Khi Khương Ngữ và Thư Họa rời đi, trợ lý phỏng vấn NPC ở cửa đưa cho họ một thẻ manh mối cỡ B5, nói rõ cửa ải này lấy đoàn đội làm đơn vị.

Bên cạnh thang cuốn có một nhân viên bảo vệ NPC, anh ta chỉ vào máy quẹt thẻ ở thang cuốn cho họ và giải thích: “Đây là máy cảm biến, chỉ cần quẹt mã số của mình lên đó một chút thì đồng hồ sẽ bắt đầu tính giờ, sau đó quẹt thêm một lần trên chiếc máy cảm biến tương tự thì sẽ tính thời gian kết thúc, trong vòng 40 giây thì đủ điều kiện, có thể nhận được điểm tích lũy và manh mối khi qua cửa.”

“Cho nên có thể có người chạy thay.” Thư Họa xắn tay áo, khởi động cổ chân làm nóng người trước khi chạy: “Đại ca, lần này đến lượt tôi gánh team!”

Khương Ngữ nhìn tư thế của cô ta, nghi ngờ nói: “Cô chạy nhanh hả?” Cô nhớ kỹ nữ chính trong sách có sức lực rất lớn, nhưng hình như khả năng chạy bộ cũng không quá nổi bật.

Thư Họa nói: “Tạm được, thỉnh thoảng rèn luyện cơ thể.”

Khương Ngữ: “...”

Điều gì khiến cô ta cảm thấy thỉnh thoảng rèn luyện cơ thể có thể khiêu chiến mốc mà chỉ có sinh viên thể dục mới có thể làm được thế.

Một giây sau Thư Họa nói cho cô đáp án: “Tôi luôn gặp may mắn mà!”

“Nói không chừng tổ chương trình có dấu cơ quan, ví dụ như chạy được nửa đường thì thang cuốn đột nhiên đi lên...”

Khương Ngữ: “...”

Vậy thì thứ tổ chương trình giấu đi không phải cơ quan, là sinh tử quan.

Nhìn biểu cảm của Khương Ngữ, Thư Họa hơi chột dạ, nhưng vẫn giải thích: “Tôi cảm thấy rất ổn mà, nếu không thì làm sao những người có thể lực không tốt qua cửa được? Cũng không thể chặn hết đám học sinh xuất sắc ở chỗ này đâu đúng không, dù sao phần lớn đám học sinh xuất sắc đều chỉ có sức khỏe bình thường.”

“Cho nên tôi cảm thấy mặt ngoài cửa này kiểm tra thể lực, nhưng thực tế có thể là kiểm tra dũng khí và mưu trí, tôi không thể vì mới đầu cảm thấy không làm được đã không làm, cũng nên thử một chút.”

Nói cũng có lý đấy.

“Dù nó không lên, tôi còn có thể ném, bằng vận may của tôi có lẽ đúng lúc thẻ dãy số có thể xẹt qua máy cảm ứng, dù sao quy tắc cũng không nói nhất định phải là bản nhân cầm thẻ trong tay đi quét.”

Khương Ngữ nhìn máy bấm giờ đang nhích từng giây đếm giờ, nghi ngờ có thể tổ chương trình đã nghĩ đến sẽ có loại người kỳ quái như nữ chính.

Thư Họa đưa tay ra: “Nào, đưa thẻ số cho tôi, lần này tôi chạy trước cô, nếu tôi không thể đi lên, ít nhất có thể đưa cô đi.”

Khương Ngữ: “...”

Cô thản nhiên cúi đầu nghiên cứu thẻ manh mối: “Không cần, vẫn là tôi đưa cô đi đi.”

Thư Họa: ???

[Ha ha ha ha... Sao vừa rồi mình không phát hiện chị gái số 99 thú vị như vậy chứ!]

[Buồn cười chết mất, mạch suy nghĩ này cũng tuyệt thật, vậy mà tôi còn cảm thấy rất hợp lý, có thể thực hiện.]

[Ý tưởng ném thẻ số rất phù hợp với cái tính khùm khoằm của <Full Tune>, không có sơ hở thì phải tạo sơ hở mà chui.]

[Chị gái số 100 thật sự quá chững chạc, dù sao cũng nên thử một chút chứ, chủ yếu là bạn tôi muốn xem.]

