*Lưu ý về xưng hô: 

Lúc mới gặp bên mình sẽ để Thẩm Viên Tinh gọi nam chính là anh trước nhé, do là mới gặp nên chưa biết rõ tuổi, sau này tụi mình sẽ để là tôi - cậu cho hợp nha.

Khi đoàn tàu hỏa đến Nam Thành, bên ngoài cửa sổ đã là lúc mặt trời lặn.

Ánh chiều đỏ rực như máu, nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Thẩm Viên Tinh bị em trai Thẩm Minh Xuyên gọi dậy.

Đôi mắt hồ ly quyến rũ thoáng chốc hiện lên vẻ mơ màng, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút lơ mơ vừa mới tỉnh giấc: “Đến Nam Thành rồi sao?”

Thẩm Minh Xuyên khẽ ừ một tiếng, giọng nói dịu dàng: “Chúng ta sắp vào ga rồi.” 

“Chị, em lấy vali xuống trước nhé?”

“Lấy đi, chị đi nhà vệ sinh một chút.”

Khi Thẩm Viên Tinh quay lại từ phòng vệ sinh, tàu đã vào ga.

Bên ngoài cửa sổ là cảnh vật náo nhiệt trên sân ga, vì là trạm dừng nên trên sân ga vẫn còn khá nhiều hành khách xếp hàng đang đứng ngay ngắn chờ đợi bên ngoài vạch vàng.

Khi tàu dừng hẳn, cửa mở ra.

Hai chị em Thẩm Viên Tinh cầm vali theo đám người xuống tàu, nhanh chóng hòa vào dòng người đang lui tới.

Ga tàu cao tốc chật kín người đi lại, lối đi chằng chịt.

Nếu không có Thẩm Viên Tinh dẫn đường, Thẩm Minh Xuyên chắc chắn sẽ rất khó tìm thấy lối ra để đi tàu điện ngầm.

Trùng hợp vào mùa nhập học tháng chín, lại thêm vào giờ tan tầm nên tàu điện ngầm rất đông người. 

Bên trong tàu điện ngầm có rất nhiều hành khách, Thẩm Viên Tinh dẫn Thẩm Minh Xuyên len lỏi vào toa tàu, tìm được một chỗ đứng có tay vịn.

Hai chị em đứng đối diện nhau, thực sự cảm nhận được sự ồn ào và chật chội từ mọi phía.

Dù trong toa tàu có máy lạnh thổi ào ào, nhưng vẫn không giảm được mùi mồ hôi nồng nặc trong không khí.

Thẩm Viên Tinh đổ mồ hôi trên trán, khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn bị cái nóng chưa tan bốc lên làm cho đỏ bừng.

Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Xuyên đối diện, thấy cậu có vẻ hơi bất an và lúng túng, liền nén xuống cảm giác bực bội do nóng, nói nhỏ với cậu:

“Đêm nay em có muốn qua phòng ký túc xá của anh rể ở tạm không?”

“Thôi đi chị, em qua khách sạn là được rồi.”

Thẩm Viên Tinh cũng không ép cậu nhiều.

Biết Thẩm Minh Xuyên hơi sợ xã hội, tương đối nhút nhát, đêm nay mà bắt cậu ngủ chung giường với người chưa từng gặp mặt thì quả thực có hơi miễn cưỡng cậu.

Mặc dù người kia là bạn trai Thẩm Viên Tinh, sẽ là anh rể tương lai của Thẩm Minh Xuyên.

Cô nghĩ thầm, vẫn nên tranh thủ sớm cho Thẩm Minh Xuyên và bạn trai mình gặp mặt nhau.

Vì vậy cô báo với Thẩm Minh Xuyên,  sẽ sớm đưa cậu đi gặp anh rể tương lai.

Thẩm Minh Xuyên không phản đối, dù sao đó cũng là anh rể tương lai, sớm muộn gì cũng phải gặp.

