Khoái Xuyên Chi Bệnh Mãi Không Chết

Thế giới 1: Hoa Hướng Dương - Chương 1: Lão đại tàn tật (1)


3 tuần

trướctiếp

Trên tường, đồng hồ vang lên “tích tắc” có quy luật, kim giây hẹp dài chạm rỗng từng vòng lại từng vòng lướt qua từng chữ số La Mã. Ngoài khơi Atlantic, mấy con hải âu trắng như tuyết phe phẩy cánh thỉnh thoảng nghiêng mìn lượn qua du thuyền, đổ thành cái bóng hình chữ nhân (人) trên cửa sổ lớn sát đất.

Tô Cẩm Chi thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía phó thuyền trưởng đang đi tới đi lui trước mặt những người phục vụ đứng ngay hàng thẳng lối.

Thân hình ông ta cao lớn, mặc một bộ quần áo kiểu cổ khoác áo vét màu đen được cắt may cẩn thận nhằm che giấu cơ thể hơi mập mạp của mình, hai bên mặt được cạo râu sạch sẽ, ngoài túi áo rũ xuống một đoạn dây của cái đồng hồ quả quýt màu vàng, tựa như một vị quản gia già trung thành và tận tâm của một pháo đài thời Trung Cổ, chỉ là lớp mồ hôi thật mỏng rịn ra trên thái dương đã thể hiện nội tâm không bình tĩnh của ông ta.

“Sao vẫn chưa tới…” Chân mày ông ta nhíu lại, thở dài một hơi sau đó lầm bầm, rồi lại xoay người ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái đồng hồ hoa lệ treo cao trên vách tường. Đôi mắt ông ta đột nhiên trừng lớn, sau khi hít sâu một hơi thì nôn nóng lắc đầu, tiếp tục tới lui trước mặt bọn họ.

Trong lúc đảo bước, gót giầy của ông cùng sàn cẩm thạch sạch sẽ chạm vào nhau, tiếng bước chân nặng nề dồn dập khiến tất cả mọi người tại chỗ đều bắt đầu căng thẳng theo.

Tô Cẩm Chi xem như là bình tĩnh nhất trong đám người, cậu thờ ơ liếc mắt nhìn phó thuyền trưởng, sau đó giơ tay lên chỉnh sửa lại cổ áo của mình.

Bộ đồ phục vụ trên người cậu là do phó thuyền trưởng tìm người đo ni đóng giày cho, so với bộ đồ giá rẻ của những người phục vụ khác bên cạnh thì càng tinh tế và thoải mái hơn một chút — cũng càng thêm quyến rũ. Cả ba tháng làm phục vụ trên thuyền đều phải mặc bộ đồng phục này, một đồng tiền lương cũng không nhận được, còn gần như tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của mình, cậu phí nhiều tinh lực như vậy chính là chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Nói một cách chính xác hơn là, vì người hôm nay bao trọn ba tầng cao nhất của Atlantic – mục tiêu cứu vớt chính của cậu ở thế giới này Tần Diệp Chu.

Atlantic là một du thuyền cao cấp gồm mười sáu tầng, tải trọng một trăm ngàn tấn trở lên, được ca tụng là “Thành phố trên biển của những kẻ giàu có”, Tần Diệp Chu có thể bao trọn ba tầng, vừa nghe đã biết hắn giàu có bao nhiêu.

Nhưng người có tiền cũng rất khó hầu hạ, cách thời gian du thuyền rời cảng còn chưa tới một tiếng nhưng Tần Diệp Chu vẫn chưa lên thuyền, nếu như đã quá thời gian du thuyền ra khơi mà hắn mới lên thuyền thì chỉ sợ phó thuyền trưởng lại phải bận rộn một phen, vậy nên cũng khó trách tại sao bây giờ ông ta lại căng thẳng đến thế.

“Ngài Tần tới chưa? Tới rồi?!” Phó thuyền trưởng cầm điện thoại vừa được kết nối, sau khi được xác nhận xong thì vẻ mặt mừng rỡ như điên, vừa móc khăn mùi xoa được chế tác tinh xảo từ túi ra thấm mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa xoay người đi về phía Tô Cẩm Chi.

