Là đối tượng được bàn tán xôn xao nhất ngày hôm nay, có rất nhiều người ở hiện trường đều đang chú ý đến Khương Ngữ, đặc biệt là những người quen biết cô ở trong Học viện Điện ảnh, còn có những người đang chờ xem trò cười của cô đang âm thầm quan sát cô, bởi vậy ngay sau đó tất cả mọi người đều biết được người vừa vượt qua cửa ải đầu tiên chính là cô và số 99.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin:

“Có phải là cô ta sợ người khác cười nhạo mình, cho nên chạy rồi không?”

Cách nói này rõ ràng càng khiến người ta tin hơn, có người hả hê nói: “Có khi ngay cả đề cũng không xem kỹ đấy chứ, cửa ải này là một chiều, cho dù chúng ta đi rồi thì cô ta cũng không thể quay trở lại được.”

“Cho nên cô ta bỏ cuộc rồi đấy hả?”

“Cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao cũng không có ai có thể mặt dày như thế được.”

Vẫn có người tiếc nuối vì không được xem kịch hay: “Còn tưởng là lợi hại lắm, sao lại bỏ chạy rồi, dù sao thì cũng nên vùng vẫy chút chứ, nhỡ đâu các Đại Thần lại tin thì sao?”

Rất nhiều người đều nhìn đám Diệp Nguyên Dục bằng ánh mắt khó hiểu, muốn biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.

Sau đó ba người chỉ nhìn chằm chằm vào tấm áp phích, một lúc sau, lần lượt dẫn đội của mình đi về phía cánh cửa đi lên cửa ải thứ hai.

Nhìn thấy những người có liên quan lần lượt rời đi, tất cả mọi người mới có cảm giác căng thẳng: “Nhanh vậy sao? Có đến hai phút không thế?” Lúc này bọn họ cũng không rảnh hóng hớt nữa, bắt đầu đi tìm manh mối xung quanh.

Các khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không ngừng bàn tán:

[Cười chết tôi rồi, những người mới này thật là, ở cùng với các đại lão mà vẫn còn dám làm biếng, biết sự đáng sợ rồi chứ.]

[Các điều tra viên của <Full Tune> đều là những người giỏi nhất trong những người giỏi nhất, mở đầu đã phải nhận lấy lễ rửa tội của gia huấn rồi, ha ha.]

Mặc kệ quần chúng ở phía sau vội vàng như thế nào, ba nhóm người sau khi đi qua cửa lớn đều vô thức nhìn trái nhìn phải, nghĩ sẽ nhìn thấy đám Khương Ngữ, tuy nhiên bên trong hành lang trống rỗng không có một bóng người, chỉ có ánh sáng của ánh đèn trên đầu, văn phòng ở cả hai bên trái phải đều có khoá mật mã.

Có một cô gái đi nhanh qua đó, nói: “Chỉ có bốn phòng số 202, 212, 222 và 242, trong đó có một phòng là phòng thi viết thật.”

Còn có người không khỏi thắc mắc: “Cô ta đâu? Thật sự đã tìm được phòng thi viết thật rồi?”

Mọi người đều biết rõ “cô ta" này là ai, những người khác cũng rất nghi ngờ.

“Cũng có thể là chọn bừa một căn phòng nào đó rồi đi vào rồi.” Dù sao thì cũng không thể tin một sinh viên của khoa Diễn xuất như cô có thể tìm thấy đáp án nhanh như vậy được.

Giản Thương không nhịn được kiểm tra từng cái một, nhưng trên cửa không có kính, trên tường cũng không có cửa sổ, hoàn toàn không thể thấy được khung cảnh bên trong: “Không biết cô ta đi vào cửa nào rồi.”

Diệp Nguyên Dục đột nhiên dẫn đầu đi vào phòng 202 ở gần nhất, Giản Thương thấy thế, vội vàng theo: “Này, Diệp Thần, anh thật xảo quyệt! Sao anh lại chạy trước vây.” Vừa nói vừa chạy như bay đi về phía cửa phòng 202 khác, bắt đầu mở khoá.

