Khoái Xuyên Chi Bệnh Mãi Không Chết

Chương 7: Lão đại tàn tật (7)


4 tháng

trướctiếp

Sau khi Tô Cẩm Chi tỉnh lại phát hiện phòng ngủ của mình đã thay đổi.

Căn phòng này rất khác với căn phòng cao cấp mà cậu luôn ngủ lúc trước.

Đây là một căn phòng được làm toàn bộ bằng thủy tinh trong suốt, ngoại trừ sàn nhà, xung quanh đều là mái vòm cong cong tựa như thủy tinh, bao quanh lấy chiếc giường có đệm chăn đỏ sậm mà cậu đang nằm bên trên, hệt như một đóa tường vi màu máu nở rộ trong đêm tối, chỉ cần cậu chuyển tầm nhìn, đẩy cánh hoa tường vi non mềm ra là có thể nhìn thấy trời sao sáng lấp lánh, càng thêm khoáng đạt xa xăm so với biển rộng dưới thân, cũng càng khiến cho ánh sáng thêm phần chói lọi.

Chẳng qua cảnh đẹp thế này cậu đã từng được chứng kiến nhiều lần ở Tinh Tế, giống như cơm đã nhai ngàn vạn lần trong miệng vậy, dù ngọt đến đâu cũng không đủ khiến người ta phải kinh diễm nữa.

Tô Cẩm Chi thoáng quay đầu liền thấy trên tay phải của mình đang ghim kim treo ngược.

Chất lỏng lạnh buốt chảy xuôi theo mạch máu của cậu, chậm rãi tiến vào cơ thể, chảy ra theo nhịp tim đập yếu ớt, không thể kháng cự mà xâm chiếm mỗi một tấc huyết nhục của cậu, cảm giác này khiến cậu rất không thoải mái.

Thậm chí Tô Cẩm Chi còn chán ghét nó.

Bởi vì thứ này khiến cho cậu nhớ về quá khứ —— cậu vẫn nằm trên giường bệnh ở bệnh viện cảng Tây thuộc sao β68, mỗi ngày nhìn vũ trụ biến đổi khôn lường nhưng lại dường như chẳng có gì thay đổi, tinh vân vụ ải, tựa như một chiếc thuyền cô độc lún sâu vào trong cát, không thể nào tiến tới hay lùi về sau, chỉ có thể yên lặng chờ đợi cái chết.

Cơ thể Tô Cẩm Chi rất khó chịu, trái tim đã đau đớn mơ hồ, làm hại giọng điệu cũng hung ác: “No.1, mi có thể giải thích cho ta biết giao dịch dơ bẩn là có ý gì không?”

Hệ thống “Tít ——” một tiếng, sau đó thanh âm máy móc của No.1 truyền đến, thản nhiên nói: “Là ý trên mặt chữ, kí chủ.”

Tô Cẩm Chi hỏi nó: “Ý trên mặt chữ gì? Chẳng lẽ nói ta cần phải kết hôn với Tần Diệp Chu thì ân ái với hắn mới không tính là giao dịch cơ thể bẩn thỉu hay sao?”

No.1 nói: “Có thể hiểu là vậy.”

Tô Cẩm Chi nói: “Nhưng quốc gia hiện tại của bọn ta không ủng hộ nam nam kết hôn.”

No.1 nói: “Ký chủ chỉ cần làm dáng trước mặt hệ thống chúng tôi một chút là được rồi.” Ý trong lời nói chính là cậu ngay cả giả bộ cũng không thèm, cả ngày đều trắng trợn làm giao dịch, là do cậu làm giao dịch trước đấy, như vậy thì không thể trách tôi được.

Tô Cẩm Chi: “…”

“Vui sướng thể xác sẽ dễ dàng khiến người khác đắm chìm.” No.1 bỗng nhiên nói một câu có chút triết lý, nhưng thực chất vẫn tiếp tục khuyên cậu từ bỏ cách thông qua giao dịch bất chính để đạt được giá trị tiến độ, “Ký chủ, xin cậu chăm chỉ làm nhiệm vụ, quý trọng sinh mệnh, rời xa giao dịch.”