Thấy vậy, Tô Cẩm Chi nhanh chóng thả hai tay đang điều chỉnh cổ áo xuống, giống như cố gắng đè nén sự hoảng loạn và khiếp đảm dưới đáy mắt, nở một nụ cười sạch sẽ. Nhưng dù cậu đã nỗ lực cười rất “sạch sẽ” rồi, phó thuyền trưởng vẫn thoáng hốt hoảng, sau khi ông ta tỉnh hồn lại lập tức đi tới bên cạnh Tô Cẩm Chi, kêu đầu bếp giao xe đẩy thức ăn cho cậu, sau đó vỗ vỗ vai cậu, thì thầm bên tai cậu một câu: “Ngài Tần tới rồi.”

“Vâng…” Tô Cẩm Chi cúi đầu nhẹ giọng đáp, ở góc độ người khác không nhìn thấy được, khóe môi khẽ cong lên, cậu bỏ qua tiếng thổn thức của những người phục vụ phía sau, đẩy xe thức ăn rời khỏi.

Bởi vì dung mạo của mình, từ khi Tô Cẩm Chi bước lên chiếc du thuyền này đã không ít lần bị người khác nghị luận, mặc dù cậu đem hình tượng hệ thống thiết lập cho cậu ở thế giới này là tiểu bạch hoa* “thuần khiết, thiện lương” phát huy đến cực hạn, tuyệt đối không xuất hiện một chút dấu vết rạn nứt nào cũng không ngăn được sự nghi ngờ và khinh thường của người khác về cậu. (*đóa hoa trắng trong, thuần khiết, lương thiện)

Nhưng chuyện này có cách nào đâu? Dù sao cậu sinh ra trong thời đại Tinh Tế không có kẻ xấu xí.

Lúc đó phần lớn nhân loại đều đã trải qua cải tạo gen, bọn họ không chỉ có vẻ ngoài hoàn mĩ không thiếu sót như được Thượng Đế tỉ mỉ đắp nặn mà còn sở hữu cơ thể khỏe mạnh tựa như sắt thép, cùng với sinh mệnh dài trăm nghìn năm đằng đẵng.

Thế nhưng kể cả như thế, cậu vẫn chết — chết vì cấp cứu không có hiệu quả.

Một cái chết cực độ xấu hổ và lặng lẽ vào lịch Tinh Tế năm 3500, dù sao khi đó một nửa bộ phận trong cơ thể người đã tiến bộ thay thế bằng máy móc, trình độ y tế phát triển cực mạnh, vô cùng hiếm người chết do cấp cứu không có hiệu quả, đa phần chỉ chết do chiến tranh hoặc qua đời vì tai nạn.

Rõ ràng cậu đang ở bệnh viện, nhưng vẫn chết vì cấp cứu không có hiệu quả.

Bởi vì cậu là nhân loại thuần chủng.

Chẳng qua bây giờ nghĩ những thứ này cũng không có tác dụng gì, lại còn cảm thấy khó chịu và bực bội.

Khi lên đến tầng mười lăm của du thuyền, thân thể Tô Cẩm Chi hơi loạng choạng một chút, cậu dựa vào tường hít sâu một hơi, cắn đầu lưỡi đè cảm giác buồn nôn xông lên cổ họng xuống, lúc này mới nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

“Ký chủ ngài không thoải mái hả?” Tô Cẩm Chi vừa mới dừng bước một chút, liền nghe hệ thống buộc định với linh hồn của cậu mở miệng hỏi. Nghe thanh âm máy móc có sự non nớt đặc trưng của thiếu niên, Tô Cẩm Chi lập tức nhận ra là giọng của No.0, nó nói, “Chỉ cần ngài nhanh chóng đến cạnh ngài Tần thì sẽ thoải mái ngay thôi.”

“Biết rồi.” Tô Cẩm Chi lãnh đạm lên tiếng trả lời, “Mi nói nhảm nhiều quá.”

