Tần Thời Dư vừa nói ra những lời này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười như điên:

[Không hổ danh là Dư Thần của tôi, khi ra tay thì đúng là khác người!]

[Thì ra cuộc thảo luận của hai người họ đã chọc tức anh ta rồi, haha, thù dai thật đấy.]

[Bạn bên trên đang nói cái gì thế, cái đó sao mà tính là thù dai được, cái đấy gọi là công bằng không thiên vị, đáp ứng được nhu cầu của khán giả.]

[Thế nên số 100 là trap girl hả, là đối tượng mập mờ hay chuyện của nhóm Diệp Thần là thật vậy?]

[Trước mắt thì cũng đáng tin đấy, dù sao thì trong toàn bộ hành trình số 100 cũng không nói với Diệp Thần và Luật sư Hạng câu nào, theo lẽ thường thì cho dù bản thân mình giỏi đến đâu, nếu gặp một người thông minh giống mình thì cũng  muốn giao lưu một chút chứ nhỉ.]

[Nhìn nhóm người Diệp Thần, Luật sư Hạng với Giản Thương xem bọn họ có giống như vừa gặp đã thân không?]

[Nếu đúng là vậy thì tôi vực lại tinh thần rồi này!]

[Vậy nên, Dư Thần, rốt cuộc anh định để bọn họ giao tiếp như thế nào? Tôi nghĩ có thể chia nhóm, có thể giúp đỡ lẫn nhau hoặc cạnh tranh với nhau trong cùng một nhóm.]

“Ừm… Để tôi suy nghĩ một chút.” Tần Thời Dư ngồi trên ghế sau bàn làm việc, một tay chống cằm, một tay xoay bút: “Trí tuệ, thể lực và năng lực thực tiễn của mọi người đều rất xuất sắc, nhưng trong công việc xử lý mối quan hệ cá nhân cũng rất quan trọng, ít nhất cũng phải nhận được sự công nhận và ủng hộ của mọi người, vậy thì công việc mới tiến hành được.”

“Vậy thì lấy nhóm nhỏ làm đơn vị… Đề cử ra người mà các cậu cho là phù hợp nhất để làm thực tập sinh <Full Tune>.”

Thư Họa luôn cảnh giác, nghe xong lập tức giơ tay: “Trong một nhóm có thể có bao nhiêu thực tập sinh được đề cử?”

Tần Thời Dư mỉm cười nhìn cô ta: “Chỉ có một thôi.”

Trong lòng Thư Họa ấm ức: “Vậy nhóm chúng tôi chọn đại lão*.” 

*là từ để chỉ người đứng đầu một nhóm hay tập đoàn, nói chung là người có một quyền lực nhất định nào đó

“Cô chọn thì không tính.”  Tần Thời Dư nói.

Đôi mắt của Thư Họa mở to, cô ta giận dữ nhìn Tần Thời Dư.

Tần Thời Dư cười cười: “Nhóm hai người thì không có quá nhiều thách thức, lập nhóm ít nhất phải có ba người, sau đó trong nhóm phải có hơn nửa số người đề cử, mới có thể trở thành ứng cử viên thực tập sinh.”

[Hahaha, vậy là số 100 vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh phải đi lập nhóm để tìm sự giúp đỡ rồi.]

[Việc này không quá khó, chỉ cần kéo thêm một người nữa thôi là được rồi.]

[Nói đơn giản là, không quen biết thì dựa vào đâu người ta phải chọn bạn, đến đây rồi thì ai cũng muốn trở thành thực tập sinh.]

[Thế nên chỉ có thể chọn người quen hả? Nhưng một nhóm chỉ được chọn một người, nhóm Diệp Thần chắc chắn anh ấy muốn làm ứng cử viên, thế thì số 100 lập nhóm với họ cũng không được.]

Tần Thời Dư tiếp tục nói: “Bình chọn có thể chia làm hai vòng, vòng thứ nhất không chọn được, vòng hai sau khi lập lại nhóm một lần nữa thì có thể tiếp tục tham gia đề cử.”

Hạng Thần hỏi: “Chúng ta có 17 người, ở vòng đầu tiên nhiều nhất có thể chia thành 5 nhóm rồi chọn ra 5 người, vòng hai nhiều nhất có thể lập thành 4 nhóm rồi chọn ra 4 người, tổng cộng có 9 thực tập sinh?”

