Giọng nam trong trẻo theo làn gió thu thổi qua tai của Thẩm Viên Tinh, nụ cười trên mặt cô đông cứng lại.
Sau đó cô bước nhanh hơn trên đôi giày cao gót, chạy về phía Từ Thành Liệt.
Lời xin lỗi còn chưa kịp thốt ra, nam sinh trước bồn hoa đã quay người bước đi về hướng cổng trường.
Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, vô cảm, nhưng Thẩm Viên Tinh có thể nhìn ra sự lảng tránh rõ ràng của anh. Như thể cô là một con quái vật, và anh thật sự không vui khi nhìn thấy cô.
Thẩm Viên Tinh nhíu mày, khóe miệng hạ xuống, không hiểu phản ứng của anh. Cô vội vã chạy theo trên đôi giày cao gót, lịch sự xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, làm anh chờ lâu quá."
Tuy nhiên, Từ Thành Liệt không hề đáp lại cô, anh chỉ đút hai tay vào túi quần, bước nhanh phía trước. Cho nên Thẩm Viên Tinh nghĩ có lẽ anh giận vì phải chờ cô quá lâu.
Khi đang gọi taxi ở vỉa hè, cô lợi dụng lúc rảnh nhìn Từ Thành Liệt một lượt từ trên xuống dưới.
Phải nói cô hôm nay dành rất nhiều thời gian công sức sửa soạn phục trang, phụ kiện để trở thành cô gái long lanh rạng rỡ nhất trong bữa tiệc tối nay…Thì Từ Thành Liệt chắc chắn là người qua loa nhất. Áo len màu xám nhạt kết hợp áo thun, trông vừa tự nhiên vừa tùy tiện. Nhìn anh, trông không giống như đi dự tiệc liên hoan mà giống đi dạo phố hơn.
Gọi được taxi, Từ Thành Liệt mở cửa sau, ánh mắt liếc nhìn Thẩm Viên Tinh đang nhìn anh chằm chằm: "Chị lên trước đi."
Hành động lịch sự của anh khiến khóe miệng Thẩm Viên Tinh không khỏi cong lên, cô cảm ơn rồi vén nhẹ tà váy, cúi người ngồi vào ghế sau xe.
Thẩm Viên Tinh vốn tưởng Từ Thành Liệt sẽ ngồi ghế phó lái, ai ngờ anh theo sau cô, cũng leo vào ghế sau rồi đóng cửa lại, sau đó ra hiệu với bác tài:
"Quảng trường trung tâm thành phố."
Lúc đó đêm đã buông xuống, bên ngoài cửa sổ xe nhiều màu neon lấp lánh, xe cộ tấp nập.
Thẩm Viên Tinh không lý giải nổi tâm trạng của Từ Thành Liệt. Rõ ràng trước đó còn khó chịu với cô, sao giờ lại ngồi ở sau xe chung với cô?
Cửa xe đóng chặt cắt đứt tiếng gió chỉ để lại không gian im lìm, chật chội bên trong xe taxi. Thẩm Viên Tinh lén đưa mắt nhìn Từ Thành Liệt đang ngồi thẳng bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên sống mũi cao thẳng tắp của anh.
Cô lén lút thu hồi ánh mắt, rồi lẳng lặng rút điện thoại ra, nhắn tin trong nhóm chị em: [Mọi người ơi, bây giờ tớ đang ngồi canh Từ Thành Liệt trong taxi.]
[Lâm Kiều: !!! Cơ hội tốt đấy! Chị em xông lên!]
[Tô Mộng: Nếu không có gì bất thường thì hai người thật sự có duyên với nhau đấy.]
[Lý Thành Hoan: Bỏ điện thoại xuống ngay và nói chuyện với cậu ấy đi, nghĩ gì thế?]
[Lâm Kiều: Thành Hoan đúng là người có kinh nghiệm, Viên Tinh học theo đi!]
[Thẩm Viên Tinh: Nhưng vì chuyện tớ đến trễ, có vẻ cậu ấy rất khó chịu với tớ...]
