Hai nhà Phương Lý cầu trời khấn phật, mới có một đứa con trai độc nhất là Phương Bằng.
Lúc sinh ra đứa nhỏ này tương đối gầy yếu, khi còn bé thường xuyên bị bệnh, cho đến hai năm nay mới tốt hơn một chút.
Nhưng Lý Ngọc Phân cũng không thả lỏng được, vẫn cẩn thận chăm sóc cho con trai.
Vốn dĩ hôm nay vợ chồng bọn họ chuẩn bị đưa con trai ra ngoài chơi, nhưng đơn vị của lão Phương có chuyện tạm thời, bị gọi về làm việc, kế hoạch chỉ có thể gác lại.
Lý Ngọc Phân dẫn Phương Bằng về nhà.
Buổi chiều lúc ấy, Tiểu Bảo ở dưới lầu gọi Phương Bằng đi chơi.
Mấy đứa bé trong toà lầu này thường xuyên chơi chung với nhau, Lý Ngọc Phân cũng không suy nghĩ nhiều, để cho Phương Bằng đi chơi, chỉ dặn dò mấy câu.
Lúc ấy chị đang dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện chuẩn bị bữa tối, chờ làm xong công việc trên tay, chuẩn bị gọi Phương Bằng về nhà ăn cơm, lúc này mới phát hiện không thấy con trai đâu cả.
Lý Ngọc Phân tự tìm một lần, không tìm thấy, nhất thời vô cùng suốt ruột, gọi lão Phương về, hai người cùng nhau tìm.
Nhưng đã tìm xung quanh, cũng đã hỏi thăm hàng xóm, nhưng vẫn không có chút tin tức nào.
" Anh nói, Bằng Bằng thằng bé có phải! Lúc ấy sao em lại không trông chừng thằng bé chứ! " Lý Ngọc Phân không kìm nén được sự khủng hoảng trong lòng, nức nở nói.
Lạc Văn Thư từ trên lầu đi xuống, đã nghe được tiếng khóc này, cô đi đến bên cạnh Lý Ngọc Phân, nhỏ giọng dò hỏi " Chị Ngọc Phân, còn chưa tìm được Bằng Bằng sao? " Lý Ngọc Phân đỏ mắt, khẽ lắc đầu.
" Mới vừa rồi em có hỏi Tinh Tinh một chút, thằng bé bảo hôm nay có chơi bịt mắt bắt dê với một đứa bé mà bọn trẻ không nhận ra. “
Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa ném rác vào trong thùng rác lớn.
" Lúc đó em nằm ở nhà, hình như nghe được tiếng chơi đùa của mấy đứa bé, hình như là đi lên lầu, chị Ngọc Phân đã đi tìm chỗ đó chưa? "
Lời phía sau tất nhiên là Lạc Văn Thư bịa ra, lúc cô xuyên đến, trời đã tối, đứa trẻ đã sớm mất tích, trái lại nguyên chủ đúng là nằm trong nhà, nhưng tình huống thân thể yếu ớt, tự lo cho mình còn không xong, nào còn sức chú ý đến tình huống bên ngoài, hơn nữa căn phòng nằm ở cuối hành lang, cách cầu thang rất xa, vừa đóng cửa, gần như không nghe được gì cả.
Lạc Văn Thư nói ra như vậy, chủ yếu là để cho mình tham gia vào chuyện này càng hợp lý hơn. Xuống lầu vứt rác, cũng trở nên hợp lý.
Cô chủ động giúp đỡ vợ chồng chủ nhà như vậy, cũng không phải có ý đồ gì với bọn họ, mà là từ trước đến nay vợ chồng hai người này đối xử với mẹ con nguyên chủ rất tốt.
Nguyên chủ đã ở chỗ này hơn hai năm gần ba năm, lúc mới vừa dọn đến, Lý Ngọc Phân làm chủ lấy ba trăm tệ làm tiền thuê phòng, sau đó giá thuê phòng vẫn luôn tăng lên, nhưng tiền thuê phòng của nguyên chủ vẫn là cái giá cũ.
Bình thường điện nước trong nhà xảy ra vấn đề gì, cũng là Phương Đại Hào sửa giúp, cho tới bây giờ không nhắc đến chuyện tiền bạc.
Không chỉ có như vậy, trong ngày thường Lý Ngọc Phân cũng sẽ cho nguyên chủ chút trái cây rau củ gì đó.
Những thứ này đều là ân tình, trước kia nguyên chủ không có cơ hội trả lại, hôm nay Lạc Văn Thư chiếm cứ thân thể này, tất nhiên ân tình rơi trên đầu cô.
" Đều đã tìm! " Giọng của Lý Ngọc Phân tràn đầy nghẹn ngào.
Toà lầu này cao bảy tầng, đều có người thuê, vợ chồng bọn họ ở tầng bảy, đi lên còn có sân thượng, để cho mấy người thuê phơi chăn phơi quần áo.
Trong góc đặt một ít đồ lặt vặt, cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt, nhìn một cái đã thấy rõ ràng.
" Lầu bên cạnh thì sao? " Lạc Văn Thư dò hỏi.
Lầu bên cạnh, cũng là của vợ chồng chủ nhà.
Lý Ngọc Phân nghe vậy lắc đầu " Thằng bé không đi đến bên kia! "
Hai ngày nay giá đặt trên tầng cao nhất của lầu bên cạnh có chút vấn đề, vì lý do an toàn, Lý Ngọc Phân đã khóa cửa lớn đi vào lầu bên cạnh, chờ tìm người sửa xong lại mở ra.
"Cánh cửa nhỏ nối liền hai sân thượng có thể đi qua lại. “ Lạc Văn Thư nhắc nhở.
Hai tầng lầu, lúc đầu để cho tiện, ở trên sân thượng giữ lại một cái cửa nhỏ.
Lý Ngọc Phân nghe vậy thì sửng sốt một chút, đúng là chị không có đi tìm đến sân thượng của lầu bên cạnh, nhưng cánh cửa liên thông với sân thượng bên cạnh cũng đã khóa rồi.
"Buổi chiều hôm nay, em loáng tháng nghe được bọn trẻ đi lên lầu. “
Lạc Văn Thư đề nghị "Em với chị đi xem một chút. “
Nghe Lạc Văn Thư nói như vậy, Lý Ngọc Phân lại cảm thấy không có khả năng, nhưng trong lòng lại dâng lên chút hi vọng,
" Cảm ơn em, Tiểu Lạc! "
Chị vừa nói vừa lau nước mắt trên khóe mắt, kéo tay Lạc Văn Thư đi lên lầu.
Hai người leo lên đến lầu cao nhất, đèn ở tầng này cũng là đèn tiết kiệm năng lượng giống lầu một, ánh sáng hơi mờ tối, chỉ miễn cưỡng thấy rõ tình huống bên trong sân thượng.
Lạc Văn Thư lấy điện thoại ra, mở đèn pin, chiếu sáng cánh cửa sắt đi thông với sân thượng lầu bên cạnh, chỉ thấy phía trên có một chiếc chìa khóa lớn khóa cửa lại.
" Khóa rồi! "
Chút hi vọng mới dâng trong lòng Lý Ngọc Phân gần như đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Văn Thư thấy vậy, thở dài trong lòng " Em nhìn một chút. “
Cô vừa nói chuyện, vừa tiến lên hai bước đi bên cạnh cửa, vươn tay sờ cái khóa lớn kia, trong nháy mắt ngón tay chạm vào, dùng chút thủ đoạn nhỏ.
" Cạch… " Tiếng vang nhỏ vang lên.
Cô giả vờ kinh ngạc nói " Hình như khóa này bị hư! "
Lý Ngọc Phân cũng nhìn thấy, nhưng chỉ dựa vào một điểm này, không đủ để cho chị kiên trì với chút hi vọng này.
Khóa còn treo ở trên cửa, đứa bé cũng không thể thông qua cửa này đi đến sân thượng đối diện, còn thuận tay treo khóa cửa lên, còn treo như đã khóa như vậy.
Lạc Văn Thư lại thở dài, lười khuyên nhủ, trực tiếp tháo khóa xuống, mở cổng sắt ra
" Chị Ngọc Phân, đi đến cùng nhau tìm một chút. “
Lý Ngọc Phân không biết làm thế nào, nghe cô nói như vậy, theo bản năng đi theo.
Sân thượng của lầu bên cạnh lộn xộn hơn nhiều, để không ít đồ lặt vặt, ngổn ngang chất một chỗ, có rất nhiều góc khuất, hơi không để ý sẽ bị bỏ qua.
"Trẻ con chơi bịt mắt bắt dê, vốn dĩ rất dễ dàng xuất hiện tình huống nguy hiểm không biết, hôm nay lại chơi với đứa bé xa lạ! "
Lạc Văn Thư vừa nói vừa giả vờ lật hai cái tủ gỗ, rồi sau đó đi thẳng đến tủ lạnh bị vứt bỏ trong góc.
Cô đưa tay đẩy cửa tủ, chiếu điện thoại di động vào.
" Tìm được rồi! "
Giọng nói của Lạc Văn Thư lớn hơn rất nhiều, quay đầu nói với Lý Ngọc Phân
" Bằng Bằng ở chỗ này, chị Ngọc Phân, chị mau đến đây! "
Lý Ngọc Phân nghe được lời này, mặc dù phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy không chân thật, nhưng hai chân lại không chịu khống chế đi thẳng đến chỗ Lạc Văn Thư.
Không gian trong tủ lạnh nhỏ như vậy, chiếu đèn vào, thấy rất rõ ràng.
Chỉ thấy Phương Bằng nhỏ gầy nằm co ro nghiêng bên trong, sắc mặt có chút xanh, tình trạng cả người đều không ổn lắm.