Trong lúc mọi người rối rít ùa vào kênh livestream của đám Tần Thời Dư thì Giang Minh Tuyền trong kênh của mình đang gấp rút nghiêng người về phía trước, miệng không ngừng thúc giục: "Nhanh lên chút nữa nhanh lên chút nữa. Mọi người đều phải lên được hết!"
Màn hình đối diện bọn họ đang chia làm hai, một nửa phát hình ảnh các nhân viên đang dọn dẹp một hiện trường xa lạ, nửa còn lại phát cảnh số 99 và số 100 đang từ từ đi lên trong thang máy.
[Tôi mới tới, lễ phép hỏi nhỏ chuyện gì đang xảy ra vậy?]
[Ha ha, tổ chương trình thấy số 100 vượt ải nhanh quá nên phải tạm thời điều chỉnh cơ quan trong cửa tiếp theo. Nếu là trong tình huống bình thường thì hẳn là bọn họ sẽ đủ thời gian. Nhưng không ngờ tốc độ của số 100 phi thường quá nên bọn họ vừa mới điều chỉnh cơ quan xong, còn chưa kịp quét dọn hiện trường mà cô ấy đã vào thang máy rồi. Nếu bị bắt gặp thì hẳn là hiện trường livestream sẽ gặp sự cố đấy, ha ha ha.]
Fan biết chuyện nhiệt tình vừa đứng ra giải thích xong, chiếc thang máy trong màn hình bên phải đã dừng lại ở tầng bốn. Rất dễ nhận thấy đạo diễn vô cùng hiểu cách tạo bầu không khí, cho zoom máy quay từ xa tới gần để bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng. Các khán giả vừa mới biết chuyện còn chưa kịp cười vì khung cảnh hài hước này đã phải căng dây thần kinh lên hồi hộp theo:
[Má ơi thang máy đến rồi kìa. Mau rút lui đi, nhanh lên!!]
[Nhanh lên nhanh lên, cầm cây lau nhà với! Ôi trời, ai đó nghĩ cách ngáng chân cô ấy một chút được không...]
[<Full Tune> đúng là một chương trình tạp kỹ mới mẻ, tổ chương trình không còn chỉ hài lòng với sự cạnh tranh giữa số 100 và các tuyển thủ nữa mà ngay cả nhân viên làm việc cũng bị kéo ra đấu trí đấu dũng.]
[Ô kìa... Bọn họ nhìn thấy rồi! Làm sao đây! Căng thẳng quá!]
...
Khương Ngữ ở hiện trường hoàn toàn không biết chuyện tổ chương trình tạm thời thay đổi quy tắc. Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy một đống vách ngăn bày la liệt... Ở phía xa xa, đang chắn kín hết lối đi của hai người. Ở giữa tường có hai cánh cửa kính. Đến gần nhìn xuyên qua cửa kính là có thể thấy được khu vực hoạt động bằng phẳng rộng vài trăm mét vuông phía sau, trên đó ghi <Sở điều tra sự vụ toàn năng mùa thứ 3>. Đó là ải tiếp theo mà bọn họ cần đi vào.
Nhưng muốn vào thì phải mở được khóa điện tử trên cánh cửa kính trước mặt cái đã.
Khương Ngữ thò đầu ra khỏi lan can bên cạnh quan sát một chút. Có một dãy cửa hàng bao quanh hành lang ở bốn tầng này, còn sở điều tra sự vụ thì ở ngay giữa hành lang. Những nơi như thế này thường sẽ có nhiều cửa vào. Cho nên cô đoán rằng hẳn là ở bốn phía bức tường đều có cửa vào. Dù là đi thang máy lên hay chạy thang cuốn lên thì cũng có thể chọn một mình vượt ải hoặc hợp tác thành nhóm vượt qua.
Khương Ngữ thở phào nhẹ nhõm. Nếu có nhiều cửa thì có lẽ là cô sẽ không đụng phải nhóm của nhân vật chính đâu.
Tất cả những suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu Khương Ngữ trong một chớp mắt. Sau đó cô liếc nhìn phía thợ điện đang vội vàng thu dọn hộp dụng cụ và dì nhân viên đang cầm chổi một cái rồi nói với Thư Hoạ: "Chúng ta phải qua được cửa kính..."
Vì đã có kinh nghiệm phá hỏng hộp bảo vệ trong thang máy rồi nên tính tự giác của Thư Hoạ đã được nâng cao. Không cần Khương Ngữ phải nói, cô ta đã biết nhìn chằm chằm thợ điện rồi: "Chúng ta phải phá huỷ nó đúng không?" Dứt lời, cô ta lập tức vọt thẳng lên phía trước cản thợ điện đang vác rương dụng cụ muốn rời đi lại: "Anh trai à, anh muốn đi hả?"
Khương Ngữ: ...
Thôi, dù sao thì cũng đúng là phải giải quyết NPC trước.
Đám khán giả trong phòng livestream lúc này cười sắp điên luôn rồi:
[Ha ha ha ha, anh thợ điện run lẩy bẩy: Đúng thế, tôi muốn đi, mau cho tôi đi!]
[Cười chết tôi, tan ca thất bại nên dứt khoát hoá thân thành NPC luôn cũng được à?]
[Như vậy cũng là một cách quấy nhiễu không cho bọn họ tìm được đáp án chính xác mà, ha ha.]
Nhưng Khương Ngữ và Thư Hoạ không biết chuyện mà tổ chương trình làm nên cứ tưởng trên người mấy "NPC" này có manh mối quan trọng. Dù sao thì việc chỉ có hai người sống giữa một khu vực lớn như này cũng là một việc đáng ngờ.
Thư Hoạ hết mềm lại cứng dụ dỗ anh thợ điện: "Anh trai à, anh không có gì muốn đưa cho tụi em hả?"
Anh thợ điện giơ tay bịt mặt rồi nói nhỏ: "Tôi không phải NPC, tôi chỉ là nhân viên làm việc tới sửa lại cơ quản chướng ngại vật thôi mà."
Thư Hoạ đang nửa tin nửa ngờ nhưng thấy anh thợ điện muốn rời đi thì lại nhanh tay lẹ mắt túm rương dụng cụ của người ta lại: "Anh trai à anh nói đi, phải có điều kiện gì thì anh mới chịu đưa manh mối cho em?"
Anh thợ điện buồn bực đáp: "Tôi không phải NPC thật mà."
Thư Hoạ nói: "Vậy cũng không được. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hôm nay anh phải để lại thứ gì đó thì mới được đi."
Anh thợ điện: "... Cô là thổ phỉ đấy à?"
Thư Hoạ hơi sửng sốt: "Đó là mật mã hả?"
Cô ta ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh rồi nhanh chóng nhìn thấy một dòng khẩu hiệu treo trên bức tường bên cạnh: "Trên đời này có bao nhiêu người hoàn hảo đâu?"
[Há há há, thế mà cô này lại cảm thấy đó là mật mã.]
[Thôi đừng nói nữa, câu hỏi của anh thợ điện và câu trả lời của cô kia đúng là thú vị mà: Sao cô lại làm thổ phỉ thế? - Trên đời này ai mà chẳng có lúc bất đắc dĩ!]
[Cứu với! Lời giải thích trước đó đã thuyết phục được tôi. Đây là NPC chứ không phải nhân viên đúng không?]
[Đây là sự trùng hợp của trùng hợp gì thế này, há há há há.]
Anh thợ điện cũng cạn lời: "Tôi thật sự không phải..."
Thấy người này không chịu "thừa nhận", Thư Hoạ suy tư: "Chẳng lẽ là mật mã?" Cô ta nhớ ngay đến tấm thẻ manh mối mình và Khương Ngữ tìm được trong thang máy, thế là vội vàng lấy ra hỏi: "Đại lão, mật mã trên thẻ manh mối là bao nhiêu vậy? Ấy cha, anh đừng chạy mà!"
Hoá ra nhân lúc Thư Hoạ mất tập trung, anh thợ điện co giò chạy biến. Thư Hoạ phản ứng cực nhanh giơ tay ra chụp một cái nhưng lại chỉ túm được cái tua vít và một đoạn dây trong tay người ta.
