Không gian yên tĩnh trong quán cà phê.
Nhưng còn yên tĩnh hơn cả là giọng nói lạnh lùng của Thẩm Viên Tinh.
Hoắc Minh Đào sờ lên chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, đầu óc chỉ có câu nói “giải quyết sòng phẳng” của Thẩm Viên Tinh.
Lòng hắn đau nhói một cái, do dự.
Ban đầu hắn nghĩ, Thẩm Viên Tinh đề nghị gặp mặt nói chia tay, có lẽ sẽ níu kéo, khăng khăng không buông.
Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn.
Vẻ mặt Thẩm Viên Tinh thản nhiên, dường như chuyện chia tay này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Lý do duy nhất cô muốn gặp mặt hắn là để trả lại những món quà đắt tiền tặng nhau, sau đó chỉ muốn giải quyết sòng phẳng với hắn?
“Sao thế? Không muốn trả đồng hồ à?” Thẩm Viên Tinh nhìn hắn, từ hàng lông mày rậm đến đôi môi mím chặt.
Không thể không nhớ lại bức ảnh kia.
Có lẽ Hoắc Minh Đào cảm thấy trong câu nói của cô có chút mỉa mai, nghe khó chịu.
Một giây sau hắn rất sảng khoái mà tháo đồng hồ xuống, đẩy tới trước mặt Thẩm Viên Tinh: “Đây coi như giải quyết xong” Hoắc Minh Đào nói xong, mím chặt răng.
Từ lo sợ ban đầu Thẩm Viên Tinh sẽ khăng khăng bám theo, đến giờ lại mong cô sẽ làm như vậy, tâm trạng anh đã thay đổi mà không hề hay biết.
Trên mặt vẫn không thể hiện điều gì, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Viên Tinh.
Nhìn đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cô lấy chiếc đồng hồ lên, rồi nhìn cô đứng dậy, xách túi xách rời đi.
“Đi trước đây.” Thẩm Viên Tinh gật đầu với hắn, coi như chào tạm biệt.
Nói xong cô xoay người bước đi, quyết đoán đến lạ.
Hoắc Minh Đào vẫn ngồi yên chỗ cũ, bất giác đứng dậy theo: “Khoan đã…”
Thẩm Viên Tinh dừng bước, rồi từ từ quay lại, mắt lộ vẻ hoài nghi: “Còn có chuyện gì à?”
Cô tưởng bây giờ Hoắc Minh Đào hẳn là lòng như lửa đốt muốn thoát khỏi nơi này của cô, rồi lao về phía cô bé hàng xóm của mình chứ.
Không ngờ hắn sẽ gọi cô lại.
“Xin lỗi Tinh Tinh…” Hoắc Minh Đào hít một hơi thật sâu, sắc mặt hiện vẻ áy náy.
Giọng hắn trầm xuống: “Thật ra lý do chúng ta chia tay không hoàn toàn vì bên ngoài.”
Hắn thực sự đã thích Liễu Tinh Đồng.
Bởi vì kỳ nghỉ quốc khánh dài, họ cùng trải qua nhiều chuyện, khiến Hoắc Minh Đào nhìn lại cô bé hàng xóm dưới cái nhìn khác.
Trước đây hắn chỉ coi Liễu Tinh Đồng là em gái hàng xóm, chưa bao giờ nghĩ theo hướng tình cảm nam nữ.
Kể từ khi Liễu Tinh Đồng thổ lộ với hắn, lớp màn che trong lòng hắn dường như bị cô ta xuyên thủng.
Gần gũi với cô ta, rất khó để tiếp tục coi cô ta là em gái hàng xóm.
Nhìn Liễu Tinh Đồng bằng ánh mắt khác phái, Hoắc Minh Đào cảm thấy cô ta phù hợp với hắn hơn là Thẩm Viên Tinh.
“Tôi chỉ muốn một cô gái yêu tôi, cần tôi, chỉ chăm chú vào tôi.”
“Nhưng em thì… khi đến tháng em cũng không la đau, xem phim kinh dị thì cũng không sợ, thấy gián là đạp liền…”
“Tôi cảm thấy... em hoàn toàn không cần tôi.”
Giống như sinh nhật hôm đó của hắn, hai người cùng đi xem phim.
Trong không gian tối mờ ảo, Liễu Tinh Đồng cứ nắm chặt tay hắn.