[Bạn tôi cũng muốn xem, muốn xem chị gái số 99 ném thẻ số, ha ha ha...]

[Nhưng câu nói của số 100 có ý gì? Cô ta có thể chạy lên à?]

[Chắc là không đâu, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của cô ta vừa rồi rất thật mà.]

Trong suy đoán của mọi người, Khương Ngữ nhìn chằm chằm vào thẻ manh mối không nhúc nhích như đang suy nghĩ điều gì đó, ngay sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía một lượt, nhấc chân đi.

“Này, đại ca, đi đâu đấy?” Thư Họa vội vàng đi theo.

[???? Có kế hoạch rồi à?]

[Đại ca, cô phát hiện cái gì thì chia sẻ một chút đi chứ, sốt ruột gần chết.]

[Không phải số 99 rất biết nói chuyện sao? Mau mau hỏi xem.]

Thư Họa nghĩ sau khi trải qua ải vừa rồi đã quen thân với Khương Ngữ, không còn câu nệ, tò mò hỏi: “Sao thế? Có đường tắt khác sao?”

Khương Ngữ đưa thẻ cho cô ta: "Cũng ẩn giấu manh mối như ở cửa thứ nhất, không thể nói là đường tắt, chỉ có thể nói là mọi con đường đều dẫn tới thành Rome.”

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp cũng trưng bày những manh mối mới do Khương Ngữ phát hiện, quả thực giống như cửa thứ nhất, ngoài địa chỉ thang cuốn lên tầng tiếp theo viết bằng màu vàng trên nền đen, còn có một manh mối khác ẩn giấu trên thẻ manh mối, là một sơ đồ mạch điện khiến người ta hoa mắt được vẽ ở mặt sau giống như hoa văn ẩn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng đó là hoa văn vốn có trên giấy.

Ở phía dưới có một dòng ghi chú màu đỏ rất nhỏ: Tri thức có thể bù đắp một số nhược điểm, các bạn có thể lực không tốt có thể thử phương pháp khác.

[Trời, thứ này nhìn thôi đã khiến tôi đau đầu, tôi thà chạy lên cầu thang còn hơn.]

[Chỉ có một sơ đồ mạch điện có thể nhìn ra cái gì chứ? Lên ở đâu, lên bằng cách nào?]

[Mặc dù là sơ đồ mạch điện, có lẽ cũng là manh mối dạng hình ảnh thì sao? Công tắc này đang bật hay tắt, cũng có thể là một mũi tên chỉ thị nhỉ?]

[Cô ấy bước đi chắc chắn như vậy, đừng nói với tôi là cô ta đã giải ra rồi nhá.]

Ngay khi Khương Ngữ dẫn theo Thư Họa rẽ vào chỗ ngoặt biến mất trong tầm mắt mọi người, Giản Thương xuất hiện trước thang cuốn, nghe xong thông báo quy tắc, cậu ta nhìn thang cuốn rỗng tuếch, sợ hãi kêu: “Không thể nào! Chị ta đã chạy lên rồi sao?” Nói xong vội vã quẹt thẻ số chạy lên trên.

Các thành viên trong tổ cậu ta thấy thế cũng lập tức đuổi theo, hai người trong số họ vẫn còn hoang mang, không biết vì sao bọn họ đều đứng hàng đầu còn áp lực lớn như thế...

Hạng Thần chạy đến sau nhìn một loạt “Hamster chạy Wheel” mà mặt cứng lại, Diệp Nguyên Dục đi theo phía sau anh ấy cách đó không xa cũng không khỏi dừng bước chân.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vui mừng khôn xiết: [Ha ha ha, cuối cùng phần đáng mong đợi cũng đã đến.]

[Than ôi, không có gì khiến tôi vui vẻ hơn trò cười của các đại thần.]

[Giản Bảo cũng ngây thơ quá, cậu ấy thực sự tin số 100 đã chạy lên, bây giờ tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ chỉ số IQ của cậu ấy.]

[Chủ yếu là vị kia hình như có loại khí chất “không gì là tôi làm không được”, tôi luôn vô thức cảm thấy cô ta có thể làm được.]

[Ví dụ như Dư Thần?]

[Đưa Dư Thần của tôi đi đây, đừng có ăn vạ lung tung, còn chưa biết có phải cô ta lấy được đề trước để gian lận hay không đâu, bây giờ chúng ta không gây sự chỉ là vì tôn trọng chương trình, chứ không phải tin tưởng cô ta.]