Cô ta bối rối nhìn thứ trong tay một hồi rồi mới như bừng tỉnh hiểu ra: "Hoá ra cái câu "Cô là thổ phỉ đấy à?" kia là để nhắc nhở tôi phải cướp mới lấy được!" Sau đó cô ta hưng phấn nói với Khương Ngữ: "Đại lão, tôi lấy được manh mối rồi!" ( truyện trên app T𝕪T )
Thấy vậy, Khương Ngữ im lặng quay sang nhìn dì nhân viên dọn vệ sinh trước mặt.
Dì nhân viên chứng kiến toàn bộ quá trình Thư Hoạ dây dưa với anh thợ điện, lại nghĩ mặc dù cô gái trước mắt mình nãy giờ chưa nói gì nhưng thái độ rất kiên định. Thế là dì kia do dự trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định chìa cây chổi ra.
[Há há há há há...]
[Không ổn rồi, tôi cười sắp chết rồi. Nội tâm của dì nhân viên vệ sinh: Đây đúng là thổ phỉ rồi. Dù sao thì cây chổi này cũng chẳng có tác dụng gì với bọn họ, thôi cứ dùng để chuộc người đi.]
[Chẳng phải người tấu hài nhất là số 99 à? Cô ấy trâu bò ghê, vậy thôi cũng tạo nên được một vòng lặp suy luận khép kín hợp lý hoàn hảo!]
[Mặc dù suy nghĩ của cô ấy rất ngoài ý muốn nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy có lý ta? Mùa này chọn số 99 làm trợ lý làm tôi cười chết.]
[Cười đau cả bụng. Mặc dù không biết tổ chương trình đã sửa lại cơ quan gì rồi nhưng rõ ràng là bước đi này của bọn họ đã thành công rực rỡ. Suy nghĩ của số 99 và số 100 bay ra tận Thái Bình Dương rồi.]
[Thật sự rất muốn biết tiếp theo hai cô ấy tìm lời giải kiểu gì.]
Trong màn hình, Khương Ngữ và Thư Hoạ vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu mấy dụng cụ lấy được.
Bọn họ nhìn "bức tường" trước mặt. Đây là một bức tường văn hoá của <Sở điều tra sự vụ toàn năng mùa thứ 3>. Bức tường bên trái cửa kính dán đầy mấy dòng trích dẫn kinh điển như "Ba người đi cùng tất có người là thầy của ta" , "Sự thật luôn chỉ có một mà thôi", "Chỉ cần có thời gian thì không gì là không thể". Còn bức tường bên phải thì là ảnh của các khách mời ở hai mùa đầu tiên của <Full Tune> như "Nhân viên ưu tú" và "Đội ngũ xuất sắc nhất".
Hai người chia ra tiến lên thử tìm kiếm manh mối trong những thứ gắn trên tường. Thư Hoạ nói: "Tất cả đều bị dán cố định vào tường." Sau đó cô ta thử gõ gõ "mặt trường", lại nghe thấy tiếng "cộc cộc" phát ra: "Này là gỗ. Có phải công cụ mà NPC cho dùng để phá huỷ cái này không? Có một khoảng trống ở phía sau một trong các khung ảnh thì phải? Cạy ra... Hở? Chúng ta phải cạy khoá hả?"
Thư Hoạ tò mò đi về phía Khương Ngữ đang đứng bất động trước cửa kính rồi nhìn theo tầm mắt cô đến ổ khoá điện tử ở giữa cửa: "Phải dỡ cái này ra hả? Ừm, cũng có thể. Nó vừa không có lỗ khoá vừa không có chỗ bấm mật mã, có lẽ là chỉ còn cách đập đi thôi."
Sau đó Khương Ngữ lại cầm cái tua vít và sợi dây Thư Hoạ giật được của anh thợ điện lên: "Dù sao cũng phải thử một lần..."
