Giao diện diễn đàn trường Nam Đại có nền xanh nước biển là chủ đạo.
Khi Từ Thành Liệt đăng nhập vào diễn đàn, bài viết của Thẩm Viên Tinh đã ở trên top 1 trang chủ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bài viết đã thu hút hàng ngàn bình luận.
Mức độ hot này ở Nam Đại, gần như đã đuổi kịp các chủ đề liên quan đến Từ Thành Liệt.
Khi Từ Thành Liệt vào xem, nội dung bài viết chính của Thẩm Viên Tinh vừa được duyệt xong.
Phía dưới là hàng loạt bình luận háo hức muốn đọc phần bị che.
Chứng tỏ câu "đến sớm không bằng đến đúng lúc" là đúng.
Nội dung vừa được duyệt của bài post chính thẳng thắn đơn giản. Chỉ là một bức ảnh Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng hôn nhau trước cửa rạp chiếu phim.
Đúng như tiêu đề Thẩm Viên Tinh đặt, cô muốn nói chuyện với Hoắc Minh Đào.
Trước khi nói chuyện, cần phải đưa ra bằng chứng thực tế, giúp mọi người hiểu rõ quan điểm của cô.
Cô nhanh chóng giải thích sự thật về chuyện cô và Hoắc Minh Đào chia tay, rồi truy căn nguyên nhân chia tay.
Không thể tránh khỏi ở đây phải nhắc tới Liễu Tinh Đồng.
Như Thẩm Viên Tinh nói, lúc đầu Hoắc Minh Đào giới thiệu Liễu Tinh Đồng chỉ đơn thuần là cô em gái hàng xóm.
Cô tin lời hắn, nhưng sau đó Hoắc Minh Đào lại phản bội cô.
Nói tới đây, Thẩm Viên Tinh không thể không hét lớn về phía Hoắc Minh Đào:
[Anh biết rõ nhất bức ảnh này chụp lúc nào. ]
[Lúc chúng ta đang hẹn hò mà anh làm chuyện đó, tôi nói anh vô liêm sỉ, anh phải nhận chứ, phải không?]
Như vậy cô đã rõ ràng giải thích nguyên nhân chia tay Hoắc Minh Đào với mọi người.
Mặc dù Thẩm Viên Tinh chỉ nói về Hoắc Minh Đào, nhưng bình luận dưới lại đề cập nhiều đến Liễu Tinh Đồng.
Họ bảo nhìn bức ảnh hôn nhau, có vẻ Liễu Tinh Đồng chủ động hơn.
Thẩm Viên Tinh không đọc kỹ những bình luận đó, cô chỉ tập trung vào Hoắc Minh Đào, tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình, gọi là nói chuyện với hắn ta.
Cô biết Hoắc Minh Đào chắc chắn cũng đang rình mò trên diễn đàn, chỉ là không dám lên tiếng tranh luận với cô mà thôi.
Nghĩ vậy, Thẩm Viên Tinh cảm thấy có chút buồn cười.
Cười bản thân mình lại thực sự có ngày công khai mắng nhiếc người ta, giống như một người vợ bị phụ tình.
Nhưng đúng như Thẩm Minh Xuyên nói, trong suốt cả quá trình này cô không làm sai điều gì cả. Vậy nên cô không có lý do gì phải chịu oan uổng, càng không cần phải giả vờ như không có chuyện gì mà nhìn bọn họ tương tư.
Vì vậy, cô lại một lần nữa chất vấn phía bài viết trước đó của Hoắc Minh Đào bênh vực Liễu Tinh Đồng: [Nghe nói anh thích cô ta từ lâu lắm rồi, coi tôi là người thế thân à?]
[Vậy tôi có thể hỏi một câu không, nếu anh thích cô ta đến mức không muốn để cô ta phải chịu chút thiệt thòi nào, thì sao anh lại tìm người thế thân?]
[Không lẽ ngay từ đầu, tôi chỉ là công cụ anh dùng để khiêu khích cô ta?]
