Kiếp trước, Đường Uyển Tâm bị mẹ kế lừa lên tầng gác mái, bà ta nhẫn tâm phóng hỏa, cứ như vậy cô bị lửa lớn thiêu sống mà chết. Lục Phong Châu vì cứu cô, nữa đời còn lại sống trong thân thể tàn tật, thành điên thành ma, ngày mà mẹ kế của cô chết, hắn đứng trên toà nhà cao trăm tầng, thả người nhảy xuống.
Mà cô lại hoá thành một u hồn, tận mắt nhìn thấy hắn từng bước dấn thân vào vực sâu, nhưng chỉ có thể bất lực mà không thể ngăn cản.
Trọng sinh trở lại, mẹ kế còn chưa bước chân vào cửa của Đường gia, thiếu niên cố chấp kia vẫn còn bình an, hết thảy mọi chuyện còn có thể cứu vãn, cô thề, đời này sẽ không dẫm lên vết xe đỗ lần thứ hai.
Trong hẻm nhỏ, thiếu niên cố chấp đè Đường Uyển Tâm lên tường, cười cợt nhả: “Ngoan, gọi một tiếng 'ca ca' thì tôi sẽ thả cậu ra.”
Đường Uyển Tâm sờ đầu hắn, mềm mại nói: “Ca ca, ngoan...”
Lục Phong Châu: “...”
Cmn, hắn vừa bị trêu chọc sao?
Lục Phong Châu là nhân vật nổi tiếng của trường cấp 3, thiếu gia hào môn, tính cách ngang ngược càn rỡ, chỉ cần là thứ hắn không thuận mắt, thì tất nhiên sẽ được giải quyết bằng nắm đấm.
Mãi cho đến khi…
Bên người cậu ấm học Lục xuất hiện thêm 1 thiếu nữ nũng nịu, luôn dùng giọng nói mềm mại gọi hắn: “...Lục Phong Châu...”
Lục Phong Châu vẫy vẫy tay: “ Đừng gọi nữa, Mạng đều cho em còn chưa đủ sao?”
Đám bạn xấu của hắn: “ Lục Phong Châu, cậu có chút liêm sỉ đi được không?”
Lục Phong Châu: “Liêm sỉ là cái rắm.”
Không có em, đời này đều là địa ngục trần gian.
[ Thiếu niên tối tăm x Em gái nhỏ mềm mại đáng yêu ]
Chữa khỏi tiểu ngọt văn, trong vô số đêm đen, em chính là ánh sáng của đời anh.