Khán giả bật cười vì phản ứng của Giản Thương:
[Ha ha ha, tuy tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cậu ấy nhưng vẫn thấy buồn cười quá!]
[Giản Bảo, không trách cậu, không nói cậu nữa, đạo diễn khóc thầm, cô ấy không ngờ mình muốn tạo chướng ngại vật cho số 100 nhưng lại khiến cho số 100 vượt qua nhanh hơn, ha ha ha.]
Vì lời nhắc nhở của Giản Thương “Ba người đi cùng phải có một người làm thầy”, Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần cũng lần lượt cầm lấy chìa khóa, mở khóa điện tử đi vào.
Diệp Nguyên Dục đi tới phía đối diện thấy có một ống dẫn bằng thép không rỉ ở cánh cửa, mặt trên ướt sũng: “Cô ấy dùng nước dẫn điện.”
Hạng Thần nghi ngờ hỏi: “Sao chỗ cô ấy lại có ống dẫn và nước?”
Diệp Nguyên Dục nhìn xung quanh, chỉ vào cái chổi nằm thảm thương trên mặt đất: “Chổi đã bị tháo ra.”
Hạng Thần bật cười: “Một đứa con gái…” Rồi nói tiếp: “Hình như bên chúng ta không có đạo cụ này đúng không?”
Giản Thương suy đoán: “Vì bọn họ có hai người?”
“Tổ chương trình cũng phải chừa cho họ đường lui chứ, lẽ ra phải nghĩ ra điều này sớm hơn chứ, trời ạ, làm mất hứng quá!”
[Giản Bảo đừng nói nữa, nói nữa là đạo diễn khóc thật đấy, ha ha ha.]
[Bọn họ vốn dĩ muốn chặn đường sống của các cô đó, ai ngờ thay đổi dấu vết lại trở thành manh mối cho bọn họ, công cụ bị cướp trở thành sự hỗ trợ tốt nhất.]
[Cũng không hẳn, không nói đến dây dẫn, chổi, cuối cùng ai đó để lại bình nước đang uống dở lại thành công cụ quan trọng nhất, cười chết mất.]
[Ok, xem xong phản ứng của các đại thần rồi thì xem tiếp số 99 và 100, tôi phát hiện ra là điểm gây cười của hôm nay đều từ mấy cô đó, tạo hiệu ứng ngược với các đại thần, phối hợp rất ăn ý.]
Khương Ngữ và Thư Họa được khán giả nhớ mặt đã bắt đầu thử thách phân cảnh thực hành.
Sau đi khi qua cửa kính, họ đi thẳng đến “Căn cứ thực hành” là một phòng hoạt động rộng vài trăm mét vuông, được chia thành nhiều khu vực rộng lớn, có khu vực nhạc lý trưng bày nhạc cụ; có máy chạy bộ, máy nhảy các loại, khu vực thể hình với các dụng cụ luyện tập; còn có trò giải đố Đường Hoa Dung, khóa Lỗ Ban, khối rubik và thậm chí còn có các khu vực mô phỏng đầu tư có rủi ro cao và lợi nhuận cao như vé số và mô phỏng giao dịch đầu tư.
Hai người bước vào trong, loa ở trong phòng bắt đầu thông báo quy định của phân cảnh này: “Chúc mừng mọi người đã đến với phân cảnh thực hành thực chiến của chúng tôi. Trăm nghe không bằng một thấy, hãy sử dụng năng lực bạn có để kiếm được nhiều điểm nhất có thể trong vòng 60 phút để gây ấn tượng với người phỏng vấn.”
“Gây ấn tượng với người phỏng vấn? Cần bao nhiêu điểm chứ?” Thư Họa hỏi.
Khương Ngữ nghĩ một lúc, nói: “Càng nhiều càng tốt hoặc nhiều hơn bọn họ là được.”
Thư Họa suy nghĩ đăm chiêu: “Nên phần cuối này sẽ chia thứ hạng theo điểm.”
Khương Ngữ cũng nghĩ thế, nên cô và Thư Họa đi dọc lối đi và tham quan các khu vực khác nhau.