Có lẽ lời Thẩm Viên Tinh khiến hình ảnh của Hoắc Minh Đào trên diễn đàn trượt dốc không phanh, vậy nên Hoắc Minh Đào không nhịn được, trực tiếp phản hồi dưới bài viết của cô: [Anh không nói em là người thế thân...]
Thấy câu trả lời có vẻ oan ức này, Thẩm Viên Tinh cầm điện thoại cười lạnh.
Cô trả lời luôn dưới câu trả lời của anh: [À, anh không nói à. ]
[Được thôi, vì tôi không phải người thế thân, chúng ta có mối quan hệ bình thường rồi chia tay bình thường, mong anh đừng nói gì mà "thích cô ấy từ lâu" nữa nhé. Những lời đó khiến người khác hiểu lầm là tôi mới là người chen chân vào tình cảm của hai người đấy.]
Hoắc Minh Đào không dám lên tiếng.
Ngay cả qua màn hình, hắn vẫn có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của Thẩm Viên Tinh, cũng nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của cô.
Kết quả là Hoắc Minh Đào đành bó tay, nhưng Liễu Tinh Đồng lại đột nhiên nhảy vào: [Thẩm đại tỷ xin lỗi, tất cả lỗi là tại em, chị đừng mắng anh Minh nữa.]
[Em và anh Minh chỉ là bạn thời thơ ấu thôi, lần đó là hiểu lầm... Chúng em có thể giải thích mà.]
Đọc cái giọng điệu này, Lâm Kiều không ngồi yên được nữa.
Cô ấy chạy lại chỗ Thẩm Viên Tinh: "Cậu xem con nhỏ kia nói cái gì? Bạn thời thơ ấu mà dám hôn hít giữa đường à, cái thứ gì vậy?"
"Không được, cậu nhất định phải cưa đổ Từ Thành Liệt!"
"Nó cướp người yêu cậu, cậu cướp chàng trai nó thích, nó giỏi pha trà thì cậu càng phải giỏi hơn, tớ không tin cậu lại thua nó!"
Thẩm Viên Tinh vừa trấn an cô vừa trả lời Liễu Tinh Đồng trên diễn đàn: [Giải thích cái gì, giải thích cô vô liêm sỉ đến mức nào mới hôn bạn trai của người khác giữa đường à?]
[Hay là giải thích rằng cô và Hoắc Minh Đào chỉ là đùa cợt với tư cách bạn thời thơ ấu, thực ra người cô thích là ai đó khác?]
[Thôi nào, tất cả đều là hồ ly nghìn năm, đừng đùa với tôi nữa.]
"Nói hay lắm, phải mạnh mẽ với cô ta như vậy, xem cô ta còn diễn được bao lâu nữa." Tô Mộng vỗ nhẹ bàn học, cổ vũ cho Thẩm Viên Tinh.
Lúc này trong phòng ký túc, mấy cô gái đều cầm điện thoại, rình xem Thẩm Viên Tinh mắng người trên diễn đàn. Họ có thể đọc ngay những lời cô nói.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Viên Tinh trả lời Liễu Tinh Đồng, phía bên kia im bặt. Kìm nén mãi cũng chỉ rặn ra được một câu: [Xin lỗi...]
Có vẻ rất oan ức.
Thẩm Viên Tinh trả lời một câu: [Đừng xin lỗi, tôi không chấp nhận.]
Rồi cô lại đăng thêm: [Thôi, khép luận đàn đi, chuyện của họ về sau đừng kéo tôi vào nữa, cảm ơn mọi người.]
Sau câu này, cô thoát luôn khỏi diễn đàn.
Xoa xoa cổ tay mệt mỏi, Thẩm Viên Tinh thở dài: "Không được nữa, mệt quá, tớ phải đi tắm đã."
"Sao... cậu thực sự không suy nghĩ lại chuyện của Từ Thành Liệt à?" Lâm Kiều vẫn không từ bỏ.
