Cuối cùng xe buýt cũng dừng ở trạm tiếp theo.
Tài xế dừng xe lại, đi tới hỏi tình huống cụ thể, xác nhận hành vi phạm tội của ông già, chỉ cho Thẩm Viên Tinh đường đến đồn công an gần nhất ở trạm này.
Chú ấy vẫn phải tiếp tục hành trình, cũng không thể vì chuyện của Thẩm Viên Tinh mà làm chậm trễ lịch trình của tất cả hành khách.
Hơn nữa có người đi cùng Thẩm Viên Tinh đến đồn công an làm chứng, lại có video làm bằng chứng.
Tội danh của ông già chắc chắn sẽ được chứng thực.
Vì vậy chỉ có Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt xuống trạm dừng, cùng với ông già đã bị Từ Thành Liệt khống chế.
Với nhân chứng vật chứng rõ ràng, tội của ông già nhanh chóng bị kết án.
Vì là vi phạm lần đầu, ảnh hưởng không nghiêm trọng, công an giam ông ta mười bốn ngày theo quy định.
Về phần Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt, sau khi khai khẩu cung xong thì được đồng chí công an đưa ra cửa.
Trước khi đi họ còn hỏi thăm tình trạng thể chất, tinh thần của Thẩm Viên Tinh nhiều lần, bảo cô cứ liên lạc với họ bất cứ khi nào cần.
Đồng thời các chú công an còn khen Thẩm Viên Tinh dũng cảm, cùng với hành động dũng cảm cứu người của Từ Thành Liệt.
Biết cả hai đều là sinh viên trường Đại học Nam Thành, họ còn không quên khen hai người tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn.
Tóm lại, khi rời đồn công an Thẩm Viên Tinh rất vui vẻ.
Ngay cả cảm giác bực bội vì chia tay cũng tan biến, cô thấy lòng thanh thản.
Ra khỏi đồn công an, Thẩm Viên Tinh sửa lại dây đeo túi, quay sang Từ Thành Liệt: “Cảm ơn cậu.”
“May mà có cậu, mọi chuyện mới suôn sẻ như vậy.”
Cô nhếch khóe môi nhìn anh, đuôi mắt hồ ly cong lên làm lộ ra ý cười mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Ánh mặt trời chiếu xuống như màn voan mỏng trên gương mặt trắng ngần của cô, in lên chút hồng nhạt, dễ thương và quyến rũ, xinh đẹp như ngày xuân.
Đôi mắt đen láy của Từ Thành Liệt bị khóe môi cô giương lên làm cho lay động, ánh sáng đen tối lướt qua, anh trầm giọng hỏi: “Nếu hôm nay tôi không quay lại, thì chị làm sao?”
Nếu đổi lại là cô gái khác, gặp hoàn cảnh trong xe buýt, chắc đã khóc sướt mướt, bế tắc lắm rồi.
Nhưng khi anh gặp ánh mắt của cô, anh rõ ràng thấy được sự quyết tâm trong mắt cô.
Cảm giác cô đã có kế hoạch, chỉ dựa vào bản thân cũng có thể giải quyết xuất sắc nguy cơ lần này.
Quả nhiên, trực giác của Từ Thành Liệt đúng.
Lúc đó Thẩm Viên Tinh phát hiện anh dùng điện thoại quay lại, nên mới có tự tin như vậy.
Nhưng nếu hôm nay Từ Thành Liệt không có trên xe, cô vẫn có cách giải quyết khác.
“Nếu cậu không quay lại, hoặc hôm nay cậu không có trên xe.”
“Thì tôi đã không chỉ nắm tay ông ta thôi đâu.” Thẩm Viên Tinh nhéo cằm, sau đó nắm chặt nắm tay trực tiếp vung nắm đấm vào không trung, vẻ mặt hung tợn, rồi nói tiếp: “Tôi sẽ quay người lại rồi đấm vào bụng ông ta một cú! Xong la lên 'Ông làm gì vậy', sau đó khóc lóc thảm thiết, chắc chắn sẽ đáng thương hơn ông ta.”
Nói xong, cô nghiêng cằm về phía Từ Thành Liệt, vẻ mặt ngạo mạn vô cùng.
Đối phương chỉ mím môi nhìn cô, im lặng.
Mặc dù Thẩm Viên Tinh khác trước kia, nhưng Từ Thành Liệt nghĩ, đây mới là bản chất thật sự của cô.
Nụ cười rạng rỡ và phóng khoáng của cô, rất tốt.
“Nói tiếp thì cũng do ông ta đụng phải tôi lúc đang nổi giận, tôi vừa mới chia tay đang lo không có chỗ phát tiết.”
Thẩm Viên Tinh quay đầu nhìn thẳng phía trước, siết chặt dây đeo túi, bước đi cùng Từ Thành Liệt.
Cô nghĩ hôm nay Từ Hành Liệt đã giúp mình một việc lớn, định mời anh ăn cơm gì đó, để cảm ơn.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Từ Thành Liệt đã lên tiếng trước: “Chia tay à?”
Giọng anh trầm khàn, nghe không ra cảm xúc.
Nhưng vì anh hỏi, Thẩm Viên Tinh thành thật trả lời: “Theo như lời cậu nói, không thể chống lại sự cám dỗ nhiều lần nên đã đổi lòng.”
“Không chia tay thì giữ lại để ăn tết à?”
Cô nói xong liếc nhìn Từ Thành Liệt.
Vừa lúc hai người đi ngang hàng cây đa, ánh mặt trời cùng bóng cây không hề có kết cấu mà chằng chịt rọi lên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của anh.
Đường nét mặt mày cùng đường cong sườn mặt của hắn, giống như kiệt tác được điêu khắc tỉ mỉ của thợ thủ công.
Đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi.
Cho đến khi Từ Thành Liệt cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Viên Tinh, quay đầu lại đối diện với ánh mắt cô.
Đôi mắt trìu mến của anh mờ mịt không rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, ngay cả giọng nói cũng không nghe ra cảm xúc.
Giọng trong trẻo và bằng phẳng: “Không sao, lần sau sẽ tốt hơn.”
Thẩm Viên Tinh bị vẻ mặt không chút thay đổi của anh chọc cười: “Cảm ơn cậu, đã an ủi tôi một cách có lệ như vậy.
Từ Thành Liệt: “…”
“Cậu ăn trưa chưa?”
“Nếu chưa, tôi mời cậu nhé.” Thẩm Viên Tinh đổi chủ đề.
Từ Thành Liệt đành phải đem câu “Tôi nghiêm túc” kia nuốt vào trong bụng.
Anh khẽ ừ một tiếng: “Ăn rồi.”
Sau đó anh ý thức được điều gì, hỏi lại Thẩm Viên Tinh: “Chị còn chưa ăn cơm trưa?”
“Chưa kịp ăn” Thẩm Viên Tinh xoa xoa cái bụng khô héo của mình, ánh mắt nhìn ra xa, nhìn về phía bên kia đường dành cho người đi bộ.
Cô tinh mắt chú ý tới bảng hiệu “Pizza Hut”.
Từ Thành Liệt theo ánh mắt của cô nhìn lại, trầm ngâm một lát, anh giả vờ nhìn vào điện thoại di động của mình.
Anh nhíu mày nói: “Đã hơn hai giờ chiều rồi.”
“Bát mì tôi ăn trưa hình như đã tiêu hóa gần hết rồi.”
Thẩm Viên Tinh nghe thấy tiếng, vội vàng nói: “Đúng rồi. Tôi đãi cậu một bữa, coi như cảm ơn nhé. Hôm nay đã giúp tôi.”
Thẩm Viên Tinh nói xong liền thúc giục Từ Thành Liệt đi về phía cầu vượt, rõ ràng muốn đi ăn ở cửa hàng Pizza Hut kia.
–
Qua giờ ăn trưa, khách trong Pizza Hut ít hơn so với bình thường.
Không gian thoáng đãng, ánh mặt trời chiếu qua cửa kính vào bên trong, làm bề mặt trên bàn hình tròn phản chiếu ánh sáng.
Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt lần lượt ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lại, Thẩm Viên Tinh lật xem qua một chút, rồi hỏi ý kiến Từ Thành Liệt, sau đó chủ động gọi hai phần combo.
Đợi món ăn lên, Thẩm Viên Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh nắng mặt trời đỏ rực xuyên qua lớp mây chiếu xuống khiến cho người ta nóng bỏng.
Ánh mặt trời làm cô phải híp mắt, nhìn lên bầu trời không bao lâu, đã bị hoa mắt, vội quay đầu lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô và Từ Thành Liệt không có gì để nói, chỉ hỏi thăm việc học của nhau, nói về Thẩm Minh Xuyên.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Thẩm Viên Tinh còn cầm điện thoại xóa tất cả liên lạc của Hoắc Minh Đào.
Xóa hết những gì cần xóa, chặn hết những gì cần chặn, tay cô làm rất nhanh.
Những nội dung trên trang cá nhân liên quan đến Hoắc Minh Đào, cô không dám dừng lại xem kỹ.
Sợ chạm vào chỗ yếu mềm trong lòng mình, mà khóc trước mặt Từ Thành Liệt.
Lúc Thẩm Viên Tinh đang dọn rác trong điện thoại, nhân viên phục vụ mang món ăn đến.
Trước tiên là salad hoa quả, và một phần súp.
Tất cả đều thuộc combo của Thẩm Viên Tinh.
“Không phải đói rồi sao, uống súp lót dạ trước đi.” Từ Thành Liệt nhắc nhở cô.
Thẩm Viên Tinh lúc này mới cầm muỗng, nếm một ngụm súp gà nấm ấm áp thơm ngon.
Vị thơm ngọt và mịn màng khiến cô thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng phải buông điện thoại xuống.
“Này, tôi nghe bạn cùng phòng nói cậu là người Nguyệt Thành phải không?”
“Đại học Nguyệt Thành khoa Văn cũng rất nổi tiếng, sao cậu không ở lại quê học đại học, cũng gần nhà hơn?” Thẩm Viên Tinh cũng không biết nói gì nên kiếm chuyện mà nói.
Cô và Từ Thành Liệt dù quen biết cũng không lâu, gặp gỡ cũng không nhiều.
Nhưng thực sự không có giao lưu gì, quan hệ rất bình thường.
Tình trạng nửa quen nửa lạ, ngồi im không nói chuyện, sẽ rất ngượng.
Từ Thành Liệt tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ hỏi gì thì trả lời nấy: “Trong trường có người thân, không thích.”
“Người thân rất khó chịu à?” Thẩm Viên Tinh nhìn anh chằm chằm, có vẻ hứng thú, sẵn sàng đào bới sâu hơn.
Chàng trai sửng sốt một lúc, trầm giọng phủ nhận: “Không khó chịu.”
“Chỉ không muốn thấy họ thể hiện tình cảm ngọt ngào hàng ngày, nên không thích thôi.”
Thẩm Viên Tinh: “…”
Cô nghe thế nào cũng không hiểu, bọn họ là ai, ai yêu đương với ai?
Cô im lặng, nhìn chằm chằm Từ Thành Liệt.
Chỉ thiếu viết chữ “không hiểu” lên mặt thôi.
“Là chị dâu tôi, cô ấy là giáo sư chuyên ngành văn học ngôn ngữ Trung Quốc ở Đại học Nguyệt Thành.”
“Anh tôi và chị tôi rất tình cảm, đưa đón nhau đi làm, tôi không muốn ăn cơm chó của họ.”
“Chỉ vậy thôi.”
Anh vốn không cần phải nói những điều này, chỉ vì đối diện với vẻ mặt mơ hồ của Thẩm Viên Tinh, không hiểu sao anh lại nói ra.
Anh tưởng giải thích rõ rồi, Thẩm Viên Tinh sẽ bỏ qua chủ đề này.
Ai ngờ cô vẻ mặt ngưỡng mộ, tựa cằm thở dài: “Thật ghen tị với chị dâu cậu.”
“Nhìn ngoại hình cậu, chắc anh trai cậu cũng rất đẹp trai phải không?”
Từ Thành Liệt nghẹn lời.
Thấy ánh mắt mơ màng của Thẩm Viên Tinh, anh đoán chắc cô đang cố tưởng tượng ngoại hình hoàn mỹ của “anh trai” trong đầu.
Có vẻ rất hài lòng với hình mẫu “anh trai” do cô tưởng tượng ra.
May là điện thoại Thẩm Viên Tinh kêu lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Vừa lúc món ăn của Từ Thành Liệt cũng được mang ra, anh vừa ăn vừa lắng nghe cô nói điện thoại.
Người gọi cho Thẩm Viên Tinh là Thẩm Minh Xuyên.
Có lẽ nghe được từ bọn Lâm Kiều rằng cô chưa ăn trưa, bỏ đi ra ngoài trường, nên cậu đoán cô đi gặp Hoắc Minh Đào.
Thẩm Minh Xuyên lo lắng, mới gọi hỏi tình hình.
Biết Thẩm Viên Tinh đang ở cùng Từ Thành Liệt, Thẩm Minh Xuyên hơi thở phào nhẹ nhõm: “Chị à, nếu buồn muốn khóc, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm em.”
“Em sẽ cho chị mượn bờ vai.”
Nghe cậu nói vậy, Thẩm Viên Tinh bỗng xúc động.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nghe Thẩm Minh Xuyên nói với mình như thế.
Giống như cậu bé lúc nhỏ luôn trốn sau lưng cô, cần cô bảo vệ, cuối cùng đã lớn khôn, trở thành một người đàn ông.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
“Biết rồi, chị đang ăn cơm nè, gác máy đây.” Thẩm Viên Tinh lấy lại bình tĩnh, vội vã ừ một tiếng, rồi cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, cô giơ tay lên lau nước mắt.
Vẫn không kiềm được cảm giác chua xót trong mắt, những giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên má.
Khiến Từ Thành Liệt ngồi đối diện giật mình, một lúc sau anh lấy khăn giấy đưa cho cô.
Anh biết là Thẩm Minh Xuyên gọi điện, nhưng không ngờ Thẩm Viên Tinh lại khóc.
Rõ ràng trên xe buýt lúc nãy, ngay cả trong xương cốt của cô đều toát lên khí thế không sợ trời không sợ đất.
“Cảm ơn.” Thẩm Viên Tinh nhận khăn giấy, lau nước mắt trên mặt rồi bắt đầu ăn uống ngon lành.
Thực ra cô không yếu đuối, chia tay Hoắc Minh Đào cũng không đau khổ như cô tưởng tượng.
Nhưng không hiểu sao, nghe em trai an ủi, cậu vừa mở miệng nàng liền cảm thấy mình giống như là bị ủy khuất lớn, nước mắt tuôn ra lợi hại.
Ăn no nê trong im lặng.
Thẩm Viên Tinh dành trả tiền trước Từ Thành Liệt, rồi cùng anh bước ra khỏi cửa hàng Pizza.
Biết Từ Thành Liệt tiếp theo sẽ đến thư viện thành phố đọc sách, Thẩm Viên Tinh nghĩ một lúc rồi cũng đi theo.
Cô nghĩ, đến thư viện đọc sách giải trí cũng tốt, vừa có thể tu dưỡng tính tình.
Nhưng khi vào thư viện, Thẩm Viên Tinh lại không thể tập trung.
Lúc Từ Thành Liệt tìm sách xong, ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ góc phòng để đọc, cô vẫn lang thang giữa các hàng sách, tìm kiếm một cuốn sách khiến cô thích thú đọc để giết thời gian.
Trong lúc Thẩm Viên Tinh đi tìm sách, Từ Thành Liệt ngồi một mình ở góc thư viện lại thu hút rất nhiều sự chú ý của các cô gái.
Dù anh chẳng làm gì cả, chỉ ngồi thẳng lưng trước cửa sổ hình thoi, dáng vẻ cao ngất như cây tùng nằm trong ánh nắng ấm vàng chiều, cúi đầu thì những hàng lông mi như lông chim mà đọc sách, thỉnh thoảng lật một trang.
Chưa đầy nửa tiếng, đã có vài cô gái cùng độ tuổi tiến đến gần anh.
Những cô có vẻ nhút nhát chỉ hỏi xem ghế đối diện anh có người ngồi rồi hay không, đều bị Từ Thành Liệt đáp “Có người” để chặn lại.
Có cô bạo dạn hơn, cầm điện thoại đến hỏi anh xin Wechat hoặc số điện thoại.
Tất cả đều bị Từ Thành Liệt kiên nhẫn mà từ chối .
Câu phản hồi chắc chắn là: “Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.”
Đơn giản, thô lỗ, làm anh trông khá khó gần.
–
Lúc Thẩm Viên Tinh quay lại với cuốn sách trên tay, vừa kịp thấy một cô gái mười sáu mười bảy tuổi ngồi ghế đối diện Từ Thành Liệt.
Cả người cô ta nghiêng về phía trước, gần như chiếm trọn bàn đọc, muốn dí sát mặt vào mặt chàng trai.
Ép chàng trai phải liên tục né tránh, có vẻ kiềm chế đến cực hạn.
Chứng kiến cảnh này, Thẩm Viên Tinh hiểu ngay tình huống.
Cô cũng biết khuôn mặt Từ Thành Liệt thu hút phái đẹp, chỉ không ngờ lại tận mắt chứng kiến.
Dù sao hôm nay Từ Thành Liệt cũng giúp cô một việc lớn.
Thẩm Viên Tinh suy nghĩ, cầm sách đi đến gần, dẫm giày cót từ từ đi qua
Đúng lúc cô gái đang ráng ép Từ Thành Liệt phải đưa số Wechat, Thẩm Viên Tinh nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.
Khi đối phương quay lại nhìn cô, Thẩm Viên Tinh nở nụ cười dịu dàng và hào phóng, giọng nói ép xuống rất thấp: “Xin lỗi em nhé, ghế này là của chị.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô chỉ nói một câu, rồi ngay trước mặt cô gái, quay sang nhìn Từ Thành Liệt bằng ánh mắt sâu sắc.
Ý tứ rất rõ ràng.
Cô gái kia ngó chừng Thẩm Viên Tinh từ trên xuống dưới, trước sức hút về ngoại hình của Thẩm Viên Tinh, cô biết điều nhường chỗ.
Bỏ đi một cách bất đắc dĩ.
Từ Thành Liệt ngồi đối diện hơi bất ngờ, không ngờ cô gái dính anh như sam lúc nãy lại bỏ đi chỉ vì một câu nói của Thẩm Viên Tinh.
Trong lòng anh nghi ngờ cùng tò mò, nên cứ nhìn chằm chằm Thẩm Viên Tinh.
Thẩm Viên Tinh cũng ngước nhìn anh, mỉm cười nhẹ: “Đọc sách đi, sẽ không còn ai làm phiền cậu nữa đâu.”
Nói xong, cô mở cuốn sách văn học nữ quyền trên tay, lật qua hai trang rồi cảm thấy nhàm chán.
Thế là cô rút điện thoại và tắt tiếng, chơi game tiêu khiển.
Theo thời gian trôi, mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng về phía tây.
Quả nhiên sau đó Từ Thành Liệt không còn bị ai làm phiền, được yên tĩnh.
Nhưng kể từ khi Thẩm Viên Tinh ngồi đối diện, anh không thể tập trung vào sách nữa.
Cứ suy nghĩ về Thẩm Viên Tinh.
Suy nghĩ thật lâu, Từ Thành Liệt mới hiểu, Thẩm Viên Tinh ngồi đó im lặng chơi điện thoại mà không rời đi, chỉ đơn giản là muốn giúp anh chắn đào hoa.
Nếu là người khác, ở thư viện mà cứ chơi điện thoại không chăm chỉ, Từ Thành Liệt chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
Nhưng hôm nay anh lại trái ngược thường lệ, không thể tập trung vào sách, thay vào đó lại thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái ngồi đối diện.
Có lẽ vì...
Sau giờ trưa, ánh nắng ấm áp màu cam rơi vào trên người cô, quá mức chói mắt.
Hoặc có lẽ, những biểu cảm tinh tế khi cô chơi game còn thú vị hơn cuốn sách trên tay anh.