Lúc khán giá định cá cược với nhau thì Khương Ngữ trên màn hình đã bắt đầu thao tác.

[Ấy? Sao thao tác lại y hệt Diệp Thần vậy.]

Nếu như là máy mô phỏng giao dịch thì trừ thời gian tổng được rút lại theo tỷ lệ ra thì những số liệu và tin tức khác đều được đồng bộ, cho nên mặc dù Diệp Nguyên Dục vào thị trường từ sớm nhưng giá cả và số liệu của các vật liệu trên màn hình đều giống y hệt Khương Ngữ.

Nhưng để khán giả có thể xem hiểu nên phía đầu tư đã đơn giản hóa hệ thống hoàn chỉnh, ví dụ danh mục đầu tư cũng chỉ có vải vóc, thịt heo, khách sạn và xi măng.

Sau khi ngồi xuống Khương Ngư lấy số liệu ra xem, sau đó thẳng tay chọn mua vải bông, còn lúc này Diệp Nguyên Dục bên cạnh cũng tiến hành thao tác y hệt.

Nhưng ngay vào giây phút họ sắp nhấn vào thì máy giao dịch hiển thị lên một dòng thông báo: “Cây bông của nước ta được mùa mấy năm liền, công tác phòng trừ sâu hại cho cây bông năm nay cũng đã đạt được thành quả bước đầu.”

[Cây bông được mùa mấy năm liên tục, nạn sâu bệnh cũng đã được phòng ngừa, ý nghĩa của câu này là có lẽ là giá bông sẽ giảm giá đúng không? Có lẽ sẽ giảm.]

[A! Diệp Thần nhấn vào rồi. Tổ chương trình xấu xa thật đấy! Như vậy đúng là không đề phòng kịp, rất dễ mắc sai lầm.]

[May là số một trăm cẩn thận...]

Nhưng câu nói ấy vẫn hiển thị trên màn hình, Khương Ngữ dứt khoát nhấn vào nút mua, hơn nữa còn mua toàn bộ số lượng.

[? ? ?]

[Không phải cô ấy nhấn nhầm đó chứ, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng cô ấy đã khựng lại một lúc mới nhấn vào.]

[Quả nhiên không hiểu được, những chuyện chuyên ngành không dễ hiểu như thế đâu, nếu không thì các học bá đều có thể trở thành đại lão ngành tài chính hết rồi?]

Trong lúc khán giả đang chất vấn thì đồ thị đại diện cho giá cả của vải tạm thời tụt dốc một thời gian ngắn rồi lại bắt đầu đi lên, thỉnh thoảng còn tăng trưởng mạnh.

[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại tăng?]

Trong các khán giả có người am hiểu nên đã lên tiếng: [Đúng thật là nên tăng, “cây bông được mùa mấy năm liên tục” chứng minh cung cầu của thị trường nhộn nhịp, giá cả thấp, “công tác phòng trừ sâu bệnh” lại “có hiệu quả bước đầu”, vậy chứng minh vẫn còn chưa giải quyết triệt để nạn sâu bệnh, nên chắc chắn năm nay sản lượng sẽ không thể nào phong phú như những năm trước được, đương nhiên giá cả cũng tăng cao rồi.]

Lúc này mọi người mới hiểu ra:

[Cho nên Diệp Thần và số một trăm đều không mắc sai lầm mà liếc mắt đã nhìn ra huyền cơ ngay.]

Giá của vải bông tăng được khoảng một phút thì Diệp Nguyên Dục lại bán tháo hết, còn Khương Ngữ thì đợi thêm vài phút mới bắt đầu thao tác.

Trên màn hình hiển thị số dư còn lại của cả hai người:

Diệp Nguyên Dục: 224

Khương Ngữ: 125

Sau đó dường như cùng lúc hai người đầu tư hết số tiền còn lại vào xi măng...

Tính tình Diệp Nguyên Dục lạnh lùng khó gần, Khương Ngữ cũng không thích nói chuyện, hai người họ không hề giải thích tại sao mình làm như thế nên ít nhiều gì cũng khiến khán giả buồn chán, họ lần lượt nhìn sang khu vé số và những nơi náo nhiệt khác, mãi cho đến khi Hạng Thần và Giản Thương chơi đủ rồi thì họ lại ngồi xuống trước máy đầu tư giao dịch.