Đi theo sau Thẩm Viên Tinh từ tủ quần áo đến tận cửa phòng tắm, "Tớ thực sự cảm thấy Liễu Tinh Đồng thích Từ Thành Liệt, cậu hãy cân nhắc đi."
Thẩm Viên Tinh đóng cửa phòng tắm, tựa lưng vào cửa thở sâu.
Một lúc sau mới lười biếng đáp: "Cậu ta là bạn của em trai tớ, tớ cũng không thích tình cảm chị em, không hứng thú đâu."
Phòng 609, ký túc xá nam.
Thẩm Minh Xuyên đang bị Kiều Anh Tuấn túm cổ, ăn mừng chiến thắng vẻ vang của Thẩm Viên Tinh trên diễn đàn. Cô đối đáp với Hoắc Minh Đào, Liễu Tinh Đồng liên tục mà không hề nương tay.
Mặc dù các nhân vật chính đã lặng lẽ rời đi, nhưng bây giờ truyền thuyết về Thẩm Viên Tinh vẫn lan truyền trên diễn đàn trường. Từ nhan sắc đến phong cách lẫn cá tính của cô, rất nhiều nam sinh đăng bài tỏ tình công khai trên diễn đàn.
Vì vậy, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần, những người từng mơ mộng được hẹn hò với Thẩm Viên Tinh, lại bắt đầu tranh luận về giả thuyết viển vông đó.
Tiếng cãi vã của hai người vang khắp phòng, Thẩm Minh Xuyên khuyên giải bên cạnh, còn Từ Thành Liệt thì cầm điện thoại, đọc bình luận của một người dưới bài tỏ tình Thẩm Viên Tinh: [Thôi đi, hoa khôi độc thân Thẩm sớm muộn sẽ lên làm hoa khôi của trường thôi, ở đây có ai xứng với cô ấy?]
Rồi có người trả lời: [Hoa khôi thì để nam thần trường đi cùng cho xứng đôi đi, lại nói đến , liệu đã bầu ra chưa nhỉ?]
Từ Thành Liệt thoát khỏi diễn đàn trường, ngồi thụp xuống ghế, suy nghĩ về việc bầu nam thần của trường.
Đầu kỳ Kiều Anh Tuấn đã hỏi việc này, nhưng bị Từ Thành Liệt từ chối.
Sau đó thằng nhóc lén chụp một tấm hình anh rồi đi đăng ký tham gia, không biết đã có kết quả chưa. Định tìm cách lấy một tấm ảnh đẹp của mình để đưa cho Kiều Anh Tuấn, bảo nó thay tấm hình tệ hại kia.
Thẩm Minh Xuyên để hòa hoãn không khí căng thẳng giữa Cao Thần và Kiều Anh Tuấn, liền nâng giọng: "Hai người đừng cãi nhau nữa."
"Chị tôi nói chị ấy không thích lái máy bay... vậy nên cả hai đều vô vọng thôi."
Lời Thẩm Minh Xuyên vừa dứt, cả phòng liền chìm trong im lặng vô tận.
Hai người Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đang sẵn sàng đánh nhau giờ: "..."
Mãi một lúc, Cao Thần mới thử hỏi: "Nhỏ hơn một tuổi cũng không được à?"
Thẩm Minh Xuyên: "Nhỏ hơn một ngày cũng không được."
Kiều Anh Tuấn: "Chị ấy khắt khe quá, tiêu chuẩn lựa bạn trai không nên nghiêm khắc thế chứ."
Nói xong, cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, lao thẳng đến chỗ Từ Thành Liệt đang im lặng, ôm cổ anh, quay khuôn mặt điển trai khiến người khác phải xuýt xoa của Từ Thành Liệt về phía Thẩm Minh Xuyên: "Ý tôi là, với cái nhan sắc này, có khả năng trở thành ngoại lệ không?"
Từ Thành Liệt hiếm khi để Kiều Anh Tuấn túm cổ, ôm vai mình, giờ cứ im lặng cho cậu tùy ý. Anh lén nín thở, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào Thẩm Minh Xuyên, ánh mắt thoáng hi vọng, cẩn thận đến mức không ai nhận ra.