Tô Cẩm Chi cũng rất tuyệt vọng, cậu có thể nói gì nữa đây? Cái tên Tần Diệp Chu dâm ma kia chỉ có dựa vào ba ba ba mới tăng giá trị tiến độ được, trước mắt cũng chỉ có vận động nguyên thủy tạo ra sinh mạng con người này là có thể thức tỉnh tình yêu cuộc sống trong lòng hắn mà thôi.

“Tỉnh rồi sao?” Tô Cẩm Chi còn muốn mắng thêm mấy tiếng nữa, Tần Diệp Chu lại bưng cháo đẩy xe lăn tiến vào lúc này.

Tô Cẩm Chi trùm chăn quay mông lại với hắn.

Tần Diệp Chu thấy một cục lớn mềm mại trên giường kia thì cười khẽ một tiếng, đặt cháo lên trên tủ đầu giường, vươn tay qua vén mái tóc rơi bên tai thanh niên, nhẹ nhàng hôn lên thái dương cậu một cái rồi hỏi: “Cơ thể đã khá hơn chút nào chưa?”

Tô Cẩm Chi vẫn không nói chuyện, bọc lấy chăn không hé một lời —— cậu cảm thấy lúc trước bản thân đã quá dung túng Tần Diệp Chu, có lẽ cậu nên để kẻ đề xuất giao dịch dơ bẩn là hắn nếm thử mùi vị cấm dục xem sao.

Tần Diệp Chu thấy người trên giường vẫn không có động tĩnh gì, đuôi lông mày nhướng lên, đáy mắt chậm rãi hiện lên một chút vui vẻ, nói khẽ: “Vân Phỉ Phỉ kia…”

Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, quả nhiên lập tức thấy cơ thể thanh niên đang vùi mình dưới chăn đột nhiên cứng đờ.

Tô Cẩm Chi giả bộ thêm một lúc, không thấy Tần Diệp Chu lên tiếng nữa còn tưởng là hắn đã rời khỏi phòng, kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người đàn ông đang cười tủm tỉm nhìn cậu. Thấy cậu quay đầu lại, người đàn ông liền cong ngón tay thân mật cọ cọ mặt cậu.

Cảm xúc mềm mại truyền tới từ đầu ngón tay khiến ánh mắt Tần Diệp Chu tối đi một tí, dưới đáy mắt lộ ra sắc màu thâm sâu. Hắn đã nhiều lần nếm thử mùi vị cơ thể này, nhưng mỗi lần vào lúc thân mật với nahau, hắn đều không thể không thán phục dung mạo tinh xảo của cậu.

Thanh niên nằm trên giường mặc một bộ đồ ngủ thùng thình, mái tóc mềm mại mảnh mảnh rối bù do vừa tỉnh giấc, đuôi tóc xoăn nhẹ, bên dưới chính là khuôn mặt xinh đẹp đến không giống người thật, chỗ duy nhất không hoàn hảo có lẽ chính là đôi môi vì ốm đau mà trở nên tái nhợt.

Nhưng điều này lại càng khiến hắn muốn cắn lên hai mảnh mềm mại kia, ngoạm chúng nó đến nhũn ra đỏ bừng.

Vẻ ngoài của Tô Cẩm Chi thật sự rất hợp ý hắn —— cho dù là trên giường hay dưới giường

Tính tình cậu cũng rất phù hợp, mỏng manh yếu đuối, rõ ràng là xinh đẹp tựa ngôi sao trên trời đêm xa xôi không thể chạm đến, nhưng thực tế lại giống như một con chuột bạch trong lồng, chỉ cần bóp nhẹ một cái sẽ chết, sinh tử đều do hắn quyết định.

Tần Diệp Chu cứ cười mãi, Tô Cẩm Chi bị hắn nhìn chằm chằm đến sởn cả gai ốc, dè dặt hỏi: “Ngài Tần… ngài đang cười gì vậy…”

Tần Diệp Chu không trả lời vấn đề của cậu mà khẽ cong môi, vẻ mặt ôn hòa hơn một chút, bưng chén cháo dùng thìa múc một muỗng, dỗ dành cậu: “Ăn cháo trước đi, ăn xong sẽ nói chuyện tiếp.”

Tô Cẩm Chi do dự một lúc, cuối cùng vì lực lượng thua xa Tần Diệp Chu mà ngoan ngoãn há miệng, để mặc người đàn ông đút thìa cháo thịt có độ ấm vừa phải vào trong miệng cậu.

Ven thìa còn vương lại chút nước cháo, không biết có phải do Tần Diệp Chu cố ý hay không, còn gạt nước đó vào mép của cậu, nhưng một giây sau, Tô Cẩm Chi đã có thể hoàn toàn xác định —— Tần Diệp Chu cố ý.

Không đợi cậu liếm sạch nước cháo kia, Tần Diệp Chu đã dán tới, ấn lên môi cậu mút sạch tí nước này, còn dùng răng ngậm lấy cánh môi tinh tế đầy đặn của cậu mà gặm cắn, nhẹ nhàng hôn mút, tựa như đang nhấm nháp thịt quả ngon nhất.

Tô Cẩm Chi hơi lo lắng, bởi vì lúc sáng No.1 đã ra lệnh cấm cậu và Tần Diệp Chu phát sinh quan hệ cơ thể bất chính, cậu rất sợ Tần Diệp Chu trong lúc nhất thời cao hứng sẽ đè cậu xuống làm giao dịch bẩn thỉu lần nữa.

Chế độ trừng phạt của No.1 không phải chỉ là chuyện đùa.

Chế độ trừng phạt được chia tổng cộng thành chín mức, từ mức năm trở lên thì trừng phạt sẽ tạo thành tổn thương khiến cơ thể của cậu ngày càng tệ đi, cậu đã từng bị trừng phạt ở mức năm, mùi vị kia cả đời cậu cũng không muốn thử lại lần nữa.

Vì vậy Tô Cẩm Chi quay đầu đi, tránh khỏi nụ hôn của Tần Diệp chu.

Tần Diệp Chu dừng một chút, Tô Cẩm Chi không nhìn hắn, vậy nên cũng không biết trong giây phút đó đáy mắt của người đàn ông đã trở nên thâm trầm.

“Giận tôi, hửm?” Tần Diệp Chu không tiếp tục hôn cậu, mà là đưa tay giữa lấy gáy Tô Cẩm Chi, không nói gì mà nhấn cậu vào trong ngực, nặng nề hôn lên trán cậu một cái.

Cơ thể của thanh niên trong lòng thoáng run rẩy, Tần Diệp Chu tưởng cậu muốn khóc, thanh âm liền mềm mỏng hơn một chút, xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu thanh niên: “Được rồi đừng giận nữa, Vân Phỉ Phỉ là tình nhân của Hạ Tử Việt, không dính líu tí ti gì với tôi, sao em lại khờ như vậy? Người khác nói gì em cũng tin.”

Cuối cùng Tô Cẩm Chi cũng chịu ngẩng đầu lên, cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Diệp Chu, sau đó lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có thật không…”

“Đương nhiên.” Tần Diệp Chu thấy cậu rốt cuộc cũng chịu nhìn mình liền nở nụ cười, “Tôi lừa em làm gì?”

Tô Cẩm Chi nghe vậy lập tức đưa tay kéo lấy góc áo của Tần Diệp Chu, cũng cười nói: “Ừm, ngài Tần nói gì em cũng tin hết.” Cậu nào dám không tin chứ, lúc nãy chẳng qua cậu chỉ nghiêng đầu tránh nụ hôn của Tần Diệp Chu trong chốc lát, kết quả người đàn ông này trực tiếp trừ mất năm điểm tiến độ của cậu, dọa Tô Cẩm Chi sợ tới suýt chút nữa nhào lên hôn hắn —— tận năm điểm lận đó! Cậu phải giao dịch với Tần Diệp Chu năm lần mới lấy được!

Cũng may không lâu sau Tần Diệp Chu đã tăng lại cho cậu, còn tặng không hai điểm, hiện tại tổng cộng đã có ba mươi hai điểm tiến độ rồi.

Tần Diệp Chu nghe thấy thanh niên nói vậy, đồng tử đang nhìn Tô Cẩm Chi bỗng có chút động đậy, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, không một chút lăn tăn, tựa như một cục đá chìm xuống hồ sâu không thấy đáy, sau khi gợn sóng liền biến mất không còn bóng dáng.

“Ngủ đi.” Tần Diệp Chu lại để Tô Cẩm Chi nằm xuống, dém chăn kỹ càng cho cậu, sau đó dùng ngón tay sờ sờ má cậu nói.

Tô Cẩm Chi đã nằm nửa ngày rồi, lúc nãy còn mới ăn xong một chén cháo lớn, làm gì còn ngủ được nữa?

Tần Diệp Chu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, mở miệng hỏi: “Không ngủ được à?”

“Vâng.” Tô Cẩm Chi gật đầu, kéo chăn đến tận cằm, “Ngài Tần… chừng nào ngài mới ngủ?” Sắc trời thoạt nhìn cũng không còn sớm nữa, người tàn tật ngủ muộn như vậy thật sự không sao hả?

Tần Diệp Chu sững sờ, sau đó xoa bàn tay đang đặt trên chăn của cậu nói: “Yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh đến khi em ngủ.”

Tô Cẩm Chi: “…” Ai hỏi anh chuyện này chứ?

Tô Cẩm Chi nghĩ một lát, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy nói với Tần Diệp Chu: “Ngài Tần, chỗ ngài có giấy bút không?”

Tần Diệp Chu hỏi cậu: “Muốn vẽ tranh rồi hả?”

Tô Cẩm Chi đáp một tiếng: “Vâng…”

Tần Diệp Chu hất cằm lên, hướng về tủ đầu giường nói: “Trong ngăn kéo có.”

Tô Cẩm Chi mở ngăn kéo ra, ánh mắt cậu lướt qua áo mưa đặt trong góc, rơi thẳng vào hộp đồ vốn đã rất quen thuộc kia, bên cạnh còn có vở và bút chì đã gọt xong. Lúc cậu đang suy nghĩ nên vẽ gì mới tốt, Tần Diệp Chu liền chuyển xe lăn tới hỏi cậu: “Em muốn vẽ cái gì?”

Tô Cẩm Chi nhìn người đàn ông, nói: “Em vẽ ngài có được không, ngài Tần?”

Ban đầu Tần Diệp Chu giật mình một cái, sau đó đuôi lông mày nhướn lên, thanh âm khàn khàn của hắn tràn đầy hứng thú: “Em muốn vẽ tôi?”

Tô Cẩm Chi cầm quyển phác họa gật gật đầu: “Vâng.”

“Được thôi.” Tần Diệp Chu lập tức đồng ý, đẩy xe lăn lui về sau một khoảng, đôi mắt xám thâm thúy lẳng lặng nhìn cậu, tựa như đế vương ngồi tít trên cao đang nhìn vật sở hữu mình yêu thích nhất, trong mắt đầy cưng chiều, “Tôi ngồi đây làm mẫu cho em được không?”

“Được.” Tô Cẩm Chi hơi nhích mông, ngồi trước mặt Tần Diệp Chu mở hộp họa cụ phía sau, dùng bút chì tinh tế họa lấy hình dáng của người đàn ông.

Cậu vẽ rất đẹp, đây là thứ duy nhất cậu học được trong mấy năm sinh hoạt ở Trái Đất kia.

Quan ngoại giao Trái Đất và Tinh Tế, danh xưng này thoạt nhìn cực kỳ nở mày nở mặt, thực chất lại chẳng có gì cả, cho dù tiền lương của cậu rất cao, phúc lợi cũng rất tốt, nhưng đó cũng là vì trong tương lai ngoại trừ cậu ra thì không còn người nào nguyện ý tiếp tục ở lại Trái Đất nữa.

Hoàn cảnh của Trái Đất vào lúc ấy đã bị tàn phá rất nghiêm trọng, ban đầu là nội chiến giữa các quốc gia trên tất cả châu lục, sau đó là xâm lược và tấn công của người ngoài hành tinh, cuối cùng đám người duy nhất còn sống sót một phần đã tiến hành di chuyển quy mô lớn trước khi Địa Cầu suy vong, phần khác thì ở lại, trở thành những người canh gác cuối cùng cho chút màu lam nhỏ bé trong vũ trụ bao la.

Cha mẹ của cậu chính là một trong những người canh gác, bọn họ ở bên nhau sau đó sinh ra cậu.

Cậu lớn lên trên quê hương đổ nát hoang tàn đó, trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, cậu dùng khối than có thể tìm thấy ở bất cứ đâu chế thành bút vẽ, học được kỹ năng gọi là vô dụng trong thời đại Tinh Tế này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp