" Bằng Bằng! "
Lý Ngọc Phân hơi bối rối đưa tay ôm đứa bé từ trong tủ lạnh ra, trong nháy mắt chạm tay vào con trai, cảm thấy giống như đang ôm một khối băng lớn, lúc này là mùa hè nhưng chị không nhịn được mà rùng mình một cái.
Lúc này trái tim treo cao của Lý Ngọc Phân mới rơi xuống, sau đó nước mắt lập tức tuôn ra.
" Bằng Bằng, con sao vậy, con đừng hù dọa mẹ mà! "
Chị Ngọc Phân đừng hoảng hốt, em sẽ gọi điện thoại cho anh Phương, để anh ấy nhanh chóng lái xe đưa đứa bé đến bệnh viện.
Lạc Văn Thư an ủi, sau đó thả tay đẩy cửa tủ lạnh ra.
Cũng lúc đó, Lạc Văn Thư thấy được phía nghiêng bên trong tủ lạnh, một cô bé mặc váy hồng cũng nằm trong đó, một đôi mắt oán độc, nhìn chằm chằm vào cô.
Lạc Văn Thư hơi cong môi, trả lại bằng một nụ cười mỉm.
Cửa tủ mất đi chống đỡ, một tiếng " ầm " vang lên, sau đó đóng lại.
"Anh Phương, là em, Tiểu Lạc, tìm được Bằng Bằng rồi, chẳng qua tình huống không tốt lắm, anh nhanh lái xe đến dưới lầu đi, em và chị Ngọc Phân lập tức mang Bằng Bằng xuống! "
Ở bên ngoài nghe giọng nói này truyền đến, nghe vào rất bình tĩnh, dường như không sợ hãi chút nào.
Cô bé mặc váy hồng ngồi trong tủ lạnh bị vứt bỏ, vốn dĩ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thù hận, giờ phút này lại có chút mê mang.
Nó không nghĩ ra.
Tại sao người phụ nữ bên ngoài kia, lại không sợ.
Là bởi vì không nhìn thấy nó sao? Nhưng nếu không nhìn thấy, tại sao lại cười với nó?
Hay là nói! Nụ cười kia, thật ra là! Khiêu khích?!!!
Nghĩ đến chỗ này, trong nháy mắt cô bé đã thay đổi, vẻ hận thù lại lấp đầy đôi mắt, con ngươi đen nhánh một mảnh, không thấy tròng trắng, giống như vực sâu khủng khiếp, liếc nhìn một cái đã cảm thấy sợ hãi.
Dáng vẻ của cô bé cũng xảy ra thay đổi.
Vốn dĩ vẻ mặt tương đối quỷ dị, nhưng mặt ngoài nhìn vào vẫn giống cô bé bình thường, mà giờ phút này đã hoàn toàn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy toàn thân thể sưng phù lên, da thịt trở nên trắng bệch, giống như bị ngâm nước lâu ngày, còn có dấu vết bị thối rửa.
Váy hoa nhí màu hồng trên người cũng trở nên bạc màu, phía trên váy hoa nhí, đã xuất hiện những vết dơ bẩn, nhìn rất bẩn thỉu.
“ Tí tách! “ Có giọt nước từ trên tóc trên người cô bé không ngừng nhỏ xuống, vốn dĩ bên trong tủ lạnh khô ráo, vào lúc này lại xuất hiện một bãi nước.
Nó tức giận.
Gương mắt tái nhợt sưng vù, ngũ quan vặn vẹo đáng sợ, quơ hai tay gào vào cánh cửa tủ lạnh.
Nó muốn đi ra ngoài nhấn chìm người phụ nữ nhiều chuyện kia.
Trong thời gian Lạc Văn Thư gọi điện thoại, tay trái của cô vẫn luôn đặt trên nắp cửa tủ lạnh cũ.
Nhìn thì động tác của cô rất tùy ý, tất nhiên trên thực tế cũng không dùng sức gì, cũng chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đó mà thôi.
Dưới tay có chút xíu chấn động, đó là ảnh hưởng của lực lượng quỷ dị đối với thực tế.
Xem ra thứ bên trong rất tức giận, bạo phát ra oán niệm mãnh liệt như vậy, không ngừng đập tay vào cửa tủ lạnh cũ, định đi ra ngoài.
Năng lượng của thứ này lớn không thể tưởng tượng nổi, dưới tình huống như vậy, cho dù có mấy người trưởng thành thân thể cường tráng dùng hết sức, cũng không có khả năng đè chặt cửa tủ lạnh cũ này, không thể ngăn cản thứ bên trong muốn xông ra ngoài.
Nhưng thứ này lại gặp phải Lạc Văn Thư, vẻn vẹn chỉ dùng một tay.
Không, nói chính xác hơn là, chân chính ra sức, chỉ có ngón trỏ.
Đầu ngón trỏ của Lạc Văn Thư chỉ nhẹ đặt trên cửa tủ, đã áp chế gắt gao lực lượng mạnh mẽ bên trong tủ lạnh cũ nho nhỏ mà cô bé phát ra khi tức giận, không có một tia oán niệm nào tràn ra ngoài thế giới thực.
Tất cả giãy giụa của cô bé chỉ là phí công.
Bên trong tủ lạnh cũ phát ra tiếng động gần như không nghe thấy, đã là tôn nghiêm cuối cùng mà cô cho thứ dị loại này.
" Bằng Bằng, Bằng Bằng, con tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn mẹ một chút được không! "
Giờ phút này trong mắt, trong lòng của Lý Ngọc Phân đều là con trai đang hôn mê, sự chú ý hoàn toàn đặt lên người cậu bé, hoàn toàn không nhận ra động tác không quá rõ ràng của Lạc Văn Thư ở bên cạnh.
Giọng nói của chị nghẹn ngào, nước mắt giống như vỡ đê không nhịn được từ hốc mắt ửng đỏ rơi xuống.
Chẳng qua cho dù không xảy ra chuyện này, đại khái chị cũng không phát hiện động tác nho nhỏ này của Lạc Văn Thư.
" Bằng Bằng không sao, thật đó, chị Ngọc Phân chỉ là lo lắng quá cho đứa bé! "
Lạc Văn Thư vừa nói chuyện điện thoại, ngón tay nhỏ nhắn nhanh chóng vẽ một đạo phù ấn trên cửa tủ lạnh cũ.
Bây giờ trước tiên cô phải đưa Lý Ngọc Phân xuống lầu, tạm thời không rảnh quan tâm đến thứ bên trong, chờ có thời gian rảnh, lại đến xử lý chuyện này.
" Anh Phương, em cúp máy trước đây, sẽ dẫn chị Ngọc Phương và đứa bé xuống lầu. “
Lạc Văn Thư nói xong thì cúp điện thoại, cũng vẽ xong phù ấn, cô đi đến bên cạnh Lý Ngọc Phân, vỗ nhẹ sau lưng chị, dịu dàng nói " Chị Ngọc Phân, chúng ta xuống lầu trước, anh Phương sẽ lập tức đến. “
" Được, xuống lầu! " Lý Ngọc Phân nghe vậy, giống như tìm được người tin cậy dựa vào, qua loa lau nước mắt, nức nở ôm chặt con trai.
Lạc Văn Thư cầm điện thoại di động chiếu sáng. Xuyên qua cửa sắt nối liền hai sân thượng của tòa nhà, đi tới bên trong tầng cao nhất của lầu cho thuê, ánh sáng đã trở nên bình thường.
Hai người nhanh chóng đi xuống lầu.
Lúc đi qua lầu thứ năm, Lạc Văn Thư nghe được tiếng run rẩy khiếp sợ từ trong hành lang truyền đến.
" Mẹ ơi… " Là Lạc Tinh Dữ, đứa bé nhỏ gầy đứng ở hành lang, tay vịn tường, lo lắng nhìn cô.
Lý Ngọc Phân ôm con trai đi thẳng xuống.
Lạc Văn Thư dừng bước lại " Con về nhà chờ một chút, rất nhanh mẹ sẽ trở về. “
Sau khi cô nói xong, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng sờ đầu Lạc Tinh Dữ " Ngoan, đừng lo lắng. “
Trong nháy mắt thân thể nhỏ bé của Lạc Tinh Dữ hơi cứng nhắc, cậu bé nhìn Lạc Văn Thư, lại nhanh chóng cúi đầu, ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhỏ giọng đáp lại " Dạ… “
Lạc Văn Thư xoay người, tiếp tục đi xuống lầu dưới, tốc độ nhanh hơn lúc trước, rất nhanh đã đến khúc quanh ở lầu hai, đuổi kịp bước chân của Lý Ngọc Phân.
Lúc hai người xuống lầu một, Phương Đại Hào đã lái xe đến ngoài cửa, đèn xe sáng ngời, sáng hơn mấy phần so với ánh sáng của đèn tiết kiệm năng lượng.
Lạc Văn Thư đi nhanh về phía trước, giúp đỡ mở cửa sau xe.
Lý Ngọc Phân ôm con trai ngồi lên, qua mấy giây, thấy Lạc Văn Thư không có đi theo lên xe, giọng nói của chị hơi bối rối, hỏi " Tiểu Lạc, em không đi cùng sao? "
Thật ra dù Lạc Văn Thư có đi cùng, cũng không giúp được gì.
Nhưng đối với Lý Ngọc Phân mà nói, Lạc Văn Thư là người tìm ra Phương Bằng, giúp chị trong lúc khủng hoảng, an ủi chị dẫn đường cho chị lúc chị không biết làm sao.