Cho dù là ai bị người khác thay phiên nhau nhắc nhở “Nếu không nhanh làm nhiệm vụ thì cậu sẽ đau đớn đến chết” cả ba tháng trời thì tâm trạng sẽ không thể nào tốt được, nhất là người giống như Tô Cẩm Chi vậy — yêu quý cuộc sống của mình, cực kỳ sợ chết.

“Hức hức ngài…” No.0 bị ký chủ mắng một câu lập tức hức hức hai tiếng rời khỏi.

Tô Cẩm Chi nghe thấy tiếng No.0 khóc thì trầm mặc một lúc, lại sinh ra một chút xíu áy náy trong lòng, tuy cậu biết đấy chẳng qua chỉ là chương trình được cài đặt sẵn của AI, nhưng vẫn không nhịn được hơi đau lòng.

Song sau khi Tô Cẩm Chi thấy rõ dáng vẻ của ngài Tần kia, cậu không muốn để No.0 rời khỏi nữa, mà là muốn kéo nó trở về đánh chết tươi.

“Cậu có biết làm việc hay không hả?!”

Bởi vì trong nháy mắt nhìn thấy rõ bộ dạng của Tần Diệp Chu mà thoáng thất thần, Tô Cẩm Chi cầm ấm trà rót lệch ra bên ngoài,  đụng vào một cái tách tử sa khác. Ngay sau đó, vệ sĩ đứng bên cạnh Tần Diệp Chu hung hăng đẩy cậu ra, khiến cậu buộc lòng phải lùi về sau mấy bước để đứng vững.

“Xin, xin lỗi…” Tô Cẩm Chi nhanh chóng cúi đầu nhận sai áy náy nói, hai tay đặt xuôi bên người, dán sát vào đùi.

Thanh niên cúi thấp đầu, tóc đen rối bù như tổ quạ theo đó mềm mãi rũ trước trán, vẻ mặt trắng bệch như giấy, đôi mi dài rũ xuống vì sợ hãi và hoang mang mà khẽ run rẩy, tôn lên dung mạo thuần khiết như đóa trà trắng hãy còn đọng sương của thanh niên, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, ngược lại khiến người khác không nỡ quở trách cậu nửa câu.

Vậy nên người đẩy cậu ra há hốc mồm, cuối cùng không thể nào tiếp tục mắng chửi ra miệng.

Tần Diệp Chu ngồi trên xe lăn nhận lấy khăn mặt do một vệ sĩ khác đưa tới, chậm rãi lau đi vài giọt nước trên chân mình, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Tô Cẩm Chi lấy một cái — giống với người nọ.

Có lẽ nhìn thấy Tần Diệp Chu không tức giận, người vệ sĩ đẩy cậu ra cau mày thở dài, đi tới cạnh Tô Cẩm Chi nhỏ giọng nói: “Đi đi đi, ngài Tần không cần phục vụ.”

Nếu là lúc trước, để No.0 không lải nhải bên tai cậu nữa, sợ rằng Tô Cẩm Chi còn đấu tranh một chút, nhưng hiện tại khi đã thấy rõ bộ dạng Tần Diệp Chu dài ngắn ra sao lại thầm hận bản thân không thể chạy càng xa càng tốt, không muốn tiếp tục đối mặt với người này nữa.

Vì vậy cậu cúi người chào một cái, rời khỏi mà không nói thêm lời nào.

Tô Cẩm Chi vừa đi, vừa kêu gào hệ thống trong lòng: “No.0, No.0! Mi ra đây, giải thích cho ta tại sao dáng vẻ của Tần Diệp Chu lại giống người kia thế hả?”

“Dáng vẻ của mục tiêu cứu vớt chính là do kí chủ tự chọn mà, chuyện này còn cần tôi phải giải thích sao?” Thanh âm máy móc của hệ thống không mang theo chút tình cảm của nhân loại, còn tràn đầy mùi vị khiêu khích.

