Nếu không phải vì cậu mắc bệnh nan y, nhất định phải đến bệnh viện cảng Tây ở sao β68 để chữa trị thì Tô Cẩm Chi cảm thấy khả năng cao cậu sẽ vĩnh viễn ở lại Trái Đất. Tiếc nuối duy nhất trước khi chết của cậu là không được trở về Trái Đất, chết trên vùng đất kia.

Chẳng qua may là ở nơi đây, kỹ năng vẽ vời của cậu vẫn có chỗ để dùng —— có thể để cậu giải buồn, hoặc để lấy lòng kim chủ của cậu.

Tô Cẩm Chi chìm đắm trong thế giới nghệ thuật đến nỗi quên cả thời gian, vừa vẽ đã hơn một tiếng, Tần Diệp Chu ngược lại rất kiên nhẫn, khóe môi vương nét cười nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trên xe lăn một giờ liền làm người mẫu cho cậu.

Thật ra Tần Diệp Chu vẫn có thể tiếp tục ngồi yên một chỗ, chỉ là cơ thể Tô Cẩm Chi không tốt, mắt thấy đã sắp đến mười một giờ rồi, hắn đẩy xe lăn tới trước mặt Tô Cẩm Chi, đè bút của cậu lại, thânh âm vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại tăng thêm một phần cứng rắn không cho phép người khác phản kháng: “Được rồi, trời cũng đã khuya, em phải đi ngủ thôi, ngài mai tôi sẽ tiếp tục làm người mẫu cho em.”

Tô Cẩm Chi sững sờ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, cúi đầu mất mát than thở: “Thì ra đã mười một giờ rồi…”

Mái tóc mềm mại của thanh niên vì ngủ dậy nên hơi cong, lọn tóc nhòn nhọn quấn thành từng vòng nhỏ, lông mi rũ xuống che khuất đôi đồng tử màu trà xinh đẹp trong trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như được chúa trời tự tay phác họa một cách tinh tế, dưới ánh đèn ấm áp chiếu rọi làm nổi bật lên sự thuần khiết thơ ngây như thiên sứ của cậu.

Ánh mắt Tần Diệp Chu nhìn cậu hơi tối lại, nhưng khóe môi đang cong lên lại không hạ xuống mảy may, hắn vươn tay nhẹ nhàng vò đầu cậu: “Ngoan, cũng có phải là ngày mai không thể vẽ tiếp đâu.”

“Vậy đợi đến mai em vẽ xong sẽ cho ngài Tần xem.” Tô Cẩm Chi nghe hắn nói thế mới chịu khép hộp họa cụ lại, đặt vào trong ngăn kéo.

Tần Diệp Chu nghe thấy vậy cũng chỉ cười cười, đáp lại nói: “Được.”

Sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong thì nhanh chóng lên giường nằm.

Không thể phủ nhận căn phòng này được thiết kế rất tốt, tuy bọn họ đã tắt đèn nhưng trong phòng lại chẳng tối chút nào, ánh sao tràn trề tựa như thác lũ đổ xuống từ màn đêm rộng bao la, chúng xuyên qua vũ trụ tĩnh mịch cách xa hàng ngàn năm ánh sáng, xé rách sự giam cầm của không gian mà đi tới nơi này, rơi vào tầm mắt của cậu, có lẽ trong khoảnh khắc cậu nhìn thấy nó, ngôi sao ở đầu bên kia vũ trụ đã sớm trôi vào dòng chảy thời gian, biến thành một hạt bụi bên trong ngân hà mênh mông đó rồi.

Vậy nên kể cả khi Tô Cẩm Chi đã từng được ngắm nhìn hàng ngàn hàng vạn biển sao xinh đẹp như thế, tuy cậu sẽ không kinh diễm nữa nhưng vẫn sẽ rung động vì nó.

“Có đẹp không?” Tần Diệp Chu đột nhiên hỏi cậu.

Trong lòng Tô Cẩm Chi có chút hoài nghi: Rõ ràng anh đã hỏi câu này một lần rồi, sao bây giờ lại hỏi nữa?

Vì vậy cậu không mặn không nhạt trả lời: “Rất đẹp.”

Giọng điệu khi cậu nói cứ ngang ngang, nghe thấy chẳng có chút thật lòng nào, giống như đang đối đáp qua loa hơn.

Sau khi Tô Cẩm Chi nói xong liền cứng người lại, dừng một chút như muốn bổ sung thêm gì đó, lại nghe thấy Tần Diệp Chu tiếp tục hỏi cậu: “Vậy em có cảm thấy trên thế giới này thật sự tồn tại người ngoài hành tinh không?”

“Đương nhiên là có!” Lần này tốc độ Tô Cẩm Chi trả lời rất nhanh, thanh âm vang vọng chắc chắn, thể hiện niềm tin kiên định của mình.

Tần Diệp Chu trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu cười hỏi cậu: “Sao Cẩm Chi lại tin chắc như thế?”

Nhảm nhí, CMN tui còn gặp rồi nữa kìa, cái tên người ngoài hành tinh kia còn giống anh y xì đúc.

Chẳng qua có cho Tô Cẩm Chi một trăm lá gan thì cậu cũng không dám bật những lời này ra khỏi miệng.

Cậu thoáng ngẫm nghĩ, nhớ lại ban đầu lúc mình cảm thấy cô đơn lạnh lẽo khi sống đơn độc trên Trái Đất phải tự an ủi bản thân thế nào, sau khi im lặng một chút, cậu nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ở một nơi khác, có người đang đợi em.”

Câu nói này luôn hằn sâu trong trí nhớ cậu, đó cũng chính là lời trước khi mẹ cậu rời khỏi, bà đã nắm lấy tay cậu mà nói.

Bà ấy bảo: “Cẩm Chi, con nhất định phải sống thật tốt, bởi vì trong vũ trụ này vẫn còn một người đang đợi con. Đến khi con gặp được người nọ, con phải dũng cảm chạy về phía người ấy, bày tỏ tình yêu của con, bởi vì sinh mệnh của chúng ta ngắn ngủi đến thế, con sẽ không thể nào biết được bản thân sẽ đột nhiên rời khỏi lúc nào, khiến người nọ vĩnh viễn không đợi được tình cảm chân thành của con.”

Bọn họ là người Trái Đất, cuộc đời chỉ có trăm năm ngắn ngủi, xui xẻo hơn là kiếp trước cậu còn chưa sống tới một phần tư của trăm năm…

Chẳng qua khi cậu dùng câu này để trả lời Tần Diệp Chu, nghe vào tựa như đang cậu muốn cùng tên ngoài hành tinh kia bên nhau cả đời vậy.

Tần Diệp Chu nghe cậu nói thế liền vừa cười vừa quay đầu, đưa mắt nhìn người thanh niên được thượng đế tỉ mỉ đắp nặn một cách chăm chú.

Dù được ánh sao soi sáng nhưng đáy mắt của người đàn ông vẫn đen ngòm như trước, sắc đen như thiêu đốt người ta, tựa lỗ đen trống rỗng ở giữa ngân hà, tuy hấp dẫn được ngàn vạn ngôi sao lấp lánh tuần hoàn xoay quanh nhưng lại vĩnh viễn u tối.

Song hắn vẫn chậm rãi chuyển đôi môi nóng bỏng đến bên tai Tô Cẩm Chi, thanh âm trầm thấp, thầm thì tựa như tiếng vọng do cơn gió hiếm có thổi qua thung lũng mà Tô Cẩm Chi nghe thấy khi vẫn còn ở Trái Đất, hắn hỏi: “Vậy Cẩm Chi định đợi người nọ đến bao giờ?”

Tô Cẩm Chi nghe vậy đôi mắt đột nhiên trợn to, đồng tử có chút rụt lại, nhưng hiển nhiên Tần Diệp Chu không có ý đợi cậu trả lời, hắn cứ cười mãi, sau đó đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ gầy mềm dẻo của người bên cạnh, khẽ tựa đầu vào vai người thanh niên, thở dài nói: “Tôi nghĩ tôi đã đợi được người nọ, bởi vì thế giới của tôi không có biển sao.”

Tô Cẩm Chi không hiểu gì lẩm bẩm nói: “Vì sao…”

Tần Diệp Chu nhắm mắt lại, nhẹ hôn lên thái dương của cậu: “Trong khoảnh khắc tôi gặp được em, biển sao đều bởi vì em mà biến thành bụi bẩn.”

Tần Diệp Chu vừa nói xong, tổng tiến độ cứu vớt của hắn lập tức nhảy vọt lên mười lăm điểm, cộng thêm số điểm lúc trước cả thảy là bốn mươi bảy điểm, chỉ thiếu ba điểm nữa là được một nửa.

Tô Cẩm Chi bị giá trị tiến độ tăng lên bất thình lình nện cho bối rối, ngược lại không để ý đến những gì Tần Diệp Chu vừa nói.

“Ngủ rồi sao?” Tần Diệp Chu thấy sau khi thanh niên nghe hắn nói hết vẫn không có phản ứng gì, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên thần yêu dấu của chúa trời đang lẳng lặng nằm trong ngực hắn, mi mắt dài như cánh quạt phủ lên đôi đồng tử tràn ngặp ánh sáng rực rỡ kia, dưới ánh sao mờ ảo, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần dường như lại càng mềm mại trắng nõn, khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay xoa nắn.

Khi Tần Diệp Chu cẩn thận vuốt ve gương mặt của cậu vẫn thấy thanh niên không có phản ứng gì, đôi môi ửng hồng khẽ nhếch, cơ thể ấm áp dán chặt lấy hắn bởi vì hít thở mà nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, hắn giật giật khóe môi cười nói: “Đứa trẻ hư hỏng này…”

Kỳ thật đứa trẻ hư hỏng Tô Cẩm Chi căn bản chưa ngủ, cậu đang sôi nổi thảo luận mười lăm điểm giá trị tiến độ vừa tăng với No.1.

“No.1 mi xem này! Mười lăm điểm lận đó!”

No.1 cũng có chút sững sờ: “Chuyện này… không bình thường gì hết…”

Tô Cẩm Chi mặc kệ, hiện tại cậu sướng đến sắp điên rồi, cũng chẳng để ý gì đến những lời Tần Diệp Chu nói: “Thật ra nhiệm vụ này rất dễ làm mà.”

No.1 “Ha ha” hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Đêm nay hiếm có hai người Tần Diệp Chu và Tô Cẩm Chi không có “hoạt động” nào, chỉ đắp chăn thuần khiết ngủ. Sáng hôm sau Tần Diệp Chu dậy sớm, gọi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể cho Tô Cẩm Chi, sau khi bác sĩ liên tục cam đoan cơ thể cậu không có vấn đề gì mới đồng ý để cậu xuống giường.

“Ngài Tần, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” Tô Cẩm Chi kéo kéo cái áo gile màu xám khoác bên ngoài sơ mi tinh xảo trên người mình hỏi.

Tần Diệp Chu ngồi trên xe lăn, áo sơ mi trắng tuyết được gài đến tận nút trên cùng, nửa người dưới đắp một tấm thảm lông dê mềm mại màu xanh đậm, ngón tay thon dài tùy ý mà ưu nhã đan vào nhau đặt trên đùi, hắn mặc tây trang xám đen cùng màu sắc với quần áo của Tô Cẩm Chi, khiến người ngoài vừa nhìn vào đã biết bọn họ mặc đồ đôi.

Sau khi Tô Cẩm Chi mặc quần áo tử tế thì ngẩng đầu nhìn hắn mới phát hiện đôi ngươi sâu thẳm của hắn vẫn luôn nhìn mình chăm chú, chẳng qua khoảng cách giữa hai người quá xa, lại thêm trong đôi mắt kia còn ẩn giấu u ám, khiến Tô Cẩm Chi không nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.

“Không phải.” Tần Diệp Chu cười cười, trả lời vấn đề của cậu, “Chỉ là có người muốn mời em ăn một bữa cơm mà thôi.”

Tô Cẩm Chi khó hiểu chỉ chỉ mình: “Em?”

Tần Diệp Chu nhíu mày nói: “Ừ, mời em đấy.”

Tô Cẩm Chi cười vài tiếng, cúi đầu thấp giọng nói: “Ngài Tần đang nói đùa với em đúng không, sao lại có người…” Cậu không nói hết câu, nhưng cũng không cần nói, dù sao người cậu quen biết trên chiếc du thuyền này chỉ có những đồng nghiệp lúc trước mà thôi, thế nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không mời mình ăn cơm.

Tần Diệp Chu nghe vậy thì vẫy vẫy tay với cậu, kéo cậu đến bên cạnh xe lăn của mình. Hắn nắm lấy hai tay trắng nõn của Tô Cẩm Chi, tầm mắt rũ xuống, gần như thành kính mà hôn lên đầu ngón tay của thanh niên, giọng nói ưu mỹ phóng túng mà trầm thấp, tựa như nốt thứ tư vô cùng trầm thấp của đàn cello: “Cẩm Chi giống như một thiên sứ, ai cũng khát cầu một cái liếc mắt của em, sao lại không có cho được?”