Giản Thương cũng giơ tay: “Cuối cùng là dựa theo điểm tích lũy để xếp hạng sao? Năm người có điểm tích lũy cao nhất là thực tập sinh chính thức?” Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm: “Vậy thì không còn gì là hồi hộp nữa nhỉ?” Khả năng cao là năm người hiện tại có điểm tích lũy cao nhất.

Tần Thời Dư nói: “Đúng vậy, đề cử chỉ có ứng cử viên thực tập sinh, năm người có điểm tích lũy cao nhất mới có thể trở thành thực tập sinh chính thức, vì vậy trước lúc đó, điểm tích lũy của chúng ta phải chia lại một lần nữa.”

Anh khẽ mỉm cười: “Những người thành lập một nhóm có thể thảo luận xem mỗi người sẽ lấy ra bao nhiêu điểm tích lũy để làm “nhóm điểm tích lũy”, sau đó mỗi người sẽ nghĩ ra một phương án để phân chia “nhóm điểm tích lũy”, là chia theo bình quân hay là người này ít người kia nhiều, chỉ cần hơn một nửa số người đồng ý với phương án phân chia của bạn, vậy thì bạn có thể trở thành ứng cử viên thực tập sinh của <Full Tune>, ngược lại, vòng này bạn bị loại, người còn lại sẽ tiếp tục đề cử.”

Tần Thời Dư quét qua từng người một: “Có thể lấy được bao nhiêu còn phải xem quan hệ cá nhân của mọi người rồi, nếu quan hệ cá nhân không tồi thì điểm thấp cũng có thể thành điểm cao, nếu không được…” Ánh mắt anh nhẹ nhàng quét qua Khương Ngữ: “Và điểm cao cũng có thể biến thành điểm thấp, thế nên mọi người cố lên nhé.”

Khương Ngữ: “...”

Giống như đang chê cười cô vậy.

[Haha, theo sự hiểu biết của tôi về Dư Thần, chắc chắn anh ta muốn xem trò vui đấy, vừa nãy anh ta đã nhìn lướt qua số 100 đó.]

[Tôi cũng rất tò mò, nếu số 100 xin ba đại thần giúp đỡ, bọn họ sẽ lừa cô ta hay giúp cô ta đây?]

[Nếu vậy thì tôi đang tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết này, vậy nên chị gái số 100 ơi, chị định làm sao đây?]

Một số người đang mong chờ đấu trường Tu La này, nhưng cũng có người đang nghiêm túc suy nghĩ về chủ đề này:

[Nghe xong muốn xỉu, có ai đứng ra tóm tắt lại dễ hiểu hơn được không? Nghe không hiểu.]

[Rất đơn giản, ví dụ như có một nhóm gồm ba người, mỗi người có 1000 điểm, hai người còn lại mỗi người có 500 điểm, sau đó mỗi người lấy ra 300 điểm để tạo thành “nhóm điểm tích lũy” 900 điểm, nếu như người đầu tiên lên tiếng nói rằng bản thân không muốn rút điểm ra, nhóm điểm tích lũy sẽ chia đều cho hai người còn lại, nếu hai người đồng ý, vậy thì người đầu tiên có thể lấy 700 điểm để trở thành ứng cử viên thực tập sinh, hai người còn lại có 650 điểm, có thể tăng lên ở vòng thứ hai, dù sao thì trở thành ứng cử viên thực tập sinh có 500 điểm cũng không còn sức để cạnh tranh thực tập sinh nữa, có thể coi như là cùng có lợi.]

[Đương nhiên, những điều ở phía trên dựa vào việc nhóm đó đều là người mới, nhưng nhóm Diệp Thần toàn là người quen, “quan hệ cá nhân” cũng không tồi, chắc là không có vấn đề gì lớn, bây giờ còn số 100 là khiến người khác lo lắng thôi.]

[Nếu vậy thì đúng rồi, số 100 phải lập nhóm mới, nếu như người mới không hài lòng với cô ta thì cô ta sẽ bị loại, thế nên cô ta cũng phải tốn công tốn sức phết đấy nhỉ?]

[Nhưng nếu đã tốn công tốn sức như vậy, mà điểm tích lũy trong tay quá ít, nhỡ không bước vào được top 5…]

[Vậy nên, nếu cho nhiều điểm tích lũy thì bạn có thể không được làm thực tập sinh, nhưng cho ít điểm tích lũy, người khác không ủng hộ bạn làm ứng cử viên, cơ hội làm thực tập sinh cũng không có.]

[Trời ơi, đầu tôi sắp nổ tung rồi.]

[Thông thường, trò chơi cao cấp của <Full Tune> sẽ khiến người ta không hiểu nổi quy tắc là gì, chúng ta ngồi đợi xem nhóm đại lão sẽ bẫy nhau như thế nào, tin tôi đi, loại trò chơi cao cấp này, bọn họ chơi cũng được lắm đấy.]

Thư Họa đương nhiên còn chưa nghĩ kỹ cách chơi trong đó, nói với Khương Ngữ: “Tôi sẽ lấy toàn bộ điểm tích lũy dùng làm nhóm điểm tích lũy, sau đó cô lấy hết điểm tích lũy đi, chúng tôi đồng ý với phương án của cô, như vậy điểm tích lũy của cô sẽ đứng đầu đó.” Nói đến đây, má cô ta phồng lên, khó hiểu trừng mắt nhìn Tần Thời Dư: “Dù sao thì tôi chắc chắn không được chọn rồi, đại lão cố lên.”

Cô ta cho rằng Tần Thời Dư muốn ép cô ta rời đi, lúc sắp đi còn lót đường cho Khương Ngữ.

Khương Ngữ cười nói: “Nếu như đối phương yêu cầu phải cho anh ta 1500 điểm tích lũy, nếu không sẽ không đồng ý với phương án của tôi, như vậy tính sao đây?”

Thư Họa lập tức trừng mắt: “Vậy thì tôi cũng không đồng ý với anh ta, cô không được làm ứng cử viên, anh ta cũng đừng hòng!” Sau đó cuối cùng cũng phát hiện ra mặt tối của bài khảo nghiệm này: “Phải làm sao đây, thực sự phải tìm người quen đáng tin mới được hả?” Nghĩ ra được điều gì đó: “Không phải cô quen với nhóm Luật sư Hạng, Diệp Nguyên Dục hả? Hỏi mượn người của bọn họ có được không? Dù sao thì trong nhóm họ chắc chắn có người giống tôi, kiểu gì cũng có người bị loại…”

Vừa nói vừa quay đầu “chọn lựa kỹ càng” nhóm của Diệp Nguyên Dục.

Khương Ngữ vội vàng xoay cằm của cô ta về, nữ chính đúng là gì cũng dám nghĩ, lại còn đi “lừa” nhóm nhân vật chính nữa chứ, fan hâm mộ của người ta chỉ ước không thể loại bỏ cô thôi đó.

Sợ cô ta lại nghĩ ra chủ ý linh tinh, nên đã nhanh chóng thì thầm vào tai Thư Họa điều gì đó, Thư Họa lập tức giơ tay hỏi: “Nếu đội toàn những người xa lạ thì phải có thứ tự phát biểu, nên nghe ai nói trước?” Dừng lại chút rồi nói: “Điểm tích lũy ban đầu cũng phải có tý tác dụng chứ nhỉ? Nếu không thì chẳng phải sẽ rất bất công với người có nhiều điểm tích lũy hay sao?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tần Thời Dư nhìn Khương Ngữ, sau đó Khương Ngữ lại giống như là vô tình nghĩ đến vấn đề này, vẻ mặt ngoan ngoãn nghiêm túc.

Có vài nhóm không đủ thành viên cũng đột nhiên nghĩ ra còn có vấn đề này, hơn nữa cho dù vòng một ở cùng với người quen, thì vòng hai kiểu gì cũng sẽ gặp người mới, vì thế sẽ nhanh chóng hùa theo.

Giang Minh Tuyền cười nói: “Đúng vậy, nên có một ít ưu thế về điểm tích lũy, vậy thì sẽ phát ngôn theo thứ tự cao thấp của điểm tích lũy.”

Mọi người nghe thấy vậy thì chợt nhận ra, thực ra người lên tiếng trước đang ở thế bất lợi, dù sao thì người đứng sau có thể tham khảo phương án chia điểm của bạn, trừ khi ngay từ đầu ai cũng đồng ý với phương án đó, nhưng trong trường hợp phải giữ được đủ điểm tích lũy của mình, thì điều này dường như không có khả năng, như vậy chỉ có thể bị loại, nhưng điểm tích lũy đã có trước đó, cho dù cô bị loại thì số điểm đó cũng có thể giữ lại chia cho những người khác.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người nhìn về phía Khương Ngữ, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, trong này cô là người có điểm cao nhất…

Nhưng Thư Họa lại không cảm thấy nguy hiểm, đang cố gắng lôi kéo các ứng cử viên: “Tôi có hơn 800 điểm đó, tất cả có thể dùng để cống hiến, tôi không tin có người không động lòng, chia cho 400 là nhiều rồi…”

Khương Ngữ cảm thấy có chút ấm áp, chỉ là Thư Họa không hề hay biết, bản thân cô ta chắc cũng là mục tiêu mà Tần Thời Dư nhắm đến.

Cô rất chắc chắn, đề mục phỏng vấn này là Tần Thời Dư mới nghĩ ra, đề tài của tổ kế hoạch <Full Tune> có xu hướng làm nổi bật điểm mạnh và sở trường của mỗi người, mà vòng này là kiểm tra bản chất của con người.

Vừa không thể thoát khỏi quyết định cuối cùng của <kỳ tuyển dụng>, đồng thời cũng có thể loại bỏ cô và Thư Họa, còn khiến người khác không thể nào biết được, dù sao thì nhà tuyển dụng hoàn toàn không tham gia vào việc này.

Không hổ danh là Tần Thời Dư đa mưu túc trí.

Khương Ngữ nhìn chàng trai trẻ ngồi trên kia, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, khắc họa rõ ràng “ý đồ xấu xa” của anh, cũng không phải là ngả ngớn, mà có lẽ anh chỉ cảm thấy thú vị khi nhìn cô giãy dụa mà thôi.

Mặc dù khán giả cũng có thái độ này, nhưng Khương Ngữ vẫn cảm thấy khó chịu, nhìn thẳng vào đôi mắt đấy, không ai nhường ai.

Đúng là cô vẫn không thích bị người khác khiêu khích, vị trí thực tập sinh ngày hôm nay, chắc chắn là của cô! Hứ, không những cô phải lấy được nó, nữ chính cô cũng phải mang theo.

Tần Thời Dư nhất thời sửng sốt, sau đó hứng thú chống cằm ngồi xem.

Khương Ngữ thì thầm bên tai Thư Họa, nhưng ống kính trong phòng phát sóng trực tiếp lại quay sang người khác.

Khán giả lập tức hét lên:

[Làm gì vậy làm gì vậy? Là một thành viên VIP cao quý ở đây tôi muốn xem đại lão đang có âm mưu gì!]

[Là tôi nhìn nhầm à? Rất nhiều người đang xem số 100, có cảm giác như là con sói đang rình miếng thịt vậy.]

[Hiện giờ trong mắt mọi người cô ta là một miếng thịt béo bở đó, cô ta là người có điểm tích lũy cao nhất, hơn nữa lại còn rất nổi bật, cô ta muốn làm ứng cử viên thì có lẽ phải đổ máu rất nhiều đấy, điểm tích lũy của của cô ta ước chừng bằng mấy người khác cộng lại.]

[Không hổ danh là Dư Thần, ra cái đề có thể biến điểm cao thành bất lợi, nhóm đại lão phải nghĩ cách bảo vệ điểm số, những người khác cần nghĩ cách cướp điểm số từ trong tay họ, đúng là kích thích quá đi.]

Trong lúc mọi người thì thầm trao đổi, Giang Minh Tuyền xác nhận mọi người đã hiểu rõ quy tắc, tuyên bố: “Nếu không có vấn đề gì, vui lòng mời mọi người qua đây để đổi điểm tích lũy của mình.”

Bởi vì về sau phải chia điểm tích lũy, tổ chương trình đều đổi điểm tích lũy của mọi người thành 200, 100, 50, 20, 10 và 1 tấm thẻ có mệnh giá tiền tệ. Sau khi đổi điểm xong người ứng tuyển xách “túi điểm tích lũy” của mình rồi quan sát đánh giá lẫn nhau.

Giang Minh Tuyền nói: “Tiếp theo, cho mọi người thời gian 15 phút tự do thảo luận, trong 15 phút này mời mọi người hoàn thành việc lập nhóm và xây dựng “nhóm điểm tích lũy” của mình, 15 phút sau, chúng ta sẽ tiến hành việc đề cử ứng cử viên thực tập sinh của vòng một.”

[Phần được mong chờ nhất sắp đến rồi! Số 100, mọi người muốn hợp tác với ai vậy?]

Nhưng trong phần mà khán giả mong chờ nhất lại nhìn thấy Thư Họa đứng dậy, không ở cùng chỗ với Khương Ngữ nữa, cô ta và Khương Ngữ có ý định tách ra lập đội mới.

[???]

[Ý gì đây? Hai người này đang ở thế bất lợi mà còn muốn tách ra hả?]

[Đây là bài kiểm tra quan hệ cá nhân của mỗi người, chứ không phải bài kiểm tra hai người không có quan hệ gì với nhau, hai người có chuyện gì vậy?]

Không chỉ khán giả chết lặng, mà trong phòng họp cũng vang lên những tiếng thảo luận, hai người họ tách nhau ra dường như đã làm loạn suy nghĩ của họ.

Dù sao thì quy tắc lấy điểm tích lũy đổi thành chip và cùng chung suy nghĩ với người lạ lại càng khó, cho dù là hai người thì ưu thế của hai người cũng hơn một người.

Vì vậy mọi người suy nghĩ kỹ càng, phân tích ý đồ của hai người họ.

“Có lẽ số 99 cũng muốn làm ứng cử viên thực tập sinh, thế nên mới lập đội mới? Nếu như tách ra, hai người đều có hai cơ hội.”

“Nhưng như thế sẽ khó khăn hơn, có khi nào là cãi nhau rồi không? Hình như vốn dĩ hai người họ chẳng quen biết gì nhau, trước khi tiết mục bắt đầu mới đi lập đội.”

“Điểm tích lũy của số 99 hình như cũng không thấp.”

Điểm của Thư Họa không thấp, cô ta cũng có sở trường riêng của mình, chơi cờ ca rô rất giỏi và chơi rubik cũng rất đỉnh, cộng thêm việc cô ta rất may mắn nữa, xếp hạng hiện tại khá là cao.

Người qua được vòng này, nhóm của Diệp Nguyên Dục là bốn người, ba người của nhóm Hạng Thần và Giản Thương, còn có hai đội hai người và hai đội một người, tính cả Khương Ngữ và Thư Họa thì tổng cộng có 17 người.

Lúc này Khương Ngữ có hơi lo lắng, yên lặng ngồi ở một góc, ngón tay gõ gõ vào mặt bàn, giống như con cừu nhỏ không biết phải làm sao, khiến cho con sói lớn trốn trong đám đông rục rịch ngóc đầu dậy.

[Nhìn số 100 có hơi đáng thương, rốt cuộc cô ta và số 99 có kế hoạch gì vậy? Hay là cãi nhau thật rồi?]

Giản Thương vốn dĩ muốn thắng Khương Ngữ một vòng thấy vậy thì vò đầu: “Hình như cô ta không giỏi giao tiếp lắm thì phải?”

Hạng Thần bên cạnh không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái, Giản Thương lập tức nhớ tới những tin nhắn đã gửi và cuộc điện thoại mà đối phương đã gọi cho mình: …

Nhưng nhìn lại lần nữa, vẫn nói với hai đồng đội của mình: “Vòng tiếp theo các cậu đi giúp cô ta nhé?”

Bởi vì Giản Thương, Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần đều là đại lão trong lĩnh vực của mình, có rất nhiều sự tự do trong việc lựa chọn thành viên của nhóm, cơ bản họ đều là người quen, ví dụ như hai người bạn đi theo Giản Thương, đi theo Giản Thương từ đầu đến giờ, chơi đến bước này trong lòng cũng hiểu được bọn họ đã dừng bước tại đây, cho nên sau khi lựa chọn Giản Thương, đi giúp Khương Ngữ cũng không có vấn đề gì.