[Ha ha ha ha, dùng giọng điệu lịch sự nhất để nói những lời phản nghịch nhất. Rốt cuộc trong nhận thức của mấy người thì <Full Tune> là kiểu chương trình gì vậy? Thế mà lại cảm thấy cần phải phá khoá mới qua được cửa nữa chứ.]
[Mau dừng tay! Cạy khoá là phạm luật đấy. Đừng để cả tổ chương trình phải lên đồn uống trà sau khi quay xong.]
[Chị gái ơi, hay là chị đọc thẻ manh mối rồi dùng đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của chị nghĩ đi. Cửa này thật sự chẳng liên quan gì đến tua vít với dây thừng đây! Thật đó, tin tôi đi mà!]- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
[Có khi nào cô ta không biết tổ chương trình sửa cơ quan rồi không? Nếu bộ mặt thật của cô ta mà lộ ra ở chỗ này thì hay lắm đây.]
[Đại lão, tôi đứng về phía cô, cô đừng làm tôi thất vọng nhé!"
[Má, cô ta bắt đầu phá khoá thật kìa!]
Thấy Khương Ngữ thật sự cầm tua vít lên phá khoá thật, khán giả vừa buồn cười vừa cảm thấy sốt ruột thay cho cô.
[Chẳng biết bọn họ sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian vào việc này nữa. Mấy người Diệp Thần và Hạng Luật sắp lên đến nơi rồi kìa!]
[Nhắc mới nhớ, tổ chương trình không cản bọn họ lại à? Hành động này thuộc loại dùng bạo lực phá khoá rồi mà.]
[Cản gì mà cản, đây là khóa điện tử chứ có phải nối cái là xong như mạch điện đâu. Cô ta thất bại là cái chắc.]
[Thật ra nếu bình thường thì vòng vo một hồi cũng qua được thôi. Nhớ hồi mùa thứ nhất cũng có mấy thần tượng đưa ra những ý tưởng rất táo bạo đấy. Chẳng qua hôm nay chị gái này thể hiện nổi bật quá nên mọi người quen với việc cô ta đụng cửa là qua rồi.]
[A a, cái gì mà thể hiện nổi bật chứ? Rõ ràng cửa nào cô ấy cũng đưa ra được câu trả lời, tất nhiên có thể qua cửa rồi.]
[Ủa má ơi cô ấy phá được thật kìa!]
[???]
...
Khán giả thấy Khương Ngữ dùng tua vít tháo vỏ ngoài của ổ khoá điện tử ra sau đó bắt đầu luồn sợi dây kia vào trong. Ánh mắt cực kỳ kiên định và động tác vô cùng trôi chảy của cô làm khán giả đang xem livestream phải quay lại nghi ngờ cuộc đời:
[Sao tôi cứ cảm thấy cô ấy có thể thành công nhỉ?]
[Có phải chúng ta nhầm lẫn gì rồi không vậy? Anh thợ điện và dì nhân viên kia là NPC hả? Đại lão lại đơn giản hoá vấn đề phức tạp rồi sắp qua cửa nữa rồi hả?]
[Bây giờ nghĩ lại mới thấy cũng có khả năng đấy. Tổ chương trình chưa hề nói bọn họ là nhân viên mà. Tất cả là do chúng ta tự đoán đấy chứ. Có lẽ đây là đạn mù tổ chương trình tung ra che mắt chăng? Sự thật là hai người kia là NPC?]
Một lát sau, tổ chương trình nhanh chóng nhảy ra giải thích, bác bỏ nghi ngờ của mọi người.
Thấy mọi chuyện phát triển quá vi diệu nên cuối cùng tổ chương trình cũng phải lên tiếng khống chế tình hình. Cái loa bên cạnh bắt đầu phát ra tiếng nhắc nhở: "Xin chú ý! Thí sinh không thể dùng bạo lực phá hỏng đạo cụ của chương trình! Xin chú ý! Thí sinh không thể dùng bạo lực phá hỏng đạo cụ của chương trình!..."
Loa còn chưa kịp vang lên lần thứ ba, mọi người đã nghe thấy một tiếng "rắc..." vang dội, tiếp theo là một tiếng "cạch".
... Khóa điện tử mở ra.