Thẩm Minh Xuyên bị câu hỏi của Kiều Anh Tuấn làm cho nghẹn lời, nhìn khuôn mặt Từ Thành Liệt, ấp úng mãi mới nói được: "Có lẽ... có thể."
Cậu không chắc chị gái có làm ngoại lệ vì khuôn mặt của Từ Thành Liệt hay không, cơ hội chắc chắn chỉ năm mươi phần trăm.
Câu trả lời rõ ràng không đạt kỳ vọng của Kiều Anh Tuấn.
Cậu ta thấy nhàm chán, buông cổ Từ Thành Liệt ra, không quên xoay mặt anh ấy trở lại vị trí cũ.
Từ Thành Liệt im lặng suốt thời gian đó. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lời Thẩm Minh Xuyên giống như tảng thiên thạch, rơi xuống trái tim anh, đập lõm một phần. Từ Thành Liệt không còn tâm trí để nhìn màn hình máy tính, huống chi là gõ phím.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Ngày thứ hai sau sự kiện diễn đàn, Thẩm Viên Tinh gặp Liễu Tinh Đồng tại quán trà sữa nơi cô đang làm thêm.
Lúc đó cô mặc đồng phục, đứng thu ngân bận rộn, Liễu Tinh Đồng cùng hai người bạn vào cửa hàng. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Liễu Tinh Đồng không hề ngạc nhiên. Có vẻ cô ta đã biết Thẩm Viên Tinh làm thêm ở đây, cố ý đến tìm cô.
Mặc dù không biết Liễu Tinh Đồng định làm gì, nhưng vừa thấy cô ta, Thẩm Viên Tinh lập tức tỉnh táo hẳn.
Ba người gọi đồ uống rồi ngồi xuống trong quán.
Ban đầu không khí bình lặng, suýt khiến Thẩm Viên Tinh tưởng mình lo xa rồi.
Nhưng sau đó Liễu Tinh Đồng và hai cô bạn bắt đầu bàn về Hoắc Minh Đào.
Chính xác hơn, hai người kia tìm cách dò hỏi tiến triển mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh Đào.
Liễu Tinh Đồng cắn ống hút, e thẹn cười khúc khích: "Anh ấy đang theo đuổi tớ, tớ vẫn chưa quyết định có nên đồng ý không."
"Ôi, nhìn cậu hớn hở kìa, chắc trong lòng đã có câu trả lời rồi đúng không?"
"Thật ra Hoắc học trưởng cũng rất tốt, hai người bạn thời thơ ấu, nhan sắc tương xứng, rất hợp đôi."
"Phải rồi, chỉ có điều anh ấy từng có bạn gái là khuyết điểm duy nhất thôi."
Nhắc đến bạn gái cũ của Hoắc Minh Đào, Liễu Tinh Đồng nhìn về phía Thẩm Viên Tinh một cách khó hiểu, rồi giả vờ rất đau khổ và bối rối: "Thôi đừng nói nữa, sau này lại bị hiểu lầm là tại em mà anh Minh chia tay với cô ấy."
Bọn họ tiếp tục trò chuyện cùng nhau. Hai người bạn kia cũng liếc về phía Thẩm Viên Tinh, ánh mắt khinh thường, nói giọng đủ lớn để Thẩm Viên Tinh có thể nghe thấy: "Cái gì? Có người không bằng người khác, không giữ được lòng đàn ông còn có gan đi chỉ trích người khác. Thật không biết xấu hổ”
"Đồng Đồng, cậu đừng sợ, miễn là trong lòng Hoắc học trưởng có cậu, kẻ khác chỉ biết ganh tị thôi."
"Những người như cô ta, cậu đừng để vào mắt."
Diện tích quán không lớn nhưng vì khách ra vào nhiều nên hơi ồn ào. Dù vậy, Thẩm Viên Tinh vẫn nghe rõ mồn một những lời bọn họ nói. Đặc biệt câu bị chê kém cỏi kia khiến cơn giận trong Thẩm Viên Tinh bốc lên ngùn ngụt. Nếu không có khách vào cửa, có lẽ cô đã từ quầy thu ngân tiến ra, ba mặt một lời đối chất với mấy cô gái kia.
