Đường Uyển Tâm nghe thấy giọng nam quen thuộc, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc, “Ba, ba?”
Đường Thắng từ từ hạ cửa kính xe ô tô xuống, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Hai đứa con đây là......?”
“Buông tay.” Đường Uyển Tâm giãy giụa nhảy xuống khỏi lưng Lục Phong Châu, nhưng vì động tác quá vội vàng nên lúc tiếp đất chân bỗng mềm nhũn, cả người đổ về phía trước. 
May mà có Lục Phong Châu nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô, “Cẩn thận một chút.” Sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đường Thắng, lễ phép chào hỏi, “Cháu chào chú, cháu là bạn học của Đường Uyển Tâm, chân cậu ấy bị thương, nên cháu đưa cậu ấy về nhà ạ.”
Lúc Lục Phong Châu nói những lời này, ánh mắt cực kì chân thành, đáy mắt như hồ nước thanh triệt trong suốt, khiến người đối diện không thể nhìn ra những tính toán xấu xa trong lòng cậu.
Kỳ thật chỉ có chính cậu biết, cậu đang khẩn trương muốn chết, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Chuyện thình lình bị phụ huynh bắt gặp thế này, đúng là có chút ngoài dự kiến.
Không chỉ có lòng bàn tay căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi, phần lưng của cậu cũng bị mồ hôi tẩm ướt, khi có cơn gió thổi qua, vạt áo hơi phất phơ, sống lưng lành lạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play