“Ha ha, mặc dù trông vé số có tỷ lệ trúng cao hơn nhưng tính bất định lại quá lớn.” Giản Thương nói: “Hơn nữa tôi nghi ngờ chiếc máy này đã bị thiết lập lại, khi một người rút càng nhiều thì sau này tỷ lệ trúng thưởng sẽ càng thấp, rất dễ chơi quá trớn, cuối cùng vẫn phải dựa nào cái này.

Cậu vừa dứt lời thì thuận thế liếc sang máy mô phỏng của Khương Ngữ, sau đó không khỏi ngạc nhiên: “Ôi trời chị Ngữ, chị sắp đạt được hai trăm rồi à?”

Lúc này khán giả mới chú ý sang.

[? ? ?]

[Những người lúc nãy nói không phục đâu rồi, nói ba phút xem có thể kiếm được hai mươi lăm điểm không mà, người ta ba phút kiếm được tận năm mươi điểm rồi kìa, nói gì đây.]

[Sau này nếu như xem không hiểu thì yên lặng chút, nếu không thì rất dễ bị vả mặt đấy.]

[Đại lão nói với chúng ta rằng trên đời này không tồn tại chuyện gì là không làm được cả, chỉ xem năng lực của bạn có đủ không thôi.]

...

Nhưng sau khi Giản Thương và Hạng Thần đến thì cuối cùng khu giao dịch đầu tư khô khan đã trở nên có ý nghĩa, đặc biệt là khi có một người nhiều lời như Giản Thương đây, mọi người không cần nhìn lên màn hình cũng có thể biết tiến độ của họ.

Ví dụ như khi thấy “Bệnh cúm mùa quét sạch các thành phố du lịch ở phía nam” thì lập tức bán hết tất cả cổ phiếu của khách sạn, Giản Thương la to lên: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại tăng, không phải nên giảm sao?”

Đương nhiên Hạng Thần cũng tiến hành thao tác giống vậy, nhìn sang Diệp Nguyên Dục.

Mắt Diệp Nguyên Dục không rời khỏi máy tính, bình tĩnh giải thích: “Chỉ là bệnh cảm mùa thôi, mặc dù có ảnh hưởng tạm thời với ngành du lịch nhưng lại không lớn, hơn nữa sau khi bệnh cảm khỏi hẳn thì sẽ có một chuyến du lịch bù đắp lại, thứ ta cần đầu tư vào là xu thế trong tương lai, cho nên đương nhiên phải tăng rồi.”

Giản Thương nói: “Vậy bây giờ tôi mua lại nhé?” Nói xong thì lập tức phủ định: “Không được, giá vốn quá cao, cho dù bây giờ mua vào có tăng lên đi nữa thì tiền lời cũng không bằng thịt heo, đổi thành thịt heo đi.” Nhưng cuối cùng lại đổi không được, chỉ đành đấm ngực dậm chân: “Ít nhất cũng phải kiếm được mười phần trăm chứ, đau lòng quá đi.”

Giản Thương thấy Hạng Thần đã mắc sai lầm nên quay đầu sang nhìn Khương Ngữ bên cạnh: “Wow, chị Ngữ à, tăng cao như thế mà chị vẫn không bán sao! Đợt này mà bán ra có thể được hơn ba trăm đấy!”

Diệp Nguyên Dục ngồi bên trên nghe thấy thế thì nhìn số dư ở góc phải màn hình của cô... Đuổi kịp rồi, Diệp Nguyên Dục xác định cách mình dùng là cách tối ưu nhất, nếu như lợi nhuận của Khương Ngữ cao hơn mình... Diệp Nguyên Dục không khỏi chau mày.

Khán giả được Giản Thương nhắc nhở lại chú ý đến thao tác của Khương Ngữ, sau đó không khỏi kinh ngạc:

[Ôi trời! Tài chính của số một trăm lại xấp xỉ Diệp Thần rồi, cô ấy cũng là cao thủ đầu tư sao?]

[Không đúng, nếu nghiêm túc mà nói thì có lẽ cô ấy còn giỏi hơn cả Diệp Thần, đừng quên tiền vốn ban đầu của cô ấy chỉ có một trăm, còn Diệp Thần thì tận một trăm bảy mươi.]

[Hơn nữa cô ấy còn vào thị trường trễ hơn Diệp Thần một phút nữa.]