Hạng Thần khi thấy Diệp Nguyên Dục hành động thì cũng dẫn theo đồng đội của mình đi đến đứng trước cửa của một văn phòng khác cũng có tên là 202.

Bão bình luận lập tức cười to:

[Ha ha ha, đến rồi đến rồi, các Đại Thần đang ngầm cạnh tranh với nhau.]

[Hừ, bình thường những học thần, học bá này luôn có dáng vẻ thành thục lão luyện, không ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay!]

Trong khi ba người đang mở cửa, có người ở bên Giản Thương không khỏi thắc mắc: “Vì sao lại là 202? Manh mối của mật mã rốt cuộc ở đâu vậy?” Các khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi nói:

[Đúng vậy, vì sao lại là 202? Manh mối của mật mã là gì?]

[Vừa nãy có hai người vừa đi vào đã chạy thẳng đến phòng 202, người còn lại cũng không nói một lời, cũng không hỏi hộ chúng ta, thật sự khiến tôi gấp chết đi được rồi, đội của <Full Tune> không thể thiếu trợ lý mà.]

Thông thường, trong “Đội điều tra toàn năng" sẽ bố trí 1 - 2 người bình thường có cảm thụ gameshow tốt làm trợ lý, dù sao tư duy của các học thần học bá nhảy rất nhanh, đa phần các khán giả đều sẽ không thể theo kịp được tư duy của họ, có đôi khi thậm chí có khả năng còn chưa kịp nhìn rõ đề, các học bá đã qua ải rồi, lúc này cần phải có một trợ lý có tư duy gần bằng với mọi người hỏi các câu hỏi thay các khán giả, lôi kéo các Đại Thần giải đáp thắc mắc.

Cũng giống như bạn vừa mới hỏi kia.

Giản Thương trả lời: “Thực ra là ở trên tấm áp phích, dù sao cũng là cửa ải thứ nhất, câu hỏi chắc chắn sẽ không quá khó, chỉ cần kéo ra khoảng cách với mọi người một cách có trật tự là được, mà nhiều người như vậy, vì công bằng, manh mối chắc chắn sẽ ở một nơi mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.”

Bên cạnh có người bừng tỉnh: “Đúng vậy, nếu bị giấu trong một góc, có người tìm thấy trước thì những người khác đều bị nhốt lại phía sau rồi.”

Giản Thương gật đầu: “Nơi duy nhất mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy chính là áp phích.”

“Áp phích?”

“Đúng vậy, manh mối ở trên áp phích, nếu nhìn cẩn thận thì có thể nhìn thấy nét chữ vệt nước* có ở trên nền đen của tấm áp phích.”

*Hoa văn, họa tiết của nhà sản xuất trong một số loại giấy, có thể trông thấy khi soi giấy lên ánh sáng.

“Ồ! Tôi còn tưởng chỉ là một vệt nước bình thường mà thôi, hóa ra lại là manh mối! Nếu nói như vậy, vệt nước ấy hình như thật sự là chữ số.”

Giản Thương nói: “Ừ, là công thức suy đoán quy luật của hai nhóm: 1+1=2, 12+12=?, 8+6=2 mà mật mã là 7932+6853=?, giải được hai câu này, số phòng và mật mã đều sẽ ra.” Giản Thương vừa nói xong, khóa đã được mở, tất cả mọi người đẩy cửa đi vào, phát hiện ở đằng sau là một lối đi chỉ có thể đi từng người một, tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng, quan sát xung quanh, đề phòng việc bỏ sót một manh mối nào đó.

Các khán giả lại không thể bình tĩnh nổi:

[??? Đại Thần nói cái này không quá khó á?]

[Tôi nhìn mà chẳng hiểu gì hết, cái này có quy luật gì chứ? Hoàn toàn không nhìn ra được cái gì mà!]

Sự tò mò của các thành viên trong nhóm cũng rất lớn, đã có người làm theo như Giản Thương đã nói, viết đề lên trên tay, cau mày suy tư.