Được cậu đồng ý, Thẩm Viên Tinh lấy điện thoại ra nhắn tin Wechat cho bạn trai Hoắc Minh Đào.

Cô và Hoắc Minh Đào đều là sinh viên của trường Đại học Nam Thành, Thẩm Viên Tinh năm nay lên năm hai, còn Hoắc Minh Đào lên năm ba.

Về phần Thẩm Minh Xuyên, cậu là tân sinh viên được thông báo nhập học vào năm nay của trường Nam Thành, cũng là lần đầu đến Nam Thành.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, phía Hoắc Minh Đào không phản hồi ngay.

Thẩm Viên Tinh chờ đợi khoảng ba đến năm phút, mới nhận được phản hồi: 【 Vậy tối mai mời em trai em đi ăn nhé, vừa hay anh cũng có em gái muốn giới thiệu cho em.】

Thẩm Viên Tinh sửng sốt mấy giây, lông mày thanh tú nhíu lại, cô đẩy chân ra một khoảng cách thích hợp, hạ thấp trọng tâm, để có thể đứng vững trong toa tàu đang rung nhè nhẹ.

Rồi lấy hai tay ra, gõ nhanh tin nhắn:  Em gái? Anh không phải con một sao?

Cô và Hoắc Minh Đào quen nhau cũng gần một năm rồi.

Hồi đó Thẩm Viên Tinh vừa nhập học Đại học Nam Thành, Hoắc Minh Đào là một trong những đàn anh đón tiếp các tân sinh viên, chính hắn đã dẫn cô đi làm thủ tục nhập học, rồi còn giúp cô khuân vali lên ký túc xá.

Trước khi đi Hoắc Minh Đào đã xin tài khoản Wechat của Thẩm Viên Tinh, sau đó còn cùng nhau đi ăn uống ở khu ẩm thực gần trường.

Sau khi dần dần quen biết, Hoắc Minh Đào bắt đầu theo đuổi Thẩm Viên Tinh. Cả một học kỳ hắn nỗ lực theo đuổi, cuối cùng Thẩm Viên Tinh cũng xiêu lòng. Không lâu sau khi bắt đầu học kỳ thứ hai, cũng chính là ngày Valentine đầu năm nay, cô đồng ý hẹn hò với hắn.

Tới nay cũng gần nửa năm rồi, Hoắc Minh Đào luôn đối xử tốt với cô.

Thẩm Viên Tinh trong lòng cũng âm thầm mang hắn vào kế hoạch trong tương lai của mình, thậm chí còn nghĩ đến chuyện sau này cưới anh.

Hoắc Minh Đào là con một, điều này Thẩm Viên Tinh đã biết trước khi hẹn hò với hắn .

Vậy mà bây giờ hắn lại nói có em gái?

【 Hoắc Minh Đào: Em gái hàng xóm thôi mà, chơi thân với nhau từ hồi nhỏ.】

【 Thẩm Viên Tinh: Sao em chưa nghe anh nhắc đến.】

【 Hoắc Minh Đào: em ấy cũng chẳng quan trọng gì, anh nhắc với em làm gì.】

【 Hoắc Minh Đào: Em đừng nghĩ lung tung, đừng quá nhạy cảm, ngoan.】

【 Thẩm Viên Tinh: Em có nói gì đâu? Sao lại bảo em nhạy cảm chứ?】

【 Hoắc Minh Đào: ......】

【 Hoắc Minh Đào: Anh sợ em hiểu lầm thôi mà. Uỷ khuất. jpg】

【 Hoắc Minh Đào: Anh còn đang trên tàu cao tốc, có hơi mệt rồi, tạm không trò chuyện nữa nhé, anh ngủ một chút, về tới ký túc xá sẽ gọi điện cho em. Ôm.jpg】

Thẩm Viên Tinh cau mày, còn chưa kịp trả lời.

Toa tàu bỗng dưng rung lắc dữ dội, những hành khách trong toa như những lục bình ở trên ngọn sóng, bị sóng lớn đánh cho lật úp, suýt chút nữa ngã nhào.

Dưới tình huống bị bất ngờ, Thẩm Viên Tinh bị Thẩm Minh Xuyên đứng ở đối diện va mạnh vào người, ngay cả chiếc vali đặt bên chân cô cũng trượt về phía sau.

Đôi giày thể thao size 36 của cô dẫm mạnh lên một vật gì đó, khiến chân cô rất đau.

Khi toa tàu ổn định trở lại, Thẩm Viên Tinh quay người lại, nhìn xuống chỗ vừa dẫm.

Ở đó nằm im lìm một chiếc điện thoại bị vỡ màn hình.

Đây chính là thứ cô vừa dẫm phải sao?!

Tim của Thẩm Viên Tinh đập thình thịch, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vài giây, rồi sau đó ngước mắt lên, nhìn theo hướng bàn tay vừa vươn ra để thấy chủ nhân của nó.

Chủ nhân của bàn tay là một chàng trai cao ráo.

Anh đang cúi người nhặt điện thoại lên, vóc dáng cao khoảng 1m85, do đang cúi người, vì vậy khuôn mặt áp sát rất gần với Thẩm Viên Tinh khi mà cô quay đầu nhìn lại anh.

Chàng trai có đôi bàn tay đẹp, khuôn mặt cũng đẹp trai.

Sống mũi thẳng tắp, lông mày sắc cạnh, đôi môi mỏng mím chặt đỏ như son, tương phản với làn da trắng.

Khá thanh tú, mang theo cảm giác rất thiếu niên.

Trong ánh mắt vô tình chạm nhau, Thẩm Viên Tinh cảm thấy đối phương sửng sốt trong giây lát.

Sau đó vẻ trìu mến xuất hiện sâu trong đôi mắt hai mí của anh chàng, Thẩm Viên Tinh cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Cô lấy lại bình tĩnh từ trong sự kinh ngạc, vội vàng đưa tay kéo chiếc vali của mình đã bị trượt một quãng đường khá xa lại. 

Khóe mắt thoáng nhìn thấy chàng trai cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ màn hình ở dưới đất lên

Sau khi nhặt điện thoại lên, Từ Thành Liệt nhanh chóng kiểm tra tình trạng máy.

Các nút phím bên hông vẫn hoạt động bình thường, chỉ có màn hình vỡ phải thay mới.

Anh hơi hối tiếc vì đã không dán màn hình cứng cho điện thoại sớm hơn.

Thay màn hình gốc, phải tốn hai ba ngàn.

Lúc nãy khi toa tàu rung lắc, Từ Thành Liệt đang cầm điện thoại chuẩn bị đặt phòng khách sạn gần trường thì bị ai đó va vào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Điện thoại tuột tay, rơi xuống đất.

Anh vốn định cúi xuống nhặt, thì cô gái phía trước lùi lại một bước lớn, giẫm thẳng lên màn hình điện thoại của anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Từ Thành Liệt đang cúi người đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt hoàn toàn không ngờ đến biến cố này.

Khi cô gái quay đầu nhìn anh, ánh mắt của anh theo mái tóc xoăn dài trượt xuống vai của cô mà nhìn lên trên, anh bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cô.

Trong đôi mắt hồ ly quyến rũ tự nhiên của cô gái xuất hiện một chút bối rối.

Kiểu tóc mái xù xì không hợp với nhan sắc xinh đẹp của cô, khiến vẻ đẹp giảm đi phần nào.

Từ Thành Liệt lặng lẽ rút ánh mắt về, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại thảm đến không nỡ nhìn của mình lên, khóe mắt thoáng thấy đôi chân thon dài của cô gái bước qua bên cạnh mình, cô kéo vali đã đi ngang qua người anh về lại vị trí cũ.

“Xin lỗi nhé… tôi làm hỏng điện thoại của anh rồi.”

“Anh xem ngoài màn hình ra thì có hư hỏng gì khác không, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai khiến Từ Thành Liệt rút suy nghĩ trở lại.

Ánh mắt anh tập trung vào khuôn mặt cô gái, rồi lướt qua người thanh niên nhút nhát đứng sau cô.

Không kịp suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, tàu điện ngầm đã đến trạm.

Từ Thành Liệt mở miệng, giọng nói ấm áp: “Không cần đâu.”

Nói rồi anh cầm tay cần gạt vali bước về phía cửa đang mở ra.

Bị giọng nói dịu dàng trầm ấm của anh mê hoặc Thẩm Viên Tinh suýt bỏ lỡ lúc xuống tàu.

May thay Thẩm Minh Xuyên khẽ kéo vạt áo cô nhắc cô đến trạm rồi.

Sau khi xuống tàu, Thẩm Viên Tinh nhớ lại chàng trai vừa rời đi, nhìn khắp xung quanh, ngược lại liếc mắt một cái thì từ trong đám người đã tìm ra anh.

Suy cho cùng một chàng trai cao ráo giống như anh, rất nổi bật giữa biển người là điều dễ hiểu.

Anh đẩy một chiếc vali đen 24 inch, đeo balo đen trên lưng, đang từ từ đi về phía thang cuốn.

Thẩm Viên Tinh vội vàng đuổi theo, giữa dòng người ồn ào náo nhiệt cô đã vươn tay kéo mạnh balo của anh.

Dường như đối phương không kịp phòng bị, đã bị cô kéo mà lùi lại nửa bước, cách balo mà đụng phải cô.

Trong lúc hoảng loạn, Từ Thành Liệt theo bản năng giơ tay lên, cong khuỷu tay đẩy mạnh về phía sau, trúng ngay chỗ mềm mại, cả người anh cứng đờ lại.

Chỉ nghe một giọng nữ kêu lên sợ hãi, tay nắm chặt balo của anh buông ra.

Thẩm Viên Tinh mặt đầy vẻ hoảng hốt, buông balo ra xong, hai tay cô bảo vệ lấy ngực của mình.

Cơn đau âm ỉ lan rộng trong lồng ngực, cô nhăn mặt vì đau, xấu hổ, tức giận, mờ mịt và một loạt các cảm xúc phức tạp khác đều dâng lên.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Từ Thành Liệt không ngờ có người kéo balo mình.

Cứ tưởng kẻ nào đó to gan lớn mật dám cướp balo, theo bản năng anh tung một cú đấm cho đối phương.

Khi cảm nhận được độ mềm mại thì anh sững người, sau khi nhận ra đối phương buông tay, anh xoay người nhìn lại, đối diện với một đôi mắt hồ ly tràn ngập sự đề phòng cùng xấu hổ và giận dữ. 

Hóa ra lại là cô gái vừa gặp trong xe.

Thấy cô ôm ngực, đôi mắt ngấn lệ, Từ Thành Liệt cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.

Thì ra vừa rồi khuỷu tay anh vô ý chạm vào nơi mềm mại lại là…

Đôi tai âm thầm nóng bừng, Từ Thành Liệt âm thầm cắn nhẹ vào đầu lưỡi.

Cơn đau khiến anh nhíu mày, giọng nói trầm khàn: "Xin lỗi... tôi tưởng cô là kẻ trộm."

Anh thành thật mà nói, ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt cô gái, ngoài vẻ xin lỗi còn thoáng chút tò mò tại sao cô còn đuổi theo anh.

Lúc nãy ở trên tàu điện ngầm, anh đã nói rõ ràng rồi.

Chuyện điện thoại không có liên quan gì đến cô, vậy mà cô vẫn đuổi theo còn kéo anh lại là làm gì vậy?

Hay là... muốn lợi dụng tình huống này để làm quen?

Nghĩ đến đây, Từ Thành Liệt nhíu mày sâu hơn.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thiếu những lời làm quen kiểu này, sau khi học cấp ba, những chuyện như vậy đã trở thành thường ngày với anh.

Cho nên anh cũng hiểu vài thủ đoạn làm quen của các cô gái, anh cũng biết sơ qua một hai cái thủ đoạn.

Nghĩ vậy, ánh mắt anh nhìn cô gái thoáng chút nghi ngờ và cảnh giác.

Giọng nói lạnh lùng hơn nhiều: “Còn chuyện gì nữa không?”

Thẩm Viên Tinh thật vất vả đè xuống nước mắt đảo quanh trong mắt, xoa dịu cơn đau nhói ở ngực.

Nghe giọng lạnh lẽo của chàng trai, cô ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm trìu mến của anh, thành thật nói: “Chuyện điện thoại... Anh báo cho tôi số tiền đi, tôi sẽ bồi thường cho anh.”

Trong lúc nói chuyện, cô đánh giá nam sinh từ trên xuống dưới một phen.

Cô đoán anh cùng tuổi với em trai Thẩm Minh Xuyên, nhưng lại cao hơn em trai một chút.

Có vẻ vóc dáng 1m65 của cô ở trước mặt anh trông như chim nhỏ nép vào người.

Không biết anh ăn gì mà lớn nhanh thế.

Dáng dấp lại đẹp trai cao lớn như vậy, làn da còn chăm sóc tốt như vậy nữa.

Dưới đôi mắt trắng đen trong suốt của cô gái, con ngươi của Từ Thành Liệt co lại trong giây lát, anh đè nén sự không thoải mái trong lòng.

Đôi môi hồng mỏng khẽ mở, âm thanh ấm áp, nhưng giọng nói lại chứa đựng chút lạnh lẽo: “Hai ngàn.”

Câu trả lời ngắn gọn của chàng trai, giống như một tiếng sấm, đột ngột giáng xuống. 

Thẩm Viên Tinh theo bản năng mở to hai mắt:

“Cái... cái gì...?”

Cái gì thế này?!

Hai ngàn!?

Thay màn hình điện thoại mà cần đến hai ngàn sao??

Cô tưởng chỉ hai ba trăm thôi chứ, không ngờ lại đắt đến vậy!

Thẩm Minh Xuyên đứng phía sau Thẩm Viên Tinh cũng sững sờ, biểu cảm của hai chị em giống hệt nhau.

Nhưng Thẩm Viên Tinh nhanh chóng nhíu mày, có vẻ rất bối rối, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô thầm tính toán số tiền trong thẻ.

Ngoài học phí và sinh hoạt phí, cô còn kiếm được chút tiền làm thêm trong kỳ nghỉ hè, định mua một món quà đàng hoàng để tặng sinh nhật Hoắc Minh Đào.

Không nhiều không ít, vừa đủ hai ngàn đồng.

Lúc Thẩm Viên Tinh đang tính tiền, Từ Thành Liệt đã nhìn ra sự do dự và khó xử của cô.

Ban đầu anh cũng không có ý định bắt cô bồi thường, chỉ vì cô cứ khăng khăng đuổi theo, anh mới cố ý đưa ra mức giá cao để cô biết khó mà lui.

Giờ thấy cô gái đã lộ vẻ khó khăn, Từ Thành Liệt thở dài, thản nhiên nói: 

“Thôi…”

“Có thể trả góp được không?”

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo ngữ khí thương lượng của cô gái, cắt ngang lời anh.

Chàng trai sững sờ, đôi mắt sâu thẳm thoáng chút mơ màng.

Chỉ nghe cô gái tiếp: “Anh xuống tàu ở đây, chắc cũng là sinh viên Đại học Nam Thành phải không?”

Thẩm Viên Tinh quan sát anh, suy đoán dựa trên việc anh mang vali, tuổi tác xấp xỉ Thẩm Minh Xuyên, lại xuống tàu ở ga Nam Đại.

Khu vực này chỉ có một trường Đại học Nam Thành, những người thường ngày đi tàu điện ngầm ở ga Nam Đại, không phải là sinh viên của trường, thì là cư dân xung quanh.

Vì vậy Thẩm Viên Tinh đoán anh cũng là sinh viên Nam Đại.

Hơn nữa, anh chắc cùng khóa với Thẩm Minh Xuyên, là tân sinh viên năm nay của trường Nam Đại.

Bằng không với ngoại hình và khí chất nổi bật như vậy, chắc hẳn anh đã sớm nổi tiếng ở trường và lọt vào bảng danh sách nam thần rồi.

Trong lúc suy nghĩ đang quay cuồng, Thẩm Viên Tinh tiếp: “Còn tôi cũng học Nam Đại, nếu không sai thì anh phải gọi tôi là đàn chị mới đúng.”

“Ý tôi là, vì cả hai đều là sinh viên Nam Đại, không bằng trao đổi phương thức liên lạc đi, tôi sẽ từ từ trả góp tiền sửa điện thoại cho cậu.”

“Nếu cậu không tin, tôi có thể cho cậu biết tên tuổi, lớp, khoa và số phòng ký túc xá của tôi.”

Cô nói từng câu từng chữ một cách rất cẩn thận và chân thành.

Cố gắng để có được sự tin tưởng của nhau.

Chàng trai im lặng nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng chút hoài nghi.

Một lát sau, anh cũng bị thái độ chân thành của cô cảm động, lông mày dịu lại, thản nhiên đáp: “Không cần đâu.”

“Chính tôi cầm không chắc.”

“Màn hình vỡ cũng không hoàn toàn do chị.”

“Đừng để tâm nhiều quá.”

“Vậy à…” Thẩm Viên Tinh hiểu được ý của anh, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của chàng trai, trong lòng cô vẫn còn chút day dứt.

Nghĩ một hồi, cô lấy ví tiền trong túi ra, sau khi mở ví ra cô rút năm tờ một trăm tệ đưa cho anh: “Dù sao tôi vẫn phải bồi thường cho cậu năm trăm tệ, dù sao cú đạp của tôi cũng khá mạnh.”

Bị nhét tiền vào tay, Từ Thành Liệt bất động nửa ngày.

Ánh mắt anh hướng xuống ví tiền trên tay cô gái, thoáng thấy chiếc chứng minh nhân dân trong túi phía trước.

Trong ảnh chứng minh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, không có mái, lộ ra trán trắng mịn. Đôi mắt trong veo, khóe môi cô cười tươi hơi lộ ra hàm răng trắng đều, nụ cười rất đẹp, rất có sức hấp dẫn, khiến người ta phải choáng ngợp.

Từ Thành Liệt thoáng nhìn thấy tên cô trên chứng minh nhân dân - Thẩm Viên Tinh.

Vừa kịp tỉnh táo lại, anh ngước mắt, bất ngờ đối diện gương mặt trắng mịn không tì vết của cô gái.

Cô vừa hay mỉm cười, đôi mắt hồ ly đen láy sáng ngời, lông mày cong cong, khóe miệng vẽ ra một đường cong hoàn hảo, lộ ra hàm răng trắng đều. Gần như là trùng khớp với cô gái xinh đẹp trong ảnh chứng minh.

Nụ cười chói chang kia một lần nữa câu lấy hồn của Từ Thành Liệt, làm anh chìm đắm trong vũng lầy của sự kinh ngạc, bị lôi cuốn bởi ánh mắt quyến rũ mà cô không hề hay biết.

Thẩm Viên Tinh thấy chàng trai nhìn mình chằm chằm, không biết anh đang nghĩ gì.

Cô nói chuyện với anh nhưng không thấy phản ứng, cô liền tự cho là anh đã đồng ý nhận năm trăm tệ đền bù của cô. lúc này mới yên tâm chào hỏi chàng trai, sau đó với em trai Thẩm Minh Xuyên cùng nhau vượt qua anh đi trước.

Để lại Từ Thành Liệt đang kinh ngạc, trong đầu choáng ngợp bởi nụ cười rạng rỡ của cô gái.

Lối ra ga tàu điện ngầm Nam Đại cách Đại học Nam Thành một con đường chính.

Thẩm Viên Tinh dẫn Thẩm Minh Xuyên qua cầu vượt, đi thẳng đến khu ẩm thực nhỏ nằm ngay cổng phía Đông của trường, rồi thuê phòng tại khách sạn nhỏ ở cuối khu ẩm thực.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Thẩm Minh Xuyên, Thẩm Viên Tinh còn đi ăn tối với cậu ở khu ẩm thực, mới tự mình quay trở lại trường.

Cô không giống Thẩm Minh Xuyên, cô không phải sinh viên mới, có thể về ở ký túc xá.

Khi Thẩm Viên Tinh trở về ký túc xá thì đã hơn chín giờ tối.

Vừa bước ra thang máy, cô gặp ngay bạn cùng phòng Lâm Kiều đang trở về từ phòng giặt chung.

Lâm Kiều vừa thấy Thẩm Viên Tinh liền ôm chầm lấy cô, reo lên: “Tinh Tinh, cuối cùng cậu cũng về rồi! Tớ tưởng tối nay trong phòng chỉ có mình tớ thôi!”

Dù tính cách Lâm Kiều là ngọt ngào nhưng sức ôm của cô ấy thì không nhỏ, suýt nữa là làm Thẩm Viên Tinh ngạt thở.

“Bình tĩnh nào... bình tĩnh nào…” Thẩm Viên Tinh ho nhẹ vài tiếng, cuối cùng cũng thoát khỏi "vòng tay sắt" của bạn.

Cô hít thở đều đều vài hơi, đẩy vali, cùng Lâm Kiều về ký túc xá.

"Lý nữ hiệp và Tô mỹ nhân chưa về à?" Thẩm Viên Tinh nhìn qua hai giường còn trống của hai bạn cùng phòng kia, vẫn không có gì thay đổi so với lúc nghỉ hè rời trường.

Lâm Kiều xách thùng đồ giặt ra ban công, năn nỉ Thẩm Viên Tinh giúp cô ấy phơi chăn ga.

Hai người vừa phơi chăn vừa trò chuyện, Lâm Kiều nói: "Nhà Tô Mộng ở ngay Nam Thành mà, chắc cô ấy chờ ngày mai làm thủ tục nhập học rồi mới đến trường thôi."

"Còn Lý Nữ Hiệp... hình như cô ấy đi du lịch cùng anh bạn thời thơ ấu trong kỳ nghỉ. Chắc ngày mai máy bay sẽ hạ cánh thẳng Nam Thành luôn đó."

Trong kỳ nghỉ hè, Thẩm Viên Tinh bận đi làm thêm nên không để ý lắm đến nhóm chat của chị em cùng phòng.

Tất nhiên cô cũng không rõ tình hình gần đây của Tô Mộng và Lý Thành Hoan.

Sau khi phơi xong chăn ga, Lâm Kiều dường như nhớ ra điều gì, giúp Thẩm Viên Tinh dọn giường thì cô nhắc đến thủ khoa Văn của quê nhà Nguyệt Thành năm nay.

“Thủ khoa Văn à, cậu nói cậu ta giống thần tiên lắm hả?”

“Điều kinh khủng nhất là cậu ta từ chối hai trường top đầu trong nước, lại chọn trường mình đó!”

“Phải rồi phải rồi, cậu ta còn đẹp trai lắm. Đợi tí tớ tìm ảnh cho cậu xem nha…”

“Chắc chắn là ngay cả Tinh Tinh cũng sẽ bị cậu ta quay cuồng mất thôi!”

Thẩm Viên Tinh nhét góc đệm, chậm rãi giũ khăn trải giường.

Nghe được câu nói cuối cùng của Lâm Kiều, cô dở khóc dở cười kéo khóe miệng: “Cái gì gọi là cho dù tớ, nói như tớ giống một ni cô già trong tâm không ham muốn.”

“Mặc dù cậu không phải là một ni cô già, nhưng cậu từ khi có đàn anh Hoắc, cũng không phải là không ham muốn sao?”

“Ngày thường chúng ta thảo luận về trai đẹp, mẫu đàn ông cậu cũng không tiếp lời.”

“Tớ phải nói ra cái này, cậu thật sự là uổng phí khuôn mặt cùng dáng người của cậu.”

“Nếu tớ là cậu, tớ mới không yêu đương.”

“Vì một Hoắc Minh Đào mà từ bỏ cả khu rừng, ngẫm lại cũng cảm thấy không  có lời.”

Lâm Kiều nói liến thoắng một tràng, sau đó mới chợt nhận ra mình có lẽ nói sai.

Vội vàng sửa lời: "Không phải tớ nói đàn anh Hoắc không tốt đâu... Tớ chỉ cảm thấy cậu xứng đáng với chàng trai đẹp nhất trên đời thôi."

"Dù đàn anh Hoắc cũng đẹp trai, nhưng vẻ đẹp của anh ấy và của cậu không cùng một tầm."

Lâm Kiều nói rồi cẩn thận quan sát phản ứng của Thẩm Viên Tinh. 

Thấy cô không có biểu hiện gì khác lạ, cô ấy mới tự tin nói tiếp: “Tinh Tinh à, cậu thực sự thay đổi khá nhiều vì đàn anh Hoắc đấy.”

“Gần như không còn giống chính mình nữa…”

Thẩm Viên Tinh bây giờ, từ phong cách ăn mặc đến tính cách, đều đang thay đổi từng ngày.

Chỉ vì hắn thích các cô gái dịu dàng, Thẩm Viên Tinh liền thay đổi phong cách xinh đẹp động lòng người của mình, cắt mái tóc, ăn mặc nữ tính hơn.

Phần nhiều là để chiều lòng Hoắc Minh Đào.

Không phải nói rằng thay đổi vì người mình yêu là điều không tốt.

Nhưng Lâm Kiều cảm thấy Thẩm Viên Tinh bây giờ giống như vì sao lạc lối giữa vũ trụ bao la, dần bị vùi lấp, mất đi vẻ sáng ngời ban đầu.

Thẩm Viên Tinh mỉm cười, liếc nhìn cô một cái, dường như không để lời Lâm Kiều vào lòng: “Nếu không giống chính mình thì giống ai?”

Lâm Kiều: “…”

Thôi được rồi, phụ nữ yêu đương thì nói không nghe.

Cô thở dài, nghiêm túc tìm album ảnh trên điện thoại di động, rốt cục tìm được ảnh chụp nam thần lúc trước trên diễn đàn trường học.

“Này này, xem chàng trai đẹp trai nè!” Vừa nhắc đến anh đẹp trai, Lâm Kiều như bị tiêm thuốc hồi sinh.

Cô leo lên bậc thang giường Thẩm Viên Tinh, cầm cao điện thoại lên, cố làm sao cho cô có thể nhìn rõ bức ảnh.

Thẩm Viên Tinh hạ mi mắt xuống, nghiêng người về phía điện thoại của cô ấy.

Quả thực có chút hiếu kỳ muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của anh chàng "thủ khoa Văn" này.

Lâm Kiều cho cô xem một bức ảnh chụp trên nền đỏ.

Trong ảnh chàng trai mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen tương phản với làn da trắng như ngọc.

Do ảnh không rõ nét cho lắm, Thẩm Viên Tinh phải nhìn kỹ mới ngạc nhiên nhận ra khuôn mặt hoàn mỹ của anh chàng rất quen thuộc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play