Thẩm Viên Tinh cau mày, khuôn mặt thanh tú như sứ dưới ánh sáng lạnh lẽo của màn hình điện thoại di động trông đẹp đến kinh người. Hơn nữa, hôm nay cô xịt nước hoa, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng ngọt dịu bao trùm không gian chật hẹp. Thực sự khiến người ta khó mà tĩnh tâm.
Từ Thành Liệt dựa tay vào cửa xe, đôi mắt đen trầm nhìn về phía cửa kính, lén chiêm ngưỡng bóng dáng mê hoặc phản chiếu trên đó.Trong đầu anh đang chạy rất nhiều suy nghĩ, suy đoán mục đích Thẩm Viên Tinh tham gia liên hoan lần này.
Có lẽ liên quan đến Thẩm Minh Xuyên, nhưng cũng có thể, như Cao Thần nói, cô muốn tìm người mới, sớm thoát khỏi bóng ma tình cũ?
Nhìn cách ăn mặc trang điểm của Thẩm Viên Tinh hôm nay, Từ Thành Liệt nhận ra cô rất chú trọng buổi liên hoan. Cô thay đổi phong cách ngọt ngào dịu dàng trước đây, tận dụng triệt để những ưu điểm rực rỡ trên gương mặt. Cách trang điểm, trang phục cũng gợi cảm, quyến rũ hơn.
Ngay cả trong không gian yên tĩnh chật hẹp của chiếc xe 4 chỗ, cô vẫn như đóa hoa đỏ nở rực rỡ trong đêm tối, tỏa hương quyến rũ đầy mị lực.
Từ Thành Liệt chỉ trộm nhìn thoáng qua trong giây lát đã cảm thấy máu trong người đang sôi sục, mặt nóng ran, nhiệt độ tăng cao, khó chịu vô cùng.
Hơn nữa, Thẩm Viên Tinh thỉnh thoảng lại rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nghiêng đầu nhìn anh. Mặc dù không tiếng động, nhưng mọi cử chỉ của cô đều rơi vào tầm mắt Từ Thành Liệt. Cách cô lén lút quan sát mình khiến trái tim Từ Thành Liệt ngứa ngáy, anh phải cố gắng đè nén cảm xúc xuống bằng cách ấn mạnh ngón tay lên môi, cảm nhận chút đau nhức từ đó để lấy lại bình tĩnh.
Từ Thành Liệt hạ cửa sổ xuống, lộ ra một khe hở. Gió đêm ùa vào như làn sóng, anh gần như nhắm mắt lại, chỉ đơn giản là khép hờ đôi mi để che đi những dục vọng đang sục sôi nơi đáy mắt.
Nhưng ngay cả khi chìm trong bóng tối vô tận, nhưng trong đầu Từ Thành Liệt như vẫn còn một vệt sáng, từng bước từng bước vẽ lại hình dáng của Thẩm Viên Tinh. Vóc dáng mảnh mai với làn da trắng như tuyết, với Từ Thành Liệt là sự cám dỗ chết người.
Anh chỉ có thể liên tục vuốt ngón tay trên đường nét môi, miễn cưỡng điều chỉnh nhịp thở, che giấu suy nghĩ của chính mình.
Còn về phần Thẩm Viên Tinh, cô cảm thấy Từ Thành Liệt hôm nay rất kỳ lạ. Anh cứ hướng mắt ra cửa sổ, khuỷu tay chống lên cửa kính ô tô, giữ nguyên tư thế suốt chặng đường.
Cô đã vài lần định lên tiếng, nhưng thấy anh mím môi, rõ ràng không muốn nói chuyện, nên lại nuốt lại những lời đã cận kề đầu môi.
[Thẩm Viên Tinh: Chết tiệt, em trai này khó câu thật đấy, không biết phải bắt chuyện thế nào!] ( truyện trên app T𝕪T )
[Lâm Kiều: Không thể nào, ngay cả cậu cũng nói vậy...]
[Lý Thành Hoan: Đã nói chuyện chưa? Thật sự không được thì lúc xe quẹo cậu giả vờ ngã vào lòng cậu ấy cũng được!]
