Ánh đèn trắng lạnh trong phòng riêng chiếu đều lên mọi người.
Thẩm Viên Tinh lướt nhìn qua những người tham gia liên hoan, đầu tiên là nhìn Thẩm Minh Xuyên, mỉm cười nhẹ.
Cho đến khi cô nhìn thấy Liễu Tinh Đồng.
Nụ cười trên mặt Thẩm Viên Tinh lập tức đông cứng, vừa ngạc nhiên, cô lại quét mắt sang hai chàng trai đang chơi bài với Liễu Tinh Đồng.
Trong đó không có Hoắc Minh Đào.
Nói cách khác, Liễu Tinh Đồng tham gia liên hoan này mà Hoắc Minh Đào không hay biết?
"Chị, lại đây ngồi đi." Giọng nói Thẩm Minh Xuyên kéo Thẩm Viên Tinh thoát khỏi dòng suy nghĩ. Đồng thời cũng khiến hai chàng trai đang chơi bài với Liễu Tinh Đồng đằng kia phải ngước nhìn sang.
Nhìn thấy Thẩm Viên Tinh đầy mê hoặc và quyến rũ trong bộ váy đỏ rực, cả hai chàng không khỏi sững sờ, sau đó cũng không còn tâm trí nào mà chơi bài nữa.
Với tư cách là người tổ chức, Kiều Anh Tuấn vội vã sắp xếp mọi người ổn định đúng vị trí: "Mỗi người ngồi đối diện nhau nào, tự chọn chỗ đi."
Câu nói vừa dứt, cậu ta lập tức ấn Từ Thành Liệt ngồi xuống vị trí C chính giữa bàn dài.
Ban đầu Thẩm Viên Tinh định ngồi đối diện Thẩm Minh Xuyên, nhưng nghĩ lại, nếu cô ngồi đối diện em trai thì chẳng phải bữa tiệc tối nay đối với Thẩm Minh Xuyên sẽ vô nghĩa sao?
Vì vậy Thẩm Viên Tinh do dự, liếc nhìn vị trí C của Từ Thành Liệt, trong lòng thôi thúc cô ngồi xuống đó.
Liễu Tinh Đồng gần như cùng lúc đứng vào vị trí C nữ, đối diện Từ Thành Liệt.
Ánh mắt họ chạm nhau ở khoảng cách gần, Liễu Tinh Đồng lên tiếng trước: "Chị Thẩm à, vừa chia tay đã đi liên hoan, còn trang điểm thật đẹp nha. "
Trong câu nói ẩn chứa sự mỉa mai rất rõ ràng.
Tất nhiên Thẩm Viên Tinh nghe ra, mọi người trong phòng cũng hiểu.
Hơn nữa, hai người từng đối đầu gay gắt trên diễn đàn trường cách đây không lâu. Giờ gặp lại, chắc chắn sẽ thêm gia vị cho bữa tiệc.
"Cảm ơn lời khen, tôi chỉ đến cho vui thôi."
"Không bằng Liễu học muội bận rộn việc riêng." Thẩm Viên Tinh cũng không nhân nhượng.
Khóe miệng cô cong lên thành đường cong nhẹ, đôi mắt cáo đa tình khẽ liếc cũng đủ khiến trái tim mọi nam giới trong có mặt trong phòng bao như bị bàn tay vô hình nắm chặt chặt.
Nói xong, Thẩm Viên Tinh trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.
Cô đưa mắt nhìn thẳng vào Từ Thành Liệt đối diện, khóe môi vẽ lên nụ cười đẹp nhất có thể, "Không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?"
Liễu Tinh Đồng sửng sốt, không ngờ Thẩm Viên Tinh lại trực tiếp như vậy.
Nhưng khiến cô ta tức giận nhất là phản ứng của Từ Thành Liệt, tuy anh vẫn lạnh nhạt, nhưng vẫn trả lời Thẩm Viên Tinh: "Tuỳ chị."
Vị trí trung tâm do hai người có ngoại hình bắt mắt nhất đảm nhận.