[Đừng tranh cãi vội, mọi người có thể xem chương trình đàng hoàng được không, loạn cào cào lên, nếu cô ta gian lận, chắc chắn tổ chương trình sẽ cho mọi người một lời giải thích, không phải lúc trước có người nói sao, trí thông minh không phải muốn thể hiện là được đâu, đến lúc đó bị vạch trần, chỉ có cô ta xui xẻo thôi.]

[Tóm lại, trước khi có chứng cứ, xin đừng tùy tiện công kích người khác, cho người ta xem chương trình đi, hả, nhóm luật sư Hạng cũng muốn chạy.]

Lúc này khán giả mới chú ý đến những người trước mắt.

Hạng Thần nhìn những người đang trượt xuống thang cuốn, hỏi nhân viên an ninh bên cạnh: “Cái thang cuốn này một lần chỉ có thể chạy 3 đến 5 người, dù mỗi người dùng không đến một phút, lát nữa đông người, chúng tôi cũng phải chờ rất lâu đúng không?”

Diệp Nguyên Dục cũng đi tới, nếu là như vậy thì có lẽ cửa này còn có manh mối khác.

Kết quả là nhân viên an ninh cúi người ấn một cái nút, bộ thang cuốn bất động bên cạnh cũng bắt đầu chuyển động.

Hạng Thần: “...”

Nhân viên an ninh cười híp mắt nói: “Phần nhìn thấy được của thang cuốn này có tổng cộng 75 bậc, hãy giữ khoảng cách an toàn 15 bước với người phía trước, dù anh tăng tốc hay người trước mặt giảm tốc cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn, nhớ là phải chạy bên phải, nếu cảm thấy kiệt sức hoặc muốn bỏ cuộc, chỉ cần bước sang trái một bước, đi xuống thang máy là được.”

“Hai cái thang cuốn có thể chứa 10 người cùng lúc nên sẽ không phải đợi lâu đâu.”

Diệp Nguyên Dục nghe anh ta giải thích, không khỏi ngẩng đầu lên quan sát, thấy Giản Thương đi từ thang cuốn xuống dựa vào lan can thở dốc.

Có vẻ Giản Thương biết anh ấy nghĩ gì, thở hỗn hển nói: “Đừng nhìn, khi tôi tới cô ta đã không còn ở đây, rất có thể đã qua ải rồi.”

Thành viên trong nhóm cũng đi xuống nói: “Chuyện này không có khả năng lắm đâu, chúng ta cũng không chạy lên nổi, chẳng lẽ cô ta biết bay sao?”

Giản Thương nói: “Vậy thì không thể tìm nhầm chỗ được, chẳng lẽ manh mối cho nữ sinh là thang máy?”

Khán giả bị lời nói của cậu ta làm cho cười ha hả: [Thật sự là thang máy đấy, trong thẻ manh mối của các anh cũng có, mau mau xem kỹ thêm chút nữa đi!]

[Miệng của Giản Bảo quả thực từng được khai quang.]

Hóa ra khi có người mở ra cửa ải mới, tổ chương trình sẽ thêm màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp, ví dụ như hiện tại, phòng phát sóng trực tiếp có bốn màn hình, một lớn, ba nhỏ, màn hình chính là hình ảnh của nhóm Diệp Nguyên Dục, còn lại là đại sảnh của cửa thứ nhất, phòng thi viết cửa thứ hai cùng với đường đi của Khương Ngữ Thư Họa, khán giả có thể đồng thời nhìn thấy tình huống trong mấy màn ảnh, sau đó chọn màn hình phát sóng trực tiếp để phóng to hoặc thu nhỏ theo sở thích của họ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Ngay khi Giản Thương hỏi ra, Khương Ngữ và Thư Họa vừa vặn đi tới trước một chiếc thang máy, logo rõ ràng của tổ chương trình chứng tỏ họ đã đến đúng chỗ.

Khán giả nhất thời bị náo nhiệt phía Giản Thương hấp dẫn lại lần nữa tò mò:

[Trời đất, sao bọn họ tìm được thế? Sao mà một cái sơ đồ mạch điện lại chỉ đến thang máy được? Cả hai đều có chữ "điện"?]

[Tôi vẫn cảm thấy là công tắc trong sơ đồ mạch điện, công tắc kia có lẽ là mũi tên chỉ đường, phụ thuộc vào việc bạn chọn đường màu đỏ hay đường màu xanh.]

[Tôi không nghĩ vậy, mạch điện phức tạp như vậy, rất có thể ẩn giấu manh mối dạng chữ hoặc hình ảnh.]

Khán giả đang tranh luận sôi nổi, Thư Họa lại không lo lắng như vậy, cô ta hỏi thẳng: “Đại ca, tại sao cái này lại ám chỉ thang máy?”

Khương Ngữ nói: “Có thể lên lầu, dùng điện, ngoại trừ thang máy thì không còn gì khác nữa."

[...]

[???]

[Đại ca nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, khiến tô cảm thấy mình như đồ đần.]

[Đơn giản như vậy sao?]

[Đối với đại lão chỉ đơn giản như vậy... Trời đất, đây là cái gì?]

[Tốt lắm, khó quá, đây mới là đề bài cho đại lão làm.]

[Thật là quá tàn nhẫn, còn phải biết sửa thang máy nữa!]

Tìm thấy một rào chắn an toàn đặt ở lối vào thang máy có ghi “Thang máy hỏng”, tất nhiên điều này nằm trong dự đoán của mọi người, nếu tìm được thang máy là có thể trực tiếp lên lầu mới không phù hợp phong cách của <Full Tune>.

Nhưng đến khi Khương Ngữ dựa theo chỉ thị hỏng mở “hộp mạch điện” ra, tất cả mọi người vẫn không khỏi hít sâu một hơi, chỉ thấy trong chiếc hộp khổ A3, các sợi dây đỏ, xanh, vàng đan xen dày đặc, còn có các loại điện trở, chốt mở rối tinh rối mù, quan trọng nhất là rất nhiều dây đồng đều lòi đầu lên.

Chiếc loa nhỏ bên cạnh lại vang lên quy tắc: “Đường thang máy có trục trặc, sau khi sửa chữa có thể trực tiếp lên tầng 4. Nhiệt tình nhắc nhở, vì để bảo đảm an toàn, nhân viên bảo trì phải là người chuyên nghiệp, sửa chữa mạch điện có hai lần cơ hội thử lỗi, nếu vượt quá hai lần không thể thành công vui lòng thay thế bằng một người bảo trì chuyên nghiệp hơn.”

Khán giả bắt đầu “dịch” luật chơi:

[Ừ, tôi đã hiểu, ý là chỉ có hai cơ hội, không sửa được thì không cho sửa.]

[Có nghĩa là đừng hòng làm mò.]

[Cái này phức tạp quá, đọc xong hoa cả mắt.]

[Đây không phải là bảo trì, đây là lắp đặt lại đúng không, các đầu dây rối nùi, rất nhiều trong số chúng không được kết nối với nhau.]

[Tôi cá là cô ta phải quay về, rất mong chờ biểu cảm của Giản Bảo khi nhìn thấy cô ta...]

[Ha ha ha, tôi đã tưởng tượng ra rồi.]

[Mẹ kiếp, cô ta muốn sửa!]

Trên màn hình, Khương Ngữ khéo léo lấy cây bút thử điện từ trong hộp dụng cụ ra...

Thư Họa nghiêm túc so sánh sơ đồ mạch trên thẻ manh mối: “Đại lão, cô biết sửa?”

Đại lão thản nhiên nói: “Cũng nên thử xem sao.”

Thư Họa: “...”

[Ha ha ha, số 100 có vẻ hài hước khô khan.]

[Cho nên rốt cuộc là cô ta đang nhạo báng số 99 hay là thật sự biết sửa?]

[Tốt nhất không nên lãng phí thời gian, nhanh đi về đi, căn cứ theo cái tính khùm khoằm của <Full Tune>, đi đường tắt này sẽ có hại hơn là có lợi, đừng có để đến cuối cùng đầu này không xong, đầu kia cũng bị trễ nải.] ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

[Đúng thật, cho đến nay cũng chỉ có Dư Thần với Dịch Dịch là thành công, kết quả cuối cùng mấy người khác thử qua đều rất mất mặt.]

[Ví dụ như lần CPU của Giang thư sinh bị cháy lại đi ngâm nước sao?]

[Ha ha ha ha ha ha... Hình tượng lại xuất hiện.]

Trong phòng quan sát phía trên, Giang Minh Tuyền đang bị khán giả chế nhạo nhìn tiếng “Ha ha ha” trên màn hình, chán nản nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, cứ lôi tôi vào làm gì?”

Tất cả những người khác trong phòng quan sát và những người hâm mộ cũ của <Full Tune> đang ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp đều bật cười.

Ở mùa trước, có một đoạn cần dựa vào lực cánh tay thông qua dây thừng để không rơi xuống nước mới được tính là thắng.

Giang Minh Tuyền yếu đuối cảm thấy mình không làm được, muốn đi đường tắt giải quyết vấn đề, kết quả giải đề giải đến tận khi CPU cháy đen cũng không tiến triển, ngược lại còn làm mất ưu thế dẫn trước của mình, buồn cười hơn là về sau anh ta lại có ý nghĩ lạ kỳ là dựa vào lực cánh tay của mình qua sông cũng không phải rất khó, thế là khi đối thủ cạnh tranh đều sắp qua hết sông, anh ta lại về điểm xuất phát... Sau đó bắt đầu rơi xuống nước hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là Tần Thời Dư thực sự không nhìn nổi nữa, bọc anh ta thành cái xác ướp, treo lên ròng rọc rồi kéo sang sông như kéo hành lý.

Ngoài việc khiến mọi người nhận ra sức mạnh bạn trai của Tần Thời Dư, sự việc đó còn khiến biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của Giang Minh Tuyền cũng thành trò cười kinh điển, khi muốn tìm đường tắt, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến kết cục của anh ta.

Giang Minh Tuyền giả vờ nói: “Tổ chương trình cũng đúng là khốn nạn, vừa bắt đầu đã làm khó người mới.”

[Mau cất cái vẻ chờ mong trong mắt anh trước đã rồi hãy nói lời này.]

[Chẳng thế thì sao, rõ ràng muốn nhìn người ta gặp xui xẻo, có người có thể thay thế meme của cái mặt anh, còn giả vờ cái gì.]

Giang Minh Tuyền giả vờ không nhìn thấy bão bình luận, hỏi nhân viên công tác: “Đề bài còn gì nữa không? Chúng tôi cũng thử xem.”

Rõ ràng nhân viên đã chuẩn bị từ sớm, đưa thẻ manh mối và đạo cụ mạch điện ra, trông giống y như đúc của nên Khương Ngữ, dù sao thích giải đề khó xem như đặc điểm chung của đám học sinh xuất sắc.

Giang Minh Tuyền nhìn thoáng qua thẻ manh mối, không nhịn được càu nhàu với Tần Thời Dư: “Cậu ra cái đề này cũng điên quá đấy? Tôi mới nhìn màn hình đã cảm thấy rất quá đáng, kết quả thẻ manh mối mới có chút xíu như vậy.” Anh ta cúi đầu nhìn bảng mạch lít nha lít nhít, sau khi nhìn năm giây thì từ bỏ: “Hoa hết cả mắt, nào, cậu vẽ lại cho tôi một bản khác đi.”

Tần Thời Dư trực tiếp cầm lấy bảng mạch, Giang Minh Tuyền kinh ngạc: “Không phải chứ, dù là cậu ra đề, sơ đồ mạch điện này mà cậu còn nhớ kỹ sao?”

Tần Thời Dư lười biếng nói: “Đây là để làm quấy nhiễu.”

“Đây là để làm quấy nhiễu.”

Trong phòng quan sát mọi người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía màn hình trước mặt, vừa rồi từ bên trong truyền ra cùng một giọng nữ, trùng với giọng của Tần Thời Dư.

Thì ra lúc Giang Minh Tuyền ngạc nhiên hỏi Tần Thời Dư, số 99 cũng hỏi số 100 câu hỏi tương tự, mà câu trả lời của số 100 hoàn toàn giống với câu trả lời của Tần Thời Dư.

[Trời đất! Mặc dù thỉnh thoảng đám học sinh xuất sắc của <Full Tune> sẽ có trùng suy nghĩ, nhưng chung với Dư thần vẫn là lần đầu tiên đấy nhỉ?]

[Số 100 này đến từ đâu thế?]

[Trap girl họ K khoa biểu diễn Học viện Điện ảnh thành phố B?]

[...]

[Thôi kệ, vẫn nên xem tiếp đi.]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play