Đi hết lối đi dài năm mét, tất cả mọi người đều đứng trước cửa của một căn phòng họp lớn, Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần đã ở đấy rồi, rõ ràng là cửa và lối đi trong hành lang đều được dùng tấm ngăn tạm thời để làm thủ thuật che mắt, đi vào cùng một số phòng thì cuối cùng cũng sẽ đi đến cùng một địa điểm.

Bên của Hạng Thần cũng có thành viên nói ra thắc mắc giống như vậy: “Quy luật này là gì? 12+12 vì sao lại bằng 0?”

Hạng Thần nói: “Thực ra đó chính là đề thuật toán số 12, cậu có thể tưởng tượng thành thời gian hoặc tháng, 1 giờ cộng 1 giờ là 2 giờ, 12 giờ cộng 12 giờ là 0 giờ, 8 giờ cộng 6 giờ là 14 giờ, cũng chính là 2 giờ chiều, lấy cái này làm quy tắc, mật mã ở phía sau là 1585.”

Tất cả mọi người ở đó và các khán giả đều bừng tỉnh:

[Nghe Đại Thần giải thích như vậy, hình như thật sự cũng không quá khó.]

[Vớ vẩn, biết được quy luật rồi thì đương nhiên không khó, nhưng không có ai để ý đến tốc độ tính đề của bọn họ à? Nhóm của Diệp Thần thì khó nói, dù sao thời gian phát hiện manh mối không thể xác định rõ, nhưng số 100 dường như là vừa nhìn thấy áp phích đã giải đề xong rồi?]

Trong khi các khán giả đang thảo luận, ba nhóm người cũng đi vào cửa phòng họp, vừa nhìn đã nhìn thấy bên trong có hai người phụ nữ đang mải làm đề, tất cả mọi người dù ít dù nhiều thì đều biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ các cô lại tìm đúng rồi.

Đối lập với sự ngạc nhiên của bọn họ, các khán giả với góc nhìn trực quan lại càng rõ hơn:

[Tôi đoán có lẽ bọn họ đều cảm thấy số 100 là đoán bừa mà đúng.]

[Cũng không trách được bọn họ, lúc mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng người ta vừa đi vào đã đi thẳng đến 202, lúc mở khóa cũng dứt khoát một lần đã thành công, rõ ràng là biết đáp án.]

[Có khả năng là có đáp án trước không, không phải nói tổ chương trình bị lộ ngân hàng đề rồi sao?]

[Đằng trước đừng có nói linh tinh, chuyện này tôi cũng nghe nói rồi, nhưng cũng nghe nói tổ chương trình đã sửa đề suốt đêm, khả năng bị lộ không lớn.]

[Thi đại học còn có thể gian lận ngay tại chỗ đấy, có cái gì không thể chứ, cho dù phẩm chất con người và chỉ số IQ không có liên quan, nhưng cô ta là một sinh viên của khoa Diễn xuất, lại còn giỏi hơn các Đại Thần thuộc các trường top 5 toàn quốc, tôi không tin.]

Luận điểm này có rất nhiều người hùa theo, thậm chí có người còn đưa ra kết luận:

[Trộm câu hỏi rồi mà không biết hòa nhập vào đám người, không thu hút sự chú ý của người khác, lại còn khoe khoang như vậy, đúng là ngu ngốc quá mà.]

[Ai nói không phải chứ, câu hỏi có thể trộm, chỉ số IQ lại không thể làm giả được, nếu cô ta muốn đi vào giới giải trí, làm điều gian dối ngay trước mắt bao người thì chẳng khác nào đang tự tìm đường chết.]

Cũng có người có ý kiến khác: [Khi không có chứng cứ thì đừng có kết luận bừa, lật ngược tình thế ở trong chương trình này còn ít à? Rất dễ bị vả mặt đấy.]

Mặc kệ các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cãi nhau như thế nào, ở hiện trường vẫn ghi hình bình thường, sau khi nhóm của Diệp Nguyên Dục đi vào, cái loa ở trong góc ở trong phòng họp lại bắt đầu đọc quy tắc của phần này: “Chúc mừng mọi người đã đến phần thi viết của chúng tôi, mời các thí sinh tự lấy bài thi và phiếu trả lời, sau khi trả lời xong thì để vào máy chấm điểm, trả lời đúng trên 60 điểm sẽ nhận được manh mối cho vòng sau, dưới 60 điểm sẽ bị loại, nhắc nhở ấm áp, thời gian trả lời câu hỏi sẽ trở thành mục thêm điểm trong phần này, cuối cùng sẽ cho số điểm tích lũy tương ứng.”