Ngoại trừ Liễu Tinh Đồng và chàng trai tên Giang Tư Niên, mọi người đều không ý kiến gì.
Thẩm Minh Xuyên và Kiều Anh Tuấn chiếm vị trí hai bên của Từ Thành Liệt.
Bên cạnh Thẩm Viên Tinh lần lượt là Lý Tĩnh Y và Triệu Cao Nhã.
Còn về Liễu Tinh Đồng, cô ta được ghép đôi với Giang Tư Niên, chàng trai được đánh giá đẹp thứ hai trong khán phòng hôm nay, cách Thẩm Viên Tinh hai ghế.
Mặc dù không rõ tình hình hiện tại của Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào ra sao, cũng không hiểu Kiều Anh Tuấn nghĩ thế nào mà mời cô ta cùng tham gia buổi tiệc với Thẩm Viên Tinh. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cảm giác thoải mái và vui vẻ trong lòng Thẩm Viên Tinh lúc này.
Dù sao cô cũng vừa giành lấy vị trí mơ ước của Liễu Tinh Đồng, ngồi đối diện chàng mà cô để ý. Chỉ cần nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Liễu Tinh Đồng, trong lòng cô đã hứng khởi vô cơ rồi.
Lúc gọi món, vì tâm trạng tốt nên Thẩm Viên Tinh phóng khoáng gọi nhiều món.
Đợi phục vụ mang hết thức ăn lên, lượng ăn khủng của Thẩm Viên Tinh lại thu hút sự chú ý của mọi người.
So với vị đang ngồi đối diện, cô còn ăn nhiều hơn Từ Thành Liệt một chút.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Từ Thành Liệt, bạn của Liễu Tinh Đồng không nhịn được thì thầm với cô ta: "Cô Thẩm Viên Tinh này, xinh đẹp thì có làm sao, ăn nhiều thế này, nam giới nào nhìn thấy mà chẳng hoảng hồn."
Liễu Tinh Đồng mỉm cười không đáp, thực chất trong lòng đang rất hài lòng với vẻ mặt lạnh như tiền của Từ Thành Liệt lúc này.
Đúng như bạn cô Hạ Nhược Vân nói, trong dịp như thế này, các cô gái khôn ngoan đều biết, tốt nhất nên ăn nhẹ trước khi đi, tránh ăn quá nhiều trước mặt các chàng trai.
Bởi không ai muốn bị ngầm bàn tán, gọi là đại mạch (người ăn nhiều). Dường như trong suy nghĩ cố hữu của mọi người, con gái phải có sức ăn chỉ như chú mèo vậy. Ăn nhiều quá sẽ bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, giống như Thẩm Viên Tinh đang bị nhìn lúc này.
Nhưng Thẩm Viên Tinh chẳng quan tâm ánh mắt của người khác.
Cô gọi tôm chiên muối tiêu, sườn xào chua ngọt và cánh gà chiên Coca. Ngoài ra còn gọi thịt bò xào cải chua và thịt nướng giòn mềm để kết thúc bữa ăn.
Phần ăn ở nhà hàng này nhỏ hơn Thẩm Viên Tinh tưởng, có lẽ để phù hợp với bàn dài, mọi món ăn đều vừa đủ cho một người. Vì thế cô gọi thêm hai phần sườn.
Thẩm Viên Tinh cũng là người đầu tiên động đũa, trong khi những người khác còn đang lúng túng, e ngại, khách sáo, cô đã rửa tay và chén đĩa, chuẩn bị ăn ngon lành.
Quả thực đúng như câu cô nói với Liễu Tinh Đồng lúc nãy, cô chỉ đến để vui vẻ thôi.
"Cứ ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện, đừng ngại." Kiều Anh Tuấn phát biểu, bầu không khí trong phòng mới dần sôi nổi trở lại.
Mọi người cũng lần lượt cầm đũa, tìm cách trò chuyện với người đối diện. Chỉ duy nhất Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt vẫn im lặng.
Hai người cúi đầu ăn món của mình, không nói năng gì.