[Vừa thấy cô ấy mua vào bán ra một cách im lặng như thế, sao cứ cảm thấy chuyện này đơn giản như chuyện cô ấy ăn cơm uống nước thôi ấy, nhưng bây giờ so ra thì hình như cô ấy chưa từng mắc phải sai lầm.]

Ban đầu chỉ nhìn thao tác của cô và Diệp Nguyên Dục thôi thì không hiểu cho lắm, nhưng sau khi nhìn thao tác của những người khác thì mọi người mới phát hiện ra trò chơi này không hề đơn giản như thế, cho dù đã đoán được logic căn bản, biết được tiếp đó sẽ tăng hay giảm nhưng trong cả quá trình này, đồ thị lên xuống không hề có quy luật, cho nên có rất nhiều người có lời nhưng cũng chỉ có thể lời được một nửa lợi nhuận, thậm chí còn vì thị trường đi xuống mà sốt ruột bán lỗ.

[Như thể thấy được bản thân trong những năm đầu giao dịch chứng khoán, vừa mua là giá giảm, vừa bán ra thì giá tăng ngay, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.]

Dưới sự so sánh như thế, thao tác của Khương Ngữ mượt mà như biết trước được đề vậy.

[Tôi vốn là sinh viên chuyên ngành tài chính, lúc nãy luôn nhìn chằm chằm vào số một trăm và Diệp Thần, logic mua bán của hai người họ tương đương nhau, nhưng giá mua vào và bán ra của số một trăm rất gần với giá sàn và giá đỉnh, Diệp Nguyên Dục cũng rất giỏi, nhưng thao tác lại ổn định hơn, cho nên vị chị gái đây không phải vận may tốt thì chính là đại thần trong ngành tài chính.]

[Cho nên rốt cuộc ai mới là đại lão đây?]

[Nghe nói là trapgirl của học viện Điện ảnh thì phải?]

[Ha ha ha ha... Cũng đúng, Diệp Thần xuất thân từ trường cao đẳng nghề và kỹ thuật Tam Đạo Khẩu mà.]

Loạt thao tác này của Khương Ngữ khiến khán giả bắt đầu thấy hơi không tin vào lời đồn lúc mới đầu, họ cứ cảm thấy cô và Diệp Nguyên Dục đều là học bá có năng lực ngang nhau.

Vì thế càng xem cuộc đối đầu của họ thì càng cảm thấy kích động, đặc biệt là khi thời gian trôi qua càng lâu thì Khương Ngữ đã chầm chậm vượt qua Diệp Nguyên Dục, không ngừng kéo xa khoảng chênh lệch.

Sáu mươi phút sắp trôi qua, thậm chí Khương Ngữ sắp cao hơn anh tận năm trăm điểm.

Loại cạnh tranh ngang tài ngang sức thế này luôn khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

[Không sao, tiền vốn của Diệp Thần còn tận hơn một ngàn cơ mà, giao dịch một lần lại lời được một hai trăm, chưa chắc là không có cơ hội vượt qua, bình tĩnh lại, lần này canh giá cao hơn chút rồi bán...]

Trùng hợp vào lúc này máy tính giờ mà Khương Ngữ đặt bên cạnh máy mô phỏng vang lên: “Chỉ còn một phút là đến thời gian thông báo tổng điểm, xin nhanh chóng đưa ra điểm tích lũy ra để tránh điểm của mình trở nên vô dụng.”

Khán giả cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là căng thẳng hơn đây:

[Suýt chút nữa thì quên mất, cô ấy bắt đầu sớm hơn Diệp Thần họ tận năm sáu phút, Diệp Thần còn có cơ hội vượt qua cô ấy!]- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

[Có lẽ sẽ không chênh lệch nhiều đâu nhỉ? Năm sáu phút để vượt qua cô ấy thì bắt buộc lợi nhuận của mỗi lần giao dịch đều phải hơn mười phần trăm mới được, cũng không dễ thế đâu.]

[Ấy? Sao cô ấy còn chưa bắt đầu nữa? Quá tập trung nên không nghe thấy tiếng nhắc nhở sao?]

Mọi người xung quanh thấy dáng vẻ tập trung của Khương Ngữ thì lại không thể tập trung được, Hạng Thần không nhịn được nhắc nhở một câu: “Thời gian của cô sắp hết rồi kìa.”

Khương Ngữ liếc nhìn máy tính giờ trước mặt mình, gật đầu đáp: “Biết rồi, cảm ơn.”

Hạng Thần: ...

Cô ngồi đó vững như Thái Sơn, ngược lại lại khiến người bên cạnh như đang ngồi trên đống lửa.

Giản Thương cố gắng nhịn nhưng vẫn không kìm được nữa: “Chị Ngữ, còn hai mươi lăm giây.”

“Ừm.” Khương Ngữ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Khán giả đều không bình tĩnh nổi nữa:

[A a a! Chị ơi nhanh lên đi, số chín mươi chín người ta đã ra ngoài rồi kìa!]

Lúc mới bắt đầu Thư Họa là người lấy được số liền kề với Khương Ngữ, vào lúc máy tính giờ của Khương Ngữ vang lên thì của cô ta cũng vang lên theo, biểu hiện của cô ta rất giống người bình thường, nghe thấy thời gian chỉ còn lại một phút thì nhanh chóng chạy sang máy xổ số mua vài tấm vé số rồi ra ngoài.

Nhìn sang Khương Ngữ thì quả thực lòng khán giả y hệt như đồ thị đang lên lên xuống xuống, trôi nổi bất định trên màn hình vậy:

[Không phải tổng thể đang tăng sao, bây giờ bán ra vẫn có thể kiếm thêm đấy, đừng để lát nữa quá giờ thì lại được một mất mười.]

[Đây cũng là lần đầu tiên xem được một tiết mục mà khiến tim mình đập nhanh đến như thế, chị gái à nhanh lên đi đừng giày vò người khác nữa, nhanh chóng bán ra đi!]

[Ôi trời, lập đỉnh rồi kìa! Có phải cô ấy đang đợi lúc này không?]

[Trước đây nghe nói thị trường đầu tư rung động lòng người, tôi vẫn luôn không hiểu, không ngờ bây giờ có thể cảm nhận được rồi.]

[Wow, bán rồi bán rồi! Cuối cùng cũng bán rồi, nhanh lên, vẫn còn kịp đấy!]

[Còn năm giây! Mẹ ơi, bà cố nội ơi cuối cùng cô cũng đứng dậy rồi, sốt ruột chết tôi rồi.]

Ngay vào khoảnh khắc Khương Ngữ đứng lên, mọi người có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đến mức dùng mắt thường là có thể thấy ngay, những người khác cũng tự động nhường đường cho cô bước ra, Khương Ngữ nhanh chóng đi ra cửa.

“Chúc mừng bạn, tổng điểm tích lũy của bạn là một nghìn bảy trăm ba mươi hai điểm.”

“Tít tít, thời gian sáu mươi phút đã đến!”

Máy báo điểm và máy tính giờ gần như vang lên cùng một lúc, lúc này trái tim treo lơ lửng của mọi người mới được thả ra.

Giản Thương lau mồ hôi trên trán, trông có vẻ vẫn còn sợ hãi: “Sao lại cảm thấy lúc công bố điểm tích lũy ra thì tôi còn căng thẳng hơn cô ấy vậy.”

“Nhưng cô ấy cũng quá bình tĩnh rồi.”

Diệp Nguyên Dục mím môi nhìn chằm chằm vào đồ thị giá cả trên màn hình: “Nhưng năm mươi giây này cô ấy đã thu về được gần mười lăm phần trăm tiền lời.”

[Hơn năm mươi giây có thể giành được hai trăm điểm tích lũy, tôi đã thấy ngọn chiến hỏa đang cháy hừng hực trong mắt Diệp Thần rồi.]

[Tôi có dự cảm chắc chắn Diệp Thần cũng sẽ sát giờ như thế.]

[Số một trăm đã mở ra một khởi đầu tuyệt vời.]

[Đúng là không thể ngờ, tiết mục kích thích nhất kỳ này lại không phải là người đuổi người chạy mà ai mới là người đọc lệnh gần thời hạn cuối cùng nhất.]

[Sau đó thử thách trái tim của người xem sao?]

Trên thực tế thật sự đã để khán giả đoán trúng, không chỉ có Diệp Nguyên Dục mà Hạng Thần và Thương Giản cũng bắt đầu sát giờ mới kết thúc, những người còn lại cũng học theo y hệt vậy, nhưng tố chất tâm lý của mỗi người không giống nhau, tình hình cũng khác, lúc chỉ còn một giây cuối cùng Diệp Nguyên Dục mới bước ra, Hạng Thần thì ba giây, còn Giản Thương là một tuyển thủ esport nên canh thời gian rất chuẩn xác, dường như hoàn toàn trùng khớp với máy tính giờ.

Hạng Thần vỗ tay: “Hay thật.” ( truyện trên app T𝕪T )

Giản Thương lại buồn bực nói: “Vốn dĩ muốn bước ra vào giây cuối cùng, nhưng kết quả lại bán chậm mất hai giây, mất hết mười mấy điểm tích lũy.”

Mọi người: …

Được thôi, đây là một kẻ dở hơi.

Đợi sau khi mọi người đều đã hoàn thành thử thách thì có một cô gái trông như thư ký bước đến cười với họ: “Chúc mừng mọi người thông qua phần thực hành, bây giờ tôi sẽ đưa mọi người vào vòng phỏng vấn cuối cùng, mời đi theo tôi.”

Mọi người đứng dậy, bước chân Thư Họa đột nhiên trở nên do dự: “Vậy là phải phỏng vấn sao? Nghe nói người phỏng vấn là điều tra viên kỳ trước của <Full Tune>.” Lúc nói mắt cô ta cứ né tránh như đang chột dạ vậy.

Khương Ngữ hiểu rõ, Thư Họa trong sách là người thích diễn xuất, cô ta cũng rất có thiên phú ở phương diện này, nhưng vì ba Tần quá chèn ép nhà họ Thư, người trong nhà đều nghĩ rằng cô ta vào giới giải trí không an toàn cho nên cực lực phản đối, Tần Thời Dư cũng là một thành viên phản đối, vì thế lần này cô ta lén lút đến đây, sợ Tần Thời Dư làm khó cô ta.

“Đề mà người phỏng vấn đưa ra sẽ là đề mà tổ chương trình đã chuẩn bị từ trước, hay là do người phỏng vấn linh hoạt ra đề đây?” Thư Họa hỏi: “Lỡ như có người có thù oán gì đó với người phỏng vấn thì có khi nào bị đào thải không? Ví dụ như bảo một sinh viên khoa xã hội làm đề khoa học tự nhiên, hoặc đại loại như thế.”

Khương Ngữ bật cười, nữ chính quả nhiên thông minh, trông thì như đang chọc cười nhưng lại đang nhắc nhở Tần Thời Dư cách mình một màn hình rằng đừng lạm dụng quyền lực vào việc riêng, cố ý nhắm vào người khác, nếu không mọi người đều nhìn ra đấy.

Khương Ngữ cảm thấy ở phương diện này mình và Thư Họa đồng bệnh tương liên*, cho nên đã nói thêm vào: “Chắc là không đâu, trước giờ <Full Tune> luôn công bằng, đề đưa ra se  giống nhau, hoặc là cũng sẽ ra thứ mà mọi người am hiểu.”

(*)Đồng bệnh tương liên - 同病相怜: Câu nói có nghĩa thực là những người cùng bệnh thì thương xót nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Tần Thời Dư đang quan sát hiện trường chuẩn bị đến phỏng vấn, nhìn vào hai cô gái trong màn hình, đứng dậy cười một cách biếng nhác: “Nhân tài năm nay không tệ, cũng không thể phụ kỳ vọng của họ được.”

Giang Minh Tuyền hiểu rất rõ về anh nên khi nghe nói thế thì giật mình: “Ai lại chọc trúng cậu nữa rồi à? Đang yên đang lành sao lại tự nhiên muốn giày vò người khác thế?”

Khán giả lại vui vẻ trở lại: [Ha ha, quan tâm ai chọc anh ấy làm gì, bọn tôi thích xem Dư Thần giày vò người khác.]

Vì thế mười phút sau, Khương Ngữ đã thấy người nào đó lười biếng ngồi phía sau bàn làm việc, cười híp mắt nói: “Vì để đề phòng có người nói người phỏng vấn không công bằng nên người bị loại vòng này sẽ do người tuyển dụng của mọi người quyết định, đã đến lúc thử thách năng lực xã giao của mọi người rồi.”

Khương Ngữ: ???

Thử thách gì thế này? Cô là một người sợ giao tiếp xã hội thì cần xã giao gì chứ?

Ồ, không đúng, bây giờ cô là trapgirl, nhưng các mối quan hệ của trapgirl càng đáng sợ hơn đó.

Cô nhìn vào khóe mắt như đang cười cợt của đối phương, chắc chắn người này đang cố ý!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play