Mùa hè ở Xuân Sơn, buổi tối tám giờ, bầu trời mới hoàn toàn tối xuống.
Đèn đường đã sớm bật sáng, vào lúc này mới phát huy được tác dụng của mình.
Ánh đèn ấm áp xuyên qua màn cửa màu trắng của cửa sổ kéo đẩy ở khu lầu dân cư bên cạnh, đi vào nhà.
Đây là một căn phòng nhỏ, diện tích còn chưa đủ 10m2, trang trí cũng vô cùng đơn giản, tường vôi trắng, một cái đèn trần, một tủ treo quần áo, một cái giường, thêm một bàn học bên cạnh cửa sổ, gần như liếc nhìn một cái là có thể thấy hết tất cả mọi vật bên trong phòng.
“Mẹ… Mẹ… “ Giọng nói của đứa bé rất nhỏ rất nhẹ, hình như còn có chút run rẩy, từ khe cửa chưa đóng kín ở đối diện truyền đến.
Qua mấy giây, một giọng nữ hơi lạnh nhạt đáp lại “ Sao thế? ”
Giọng nói của đứa bé càng nhỏ, run rẩy nói “ Đã… Đã trễ lắm rồi, mẹ còn chưa ăn cơm… “
“ Mẹ không đói bụng. “ Giọng nữ vẫn lạnh nhạt.
Trong nháy mắt khi cô nói xong, chỉ nghe tiếng “ ùng ục “ vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng nhỏ. Bầu không khí có chút lúng túng.
“ Con.. Con đi mua cơm! ” So sánh với vừa rồi giọng nói của đứa bé đã ít sợ hãi hơn, tiếng bước chân lộc cộc từ từ đi xa.
Rồi sau đó là tiếng mở cửa và đóng cửa. Trong phòng đã khôi phục yên tĩnh.
Lạc Văn Thư tựa vào trên chiếc giường nhỏ 1m5 đặt sát tường, chậm rãi mở mắt ra.
Bên trong có chút mờ tối, nhưng không ảnh hưởng gì tới cô cả.
Cô nhanh chóng quan sát xung quanh, đây là một nơi xa lạ, nhưng sau khi tiếp thu trí nhớ của thân thể này, lại làm cho cô có chút cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu.
Lạc Văn Thư – cô không phải là người của thế giới này.
Thuở nhỏ cô không cha không mẹ, ăn cơm của mọi nhà mà lớn lên, vào lúc bảy tuổi được sư phụ Lạc Minh Tề nhận làm đệ tử cuối cùng.
Sư phụ là chưởng môn Huyền Môn, trước đó đã thu ba đệ tử, đều đã học thành tài, là nhân vật quan trọng trong lứa trẻ tuổi của Huyền Môn. Sau đó sư phụ không nhận đệ tử nữa.
Cứ như vậy qua hai mươi mấy năm, bỗng nhiên ông đưa một đứa trẻ về, trên dưới Huyền Môn đều vô cùng chấn động.
Chẳng qua Lạc Văn Thư vào lúc đó, nhỏ nhỏ gầy gầy, lại vừa lúc đến kỳ thay răng, thiếu hai chiếc răng cửa, bộ dáng rất ngốc nghếch, xấu xí.
Cho nên ai cũng không ngờ được, cô bé vô cùng xấu xí ấy lại là thiên tài ngàn năm khó gặp.
Lạc Văn Thư nhập môn mười năm, đã đạt được tu vi thâm sâu không lường được.
Vào năm cô mười tám tuổi, sư phụ Lạc Minh Tề chính thức truyền chức trưởng môn Huyền Môn cho cô.
Cả một sảnh đường đầy khách khứa, đều là nhân vật quan trọng của Huyền Môn, lại không có ai ý kiến gì.
Sư phụ Lạc Minh Tề mong đợi, dưới sự dẫn dắt của Lạc Văn Thư, Huyền Môn sẽ leo lên một đỉnh cao mới.
Nhưng không ngờ đến, tối hôm đó sau khi tiếp nhận chức chưởng môn, Lạc Văn Thư còn chưa cầm nóng ấn tính chưởng môn, vừa nhắm mắt mở mắt ra, đã ngoài ý muốn xuyên đến thế giới này.
Bây giờ cổ thân thể này cũng có tên là Lạc Văn Thư, dáng người nhỏ nhắn, mặt mũi xinh đẹp, màu da hơi tái nhợt.
Cổ thân thể này hai mươi bốn tuổi, có một đứa con trai năm tuổi, gần đi học lớp lá của nhà trẻ, tên là Lạc Tinh Dữ, chính là đứa bé ở sau khe cửa hỏi cô có đói bụng không sau đó đi mua cơm.
Lúc trước sau khi sinh Lạc Tinh Dữ, cổ thân thể này liên tục bị bệnh, mấy năm qua sức khoẻ ngày càng tệ.
Trước khi Lạc Văn Thư xuyên đến, một màn cuối cùng chính là con trai Lạc Tinh Dữ đứng ở cạnh cửa, quan tâm nhìn chằm chằm nguyên chủ không đi.
“ Mẹ ngủ một lát là khoẻ rồi, con và đám Tiểu Bảo đi chơi đi. ” Giọng nói của nguyên chủ dịu dàng lại yếu ớt.
Ngoài cửa trong hành lan truyền đến giọng nói đứa trẻ “ Tinh Tinh nhanh lên nào! ”
Từ nhỏ Lạc Tinh Dữ đã thông minh hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, dưới sự thúc giục của bạn nhỏ, rất nhanh đã đóng cửa đi ra ngoài chơi.
Rất nhanh nguyên chủ đã khép lại mí mắt nặng nề.
Giấc ngủ này chính là vĩnh viễn.
Lúc mở mắt ra lần nữa, trong cổ thân thể này đã có một linh hồn mới.
Gió đêm thổi lất phất, cây cối ngoài cửa sổ phát ra tiếng vang xào xạc.
Lạc Văn Thư bỗng nhiên nhíu mày. Bởi vì trừ trí nhớ của cổ thân thể này, trong đầu cô còn có một đoạn câu chuyện không thể giải thích được.
Những mảnh vụng trí nhớ kia nói cho cô biết, thế giới mà cô xuyên đến là một quyển tiểu thuyết, con trai Lạc Tinh Dữ của cô là nam chính của quyển tiểu thuyết này.
Lúc câu chuyện bắt đầu, Lạc Tinh Dữ đã trưởng thành, liên quan đến chuyện lúc trước của cậu chỉ dùng mấy câu để miêu tả.
Trước khi cậu ra đời, cha Chu Hoài bất ngờ qua đời, vào lúc cậu năm tuổi mẹ Lạc Văn Thư cũng rời đi, sau đó cậu bị đưa đi vào viện trẻ mồi côi cho đến khi trưởng thành.
Rất thảm nhưng lại rất có tiêu chuẩn khuôn mẫu của nam chính. Đây được gọi là cha mẹ không còn, quyết tâm phấn đấu càng cao.
Trong trí nhớ ít ỏi kia, Lạc Tinh Dữ là một người có thiên phú hơn người, một đường đánh quái thăng cấp. Trừ gia thế thì ở những mặt khác cậu đều không thua kém ai cả.
Tới giai đoạn sau, cái khuyết điểm gia thế kia cũng đã được bổ sung vào. Người cha Chu Hoài tưởng đã chết của cậu bỗng nhiên sống lại và xuất hiện.
Chu Hoài xuất thân từ gia đình giàu có, lúc còn trẻ phản nghịch bỏ nhà ra đi, bất ngờ gặp Lạc Văn Thư, hai người nhanh chóng nảy sinh tình yêu với nhau, tình cảm như keo sơn.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi.
Lạc Văn Thư là bé gái mồ côi, cha mẹ mất sớm, nhà họ Chu hoàn toàn xem thường cô, phái người bắt người thừa kế phản nghịch về.
Tất nhiên Chu Hoài sẽ không ngoan ngoãn nghe lời phối hợp, nhưng trong lúc anh ta giãy giụa chạy trốn đã xảy ra tai nạn xe cộ, đầu bị chấn thương, lúc tỉnh lại đã không còn nhớ đến Lạc Văn Thư.
Mà sau khi anh ta mất tích, qua mấy tháng, Lạc Văn Thư mới chậm chạp phát hiên mình mang thai.