Giản Thương nhìn Hạng Thần: “Cô ta sẽ không có “âm mưu xảo quyệt” gì đấy chứ?”

Hạng Thần nhìn dáng vẻ đáng thương khôn ngoan của đối phương, cũng không yên tâm lắm: “Đợi đến vòng hai rồi nói sau.”

Giản Thương gật đầu: “Cũng đúng.” Cho dù vòng một bị loại thì vẫn còn vòng hai mà, đến lúc đó quyết định cũng chưa muộn.

“Hả? Diệp Thần? Nhóm các anh sắp có sự thay đổi hả.” Giản Thương nghi ngờ.

Diệp Nguyên Dục còn chưa mở miệng, số 67 đang chuẩn bị rời đi đã mỉm cười nói: “Diệp Thần nói một nhóm ba người là đủ rồi, tách một người ra ngoài kiếm chút điểm tích lũy để chuẩn bị cho vòng tiếp theo.” Nói tiếp: “Tôi đi tìm số 100, cô ta muốn làm ứng cử viên, kiểu gì cũng phải đổ ít máu. Tôi phải cố gắng kéo điểm của cô ta xuống, đến lúc đó để Diệp Thần đứng hạng nhất.”

Một cô gái đeo kính trong đội Diệp Nguyên Dục lạnh lùng nói: “Bản thân cậu đê tiện thì cũng đừng kéo tên của anh Diệp vào! Đàn anh muốn đứng thứ nhất không cần dùng thủ đoạn này.”

Chàng trai số 67 nhìn bề ngoài có vẻ tốt bụng: “Tôi nói sai rồi, nhưng tôi ở trong nhóm lâu như vậy, không bỏ chút công sức giúp Diệp Thần thì cảm thấy khó chịu lắm, đợi tin tốt của tôi nhé!” Nói xong cũng không đợi người khác nói gì, anh ta không thể chờ đợi được đi về phía Khương Ngữ.

Cô gái đeo kính giận dữ dậm chân: “Quá đáng thế, rõ ràng anh Diệp đã bảo anh Trương rời đi, điểm anh Trương cao như vậy sẽ có cơ hội trở thành thực tập sinh.”

“Số 67 là sinh viên thể thao, hóng hớt cái gì, thể lực chỉ mạnh hơn chút thôi, vòng trước bắt chước động tác của đàn anh mới được điểm cao, đúng là bỉ ổi.”

Diệp Nguyên Dục là nghiên cứu sinh của Đại học B, mà Đại học B còn có rất nhiều học sinh xuất sắc, thế nên đội ngũ cơ bản đều là đàn em của anh, có thể tiến nhanh như vậy cũng không thể thiếu sự đóng góp của họ, anh nghĩ cho họ nên mới đề nghị trong trường hợp đủ người thì chia một người rời đi để người đó tự mình giành vị trí ứng cử viên thực tập sinh, nhưng lại không ngờ tới lúc anh vừa nói xong thì đã bị số 67 mặt dày mày dạn nẫng tay trên.

Diệp Nguyên Dục không có biểu hiện gì dư thừa, nhìn số 67 đang đi về phía Khương Ngữ, ra quyết định giống với mấy người Hạng Thần: “Qua được vòng đầu tiên rồi nói.”

Bên này số 67 đi thẳng về phía Khương Ngữ, cậu con trai cao hơn mét tám nở nụ cười rạng rỡ: “Khương Ngữ, Diệp Thần bảo tôi qua giúp cô.”

[Vãi! Hành động của thằng nhóc này hơi sến súa.]

[Đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, vẻ ngoài đàng hoàng lại còn còn là một chàng trai tỏa nắng nữa, nhưng không ngờ lại thảo mai vậy đấy.]

[Muốn cạnh tranh thì cứ cạnh tranh một cách công khai, giở thủ đoạn đê tiện ra làm gì.]

[Số 100 đừng chọn anh ta!] ( truyện đăng trên app TᎽT )
 Nhưng Khương Ngữ lại ngẩng đầu lên nhìn chàng trai cao to này, cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Nhìn có vẻ rất tin tưởng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play