“Ta chọn hồi nào?” Tô Cẩm Chi đi vào WC, sau khi dùng nước lạnh tạt lên khuôn mặt mới thoáng bình tĩnh một chút, tiếp tục ép hỏi hệ thống, “Ta không hỏi mi, No.0 đâu?”

“Trong khoảnh khắc ký chủ tử vong ở thế giới cũ đã lựa chọn.” Thanh âm No.1 càng lạnh hơn, “No.0 đã đến tổng bộ tranh thủ phúc lợi mới nhất cho ký chủ rồi.”

Trong khoảnh khắc tử vong?

Đúng rồi, cậu nhớ mang máng rằng trước khi chết, No.0 đã từng hỏi cậu một vấn đề — xin ký chủ lựa chọn dáng vẻ của mục tiêu cứu vớt chính, xét thấy lúc này ký chủ không thể nào nói chuyện, ký chủ chỉ cần hình dung trong đầu là được.

Tự chọn lấy à!

Lúc đó cậu đã sắp chết rồi, trong ý thức mơ hồ dường như đã nhìn thấy người nọ đứng trước mặt mình, vậy nên trong đầu cậu mới nghĩ đến người kia, lẽ nào vì thế mà No.0 cho rằng đó chính là dáng vẻ của mục tiêu cứu vớt chính mà cậu lựa chọn?

Tô Cẩm Chi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương, trầm mặc vài giây mới mở miệng hỏi: “Vậy hiện tại ta thay đổi còn kịp không?”

No.1 trả lời cậu: “Vị trí lựa chọn phúc lợi ở tổng bộ đã bị cướp sạch sẽ, khi nào ký chủ tiến vào thế giới mới thì có thể tranh thủ tham gia tranh giành.”

Thế nhưng Tô Cẩm Chi còn chưa kịp nói thêm gì đã nghe No.1 nói: “Nhưng phúc lợi ‘Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ vẫn có hiệu lực.”

Tô Cẩm Chi nghe vậy thì nhíu mày.

‘Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ mang lại lợi ích đúng như tên gọi của nó, có thể sử dụng với tất cả sinh vật sống, có tác dụng khiến đối tượng bị sử dụng có ảo giác như đang trong đêm xuân với người sử dụng mà không để lại bất cứ di chứng gì về sau, an toàn tuyệt đối, là bảo vật giúp mỗi vị ký chủ dựa vào cơ thể cứu vớt thế giới, gieo rắc mầm móng ái tình, chung tay xây dựng xã hội hài hòa.

Khuyết điểm: Chỉ có thể sử dụng ở cùng một thế giới.

Tô Cẩm Chi cũng bởi vì phúc lợi ‘Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ này mà trên đường đi sau khi chần chừ một lúc mới quyết định sau này khi lên thuyền sẽ dùng phát điện tình yêu để cứu vớt Tần Diệp Chu.

Đây là cách duy nhất giúp cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tần Diệp Chu vừa đẹp trai lại vừa giàu có, lúc trước e rằng không một người phụ nữ nào không ôm mộng muốn gả cho hắn, đáng tiếc lần tai nạn giao thông ba năm về trước đã khiến đầu gối hắn không thể cử động, kể từ đó chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Mẹ hắn mất sớm, ba hắn lại lập tức lấy vợ kế sau khi chân hắn tàn phế, còn đưa đứa con riêng chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi vào cửa, dụng ý rõ như ban ngày.

Sau đó Tần Diệp Chu liền lục thân không nhận, khiến ba hắn xuống đất nằm chung với mẹ hắn.

Đương nhiên câu sau là lời đồn, thật giả chưa được xác định, nhưng chuyện ba Tần Diệp Chu đã chết, mẹ kế và em trai chật vật sống qua ngày cũng là sự thật, hắn là kẻ mặc kệ thân tình, phớt lờ tình bạn, không lưu luyến gì cuộc sống.