"Một ly trà bưởi mật ong chanh, ít đá ít đường." Giọng nam trầm ấm vang lên, át cả tiếng ồn trong quán, truyền đến tai Thẩm Viên Tinh một cách rõ ràng.
Cô cảm thấy giọng nói này rất quen, liền rời mắt khỏi bọn Liễu Tinh Đồng, nhìn về phía nam sinh đang đứng trước quầy thu ngân. Khi mắt cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm của anh chàng, Thẩm Viên Tinh hơi bất ngờ.
Có lẽ vì gần đây Lâm Kiều nhắc đến Từ Thành Liệt quá nhiều, khiến khi nhìn thấy anh, Thẩm Viên Tinh không khỏi liên tưởng tới lời xúi giục của Lâm Kiều, bảo cô câu dẫn cậu ta.
Vậy nên khi mắt cô va chạm với Từ Thành Liệt, cô có chút ngượng ngùng.
Thẩm Viên Tinh nhỏ giọng ừ một tiếng, rồi báo giá cho cậu.
Kết quả Từ Thành Liệt lấy từ ví ra một tờ 100, kẹp giữa ngón tay đưa cho cô, tiền lẻ trong máy thu ngân không đủ trả lại.
"Xin lỗi, cậu có tiền lẻ không?"
"Chúng tôi không có đủ tiền lẻ để trả lại, còn thiếu 10 đồng." Thẩm Viên Tinh nhướng mày. Hôm nay khách vào cửa chủ yếu trả bằng tờ 100, tiền lẻ đã trả lại hết rồi, giờ chỉ còn vài tờ thôi.
Từ Thành Liệt chỉ có toàn tờ 100 trong ví, không có tiền lẻ.
Cô định bảo Từ Thành Liệt chờ chút, cô qua cửa hàng bên cạnh đổi tiền lẻ. Nhưng Liễu Tinh Đồng ngồi ở góc bỗng đứng dậy, tiến về phía họ: "Để em trả giúp anh nhé, em có tiền lẻ đây."
Dường như không ngờ Liễu Tinh Đồng lại hào hiệp như vậy, Thẩm Viên Tinh nhìn cô ta hơi bất ngờ. Trong lòng càng tin chắc Liễu Tinh Đồng có ý với Từ Thành Liệt.
Cô không ngại việc Liễu Tinh Đồng trả tiền giúp Từ Thành Liệt, vừa đưa tay ra định nhận tiền.
Nhưng bàn tay thon dài lạnh lẽo của nam sinh chợt nắm lấy cổ tay cô.
Cảm giác mát lạnh khiến trái tim Thẩm Viên Tinh sững lại, ánh mắt vội vã nhìn lên khuôn mặt Từ Thành Liệt.
Nhưng chàng trai vẫn bình thản, đôi môi mỏng nhếch lên uể oải: "Cho thêm một ly trà sữa mật ong chanh nữa."
"Làm theo khẩu vị của cậu nhé."
Anh ngăn tay cô lại, đầu ngón tay ấm dần lên khi chạm vào da thịt ấm áp của cô. Giả bộ bình tĩnh, anh đẩy tay cô ra, rồi rút tay vào túi quần.
Thẩm Viên Tinh nhìn anh một lúc, mới chậm chạp ghi vé.
Rồi trả lại tiền thừa chính xác cho anh, cũng vừa đủ.
Cô liếc nhìn Liễu Tinh Đồng bên cạnh đang xấu hổ đến mặt đỏ bừng, rồi lại tái mét, trong lòng Thẩm Viên Tinh vô cùng thoải mái.
Liễu Tinh Đồng nuốt hận, cúi đầu xấu hổ rút tay về, ánh mắt không cam lòng liếc nhìn nam sinh cao ráo bên cạnh. Cuối cùng cô ta quay lại chỗ ngồi, mắt đỏ hoe.
Nhưng vẫn chú ý tới quầy thu ngân.
Chỉ thấy Từ Thành Liệt đẩy ly trà sữa kia về phía Thẩm Viên Tinh.
Giọng nam trầm lạnh lùng, không thể nghe ra cảm xúc: "Mời chị."
Nói xong, Từ Thành Liệt cầm ly trà bưởi mật ong của mình rời khỏi cửa hàng. Để lại Thẩm Viên Tinh ngơ ngác, và ba cô gái tức giận không nói nên lời ở góc phòng.
_
Sau khi Từ Thành Liệt ra về, ba cô gái kia cũng không ở lại lâu.
Khi rời đi, Thẩm Viên Tinh chú ý quan sát sắc mặt Liễu Tinh Đồng, vẫn rất khó coi, không hề khá hơn. Cô thấy vui trong lòng, cũng nhận ra rõ ràng lời gợi ý của Lâm Kiều đáng để cân nhắc.
Dùng Từ Thành Liệt đối phó với Liễu Tinh Đồng, có tác dụng hơn nhiều so với việc cô tự mình đối đầu. Thẩm Viên Tinh cảm nhận được niềm vui chưa từng có, tâm trạng tốt đẹp kéo dài đến hết giờ làm.
Về tới ký túc xá, sau khi cân nhắc kỹ, Thẩm Viên Tinh quyết định thử câu dẫn Từ Thành Liệt xem sao.
Nghe cô nói sẽ tán tỉnh Từ Thành Liệt, ba cô bạn cùng phòng phát cuồng luôn. Đặc biệt là Lâm Kiều, lập tức lấy giấy bút ngồi xuống bên Thẩm Viên Tinh, lên kế hoạch "câu cá" hoàn hảo cho cô.
Lúc này, Thẩm Viên Tinh nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Xuyên: [Chị ơi, tối thứ bảy tuần này chị rảnh không?]
Thẩm Viên Tinh vừa nghe Lâm Kiều nói vừa nhắn lại Thẩm Minh Xuyên: [Rảnh, sao vậy?]
[Thẩm Minh Xuyên: À... Kiều Anh Tuấn tổ chức liên hoan giao lưu, muốn mời chị đi cho đủ người.]
[Thẩm Minh Xuyên: Nếu chị không muốn đi thì em từ chối cậu ấy luôn.]
[Thẩm Viên Tinh: Liên hoan giao lưu à? Em có đi không?]
[Thẩm Minh Xuyên: Không đi không được, chơi bài với bọn họ nhất định sẽ thua. hình-khóc.jpg]
[Thẩm Viên Tinh: ... ]
Thẩm Viên Tinh hiểu rõ bản chất của liên hoan giao lưu. Vì em trai tham gia nên với tư cách là một người chị, cô phải đi theo để trông chừng cậu.
Dù sao từ nhỏ đến lớn Thẩm Minh Xuyên chưa từng yêu đương, nếu liên hoan giao lưu cậu gặp được cô gái mình thích, cô có thể giúp cậu lo liệu mọi chuyện.
Sau khi quyết định, Thẩm Viên Tinh trả lời đồng ý với Thẩm Minh Xuyên. Rồi hỏi thăm cụ thể ai sẽ tham gia liên hoan. Thẩm Minh Xuyên kể hết những chi tiết cậu biết cho cô.
Chẳng hạn người tổ chức là Kiều Anh Tuấn và một bạn nữ cùng lớp, và tất cả mọi người trong phòng cậu đều bị Kiều Anh Tuấn lôi đi cho đủ số lượng.
[Thẩm Viên Tinh: Cả phòng các em... Từ Thành Liệt có đi không?]
[Thẩm Minh Xuyên: Có lẽ sẽ đi. Kiều Anh Tuấn đang dai dẳng thuyết phục cậu ấy.]
[Thẩm Viên Tinh: Được rồi, nhớ gửi chị địa điểm và giờ chính xác cho chị nhé.]
