“ Ầm … “

Sau khi một tiếng vang thật lớn vang lên, hình ảnh kết thúc ở đây.

Người trong hình kia, mặc bộ áo sơ-mi màu hồng sến súa, có khuôn mặt giống như đúc với cậu ta.

“ Mình … Chết rồi? “ Vẻ mặt thanh niên mờ mịt, trong mắt sự sợ hãi chưa biến mất. 

Không có người nào trả lời. 

Người đàn ông mặc âu phục màu đen đã đi vào trong cửa … Rất nhanh vị thanh niên kia cũng bị dây xích kéo đi vào.

Cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện kia cũng biến mất như khói sương.

Ở phía xa xa, một tay Lạc Văn Thư cầm đồ ăn, một tay dắt Lạc Tinh Dữ, hờ hững nhìn phía bên đó một chút, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.

Con đường về là đi lên sườn dốc, lúc này Lạc Văn Thư đã một ngày chưa ăn gì, tay chân hơi nhũn ra, có chút quá sức.

Lúc về đến nhà, trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.

Trong phòng khách có một cái bàn được đặt dựa vào tường, phối hợp với hai băng ghế nhỏ, bình thường hai mẹ con đều ăn cơm ở chổ này.

Lạc Văn Thư đã vô cùng đói bụng, nhưng vẻ mặt của cô lại không có biểu cảm gì, không nhanh không chậm đặt túi nilon xuống, lấy hộp đồ ăn bỏ lên bàn.

Lạc Tinh Dữ mua hai món ăn, đậu hũ ma bà và khoai tây sợi thơm cay, thêm một chén canh, phía trên các món ăn đều có rải hành lá màu xanh, nhìn vào làm cho người ta thèm ăn.

Cơm có hai phần, một lớn một nhỏ.

Lạc Văn Thư gỡ đôi đũa sử dụng một lần cho Lạc Tinh Dữ, lại thấy vẻ mặt của cậu bé có chút kỳ lạ.

" Sao vậy? " Cô hỏi.

Đứa bé nhỏ gầy cắn môi, có chút run rẩy nói " Thật xin lỗi mẹ, con quên nói cho ông chủ không bỏ hành lá cắt nhỏ, con sẽ lựa sạch ra cho mẹ.

Cậu bé nói xong, vươn tay nhận lấy đũa từ tay Lạc Văn Thư, tiếp đó muốn lựa hành lá cắt nhỏ bên trong thức ăn ra.
 

Lạc Văn Thư nghe vậy, nhớ lại hình như nguyên chủ không thích ăn hành.

" Không sao, ăn cơm đi.

Lạc Văn Thư là người không kén chọn lắm về đồ ăn, cầm đũa gắp một miếng khoai tây sợi đưa vào miệng.

Lạc Tinh Dữ ngây ngẩn nhìn cô mấy giây, sau đó rủ mi mắt, ăn cơm trắng trong chén của mình.

Hai người ăn cơm được một nửa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

" Con đi mở cửa! " Lạc Tinh Dữ còn không nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, giọng nói có chút hàm hồ, người đã đi đến cạnh cửa rồi.

Ngoài cửa là dì chủ nhà, vẻ mặt nóng nảy " Tiểu Dữ, Bằng Bằng ở nhà cháu sao? "Bằng Bằng là con trai của vợ chồng chủ nhà, tên đầy đủ là Phương Bằng, gần tuổi với Lạc Tinh Dữ, hai đứa bé thường xuyên chơi chung với nhau.

Lạc Tinh Dữ lắc đầu " Không có ạ.

Dì chủ nhà tiếp tục hỏi " Vậy lúc nãy thì sao, cháu có nhìn thấy Bằng Bằng không? "

Buổi chiều Lạc Tinh Dữ có chơi một lát với Bằng Bằng, nhưng rất nhanh đã về nhà, sau đó cậu bé cũng không gặp lại Bằng Bằng nữa.

Lúc ấy chơi chung, còn có ba đứa bé khác, trong đó có Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ, cũng là con của những người thuê ở đây.

Sau khi Lạc Tinh Dữ nói tình huống cho dì chủ nhà, đối phương vội vả rời đi.

Lạc Văn Thư ngồi trên ghế, nhìn một màn này, cũng không nói chuyện.

Lạc Tinh Dữ tự đóng cửa lại, trở lại tiếp tục ăn cơm.

" Dùng bữa. “  Thấy cậu bé khẩy cơm trắng trong bát, Lạc Văn Thư nhắc nhở một câu.

" Vâng “ Lạc Tinh Dữ gật đầu, vươn đũa gắp mấy miếng khoai tây sợi, tiếp đó lùa cơm trắng.

Trong trí nhớ của Lạc Văn Thư, đứa bé này cũng không kén ăn, lúc ăn cơm gần như không có tình huống giống như lúc này xảy ra.

Có lẽ bị chuyện tai nạn xe cộ xảy ra ở ngã tư đường hù dọa rồi.

Lạc Văn Thư nghĩ như vậy, trực tiếp gắp đồ ăn vào trong hộp của cậu, rất nhanh đồ ăn trong hộp cơm của Lạc Tinh Dữ đã nhiều hơn cơm trắng.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Thư một cái, rất nhanh lại cúi đầu, hơi nhỏ giọng nói cảm ơn mẹ.

" Buổi chiều con với đám Bằng Bằng chơi cái gì? " Lạc Văn Thư lạnh nhạt hỏi một câu.

Lạc Tinh Dữ không biết mẹ hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn trả lời " Chơi bịt mắt bắt dê ạ. “

Trò chơi của trẻ con, cũng chỉ có mấy thứ này, mặc kệ ở chỗ nào đều giống nhau, nghe được tên trò chơi Lạc Văn Thư cũng không bất ngờ, cô chỉ chú ý đến chi tiết bên trong.

" Lúc nãy con nói năm người các con chơi chung, trừ Bằng Bằng, Tiểu Bảo, Lỵ Lỵ, còn có ai nữa? "

Trong trí nhớ của Lạc Văn Thư, bốn đứa bé này thường xuyên chơi chung với nhau, bởi vì tuổi gần bằng nhau, lại ở cùng một tòa nhà.

Chẳng qua đám nhỏ này có chút bài xích người ngoài, rất ít chơi với những đứa bé khác.

Mới vừa rồi Lạc Tinh Dữ nói với dì chủ nhà, hôm nay bạn chơi chung có năm người, nhưng chỉ nói tên của ba người chơi cùng Lạc Tinh Dữ, còn một người lại không nhắc đến, chuyện này thật sự kỳ lạ.

" Con! Con không biết! " Lạc Tinh Dữ hơi nhíu mày, vẻ không hiểu xuất hiện trên mặt.

Chơi chung với bọn bé chính là một cô bé, gần tuổi với bọn bé, có lẽ không phải là người quanh đây, bởi vì trước kia Lạc Tinh Dữ chưa từng thấy cô bé này.

Cô bé này xuất hiện sau khi bọn bé kết thúc lần chơi bịt mắt bắt dê đầu tiên, mặc một cái váy hồng hoa nhí, cười hì hì hỏi có thể cho mình chơi cùng không.

Bốn đứa bé gần như không do dự, gật đầu đồng ý.

Từ đầu đến cuối Lạc Tinh Dữ chỉ là một đứa bé năm tuổi, nhớ lại tình huống lúc trước, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không có cách nào nói ra chính xác được, cậu bé suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói ra một câu 

" Bọn con rất ít chơi chung với người khác.

Lạc Tinh Dữ chỉ chơi một lát, đã về nhà.

Lúc cậu bé đi, đám người Bằng Bằng và cô bé kia, lại bắt đầu một vòng chơi bịt mắt bắt dê mới.

"Đã biết.

Lạc Văn Thư gật đầu một cái, sau đó không tiếp tục hỏi nữa.

Bữa cơm này ăn khoảng mười phút.

Tình trạng tay chân không có sức của Lạc Văn Thư dần dần chuyển biến tốt.

" Mẹ đi xuống lầu vứt rác, con ở nhà đi.

 Sau khi cô dặn dò Lạc Tinh Dữ một câu, tiện tay thu dọn hộp cơm mới vừa ăn xong, xách lên đi ra khỏi cửa.

Lý Ngọc Phân đứng ở dưới lầu, đèn tiết kiệm năng lượng chiếu lên người, làm cho sắc mặt không tốt của chị càng trở nên khó coi hơn.

Chị đang gọi điện thoại, giọng nói vô cùng sốt ruột, mơ hồ còn mang theo một chút nức nở

" Em cũng đã hỏi hết rồi, không có ở nhà Tiểu Dữ, thằng bé về nhà sớm, sau đó không nhìn thấy Bằng Bằng đâu, cũng không có ở nhà của Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ, không biết hai đứa bé này bị cái gì, đột nhiên thân thể không thoải mái, người nhà đã mang đi bệnh viện! Lão Phương à, làm thế nào đây! "

Lý Ngọc Phân và Phương Đại Hào kết hôn sớm, tình cảm hai người vẫn luôn rất tốt, chỉ là trong chuyện sinh con tương đối lận đận, cho đến ba mươi lăm tuổi, chị mới có thai.

Trong thời gian mang thai, cũng trắc trở không ít, có hai lần suýt chút nữa là không giữ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play