Tô Cẩm Chi khẽ dựa gần Tần Diệp Chu, ngửi thấy mùi hương tương tự trầm hương, hình như còn trộn lẫn khói thuốc, gợi cảm thần bí mà lại trầm lắng, như cự thú ẩn mình trong đại dương sâu thẳm, nằm ở chỗ tối vẫy tay với mi, dụ dỗ mi rơi xuống vực thẳm. Vì thế cho dù đôi môi chạm vào ngón tay cậu vừa nóng lại vừa mềm, nhẹ nhàng lướt qua một góc vắng vẻ trong lòng cậu, Tô Cẩm Chi vẫn tựa nhu mèo con bị nước nóng làm bỏng đầu lưỡi, đột nhiên rụt tay lại.

Động tác của thanh niên quá kịch liệt, Tần Diệp Chu đang hôn đầu ngón tay cậu ngẩng đầu lên, u ám trong đáy mắt khiến Tô Cẩm Chi không nhịn được lùi về sau một bước. Nhưng sau đó khi liếc mắt nhìn một cái, u ám kia lại đột nhiên biến mất, người đàn ông tiếp tục cười, sâu trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy cưng chiều yêu thương: “Đi thôi, Cẩm Chi.”

Tô Cẩm Chi cúi thấp đầu, không dám đối diện với hai mắt của người đàn ông, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng rồi tiến lên, giúp Tần Diệp Chu đẩy xe lăn ra ngoài.

Trên đường đi, Tô Cẩm Chi cứ nghĩ mãi nên giải thích chuyện vừa nãy với Tần Diệp Chu thế nào: “Ngài Tần…”

“Sao thế?”

Tô Cẩm Chi do dự: “Lúc nãy em…”

Tần Diệp Chu thoáng nở nụ cười: “Cẩm Chi không thích tôi sao?”

Tô Cẩm Chi nhanh chóng đáp: “Đương nhiên không phải!”

“Vậy là đủ rồi.” Ngón tay gác lên tay vịn của hắn nhẹ nhàng gõ, “Những chuyện khác đều không quan trọng.”

Tô Cẩm Chi nghe thấy hắn nói câu này, tâm trạng trong lòng lại càng thêm phức tạp.

Tần Diệp Chu là người đàn ông đầu tiên của cậu, lúc trước cậu chưa từng thân thiết với ai đến thế. Người Tinh Tế tương lai đều rất phóng khoáng, lên giường với ai chẳng có gì đáng để bận tâm, thậm chí còn có những người vì theo đuổi kích thích còn đặc biệt tìm những người có hình thái bất đồng của những tinh cầu khác trong liên minh Tinh Tế để ân ái.

Cậu một mình canh giữ ở Trái Đất rất lâu, cũng không phải chưa từng có suy nghĩ tìm bạn đời trong đầu, chỉ là đều vì nhiều nguyên nhân mà không thành.

Nguyên nhân ban đầu cậu đồng ý buộc định hệ thống này với No.0, không phải chỉ vì cậu chưa muốn chết, còn muốn sống tiếp một khoảng thời gian, cũng chẳng phải vì tiếc nuối muốn nhìn ngắm thế giới phồn hoa này nhiều thêm một chút.

Chẳng qua là cậu sợ cô độc, cậu muốn có một người có thể ở bên cạnh cậu.

Mà Tần Diệp Chu ngoại trừ có vẻ ngoài giống tên ngoài hành tinh kia như đúc ra, dường như hắn cũng không tệ.

Dù sao cậu cũng không bỏ ra tình cảm thật sự, vậy nếu như Tần Diệp Chu cứ mãi tốt với cậu như thế, có phải cậu cũng nên thử… sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tiếp tục sống với hắn không?

Mặc kệ Tần Diệp Chu là thật tình hay giả ý với cậu, cũng mặc kệ trong tương lai một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên thay lòng đổi dạ, chỉ xin đừng để cậu lại cô độc chết đi nữa.

Nghĩ tới đây, từ trái tim Tô Cẩm Chi lại truyền đến cảm giác tắc nghẽn đau nhức, khiến cho cậu không thể không ngừng bước.

“Kiểm tra đo lường được năm điểm giá trị yêu thương.” Thanh âm máy móc lạnh lùng của No.1 truyền tới, “Kí chủ, xin khống chế tốt tình cảm của ngài.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play