Phát hiện ra trước mỗi khu vực sẽ có một đề mục tương ứng, dựa vào độ khó dễ sẽ nhận được điểm số nhất định, ví dụ nghe bốn bài hát được trộn lẫn vào nhau sẽ được 30 điểm, mở khóa Lỗ Ban bản nâng cấp sẽ được 30 điểm; nhảy chính xác một bài hát theo máy nhảy sẽ được 30 điểm, thắng một ván cờ tướng với NPC sẽ được 100 điểm, thắng một ván cờ ca-rô được 5 điểm, còn mục khá dễ là hỏi đáp bách khoa toàn thư, trả lời đúng một câu thì được 1 điểm.
Thư Họa nói: “Cảm giác giống như biểu diễn tài năng.”
Khương Ngữ gật đầu, nữ chính luôn là người suy nghĩ thấu đáo, vòng này đúng là để cho mọi người thể hiện sở trường của bản thân, dùng sở trường để đổi điểm, hơn nữa còn kiểm tra trình độ chuyên môn, là công cụ công bằng nhất để hình dung năng lực của mọi người. Xem ra tổ chương trình <Full Tune> hot cũng có lí do cả.
Sau khi hiểu rõ quy tắc, hai người quay trở lại cửa, Thư Họa chạy ra ngoài nhìn: “Hình như bọn họ đã đến bước cuối rồi, chúng ta bắt đầu luôn nhỉ?”
“Đi thôi”, Khương Ngữ đặt thẻ số trên đầu đọc thẻ ở cửa.
Đầu đọc thẻ phát ra âm thanh của máy móc điện tử: “Thử thách dành cho người ứng tuyển số 100 đã bắt đầu, số điểm ban đầu là 25 điểm, hãy đưa ra tổng số điểm giành được trong 60 phút, nhắc nhở nhẹ nhàng, nếu quá 60 phút thì toàn bộ số điểm sẽ bị hủy bỏ, xin hãy chú ý thời gian.”
Nhân viên công tác bên cạnh đưa cho Khương Ngữ máy bấm thời gian, đếm ngược 60 phút, Khương Ngữ cất máy bấm thời gian vào túi, đi thẳng về phía máy hỏi đáp bách khoa toàn thư, Thư Họa cũng nhanh chóng quét thẻ số rồi đuổi theo phía sau cô.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của bọn họ, bắt đầu thảo luận về chủ đề của vòng này:
[Vòng này có dễ quá không? Giống kiểu hỏi nhanh đáp nhanh?]
[Cảm giác không hợp lý lắm, với trình độ của những đại lão, dù chia bình quân 10 giây trả lời được 1 câu, 1 phút là 6 câu, 60 phút là 360 câu, là 360 điểm, mà ít nhất cũng mất 20 phút để chơi một ván cờ tướng, một tiếng được nhiều nhất là 300 điểm.]
[Đừng thắc mắc về quy định của chương trình nữa, tổ chương trình <Full Tune> của chúng ta liên tiếp lợi dụng sơ hở của các đại lão để loại bỏ họ, sẽ không phạm sai lầm cỏn con như thế đâu.]
Quả nhiên nghe Thư Họa nói: “Hình như chỉ có 100 câu hỏi?”
Khương Ngữ gật đầu: “Chắc đây được coi là điểm cơ bản cho mọi người.”
“Điểm cơ bản?” Thư Họa như nhận ra điều gì: “À, ra là thế, đến cũng đến rồi, điểm thấp quá thì cũng ngại, tổ chương trình trượng nghĩa quá nhỉ.”
Khương Ngữ nghe vậy liền bật cười, khán giả cũng thấy thú vị, chưa đầy mười giây đã nghe thấy cô ta hét lên: “Tôi rút lại lời nói lúc nãy, tổ chương trình không trượng nghĩa tí nào!” Cô ta nhìn màn hình đầy tức giận: “Người viết ra câu hỏi phương trình khối lượng - năng lượng là...”
“Sao chỗ này lại là câu điền vào chỗ trống thế? Ngay cả cách viết phương trình khối lượng - năng lượng như nào tôi còn không biết thì sao mà biết ai viết ra được...”
Khương Ngữ suy nghĩ một lúc và nói: “Chắc là Einstein.”