Mọi người lần lượt đi lên lấy bài thi và phiếu trả lời, phiếu trả lời lấy ra từ trong máy chấm điểm, bên trên có số thứ tự tương ứng, ngoại trừ có thể đánh giá đúng sai ra, còn có thể xem thời gian lấy đi và trả về, lấy nó để tham khảo cho điểm.

Giản Thương cúi đầu nhìn, đề thi viết tổng cộng 100 câu hỏi trắc nghiệm, nội dung câu hỏi vô cùng đa dạng, một câu 1 điểm, tổng điểm 100 điểm.

“Hỏi nhanh đáp nhanh à.” Cậu ta nhìn trái nhìn phải, không khỏi ngồi vào vị trí trước mặt Khương Ngữ, vốn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy tốc độ làm đề của Khương Ngữ thì rất ngạc nhiên nói: “Chị làm nhanh vậy sao?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cậu ta lập tức mất đi sự tò mò, lập tức cúi đầu bắt đầu làm đề.

Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần vốn dĩ còn đang vô cùng trơn chu, sau khi nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của cậu ta, không biết vì sao tốc độ trên tay cũng bất giác nhanh hơn.

Bão bình luận lại bắt đầu cười:

[Ha ha, rất thích xem các Đại Thần đấu đá nội bộ với nhau.]

[Bình thường đều là bọn họ xoay chúng ta, lần này là bọn hị tự xoay nhau, thật là thú vị.]

Các đại lão đều tập trung tinh thần trả lời câu hỏi, những người khác càng không dám lười biếng, tất cả đều vùi đầu vào làm đề, trong một khoảng thời gian chỉ có thể nghe thấy tiếng “sột soạt” của bút chì trên phiếu trả lời, không khí nghiêm túc như đang ở trong cuộc thi đại học.

[Không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy bản thân giống như giám thị vậy?]

[Ha ha, đây có lẽ là lý do mà tôi thích xem <Full Tune>, thường xuyên có thể giám sát các học sinh xuất sắc học tập.]

[Đến xem các học sinh xuất sắc làm đề, đoán xem bọn họ có thể làm xong trong bao lâu?]

[Trung bình một câu 10 giây? Nếu là Đại Thần, chúng ta mong đợi cao hơn chút, 6 giây? 100 câu thì là 10 phút.]

[Chỉ riêng xem đề, viết lên phiếu trả lời cũng mất 3 giây rồi, đâu có phải là làm 1+1=2 đâu, 100 câu đó, cũng cần phải suy nghĩ, sao có thể nhanh như thế được.]

[Một câu khoảng 10 giây.]

Nhưng mà các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp còn chưa cãi xong, đã thấy Khương Ngữ đứng dậy đi về phía máy chấm điểm.

Giản Thương nhận ra có tiếng động giật mình nói: “Còn chưa đến hai phút nữa? Chị Ngữ, chị trả lời xong rồi?”

Khương Ngữ dừng lại, gật đầu coi như đã trả lời, Giản Thương vừa nhanh chóng trả lời, vừa không muốn tin: “Không phải chứ, 100 câu hai phút, bình quân 1 câu 1,2 giây? Có hợp lý không vậy trời?”

Hạng Thần ngồi trước mặt cậu ta không nhịn được sửa lại: “Cô ta đến trước chúng ta 2 phút.”

Ánh mắt của Giản Thương vẫn không rời khỏi phiếu thi, động tác ở trên tay vẫn không dừng lại: “Thế nên, vậy anh cảm thấy một câu 2,4 giây là hợp lý rồi?”

“‘Trong <Anh hùng xạ điêu>, lần đầu tiên anh hùng của Hoa Sơn luận kiếm’, ‘Công ty xe hơi Cát Tường của nước chúng ta thu mua thành công công ty xe hơi nào của nước ngoài’, những câu hỏi này đều không cần suy nghĩ à?”

