện thang cuốn. Vách tường thang máy là kính thuỷ tinh trong suốt hình vòng cung nên có thể nhìn rõ tình hình phía đối diện.

Thư Hoạ vừa bước vào thang máy, khán giả đã nhìn thấy "bánh xe chuột Hamster" trên thang cuốn bên ngoài từ góc nhìn của cô ta. Chỉ thấy hai người đang hì hục vắt chân lên cổ mà chạy. Bỗng nhiên một người trong đó mệt quá không chạy nổi nữa nên ủ rũ bước sang bên trái một bước, bất lực để thang cuốn đưa mình trở lại điểm xuất phát.

Khán giả cũng cười ầm lên:

[Không ổn rồi, há há há há há... Sao cảnh này buồn cười thế nhỉ?]

[Vốn cũng chỉ là một hành động bình thường thôi nhưng qua góc độ của số 100 tôi lại thấy ngốc ngốc dễ thương kiểu gì ấy, ha ha ha ha...]

Thư Hoạ đang cười lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Đại lão, có phải cô đã lường trước được tình huống này rồi không? Thế nên vừa rồi có nhiều thang máy như vậy nhưng cô lại chọn cái này."

"Có lẽ là không chỉ có mỗi cái thang máy này." Khương Ngữ đáp: "Đây là thang cuốn duy nhất đi thẳng lên tầng bốn nhưng thang máy thì vào cái nào cũng có thể lên tới đó. Vậy nên tôi đoán tất cả thang máy đều được bố trí giống nhau để phòng trường hợp có nhiều đội tìm ra manh mối trong thang máy cùng một lúc."

Thư Hoạ cũng kịp phản ứng: "Đúng ha, thang cuốn thì nhiều người cùng chạy một lúc cũng được nhưng thang máy thì chỉ có thể chứa được một nhóm một lần thôi. Hơn nữa cơ quan cũng chỉ dùng được một lần là hỏng. Thế nên nếu có nhiều tổ thì phải có nhiều thang máy mới được."

Cô ta híp mắt nhìn Khương Ngữ: "Chứng tỏ không phải tổ chương trình chọn nơi này mà là đại lão cố ý chạy đến đây!" Mục đích là để xem trò cười của bọn họ.

Tất nhiên Khương Ngữ không thể thừa nhận được. Cô đè vành mũ xuống rồi nói: "Thang máy này ở gần nhất."

Nhưng Thư Hoạ lại cười xấu xa: "Ừ, đại lão nói đúng, là tôi hiểu nhầm cô." Sau đó cô ta úp sấp trên lan can cười hô hố: "Đại lão à tôi thích cô chết đi được, ha ha ha."

Khán giả cũng cười theo:

[Tôi cá là chắc chắn cô ấy biết.]

[Không ngờ đại lão trông thì ngoan ngoãn vậy mà hư hỏng quá nha. Chỉ là tôi thích, ha ha ha.]

[Nhưng năng lực quan sát và phân tích của số 100 mạnh thật đấy. Cô ấy không chỉ nhanh chóng nghĩ được ra cách giải quyết mà còn kịp đi xem chuyện cười của người khác nữa.]

[Cảm thấy cô ấy đáng yêu quá, phải làm sao bây giờ?]

[Tôi phải đi xem phản ứng của Giản Bảo mới được, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.]

Đúng như những gì khán giả đoán. Việc thang máy bên này khởi động đã làm người đang khiêu chiến thang cuốn bên kia hết hồn. Giản Thương dốc hết sức nín thở vọt lên, đích đến đã nằm ngay phía trước thì khoé mắt chợt liếc thấy bóng dáng trong thang máy. Thế là cậu ta trợn tròn mắt: "Sao chị ta lại được đi thang máy thế kia! Ấy! Ấy ấy ấy!..."

Tiếng loa tuyên bố tiếc nuối vang lên: "Tuyển thủ số 045 khiêu chiến thất bại."

"A a a, khinh người quá đáng!" Giản Thương tức đến nỗi bước sang bên trái một bước, dựa vào lan can thang cuốn thở hồng hộc như sắp đứt hơi. Biểu cảm tuyệt vọng kia khiến mọi người phải bật cười.

[Ha ha ha, mặc dù đã đoán được trước rồi nhưng đến lúc nhìn thấy tôi vẫn rất buồn cười.]