Nhận được câu trả lời của Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra cậu đã chấp nhận lời mời của Kiều Anh Tuấn nhưng vẫn thuyết phục chị gái là muốn Thẩm Viên Tinh sớm vượt qua nỗi đau chia tay. Như Cao Thần bọn họ nói, trên đời này đàn ông hàng nghìn hàng vạn, không thiếu người tốt hơn Hoắc Minh Đào. Nếu Thẩm Viên Tinh tham gia liên hoan, Kiều Anh Tuấn sẽ chọn ra vài anh chàng ưu tú, để cô lựa chọn.
"Chị tôi đã đồng ý rồi, việc còn lại là nhờ các cậu đấy." Thẩm Minh Xuyên cất điện thoại, đi tới vỗ vai Kiều Anh Tuấn.
Lúc đó Kiều Anh Tuấn đang quấn quýt bên Từ Thành Liệt, cố thuyết phục cậu cùng tham gia liên hoan giao lưu. Bởi vì chỉ cần Từ Thành Liệt chịu đi, bên nữ chắc chắn sẽ không thiếu người. Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt, hai người là lá bài sống của Kiều Anh Tuấn cho sự kiện lần này. Có họ, liên hoan chắc chắn sẽ thành công rực rỡ.
"Quá tuyệt vời! Cảm ơn Thẩm đại tỷ đã hỗ trợ!" Kiều Anh Tuấn cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công một nửa.
Vui mừng, cậu nhanh chóng tập trung sự chú ý vào Từ Thành Liệt.
Ban đầu cậu nghĩ phải dùng nhiều lời mới có thể thuyết phục được Từ Thành Liệt, nhưng không ngờ người vốn không hề lay chuyển ấy bỗng đứng dậy khỏi ghế.
Đôi mắt sâu thẳm của Từ Thành Liệt nhìn chăm chú vào Kiều Anh Tuấn, đôi môi mỏng khẽ cử động, giọng trầm đều nói: "Tôi sẽ tham gia liên hoan giao lưu."
Kiều Anh Tuấn trợn tròn mắt kinh ngạc: "???!"
Cao Thần vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh: "Wow, Anh Tuấn thế mà có triển vọng đấy, anh Liệt của tớ đồng ý rồi kìa.”
Ngay cả Thẩm Minh Xuyên đang đứng bên cạnh Kiều Anh Tuấn cũng bất ngờ, nhìn chằm chằm Từ Thành Liệt, suy nghĩ lung tung. Với sự hiểu biết của cậu về Từ Thành Liệt, anh ấy không thể đồng ý dễ dàng như vậy. Vậy nguyên nhân khiến anh thay đổi quyết định, đồng ý nhanh chóng là gì?
Thẩm Minh Xuyên nhíu mày suy nghĩ, thực ra chỉ có một chuyện xảy ra. Đó là cậu nói với Kiều Anh Tuấn rằng chị gái đã đồng ý tham gia liên hoan giao lưu.
Không lẽ...
Thẩm Minh Xuyên kinh ngạc, cảm giác mình phát hiện ra điều gì đó không tưởng.
Nhưng cậu không dám chắc chắn, suy cho cùng đó là Từ Thành Liệt, anh ấy ít giao lưu với chị cậu mà...
Giây tiếp theo, suy nghĩ của Thẩm Minh Xuyên bị tiếng hét của Kiều Anh Tuấn cắt ngang. Cậu bị ôm cổ, bắt phải cùng Kiều Anh Tuấn hò hét vui sướng. Chỉ vì Từ Thành Liệt đã đồng ý tham gia liên hoan giao lưu.
Trong vài ngày tiếp theo, Kiều Anh Tuấn tập trung toàn bộ tinh lực để chuẩn bị cho sự kiện liên hoan.
Theo kế hoạch, tối thứ bảy cậu sẽ tổ chức ăn tối cho tất cả mọi người tham gia, ăn xong sẽ đổi địa điểm tiếp tục tụ họp, tạo cơ hội cho những người có cảm tình với nhau tiếp xúc sâu hơn. Vì vậy, địa điểm tụ họp cụ thể, Thẩm Minh Xuyên chỉ gửi cho Thẩm Viên Tinh vào sáng thứ bảy.
_
Biết Thẩm Viên Tinh sẽ tham gia liên hoan, Lâm Kiều và các bạn dậy từ sớm đi mua sắm quần áo mới cùng cô. Sau bữa trưa về ký túc xá, các cô cùng nhau trang điểm cho Thẩm Viên Tinh.
Từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối, cuối cùng cũng biến Thẩm Viên Tinh thành hình mẫu mà các cô tưởng tượng về một nữ thần.
6 giờ 30 tối, Thẩm Viên Tinh chuẩn bị lên đường, gọi taxi đến nhà hàng Trung Hoa ở trung tâm thành phố. Khi xuống tầng, cô nhắn tin cho Thẩm Minh Xuyên, ban đầu hẹn cùng cậu sang, nhưng Thẩm Minh Xuyên trả lời là Kiều Anh Tuấn đã kéo cậu đi trước rồi.
Tuy nhiên Kiều Anh Tuấn có nhờ một người đợi Thẩm Viên Tinh cùng đi. Vì vậy theo hướng dẫn của Thẩm Minh Xuyên, Thẩm Viên Tinh tìm thấy người chờ mình ở cửa siêu thị bên cạnh cổng Nam của Nam Đại.
Lúc đó đã là hoàng hôn buông xuống.
Ánh nắng chiều cuối ngày rọi xuống bóng lưng mảnh khảnh của nam sinh đứng trước bồn hoa bên cạnh siêu thị.
Khi Thẩm Viên Tinh tới nơi, anh đang quay lưng về phía cô, ánh mắt nhìn về phía những cây nguyệt quế đang nở rộ.
Hương hoa nồng nàn theo gió thu len lỏi khắp nơi, khiến cả không khí ngập tràn hương thơm ngọt ngào của những bông hoa nguyệt quế.
Cô vén lọn tóc rũ bên má, gương mặt xinh đẹp trang điểm cầu kỳ lấp lánh dưới ánh chiều tà, dọc đường thu hút ánh nhìn của biết bao người qua lại.
Đúng lúc này, gió thu đột nhiên thổi mạnh, làm tung bay mái tóc đen dày của cô gái, lộ ra chút vành tai hồng hào cùng đôi khuyên tai màu đỏ ruby khảm trên dái tai vô cùng nổi bật.
"Từ Thành Liệt." Giọng nữ trong vắt như gió thổi qua thung lũng trải dài.
Bóng dáng nam sinh hơi cứng đờ, anh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ trong nửa tiếng, nhưng tiếng gọi dịu dàng như gió mát của cô vẫn khiến lòng anh không thôi gợn sóng.
Một lát sau, Từ Thành Liệt mới quay người, nhìn theo hướng giọng nói.
Chỉ một cái liếc nhẹ, thần trí anh đã bị thu hút hoàn toàn bởi bóng dáng mảnh mai, xinh đẹp nhuộm dưới ánh chiều tà.
Cô gái xinh đẹp, rạng rỡ trong tà váy đỏ tươi tựa như được hoàng hôn yêu chiều ban tặng.
Thiết kế cổ chữ V khoe trọn cần cổ thon và xương quai xanh thanh tú, nhưng quyến rũ nhất là chiếc nơ bướm thắt ở cổ áo chữ V. Giống đôi cánh bướm, che đi nhưng cũng lộ ra phần khe ngực trắng nõn.
Từ Thành Liệt chỉ liếc nhìn thoáng qua mà máu trong người đã bắt đầu sôi sục, nhiệt độ tăng cao, lòng nóng rực như lửa.
Anh dời mắt đi chỗ khác, nén xuống ham muốn cởi áo khoác len mặc trên mình ra đắp lên người cô, giọng khàn khàn đáp lại: "Lâu quá…”
"Tôi đợi chị lâu lắm rồi."