[Ha ha ha, thiên tài Giản Bảo của chúng ta khi tham gia league cũng chưa từng nổi điên, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta như vậy, rất đáng.]

[Cậu ta hiện tại rất giống tôi khi phải đối diện với học thần.]

[Là tôi bị ảo giác à? Động tác của luật sư Hạng và Diệp Thần hình như nhanh hơn rồi.]

[Không phải là ảo giác, tốc độ của bọn họ thật sự nhanh hơn rồi, luật sư Hạng không còn cười nữa rồi, anh ấy vội rồi!]

[Tôi cảm thấy không cần thiết phải như vậy, 100 câu, có thế nào cũng không có khả năng có thể làm xong nhanh thế được đâu? Có lẽ là chạy theo tốc độ nên điền bừa.]

[Cũng có thể, dù sao chỉ yêu cầu 60 điểm, không phải nói tốc độ trả lời câu hỏi cũng sẽ trở thành điểm tham chiếu cho điểm tích lũy sao? Đoán mò đúng 60 điểm là đã thắng rồi.]

[Vậy đoán sai thì sẽ bị loại luôn rồi, như vậy quá mạo hiểm luôn.]

[Theo sự hiểu biết của tôi với các học bá, trong thế giới của các học sinh xuất sắc rất ít khi có kiểu đoán và điền bừa như vậy, biết chính là biết, không biết thì phải làm cho rõ.]

[Vấn đề là hiện tại vẫn không biết cô ta là học sinh xuất sắc hay là học sinh yếu kém chỉ biết lừa gạt.]

Giữa lúc cuộc thảo luận đang diễn ra sôi nổi, tiếng loa trong phòng họp vang lên: “Chúc mừng thí sinh số 100, thành tích thi viết là 60 điểm, thời gian làm bài 4 phút 23 giây, đạt được 15 điểm tích lũy.”

Trong phòng họp có người sững sờ nói: “60 điểm? Điền bừa à? Số cũng may quá đấy chứ.”

“Không đúng!” Giản Thương phản ứng lại.

“Cô ấy chỉ làm 60 câu.” Ba giọng nói cùng vang lên.

Giản Thương nghiêng đầu nhìn Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần tuy nói nhưng tay vẫn làm đề, ngạc nhiên nói: “Nghe giọng điệu này, các anh cũng nghĩ như vậy?”

Các thí sinh khác cũng hiểu ra, nói: “Cho nên chỉ làm 60 câu, là có thể tiết kiệm một phần ba thời gian.”   

Có người nói: “Chỉ trả lời 60 câu, nhỡ đâu có câu sai thì sao?”

Diệp Nguyên Dục vẫn không ngẩng đầu: “Chỉ cần làm đúng 60 câu là được rồi.”

Giọng điệu đương nhiên như là 1+1 chính là bằng 2 vậy.

Các khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu một đợt bùng nổ tâm lý:

[Đến rồi đến rồi, sự coi thường, không để ý của các học bá, dù muộn nhưng vẫn đến.]

[Chương trình này luôn luôn nhắc nhở sự chênh lệch giữa chúng ta và học bá.]

[Đây chẳng khác gì tôi đi hỏi học bá, vì sao lại kiểm tra được 60 điểm, học bá trả lời, không trả lời câu hỏi 40 điểm là được rồi?]

[Cho nên số 100 thật sự làm được 60 câu, 60 câu đều đúng, 4 phút 23 giây, bình quân mỗi một câu dùng 4 giây…]

[Không nói đến chuyện trả lời câu hỏi, điều làm tôi ngạc nhiên là một bài kiểm tra nhỏ lại còn dùng đến chiến lược! Ai mà nghĩ đến cái này chứ.]

[Người bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ đến, nhưng đối với các học sinh xuất sắn nắm điểm số trong tay đùa giỡn thì đó cũng được coi là suy nghĩ bình thường, không thấy Diệp Thần và luật sư Hạng cũng nghĩ như vậy sao?]

[Tôi còn tưởng các học bá đều có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy đề là muốn giải.]

Thật sự có học sinh xuất sắc giống như vậy, Giản Thương vừa viết đáp án vừa kêu rên: “Đừng mà, không trả lời xong 100 câu này, tôi sẽ khó chịu!”

Nhưng sau khi nhìn thấy đám Diệp Nguyên Dục nộp bài, cậu ta vẫn cố nhịn đau không trả lời các câu còn lại, vội vàng nộp bài theo.

Quả nhiên đều là 60 điểm, nhưng thời gian bọn họ dùng dài hơn Khương Ngữ 10 đến 30 giây, cuối cùng Diệp Nguyên Dục lấy được 12 điểm, Hạng Thần và Giản Thương 10 điểm.

Bốn người sau khi qua ải trước, đều không rời khỏi, mà ngồi xuống đợi các thành viên trong nhóm làm xong.

Trong khi chờ đợi, ba người Giản Thương, Hạng Thần và Diệp Nguyên Dục ghé vào nhau, thì thầm cái gì đó, nhưng lại nhịn không được liếc nhìn về phía Khương Ngữ.

[Ha ha, rốt cuộc là ai nói cô ta là trap girl, sao tôi nhìn lại càng thấy giống một người sợ xã hội luôn tránh né giao tiếp vậy?]

Chỉ thấy Khương Ngữ dựa vào bên cạnh Thư Họa, mặt vùi vào trong cánh tay, vành nón của mũ lưỡi trai bị đè xuống, dáng vẻ “Rất buồn ngủ, đừng quấy rầy”.

[Cũng có thể là đang trốn tránh bọn họ, dù sao điều trap girl sợ nhất chính là các con mồi tụ tập lại với nhau.]

[Cười chết tôi, nếu tin đồn là thật, vậy các chị gái này thật sự rất đen đủi, rõ ràng săn được mấy con mồi không cùng một ngành nghề, thậm chí còn cách xa hàng nghìn dặm, lại không ngờ bởi vì <Full Tune> mà bị ghép lại với nhau.]

[Đặt mình vào vị trí đó, tôi thật sự xấu hổ đến muốn chui xuống đất.]

[Tổ chương trình, làm chuyện gì đó đi, sắp xếp bọn họ hợp tác đi.]

[Ha ha ha, thật sự quá xấu xa rồi, nhưng mà tôi thích…]

Khương Ngữ còn không biết các khán giả đang chờ mong “Cảnh tượng thảm khốc của trap girl”, nhận thấy thường xuyên có đôi mắt đang nhìn về phía mình, trong lòng cô nghĩ tiếp theo phải nghĩ cách nhanh hơn, hoàn toàn cách xa bọn họ mới tốt.

Khi các khán giả vẫn đang hi hi ha ha, cũng có người không thích bàn tán đang vô cùng buồn chán:

[Sao bọn họ không dạy đồng đội của mình vậy? Tốc độ như thế này không thể nhanh hơn chút à?]

[Người ở đằng trước vừa nhìn đã biết là người mới, trong thế giới của các học sinh xuất sắc không có chuyện làm bừa, hạng mục hợp tác đồng đội thì thôi đi, dạng thi một mình như này thì đương nhiên là phải tự hoàn thành rồi.]

[Vả lại chương trình rõ ràng đã chừa chỗ cho vị trí trợ lý này rồi, nếu không thì với trình độ của các Đại Thần, vì sao lại quy định là 60 điểm? Mà dùng thời gian làm đề để tham khảo, đây chính là phần để thêm điểm cho các Đại Thần.]

[Thấy cũng đúng, tổ chương trình chọn trợ lý cũng cần người thông minh lanh lợi, như vậy mới có thể hiểu suy nghĩ của Đại Thần, trở thành cầu nối giữa chúng ta và Đại Thần, chứ không phải là để học sinh yếu kém thừa nước đục thả câu đi lên, trở thành khoảng cách giữa chúng ta.]

[Ha ha ha, còn lơ mơ hơn chúng ta, suy nghĩ hoàn toàn khác với các học bá à?]

Tình huống như này đã từng xuất hiện, vào mùa một, học sinh xuất sắc trở thành trợ lý giúp đỡ thần tượng qua ải, trong mắt các học bá đó chỉ là công thức bình thường, nhưng các thần tượng lại nghe như muỗi vo vè bên tai, cuối cùng có một thần tượng làm theo suy nghĩ hoàn toàn khác, dẫn đến cả một đội hoàn toàn bị diệt, lúc đó khiến khán giả cười điên, hiệu quả của chương trình tạp kỹ đó không còn gì để nói, mùa hai khi để các học bá làm chủ, cũng có “trợ lý” muốn bắt chước, kết quả không những làm cho các khán giả không cảm nhận được sự giỏi giang của các học bá, ngược lại bị sự ngu ngốc của đối phương làm cho tức điên. 

Sau đó tổ chương trình tuyển trợ lý cũng có điều kiện.

May mà Thư Họa là nữ chính, tuy rằng không được coi là học sinh giỏi đỉnh cấp, nhưng cũng thông minh lanh lợi, nhanh chóng hoàn thành xong, được 65 điểm, lấy được 7 điểm tích lũy.

Hai người rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của các nhân vật chính, Khương Ngữ vẫn đè thấp vành mũ, Thư Họa lại thoải mái cười với mấy người, chỉ là cuối cùng khi nhìn về phía Diệp Nguyên Dục thì lại hừ một tiếng.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khương Ngữ: ...

Cô chỉ có thể tự an ủi mình, thông thường nam nữ chính trong các bộ tiểu thuyết mới đầu đều không thích đối phương, có lẽ không phải là vấn đề của cô, sự xui xẻo của cô không đến mức lây sang người khác.

Thư Họa đi theo Khương Ngữ, thở phào nói: “Cũng may không kéo chân cô.” Lại phấn khích nói: “Tôi thật sự siêu may mắn, chọn bừa nhóm cũng có thể ở cùng nhóm với đại lão!”

Sau đó hai người dựa theo manh mối đường đi mà cửa ải trước phát cho, đứng trước mặt một cái thang cuốn lớn…

Khương Ngữ và Thư Họa: ...

Tổ chương trình thuê một tòa nhà phức hợp, tầng sáu trở lên là văn phòng, sáu tầng dưới là trung tâm mua sắm, lúc này hai người đang đứng trước thang cuốn của tầng hai.

Cái loa ở bên cạnh thông báo quy tắc: “Chào mừng các bạn đến với cửa ải thứ ba, công việc của chúng ta có đôi lúc yêu cầu rất nhiều thể lực, mời dựa theo hướng thang cuốn đi xuống, trong vòng 40 giây chạy lên tầng bốn để tiến vào phân đoạn ứng tuyển tiếp theo. (Hạng mục đã trải qua thử nghiệm, có chuyên gia ở bên cạnh giúp đỡ, đã bảo đảm an toàn, vui lòng không bắt chước.)”

Khương Ngữ ngẩng đầu nhìn thang cuốn đang di chuyển, nghẹn ngào — Thể lực của cô rất kém.

Thang cuốn này chạy thẳng từ tầng hai lên tầng bốn, nhìn qua ít nhất là 50 mét, hơn nữa là còn di chuyển xuống dốc, còn khó hơn chạy nước rút 100 mét.

Thư Họa không khỏi phàn nàn: “Đây chẳng phải là chuột đồng chạy vòng tròn à?”

[Ha ha ha, tuy rằng cảm thấy bọn họ đáng thương, nhưng thấy hơi buồn cười là sao vậy?]

[Đặc biệt là biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của đại lão, là một học sinh yếu kém, tôi cảm thấy có chút sảng khoái.]

[Nhưng nghiêm túc mà nói, cửa ải này học sinh nam có ưu thế hơn, tình thế phải thay đổi rồi.]

[Chú ý đến không? Cửa ải này là tinh thần hợp tác, có nghĩa là có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, cho nên chuyện chúng ta thích nhìn sắp đến rồi đúng không?]

[Tổ chương trình thỏa mãn yêu cầu của chúng ta rồi sao?]

[Nào, nào, đặt cược thôi, đặt cược xem ai sẽ giúp.]

 

 

                    

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play