[Tô Mộng: Thật không ngờ Hoan Hoan thường ngày trông cục mịch nhất nhóm, ai ngờ lại là người giỏi nhất trong chúng ta! Viên Tinh phải cố lên chứ, đừng lãng phí ngoại hình hoàn hảo của mình!]
Thẩm Viên Tinh tuyệt vọng muốn khóc, liếc nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ.
Cô đang cẩn thận suy nghĩ ý kiến của Lý Thành Hoan, có nên giả vờ nghiêng ngả rồi ngã vào vòng tay của Từ Thành Liệt hay không?
Ngay lúc Thẩm Viên Tinh đang băn khoăn thì chiếc taxi đột ngột phanh gấp ở đèn đỏ ngã tư đèn giao thông.
Do quán tính, Thẩm Viên Tinh không kịp phòng bị, nghiêng người về phía trước, trán đập mạnh vào lưng ghế phụ lái. Cô vịn tay vào tay nắm cửa, tay kia đỡ lên thành ghế phía trước, trán va phải một vùng mềm ấm.
Tài xế taxi hạ cửa kính, chửi bới nhiếc chiếc xe điện phóng nhanh vừa chạy qua trước mặt.
Tim Thẩm Viên Tinh đập như trống, cô do dự mãi không dám cử động.
Cho đến khi nghe giọng trầm ấm của Từ Thành Liệt vang lên bên tai: "Chị có sao không?"
Bàn tay ấm áp của nam sinh nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng gầy của cô, vuốt dọc từ trên xuống dưới, xoa xoa an ủi. Tay kia của anh đỡ trán cô, cho đến khi cô tự nhấc đầu lên, anh mới rút cánh tay có đường nét rõ ràng đó đi.
Thẩm Viên Tinh lắc đầu.
Lúc này tài xế đã mắng xong chàng trai cưỡi xe đạp điện phóng nhanh từ phía trước, tiếp tục lái xe. Nhìn lên gương chiếu hậu, tài xế quay lại xin lỗi hai người phía sau.
Sau đó còn khen ngợi Từ Thành Liệt: "Chàng trai tốt đấy, mặc dù cãi nhau lạnh nhạt nhưng vẫn luôn chú ý đến bạn gái. Thật hiếm có đấy."
Ông lại mỉm cười với Thẩm Viên Tinh: "Cô gái trẻ à, làm bạn trai giận rồi thì chủ động làm lành nhé, nói nhỏ nhẹ, làm nũng với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không cưỡng lại được đâu."
Thẩm Viên Tinh: "..."
Từ Thành Liệt: "..."
Cả hai muốn giải thích quan hệ thực tế của họ, nhưng cuối cùng không ai lên tiếng. Im lặng suốt đoạn đường còn lại đến quảng trường trung tâm thành phố, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt lần lượt xuống xe.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Nam sinh trả tiền taxi, khi bỏ tiền thừa vào ví, Thẩm Viên Tinh đứng sau lưng anh tích tụ dũng khí phá vỡ sự trầm mặc.
"Cảm ơn cậu... về chuyện lúc nãy." Thẩm Viên Tinh siết chặt vạt váy, đôi mắt hạnh trong veo nhìn về phía thiếu niên.
Động tác nhét tiền của Từ Thành Liệt khựng lại giây lát, sau đó ừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
Sự im lặng lại kéo dài giữa hai người thêm mấy giây, đúng lúc Từ Thành Liệt định rút điện thoại ra gọi Kiều Anh Tuấn hỏi rõ địa điểm tụ họp thì góc áo len của anh bị kéo nhẹ.
Gió đêm lướt qua chân họ, làm tà váy đỏ của Thẩm Viên Tinh bay lên, mơ hồ để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn bên dưới.
Cô đưa tay nắm lấy vạt váy, tay còn lại nhẹ kéo góc áo của Từ Thành Liệt, siết chặt và vuốt ve, rồi quyết tâm kéo mạnh.
Thẩm Viên Tinh tiến về phía anh một bước, mắt nhìn thẳng vào anh, nín thở.
Giọng cô mềm mại chưa từng có, mang chút điệu bộ làm nũng: "Từ Thành Liệt... cậu có thể đừng giận chị nữa không?"
Thật ra việc cô để anh đợi lâu ở cổng trường là lỗi của cô, cô đã xin lỗi rồi. Theo lý thì anh phải bớt giận chứ. Nhưng suốt chặng đường, phản ứng của Từ Thành Liệt khiến Thẩm Viên Tinh cảm thấy anh rất kì lạ. Vì vậy, cô quyết định làm theo lời khuyên của tài xế taxi, nói nhỏ nhẹ hơn, làm nũng với anh.
Không ngờ hiệu quả rõ rệt ngay lập tức.
Vẻ mặt Từ Thành Liệt quả thực dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc trước, không lạnh lùng cũng không còn u ám, thậm chí còn ửng hồng.
Ngay cả tiếng thở cũng rõ ràng hơn trước.
Một lúc lâu sau, nam sinh mới ừ nhẹ một tiếng trầm thấp.
Anh hạ mi mắt xuống, ánh mắt rơi xuống đốt ngón tay cô đang vặn vẹo góc áo anh, vài lần muốn đặt tay mình lên.
Cuối cùng vẫn phải kiềm chế, cố chịu đựng, trầm giọng nói: "Đi thôi, chậm trễ nữa bọn họ sẽ đợi lâu đấy."
Thẩm Viên Tinh nghe ra giọng điệu Từ Thành Liệt đã ôn hòa hơn nhiều.
Mặc dù vẫn đều đều, lành lạnh nhưng đã pha chút hơi ấm của mùa xuân.
Cô vui vẻ đáp lại, buông tay ra khỏi góc áo anh.
Mới rút tay về thì chợt nghĩ tới điều gì đó, lại nhanh chóng quay lại, tiếp tục vặn vẹo góc áo anh.
Rồi tự tìm cho mình một lý do hoàn hảo: "Phía trước là khu phố đi bộ đông người lắm, tôi sợ bị lạc mất."
Từ Thành Liệt liếc cô một cái, hơi nghi ngờ trong lòng nhưng anh không vạch trần sự cố ý của cô.
Anh lấy điện thoại ra nhắn Kiều Anh Tuấn. Sau đó dẫn Thẩm Viên Tinh men qua khu phố đi bộ, đến nhà hàng Trung Hoa ở cuối phố.
Địa điểm tụ họp đã được Kiều Anh Tuấn đặt trước từ lâu.
Để buổi liên hoan diễn ra suôn sẻ, bàn trong phòng riêng có hình chữ nhật, thuận tiện cho một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
Có thể vừa ăn vừa trò chuyện, phục vụ mục đích giao lưu của bữa tiệc.
Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đi theo hướng dẫn của người phục vụ, tìm được phòng riêng.
Trước khi vào cửa, Thẩm Viên Tinh buông tay khỏi áo anh, sửa soạn lại váy áo, chỉnh trang đầu tóc kỹ càng.
Sau đó hai người lần lượt bước vào, tất cả mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía họ.
Tiếng ồn ào chợt im bặt, ai nấy đều kinh ngạc nhìn hai người.
Dù sao đôi nam nữ vừa đến này là cặp đôi sở hữu nhan sắc đỉnh cao của Nam Đại nên hiển nhiên họ cũng là tâm điểm của bữa tiệc liên hoan tối nay. Trước giờ ai cũng mong chờ sự xuất hiện của hai người, nhất là khi Kiều Anh Tuấn nói họ sẽ đến cùng nhau.
"Tuyệt vời!" Kiều Anh Tuấn là người phản ứng đầu tiên, thán phục một tiếng.
Trong mắt cậu, Thẩm Viên Tinh mặc váy đỏ gợi cảm và Từ Thành Liệt ăn mặc thoải mái tự nhiên thật xứng đôi. Họ giống như đóa hồng đỏ rực rỡ và ánh trăng thanh lãnh phủ bóng lên đóa hoa ấy.
Xuất hiện cùng nhau chắc chắn tạo nên cảnh quan đẹp nhất nhân gian.