[Giản Bảo đáng thương quá. Lần này không trách cậu đâu, chỉ có thể trách cô gái kia thông minh quá.]

Mọi người đang cười nhạo thì chợt thấy Giản Thương ngước đầu lên rồi ngớ người thấy rõ.

Khán giả vẫn chưa rõ nhưng có người đã tìm được nguyên nhân:

[Ôi má ơi số 100 đẹp quá đi!]

[Đẹp đến vậy hả? Thế sao cô ta không cởi mũ xuống?]

Hoá ra là vì thang máy đi lên cao nên cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy khuôn mặt bị giấu dưới mũ lưỡi trai. Nhất là đôi mắt to tròn đang cong lên như vầng trăng khuyết kia. Chẳng hiểu sao ánh mắt linh hoạt trong suốt và lập loè ánh sáng của Khương Ngữ lại khiến người ta liên tưởng đến mấy nhóc hồ ly vừa đẹp vừa ngây thơ...

[A a a, chụp màn hình chụp màn hình!]

[Hậu kỳ nhớ sửa đoạn này đi nhé. Với kinh nghiệm xem chương trình thực tế phong phú của mình, tôi dám khẳng định chắc chắn cảnh này sẽ trở thành kinh điển.]

[Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao cô ta lại bị người khác gọi là trapgirl rồi. Đã thông minh thì chớ, giá trị nhan sắc còn chạm trần nhà nữa, ai mà không yêu cho được!]

[Chị gái ơi em cũng có thể. Em đây không ngại việc chị có bạn trai rồi đâu. Em sẽ trở thành bạn gái đầu tiên của chị!]- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Thật ra thì nụ cười của Khương Ngữ chỉ lướt qua ống kính trong chớp mắt ngắn ngủi mà thôi. Nhưng cũng chính vì chỉ là chớp mắt nên càng làm người ta cảm thấy đẹp hơn.

Sau khi lấy lại tinh thần, Giản Thương quay sang muốn nói với Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần rằng hình như Khương Ngữ hôm nay khang khác. Chỉ là bây giờ vẫn đang trong quá trình quay phim nên lời của cậu ta vừa ra khỏi miệng đã biến thành câu nghi vấn: "Manh mối của chị ta khác chúng ta hả?" Sau đó cậu ta lại đoán: "Chẳng lẽ manh mối còn chia nam nữ nữa à?" Một giây sau, ánh mắt cậu ta dõi thẳng vào nữ sinh đang xếp hàng sau lưng, sau đó quyết đoán loại bỏ suy nghĩ này: "Không đúng, vậy thì tại sao chứ?"

Sau lần đầu tiên thử nghiệm thất bại, Diệp Nguyên Dục chưa chạy lại lần hai mà chọn nghỉ ngơi hồi sức, nhớ lại thời gian chênh lệch của lần thử vừa rồi và âm thầm tìm giải pháp xử lý. Bây giờ biết được có đường đi khác, anh ấy lấy thẻ manh mối ra xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng cũng phát hiện ra điều ẩn giấu.

Thấy vậy, Giản Thương tò mò thò đầu qua: "Ủa má?" Cậu ta cũng móc thẻ của mình ra lật ra mặt sau: "Đây là bản vẽ mạch điện à?" Sau đó cậu ta lại tức giận nói: "Bắt nạt tôi học khối xã hội đấy à? Sao phức tạp quá vậy?"

"Nhìn như này sao biết là thang máy được?"

Diệp Nguyên Dục thản nhiên đáp: "Có thể lên tầng sử dụng đường dây điện..."

Hạng Thần cũng tới gần quan sát rồi đồng thanh mở miệng với Giản Thương: "Trừ thang máy ra thì không còn gì khác nữa."

Ba người nhìn nhau lom lom một hồi rồi Giản Thương hỏi: "Đi không?"

Diệp Nguyên Dục cất luôn cái thẻ vào túi: "Không đi."

Đúng lúc này, người chạy thang cuốn trước đó đã lên được mười mấy bậc rồi nên anh ấy đi tới chà thẻ chạy lên luôn, mang theo vẻ quyết tâm muốn giành chiến thắng.

Giản Thương sững người một lúc mới phản ứng được. Cậu ta lầm bầm một câu: "Hiếu thắng đến thế là cùng."

Hạng Thần bật cười: "Tôi cũng học xã hội nên thôi vậy." Sau đó anh ấy nhìn theo bóng lưng Diệp Nguyên Dục trước mặt rồi bắt đầu điều chỉnh hơi thở. Trong ánh mắt bình thường luôn dịu dàng nay cũng dâng trào ý chí chiến đấu.

Giản Thương nhìn bọn họ sau đó bỗng cười rộ lên: "Chương trình này chơi vui ghê."

Cậu ta không hề biết rằng dưới ống kính, ánh mắt của mình cũng rất nghiêm túc.

[A a a! Ai có thể hiểu được? Đây chính là nguyên nhân mấu chốt khiến tôi thích chương trình này!!!]

[Tôi không hiểu lắm. Sao Diệp Nguyên Dục lại không đi vậy?]

[Tôi cũng khó hiểu. Thật ra thì thử thách này khó ở chỗ suy nghĩ. Mà bây giờ bọn họ đã biết hướng suy nghĩ rồi, phản ứng cũng nhanh nhạy mà. Với chỉ số thông minh của bọn họ thì hẳn là có thể giải quyết được bài Vật lý cấp hai chứ. Sao lại không đi vậy?]

[Tôi biết này, xem mấy tập <Full Tune> là hiểu mấy người này ngay. Mặc dù lúc bình thường người này còn chó hơn kẻ kia nhưng bọn họ vẫn có kiêu ngạo của chính mình. Diệp Thần nhìn thấy số 100 rồi mới phát hiện ra manh mối nên đã tự giác tránh đi luôn.]

[Cả Hạng Luật và Giản Bảo đều nói mình học xã hội nhưng thật ra đây là kiến thức Vật lý cấp hai. Với chỉ số thông minh của bọn họ thì sao có thể bó tay được? Chẳng qua là bọn họ muốn nghiêm túc cạnh tranh mà thôi.]

[Nhìn một cái là biết người của <Full Tune> chúng ta rồi. Tôi phải dùng năng lực của bản thân để đánh bại bạn. Nếu chưa thắng thì tôi sẽ tiếp tục cố gắng!]

[Tôi nghe xong thấy máu nóng sôi trào là sao ấy nhỉ?]

[Ba đại lão đã đốt nhiệt tình vậy rồi sao có thể không sôi trào được chứ? Tôi cảm thấy lần này bọn họ sẽ thành công.]

[Các đại lão đã nghiêm túc rồi. Số 100 sắp gặp nguy hiểm.]

[Chúng ta phải hiểu một điều rằng người có thể kích thích ham muốn đấu tranh của ba đại lão chắc chắn cũng là một đại lão! Mọi người nhìn lại mà xem ban đầu ba người kia ung dung tự tại biết bao kìa.]

[Ha ha ha, tôi chờ được xem cảnh bọn họ giở trò với nhau lắm rồi. Chắc chắn cảnh tượng đó sẽ rất thú vị. Tổ chương trình à, nhớ sắp xếp cho bọn họ hợp tác nhé!]

[Tôi dám chắc số 100 là người của <Full Tune>. Ha ha ha, tổ chương trình đổi cả quy tắc vì cô ta!]

[Hả? Đổi quy tắc gì cơ? Tại sao lại đổi quy tắc?]

[Để tôi phổ cập cho mọi người một chút về một trong những truyền thống của <Full Tune> chúng ta này. Đó là sửa đổi quy tắc trò chơi.]

[Người bình thường chơi trò chơi sẽ bị trò chơi quật ngã. Còn đám học sinh xuất sắc chơi trò chơi thì sẽ quật ngã trò chơi. Tổ chương trình muốn duy trì chương trình này và gia tăng tỷ lệ người xem thì chỉ còn một cách là ngáng chân đám đại lão nhiều hơn chút để bọn họ nhức đầu thôi.]

[Thế nên bọn họ định làm khó chị gái số 100 như thế nào đây?]

[Há há há há, bây giờ không còn là bọn họ làm khó chị gái số 100 nữa mà là chị gái số 100 làm khó bọn họ thì có. Không ổn rồi, cười chết tôi.]

[??? Xảy ra chuyện gì vậy?]

[Qua phòng livestream của mấy người Dư Thần mà xem kìa. Tổ chương trình bị chị gái số 100 đùa xoay như chong chóng rồi.]

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play