Tô Cẩm Chi không phải ba hắn, cũng không phải bạn thân của hắn, muốn cứu vớt hắn thì trừ khi trở thành người yêu của hắn, dùng tình yêu ấm áp sưởi ấm trái tim và cơ thể lạnh băng của hắn, khiến hắn cảm nhận được tình yêu mới có thể cùng hắn xây dựng thế giới tươi đẹp.

Có hiệu quả của ‘Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’ nên cho dù cậu có không thật sự ở bên cạnh Tần Diệp Chu cũng không sao, ban ngày diễn kịch, làm dáng một chút là được. Nếu Tần Diệp Chu kia thật sự đẹp trai, Tô Cẩm Chi cũng không ngại làm thật nói chuyện yêu đương với hắn một trận — dù sao cậu đã không thể sống lại ở thế giới kia được nữa.

Hơn nữa trước khi chết cậu còn là xử nam.

Quả thật là quá bi thảm mà.

Đời trước của Tô Cẩm Chi ban đầu cũng coi như sống tốt, là người Trái Đất thuần chủng duy nhất còn sống sót ở lịch Tinh Tế năm 3000, cậu phải đảm nhận chức vụ ngoại giao với nhân loại tinh tế, nhưng lúc cậu đón tiếp cái người y hệt Tần Diệp Chu kia xong, sau khi bị người ngoại hành tinh khoác da người vô cùng khó chơi kia đưa về nhà lập tức té xỉu, đến lúc kiểm tra — tất cả bộ phận trong cơ thể đã suy kiệt, trở thành ca bệnh nan y duy nhất trong tinh hệ của hệ ngân hà.

Cậu chạy đến bệnh viện Cảng Tây tốt nhất nằm ở sao β68 tiếp nhận trị liệu, cống hiến tất cả gia sản của mình vào bệnh viện, cứ thế mà kiên trì tới năm năm vẫn chưa chết.

Bác sĩ nói cho cậu biết, xét thấy cậu là người Trái Đất thuần chủng còn sót lại, không có bất cứ kháng thể gì đáng nói với vi khuẩn của sinh vật ngoài hành tinh nên trước mắt tình trạng cơ thể của cậu không đủ tốt để chích vắc xin phòng bệnh mà không có bất kỳ phản ứng bài xích nào, vậy nên để an toàn, tốt nhất là cậu phải nằm trong phòng cách ly ở bệnh viện cả đời, chỉ thế mới có thể tiếp tục sống sót.

Sau khi nhập viện, Tô Cẩm Chi luôn tự hỏi cứ làm một con cá mặn như thế đến chết, hay là rời khỏi phòng cách ly lập tức kết thúc cuộc sống. Cuối cùng cậu quyết định trở về Trái Đất liếc mắt nhìn quê hương của mình lần cuối sau đó mới xuống mồ nằm — dù sao cậu cũng không còn đủ tiền để tiếp tục ở bệnh viện dựa vào máy móc duy trì hoạt động của các bộ phận trong cơ thể.

Nhưng sáng sớm trước ngày cậu lên đường một hôm, lúc y tá ôm một bó hoa đẩy cửa vào nói cho cậu biết có người đến thăm cậu, Tô Cẩm Chi lập tức che miệng mũi ngã xuống — chết vì cấp cứu vô hiệu khi dị ứng phấn hoa ngoài hành tinh.

— CMN đứa nào tặng hoa ngoài hành tinh cho cậu?!

Thế nhưng có lẽ thật sự là mạng Tô Cẩm Chi vẫn chưa tận nên cậu chết không thành công, sau khi mở mắt trong không gian hệ thống phát hiện mình bị buộc định với một “Hệ thống nhiệt tình yêu thương sinh mệnh”.

Hệ thống này có hai AI — kẻ trừng phạt No.1 và bé cưng phúc lợi No.0.

No.0 phụ trách phát thưởng phúc lợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, còn No.1 thì phụ trách tiến hành trừng phạt sau khi nhiệm vụ thất bại hoặc ký chủ không tích cực trong quá trình làm nhiệm vụ.