Cho đến khi Thẩm Viên Tinh ăn no bụng, quyết định nghỉ giữa chừng.
"Đàn em Từ, sao hôm nay cậu cũng tham gia buổi tiệc này vậy?" Câu mở đầu kinh điển, dù ai cũng biết song vẫn phải hỏi.
Nhưng lời vừa thốt ra lại chẳng hề khiến người khác cảm thấy chút lúng túng hay ngượng ngùng nào.
Từ Thành Liệt vốn nghĩ cô sẽ im lặng cả bữa ăn, bấy giờ mới ngẩng lên nhìn cô một cái, chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng trả lời câu hỏi của cô: "Đi cho đủ quân số."
Nói xong, anh cũng noi gương cô hỏi lại một câu khách sáo: "Còn chị?"
Thẩm Viên Tinh bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho bật cười. Cô đặt tay phải đặt lên bàn, tay trái chống cằm, liếc nhìn Thẩm Minh Xuyên bên cạnh Từ Thành Liệt.
Có thể thấu Thẩm Minh Xuyên đang nói chuyện rất vui vẻ với Lý Tĩnh Y, khóe miệng Thẩm Viên Tinh cong lên: "Tôi đến để trông chừng em trai. Nếu em ấy gặp được cô gái phù hợp, tôi sẽ giúp em trai cân nhắc xem liệu hai người có thực sự hợp nhau hay không."
Dường như sợ Thẩm Minh Xuyên nghe thấy những gì mình nói, Thẩm Viên Tinh nghiêng người về phía Từ Thành Liệt, che miệng lại, hạ giọng nói.
Ánh mắt anh rơi xuống gương mặt đột ngột áp sát của cô. Thực ra makeup của Thẩm Viên Tinh rất nhẹ nhàng, chỉ nhờ ưu thế nhan sắc tự nhiên, tôn lên vẻ rạng rỡ quyến rũ của cô.
Cô có một sức hút kỳ lạ, dễ thu hút ánh nhìn.
Sau khi Thẩm Viên Tinh trở lại vị trí, Từ Thành Liệt lén hạ mi mắt xuống. Im lặng gắp một miếng đậu phụ bỏ vào miệng. Món đậu phụ chiên vàng ươm hai mặt, vốn phải giòn và mặn ngọt, nhưng anh ăn mà không cảm nhận được vị gì.
Cho đến khi Thẩm Viên Tinh lại tìm đề tài mới: "Cậu đã từng yêu đương chưa?"
Dường như để phù hợp với không khí, Thẩm Viên Tinh hỏi anh về chuyện tình cảm. So với những người xung quanh vẫn đang lòng vòng dò hỏi quá khứ của đối phương, câu hỏi của Thẩm Viên Tinh có vẻ đặc biệt thẳng thắn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Đôi mắt Từ Thành Liệt có chút nghiêm nghị, suýt nữa uống ngụm trà thơm bị sặc.
Sững sờ hai giây, anh mới đặt tách trà xuống, liếm nhẹ đôi môi mỏng có đường nét hoàn mỹ, trả lời thành thật: "Chưa từng."
Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ thích làm hai việc, một là chơi trò chơi để giải trí, hai là đọc sách. Dù là tiểu thuyết nổi tiếng trong ngoài nước, hay tiểu thuyết mạng ăn khách, anh đều đọc hết. Về sau cứ đọc mãi, anh muốn tự viết truyện của mình. Vậy nên anh bước vào con đường viết văn, chỉ say mê tạo ra câu chuyện của người khác, quan hệ xã hội thực tế rất nghèo nàn.
Dù thế, vẫn có rất nhiều cô gái tỏ tình anh theo nhiều cách khác nhau.
"Vậy cậu có muốn yêu đương không?" Thẩm Viên Tinh một tay chống cằm nhìn anh, tay còn lại đặt lên tách trà. Đầu ngón tay thon nhọn của cô nhẹ nhàng xoay tròn viền tách, động tác kì lạ mà gợi cảm. Thật dễ khiến người ta tưởng tượng đầu ngón tay mềm mại ấy xoay tròn trên ngực mình sẽ thế nào.
Ánh mắt Từ Thành Liệt không rời tay Thẩm Viên Tinh, hô hấp có chút gấp gáp, anh không kìm được nuốt nước bọt. Rồi buộc mình phải nhìn vào khuôn mặt xinh xắn rạng ngời của cô, giọng nói trầm khàn có chút khó hiểu: "Sao cơ?"
Thẩm Viên Tinh không ngờ anh lại hồi âm bằng một câu hỏi, hơi bất ngờ.
Trong sự ngạc nhiên, cô khẽ nhếch mép: "Không có gì."
"Chỉ tò mò cậu yêu đương sẽ như thế nào thôi?"
Liệu có còn giữ được vẻ lạnh lùng, khô khan như bây giờ không?
Cô nở nụ cười duyên dáng, đôi mắt tinh quái, cong lên gợi cảm. Mỗi cử chỉ đều như đang cố trêu chọc ai đó, tự nhiên chẳng làm gì mà lại có sức hấp dẫn chết người.
Từ Thành Liệt bị nụ cười và ánh mắt của cô mê hoặc đến mềm nhũn tận tâm can. Đôi mắt sâu thẳm, đen hun hun đã lộ rõ những cảm xúc phức tạp, nhưng anh vẫn cố nén tất cả xuống.
Bề ngoài bình lặng, anh khẽ nhếch mép cười lạnh lùng, giọng trầm khàn mê hoặc, bắt đầu phản công: "Chị có vẻ rất quan tâm tôi nhỉ?"
Nói là vậy nhưng đôi chân dài của Từ Thành Liệt bên dưới bàn đã phản bội tâm trạng hỗn loạn của anh. Do nhịp tim đập nhanh, anh không biết để chân đâu nên vô thức duỗi thẳng ra, không ngờ trong không gian chật hẹp dưới gầm bàn, lại chạm phải chân Thẩm Viên Tinh.
Trong khoảnh khắc, hai người ngồi đối diện nhau đều đông cứng. Vẻ mặt như bị điện giật, mắt dán chặt chặt vào đối phương.
Sau đó Từ Thành Liệt phản ứng trước, vội vàng rút chân về, trầm giọng nói xin lỗi.
Thẩm Viên Tinh cũng bình tĩnh lại, thấy vẻ xấu hổ hiếm thấy của thiếu niên, cô như bắt được sơ hở trong lớp vỏ hoàn hảo của anh, lập tức tấn công.
Ở điểm mù dưới gầm bàn, cô bắt chéo chân, cố ý dùng mũi giày cao gót cọ xát ống quần anh. Khi chạm vào bắp chân rắn chắc và khỏe mạnh của Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh thấy đôi gò má thường lạnh lùng của Từ Thành Liệt nhuộm màu đỏ khó tin.
Anh cũng ngẩng lên nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn những xúc cảm rất phức tạp.
Thẩm Viên Tinh cố kiềm chế nhịp tim đập dồn dập vì hồi hộp kích thích, cong đôi môi đỏ mọng quyến rũ, ngẩng đầu lên dụ dỗ anh bằng đôi mắt đầy ma mị.
Vẻ mặt rất nghiêm túc: "Đúng là tôi khá hứng thú."
"Hay là chúng ta trao đổi số điện thoại, tìm hiểu sâu hơn về nhau nhé?"
Từ Thành Liệt: "..."
Cổ họng anh khô khốc, nghẹn ngào, trong người như có ngọn lửa đang cuồn cuộn bùng cháy.
Dưới sự tấn công dồn dập của lời nói khiêu khích cùng việc Thẩm Viên Tinh thỉnh thoảng cọ chân quấy rối anh, hơi thở Từ Thành Liệt dần trở nên gấp gáp.
Nhận thấy cơ thể có dấu hiệu bất thường, Từ Thành Liệt đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương: "Tôi đi nhà vệ sinh."
Thẩm Viên Tinh: "???"
Cô vô tình chạm vào nút gì trên người anh vậy?