Thư Họa: “...”
Cô ta nhìn câu tiếp theo: “Tổ tiên của tạp kĩ, bậc thầy của tạp kĩ là...” Hình như tôi có nghe qua cái này rồi nhưng không nhớ ra.
Khương Ngữ vừa điền đáp án vừa nghiêng đầu, cũng hơi mông lung: “Côn khúc?”
Thư Họa: “...”
“Rốt cuộc là cao thủ như cô học cái gì vậy? Sao cái gì cũng biết thế!”
Khương Ngữ đáp lại theo bản năng: “Ngành Tài chính Đại học Q...” Nói được một nửa thì nhận ra mình không còn là Khương Ngữ của đại học Q nữa, mà là “Khương Ngữ” của học viện Điện ảnh, lập tức ngậm miệng lại.
Cũng may Thư Họa vẫn nghĩ cô đang đọc đề bài nên không để ý, chỉ cảm thán: “Tôi thấy cái này là cho họ điểm cơ bản, còn chúng ta là điểm may mắn.” Nói xong, cô ta viết bừa đáp án: “Kệ đi, dù sao cũng không biết, đành dựa vào may mắn vậy.”
Khương Ngữ nhìn xong dở khóc dở cười.
Diệp Nguyên Dục, Hạng Thần và Giản Thương đi đến thấy bóng lưng hai người họ đang miệt mài viêt đáp án, không biết vì sao bỗng nhiên lại thấy gấp gáp.
Sau khi nhanh chóng hiểu rõ luật chơi, họ lập tức lao tới máy hỏi đáp bách khoa toàn thư.
Khương Ngữ nhìn bọn họ, tốc độ viết cũng trở nên nhanh hơn.
Tuy nhiên, phần hỏi đáp bách khoa toàn thư thực sự bao gồm bách khoa toàn thư, khó hơn nhiều so với các câu hỏi kiểm tra viết ở vòng đầu tiên, không những phải điền vào chỗ trống mà còn phải giải các câu hỏi, các câu hỏi rất lệch nhau, cuối cùng cô chỉ được 70 điểm.
Cuối cùng cô đi thẳng đến khu cờ ca-rô mà không hề do dự.
[???]
[Hở? Sao lại chọn cờ ca-rô thế, tuy thời gian chơi ngắn, nhưng chẳng được bao nhiêu điểm, tôi đoán đây cũng là tiết mục để tổ chương trình cộng điểm cho các thí sinh khác.]
[… Xin đừng dùng “cũng” nữa, cái hỏi đáp bách khoa toàn thư đó, người bình thường mất bảy, tám phút, giống số 99, trả lời được mười mấy điểm là tốt rồi, hoặc là do NPC này là cao thủ cờ ca-rô?]
[Nếu đối phương là cao thủ, thì càng không cần tính lợi, các trò chơi như khóa Lỗ Ban hay Đường Hoa Dung, mất 5 phút để được 30 điểm, dù cô ta có thắng một ván cờ ca-rô trong 1 phút thì 5 phút mới được 25 điểm.]
[Mà họ chơi khóa Lỗ Ban, Đường Hoa Dung chưa mất đến 5 phút…]
[Khi đại lão giảng về chiến lược làm bài thi, chúng ta không thể hiểu được, có lẽ là có sự sắp xếp khác?]
[Sắp xếp gì nữa, phân đoạn thực hành ngoại trừ việc dựa vào đáp án của phần hỏi đáp bách khoa toàn thư, thì những cái khác đều phải thực hiện ngay tại chỗ, cuối cùng chỉ có thể chọn duy nhất một người biết chơi cờ ca-rô.]
[Sao vẫn có người nói cô ta gian lận được vậy? Tổ chương trình đã tạm thời thay đổi câu hỏi ở vòng trước, vẫn không đủ để chứng minh người ta tự làm à?]
[Ai có thể đảm bảo được đây không phải kịch bản của tổ chương trình?]
[Nghi ngờ người khác trộm rìu thì lấy bằng chứng ra đây.]
[Thế nói thử xem có cách nào 5 điểm thành 25 điểm trong 3 phút?]
Đúng là không thể phản bác lại, dù sao điều kiện tiên quyết là phải giành được nhiều điểm nhất, lựa chọn này của số 100 đúng là không còn gì để nói.
Nhìn thấy những người nghi ngờ Khương Ngữ nắm được nhược điểm của cô bắt đầu làm ầm lên, chợt nghe giọng của nữ người máy vang khắp căn phòng, “Chúc mừng bạn giành được 100 điểm!”
Mọi người: …
[Ha ha ha, không cần 5 phút, 10 giây là đủ, tìm được máy xổ số rồi quét, sau đó được điểm.]
[Chị gái số 100, đi nhanh đi!]
Khương Ngữ đang cúi đầu chơi cờ quay lại nhìn Thư Họa, Thư Họa vui vẻ nhảy cẫng lên trước máy xổ số: “Oa, đại lão! Tôi trúng giải đặc biệt! Bây giờ tôi có 135 điểm rồi!”
Khương Ngữ: …
[Ôi vãi, máy xổ số còn có cả cái này nữa hả?]
[5 điểm cho một lần rút, giải đặc biệt được 100 điểm, giải nhất 50 điểm, giải nhì 20 điểm, giải ba 10 điểm, cảm thấy cũng hời đó chứ.]
[Dù sao tổ chương trình vẫn linh động cho người bình thường, nếu thực lực không đủ, có thể dựa vào vận may.]
[Nhưng số 99 may mắn thật, rút một phát được giải đặc biệt, lấy thêm 50 điểm để rút cũng không tiếc.]
Khương Ngữ nhìn Thư Họa đang vui vẻ, nghĩ đến 95 điểm trong tay mình… Cúi đầu chơi cờ tiếp.
Cô muốn dùng thực lực để chiến thắng người phụ nữ dựa vào vận may kia, cô không ngưỡng mộ cô ta tí nào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Chúc mừng bạn đã nhận được 50 điểm!”
“Ha ha, số của tôi cũng may đó chứ!” Không biết Giản Thương đi đến máy xổ số từ bao giờ: “Hỏi đáp bách khoa toàn thư khó quá, làm 20 câu mới được 10 điểm, vẫn là cái này tốt hơn.”
Khương Ngữ dừng lại, thẳng tay hạ nước cờ cuối cùng.
…
“Chúc mừng bạn đã nhận được 50 điểm!” Đây là Hạng Thần.
“Chúc mừng bạn đã nhận được 100 điểm!” Đây là Diệp Nguyên Dục.
“Chúc mừng bạn đã nhận được 20 điểm!” Đây là thành viên của họ.
Khương Ngữ mím môi trong vô thức, ồn quá.
[Ha ha, oan cho đại lão quá, suýt nữa thì dẫn đầu, bây giờ lại xếp thứ ba.]
[Nói qua cũng phải nói lại, sao cô ta không mua vé xổ số nhỉ? Nếu là tôi, tôi cũng sẽ mua giống Diệp đại lão, thế nào cũng phải thử một lần.]
[Hơ hơ, chắc là sợ quá nên quên rồi chứ gì.]
[Ơ, Diệp Thần định đi đâu vậy? Thiết bị mô phỏng đầu tư?]
[Ơ! Đúng rồi, anh ấy là đại thần ngành Tài chính đấy, chuyên ngành rất phù hợp, cỏ cảm giác người chiến thắng cuối cùng chính là Diệp Thần.]
[Đại thần phải mua thêm vé xổ số đi chứ, lỡ tiền gốc tăng gấp đôi thì sao?]
[Chính là vì tâm lý cá cược nên mới lùa được nhiều gà như thế.]
[Hoặc người ta là đại thần đầu tư tài chính, phần lớn thua lỗ đều không là gì, anh ấy không cược vào vận may, hoàn toàn dựa vào thực lực!]
[Bởi vậy mới nói thực lực là thứ người khác không thể cướp nổi, trước kia người nào đó từng khoe khoang, lúc này nên lộ nguyên hình rồi chứ?]
[Mấy người đang lảm nhảm liên tục kia, có thấy phiền không vậy, có thể để yên cho người khác xem chương trình không? Thấy cô ta gian lận thì cứ việc báo cáo, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến việc người khác xem chương trình nữa, ghét thật.]
So với toàn bộ khán giả của <Full Tune>, số người biết về hoàn cảnh của Khương Ngữ ít như cát sa mạc, nên cứ nói Khương Ngữ là người gian lận sẽ khiến những khán giả chân chính cảm thấy rất quan ngại, ban quản lý đã trực tiếp chặn bình luận.
Những người không được lên tiếng cảm thấy rất tức giận, nhanh chóng liệt kê ra lý lịch và những nghi ngờ có căn cứ của bản thân đối với Khương Ngữ trên Weibo, đâu đâu cũng là @Tài khoản tiếp thị đến làm trọng tài đi.
Đương nhiên là Khương Ngữ không biết những thứ này, cô chỉ mất một phút để thắng một ván cờ ca-rô, lấy được điểm rồi đi thẳng đến khu vực đầu tư có độ rủi ro cao.
[Đại lão thắng rồi, cô ta tới rồi! Ơ chuyện gì thế?]
Khi tất cả mọi người đều nghĩ cô mua vé xổ số, lại thấy cô đi qua máy xổ số không chớp mắt, giống như Diệp Nguyên Dục, cô cũng ngồi trước thiết bị mô phỏng đầu tư...
[??? Sao không mua xổ số?]
[Nói gì thế, tại sao phải mua.]
[Không có ý cãi nhau, nhưng không hiểu lắm, với 5 điểm 1 lần, dù không trúng thưởng nhưng cũng không mất gì nhiều, nếu trúng thì được hời nhiều, ít nhất cũng nên thử một lần chứ.]
[Cái này đúng này, chủ yếu là vé xổ số không đắt, tôi thấy tất cả những người ở đó đều mua hết, cô ta có thể chịu được, nếu là tôi, tôi không chịu được đâu.]
Mọi người suy đoán phân tích đủ kiểu, cho đến khi Khương Ngữ mở thiết bị mô phỏng giao dịch, dùng 100 điểm để mở giao dịch, mới có người nghĩ ra vài thứ:
[Có lẽ nào cô ta chỉ đang gom vốn để mở máy giao dịch không, 100 điểm là vừa đủ.]
[Cười chết mất, thế nên không muốn mua vé số là vì không có tiền đúng không?]
Thiết bị giao dịch mô phỏng đầu tư có nghĩa là người ứng tuyển chuyển đổi một hoặc toàn bộ số điểm của họ thành tiền giao dịch theo tỷ lệ 1:1, sau đó dựa theo số liệu căn bản và tin tức cập nhật thường xuyên thông qua việc mua vào hoặc bán ra để tăng giá trị tài sản, khá giống với việc mua cổ phiếu, điểm mấu chốt của giao dịch kim ngạch là 100 đồng tiền giao dịch.
[Vòng thứ hai thi viết được 15 điểm, thang máy 10 điểm, hỏi đáp bách khoa toàn thư 70 điểm, chênh nhau 5 điểm, nên cô ta chọn cờ ca-rô, ngay từ đầu đã nhắm vào khu vực đầu tư.]
[Khí thế này là muốn phân cao thấp với Diệp Thần?]
[Cô ta học chuyên ngành gì thế?]
[Nghe nói là chuyên ngành biểu diễn của Học viện Điện ảnh thành phố B...]
[Cái này nghe có hơi quá đáng, tuy tôi thừa nhận rằng cô ta có đầu óc năng động và rất thông minh, nhưng chẳng phải có câu là “Đừng dùng sở thích nghiệp dư của mình để đi khiêu chiến với chuyên môn của người khác” hay sao? Nếu không thì học sinh xuất sắc đã trở thành đại lão đầu tư cả rồi?]
[Người thông minh tự kiêu một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng ván này tôi đứng về phe Diệp Thần, Diệp Thần mãi đỉnh!]
Diệp Nguyên Dục quay lại nhìn Khương Ngữ đang ở cách đó không xa, anh ấy nhớ vài ngày trước cô gái đó còn nói mình mù dở khoản đầu tư, muốn được thỉnh giáo kiến thức về cổ phiếu của anh.