Nhưng Thẩm Viên Tinh ngồi bên kia hắn thì lại ôm bắp rang ăn ngon lành.
Trong hàng tá tiếng la hét trong phòng chiếu, chỉ riêng cô là không.
–
Thẩm Viên Tinh sững sờ, cô mơ màng một lúc, mới tập trung nhìn lại Hoắc Minh Đào.
Lông mày cô nhíu lại, cười mỉa mai bản thân: “Ra là trong mắt anh, lý do khiến chúng ta chia tay là vì tôi không cần anh.”
“Sao trước giờ tôi không biết anh giỏi chuyện đổi trắng thay đen thế nhỉ?”
Cô ngưng một lúc, giữ dây đeo túi xách trên vai, đối diện Hoắc Minh Đào.
Thẩm Viên Tinh thu lại nụ cười châm chọc, ánh mắt có chút nhàn nhạt mà nói:
“Anh bảo tôi không đau bụng khi đến tháng phải không?”
“Anh có biết hai ngày trước khi đèn đỏ đến thì tôi đau nhức toàn thân và mệt mỏi không?”
“Anh có biết tôi đã xem bao nhiêu phim kinh dị, còn lén lút xem để rèn luyện bản lĩnh chỉ vì anh thích coi chúng?”
“Thậm chí mỗi lần xem phim kinh dị xong, tối tôi đi ngủ đều gặp ác mộng, anh có biết không?”
Nhắc lại quá khứ, âm lượng Thẩm Viên Tinh không kiểm soát được mà tăng dần.
Giống như làn gió nóng mùa hè, gợn sóng mặt nước lặng yên.
Huyết áp cô tăng vọt lên, khuôn mặt như ngày đông giá rét, phủ một lớp băng mỏng: “Còn việc dẹp gián thì càng buồn cười.”
Thẩm Viên Tinh cười khẩy một tiếng, đôi mắt đỏ ửng cố mở to, nhìn lên trần nhà.
Đẩy dòng nhiệt trào dâng trong người xuống một chút, cô mới nhíu mày nhìn Hoắc Minh Đào: “Tôi đạp nó là vì ai chứ?”
"Ai sợ côn trùng mà trong lòng cũng chẳng biết?"
Hoắc Minh Đào nghẹn lời, trong lòng hắn mới hiểu ra.
Cuối cùng hắn cũng nhớ lại lúc mới yêu, hắn và Thẩm Viên Tinh hẹn hò dạo phố, giữa đường thấy một con vật không biết tên, hắn đã sợ hãi mà trốn sau lưng cô.
Vậy ra từ lúc đó, cô đã rất cố gắng che chở cho hắn.
Cho đến nay, cả đoạn tình cảm này Hoắc Minh Đào luôn nghĩ bản thân mình bỏ ra nhiều hơn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Vì hắn thích Thẩm Viên Tinh trước, chủ động theo đuổi cô, nên ngay từ đầu, tình cảm của họ đã không cân bằng.
Hắn cảm thấy mình cho quá nhiều nhưng được đền đáp lại quá ít.
Giờ mới hiểu ra, Thẩm Viên Tinh cũng rất cố gắng mà yêu thương hắn.
“Tinh Tinh…” Chàng trai lại lên tiếng, giọng trầm hơn, ngập tràn hối hận.
Nhưng đáng tiếc Thẩm Viên Tinh đã không cho hắn cơ hội xin lỗi, khoé mắt đỏ hồng mà xoay người bước đi, không hề quay đầu lại.
Hoắc Minh Đào định đuổi theo.
Nhưng điện thoại trong túi rung lên, là Liễu Tinh Đồng gọi.
Cuộc gọi như hồi chuông cảnh tỉnh, kéo suy nghĩ lung tung của anh về quỹ đạo.
Cân nhắc tính toán xong, Hoắc Minh Đào ngồi trở lại xuống ghế, cũng nghe máy cuộc gọi của Liễu Tinh Đồng.
–
Bên ngoài quán cà phê, ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh thẳm, thời tiết tuyệt vời.
Thẩm Viên Tinh thoát khỏi nơi chia tay, những giọt nước mắt nhịn lại từ lâu trong mắt cô cuối cùng cũng lăn dài trên má.
Cô không quay đầu lại, siết chặt chiếc đồng hồ dành cho đàn ông trong tay, siết đến các khớp tay trắng bệch.
Ra khỏi quán cà phê, Thẩm Viên Tinh bước chân từ chậm dần đến nhanh dần, rẽ qua góc phố thì mềm nhũn người, buông xuôi hết sức lực.
Suýt ngã xuống đất, may tay cô nhanh chóng chống lên bức tường bên cạnh.
Sau khi đứng vững rồi mới thở một hơi, cô giơ cao chiếc đồng hồ lên, ban đầu cô định ném xuống đất.
Nhưng nghĩ lại, đồng hồ giá không rẻ, ném phí quá.
Không bằng mang đi bán đồ cũ, kiếm lại được chút ít vẫn hơn.
Nghĩ thế, Thẩm Viên Tinh bỏ chiếc đồng hồ vào túi.
Cô nhìn con phố nhộn nhịp không xa phía trước, trong lòng hơi hoang mang, không biết đi đâu bây giờ.
Cơm trưa còn chưa có ăn, nhưng cô bây giờ không có cảm giác thèm ăn.
Cũng không muốn về trường gặp bọn Lâm Kiều...
Dựa vào tường đứng mấy phút, Thẩm Viên Tinh mới quyết định, bước đi trên đôi giày cao gót về phía trạm xe buýt.
Vừa đi, cô mở túi lấy ví, từ trong ví tiền lấy ra tiền lẻ.
Định ngồi xe buýt cho khuây khỏa, theo tài xế xoay vòng khắp thành phố Nam rộng lớn này cũng tốt.
Tuyến xe buýt 56 là tuyến đông nhất Nam Thành.
Trên tuyến có các điểm dừng là khu thương mại và trung tâm thành phố, ga tàu, bến xe, các trường đại học và thư viện lớn nhất Nam Thành.
Khi Thẩm Viên Tinh lên xe, trên xe đã không còn chỗ ngồi.
Cô nhét tiền xu vào, len lỏi theo dòng người về phía cuối xe, sau nhiều va chạm cuối cùng cũng tìm được chỗ đứng, với tay nắm vành đai.
Bên tai là tiếng ồn ào, không khí trong xe hỗn tạp mùi thuốc lá, nước hoa và mồ hôi, mùi vị kì lạ và khó ngửi
Thẩm Viên Tinh vén túi lên vai, tay che miệng mũi, đột nhiên cảm thấy hối hận khi đã lên chuyến xe này.
Cô nên chờ xe rỗng mới phải, thôi xuống trạm kế tiếp đổi xe vậy.
Ngẫm nghĩ, Thẩm Viên Tinh cảm thấy có ánh nhìn không thể bỏ qua hướng về mình.
Ngước lên nhìn qua đám đông, không hề bất ngờ khi gặp được đôi mắt sâu thẳm quen thuộc .
Từ Thành Liệt!!
Mặc dù anh đeo khẩu trang màu đen, che hết nửa khuôn mặt.
Nhưng Thẩm Viên Tinh chỉ cần liếc mắt một cái là vẫn nhận ra anh ngay lập tức.
Con ngươi cô giãn ra, mắt lộ vẻ ngạc nhiên, Thẩm Viên Tinh định mỉm cười chào.
Nhưng thấy anh đã rời mắt, nhìn ra cửa sổ.
Như thể ánh nhìn vừa rồi của anh rơi trên người cô, chỉ là ảo giác của cô.
Đôi môi hé mở lại khép lại, Thẩm Viên Tinh thu hồi ý định chào hỏi, cũng quay đi ngắm cảnh đường phố đang lao nhanh bên ngoài cửa sổ.
Trên xe nhiều người, va chạm cơ thể là chuyện bình thường.
Vì để đề phòng ăn trộm, do vậy mà cô cầm một tay vành đai, còn tay kia nắm dây đeo túi để túi trước ngực mà bảo vệ.
Trong quá trình xe di chuyển, Thẩm Viên Tinh cũng giống mọi người, lúc nghiêng người theo xe, lúc ngửa ra sau. (quachanhmauxanh.t.y.t)
Va chạm là khó tránh khỏi, tất cả đều bình thường.
Nhưng dần dần, Thẩm Viên Tinh nhận ra có điều không ổn.
Ông lão đứng sau lưng cô dường như đứng sát cô hơi thái quá.
Và theo nhịp độ xe di chuyển, cô luôn cảm thấy có bàn tay luẩn quẩn gần vùng thắt lưng của mình.
Ban đầu chỉ như vô tình chạm nhẹ, dò xét.
Tiếp theo bàn tay đó liền trở nên táo tợn hơn, đặt cả lòng bàn tay lên vùng thắt lưng cô, cách một lớp vải mỏng, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cảm nhận được tất cả đầu tiên Thẩm Viên Tinh sững sờ.
Cô nhanh chóng nhớ lại diện mạo ông lão đứng sau mình.
Nhớ rõ ông ta tóc bạc trắng, khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, gầy guộc như que củi nhưng thân hình cứng cáp.
Có lẽ vì tuổi tác của đối phương, ban đầu khi ông ta đứng sau lưng, Thẩm Viên Tinh không cảm thấy gì khác thường.
Dù sao tuổi tác của ông ta có thể làm ông của cô, ai có thể ngờ một ông già như vậy lại là kẻ không đứng đắn, già rồi mà còn không biết đứng đắn...
Khi Thẩm Viên Tinh ngây người một lát, thì tên biến thái đó đã từ vùng eo cô mà sờ xuống.
Thẩm Viên Tinh không suy nghĩ, khoé mắt nhìn Từ Thành Liệt đứng cách mình vài người, yên lặng mà thả tay ra khỏi dây đeo túi, trở tay liền nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của tên khốn.
Thẩm Viên Tinh bắt quả tang hành động của ông ta, cô quay người lại trừng mắt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận: “Ông già kia, ông thật xui xẻo gặp tôi đang tức.”
“Thôi, tôi mời ông đi uống trà ở đồn công an nhé!”
Cô vừa mới chia tay còn đang nghẹn một bụng giận dữ, đúng lúc thiếu chỗ xả.
Tên già khốn nạn này cứ thế va vào họng súng, thật là đúng lúc.
Thẩm Viên Tinh dùng hết sức mà siết chặt cổ tay ông ta, cố tình nói to, lấp đi sự ồn ào xung quanh. Tất cả hành khách xung quanh đều nhìn sang phía cô.
Tên biến thái bị bắt quả tang hoảng hốt, mắt mờ đục liếc nhìn xung quanh, rồi đối diện ánh mắt Thẩm Viên Tinh.
“Cô gái à cô đang nói gì vậy? Bắt tôi làm gì, cô nắm đau cánh tay già này rồi...” Ông ta nhăn mày, nét mặt trông khá hiền lành.
Nếu không phải tự mình trải nghiệm hành động đồi bại của ông ta, có lẽ Thẩm Viên Tinh đã bị vẻ ngoài vô tội của ông ta lừa gạt.
Ông ta không chịu nhận lỗi, Thẩm Viên Tinh cũng chẳng dễ bị lừa.
Cô càng siết chặt hơn, giọng lớn hơn mà tố cáo hành động đồi bại của ông ta ra ngoài.
Hành khách xung quanh lập tức liếc nhìn ông già với ánh mắt khinh bỉ.
Chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ, có người ủng hộ Thẩm Viên Tinh kéo ông ta đi trình báo.
Nhưng tình thế nhanh chóng thay đổi, vì tên bị Thẩm Viên Tinh bắt quả tang rất giỏi đóng kịch đáng thương.
Vừa vùng vẫy, vừa khóc lóc, nói Thẩm Viên Tinh vu oan cho mình.
Còn kể về người vợ đã mất, khóc lóc kể lể rằng mình yêu vợ đến nhường nào...
Còn nói Thẩm Viên Tinh đây là muốn hại tuổi già khó giữ được. Tóm lại sau màn kịch khóc lóc kể lể đáng thương của tên già, hành khách trên xe thay đổi thái độ.
Mọi người bắt đầu nghi ngờ lời buộc tội của Thẩm Viên Tinh có thực hay không.
Thậm chí có người cảm thấy có lẽ chỉ là hiểu lầm, ông già vô tình va vào Thẩm Viên Tinh, bị cô hiểu lầm.
Dần dần, có người lên tiếng bênh vực ông già, yêu cầu Thẩm Viên Tinh đưa ra bằng chứng ông ta thật sự có hành vi không đứng đắn với cô.
Thẩm Viên Tinh nhìn Từ Thành Liệt đứng im lặng quan sát cô trong đám đông.
Nén xuống mọi bực tức, cô lớn tiếng: “Chỉ vì ông ấy tuổi cao, biết đóng kịch, khóc lóc, nên các anh tin ông ấy à?”
“Tôi chỉ là sinh viên đại học hai mươi tuổi, lấy danh dự của mình mà vu oan cho một ông già, tôi có được lợi ích gì?”
Cô dứt lời, có người đàn ông lạnh lùng cười khẩy, lẩm bẩm: “Muốn tống tiền thôi, ai biết cô có phải hay không nhìn thấy ông già đeo đồng hồ vàng, muốn moi tiền ông ấy?”
Thẩm Viên Tinh nghiến răng, vẫn giữ chặt tay ông già.
Cô hít sâu một hơi: “Mọi người đều tin ông ta hết, không tin tôi phải không? Vậy nếu tôi có bằng chứng ông ta thật sự có hành vi quấy rối tôi, mọi người nên xin lỗi tôi vì những lời nói vừa rồi không?”
Ngay khi cô dứt lời, gã đàn ông vừa lắm mồm mà cười khẩy: “Tôi nói này cô gái à, cô lớn lên xinh đẹp thế mà sao cái miệng sắc nhọn quá vậy?.”
“Cứ hung hăng thế, coi chừng lấy chồng không nổi đấy.”
"..."
Không gian trong xe bỗng sôi sùng sục.
Đàn ông, phụ nữ, chỉ trỏ nào là chỉ trích trang phục, ngoại hình của Thẩm Viên Tinh.
Những lời đó càng nghe càng tệ hại, nhưng dường như tiếp thêm sức cho Thẩm Viên Tinh phun trào cơn giận.
Cô nhẹ mím môi, ép màu son thành màu đỏ quyến rũ.
Đôi mắt hồ ly hình cung táo bạo, vẻ mặt ngang tàng, giọng điệu lười biếng: “Các chú, các bác, các dì, các cô à, xã hội pháp quyền tôi khuyên mọi người nên cẩn thận từ lời nói đến hành động, không nên bình phẩm và chỉ trích cá nhân tôi nhé.”
"Bịa đặt, vu khống, xúc phạm danh dự cá nhân là phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy."
Thẩm Viên Tinh dứt lời, người đàn ông trung niên hung hăng ban nãy chùn bước.
Tiếng bàn tán chỉ trích nhỏ dần, nhưng vẫn có người dùng chính lời cô nói để công kích cô: “Cô cũng biết vu khống phải chịu trách nhiệm pháp lý mà, vậy cô có bằng chứng ông này thật sự có ý đồ xấu với cô không?”
“Đúng đúng, nói suông ai mà không biết.”
“Ông già hiền lành thế kia, sao có thể làm chuyện tồi tệ thế?”
“Cô gái trẻ, suy nghĩ thật phức tạp, tuổi còn trẻ, không lo học tập tốt…”
Lúc Thẩm Viên Tinh định mở miệng cãi lại, nhân cơ hội phát tiết, thì giữa đám đông Từ Thành Liệt đang quan sát cô mà trầm giọng lên tiếng: “Bằng chứng ở đây.”
“Tôi đã quay lại tất cả rồi.”
Giọng nam sinh trong trẻo, vang xa, lại toát lên sự uy nghiêm và khí thế không giận mà uy.
Chỉ cần anh lên tiếng là lấp đi tất cả âm thanh khác.
Hơn nữa anh còn tận dụng chiều cao ưu thế, giơ cao điện thoại lên cho mọi người thấy.
Tội ác của ông già đều được ghi lại trong điện thoại anh.
Khoang xe lặng ngắt như tờ.
Những người vừa chỉ trích Thẩm Viên Tinh giờ im bặt.
Thậm chí khi Từ Thành Liệt tiến về phía cô gái, họ tự động nhường đường.
Cuối cùng, Từ Thành Liệt vững vàng bước đến trước mặt Thẩm Viên Tinh.
Đưa điện thoại cho cô, rồi giật tay gầy guộc của ông già ra khỏi tay cô, sắc mặt nặng nề mà nhìn Thẩm Viên Tinh: “Không phải muốn đi đồn công an à?”
“Tôi đi cùng chị.”