No.0 thương tiếc cậu vừa qua đời, không chỉ miễn phí cho cậu một phần phúc lợi mà còn phát cho cậu một nhiệm vụ rất đơn giản — ở thế giới này cậu chỉ cần cứu vớt khiến mục tiêu chính quý trọng sinh mệnh là hoàn thành nhiệm vụ.

Một khi nhiệm vụ này thành công là cậu có thể dựa theo tuổi thọ bình quân của người ờ thế giới này nhận được phúc lợi “Trường thọ”, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất thế giới, cho dù lãng phí thế nào cũng không thành vấn đề, sống đến khi chết già sau đó tiếp tục thế giới mới.

Nếu như không có No.0 mở cửa sau* cho cậu thì ở thế giới này nhiệm vụ của Tô Cẩm Chi là phải khiến mười người cộng thêm mục tiêu chính quý trọng sinh mệnh của bản thân mới có thể bước vào thế giới mới. Không thể cứu rỗi mục tiêu chính khỏi u buồn, bi quan chán đời, tịch mịch và những vực thẳm cảm xúc, hoặc không thể khiến cả mười người quý trọng sinh mệnh thì xem như nhiệm vụ thất bại, hai điều này thiếu một cái cũng không được. (*được người khác giúp đỡ gian lận)

Kiếp trước, Tô Cẩm Chi vì thân phận người Trái Đất thuần chủng của mình mà cả đời chỉ có thể ở lại Trái Đất, nhưng lúc đó ở Trái Đất trừ hắc thạch ra thì không còn nhìn thấy gì khác, mà sau khi cậu mắc phải chứng cơ quan suy kiệt thì chỉ có thể nhìn thấy phòng bệnh trắng toát và bác sĩ mặc áo blu trắng, cộng thêm tình huống cơ thể cậu, quả thật cuộc sống còn khổ hơn tu khổ hạnh. Nhưng hiện tại không những cậu không chết mà còn được hưởng thụ cuộc sống thì còn lý do gì để cậu từ chối nhiệm vụ chứ?

Kết quả cậu đã bị hệ thống gài bẫy.

Tần Diệp Chu trông đẹp trai đến choáng váng, nhưng dáng vẻ hắn lại giống y hệt cái tên người ngoài hành tinh cuối cùng cậu tiếp đón trước khi chết, Tô Cẩm Chi cực kỳ hoài nghi cậu mắc bệnh như vậy là vì trên người tên kia mang theo thứ gì đó kỳ quái. Trước khi chết cậu đã nghĩ nếu vẫn còn có kiếp sau, nhất định cậu không muốn thấy người ngoài hành tinh nữa, người ngoài hành tinh khoác da người cũng dẹp luôn!

Nhưng hiện tại cậu đã đặt chân lên thuyền giặc của hệ thống rồi, nếu còn không chịu ngoan ngoãn đi “cứu rỗi” Tần Diệp Chu thì cứ chờ bản thân bị No.1 dằn vặt trong đầu đến chết đi.

No.1 là kẻ trừng phạt, nếu cậu không làm nhiệm vụ thì bệnh tình của cậu ở thế giới này chẳng mấy chốc sẽ nặng thêm, hơn nữa sẽ ngày càng thê thảm, sau đó dựa theo tuổi thọ bình quân của người ở thế giới này đón nhận trừng phạt “Bệnh mãi không chết”, bị No.1 hành hạ đến không còn hình người mới có thể chết đi.

Mà ở thế giới này thì nói không chừng cũng phải bị No.1 dày vò đến một trăm năm mới “được” ngoẻo.

Chuyện No.1 muốn tra tấn cậu đến chết không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà là ngày nào cũng lặp lại.

Hơn nữa No.1 cũng đã từng làm thế rồi, hiện tại vẫn đang tiếp tục đây.

Gần như trong khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tô Cẩm Chi liền ôm trái tim quặn đau ngã xuống.


>Chú thích hình ảnh:

Ấm tách tử sa: làm từ đất tử sa, một loại đất sét thường có màu tím, trắng, vàng, đen và xanh lá cây.

Hình ảnh có liên quan


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp