Khoái Xuyên Chi Bệnh Mãi Không Chết

Chương 6: Lão đại tàn tật (6)


5 tháng

trướctiếp

Tô Cẩm Chi không tập trung toàn bộ lực chú ý vào đường cong của Vân Phỉ Phỉ mà chủ yếu là chú ý số lượng, cậu động động bờ môi, nhỏ giọng đếm: “Một, hai…”

“Sao cậu lại nhìn ngực cô ta chằm chằm thế?” No.1 đột nhiên lên tiếng, hỏi cậu.

Tô Cẩm Chi trả lời: “Ta chưa từng nhìn thấy phụ nữ có hai ngực đâu.”

No.1: “???”

“Không biết là tên điên nào phổ biến xu hướng quái quỷ như vậy, ở năm 3000 đều là từ ba ngực trở lên.” Tô Cẩm Chi yếu ớt thở dài, trong mắt mang theo tuyệt vọng, “Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân có thể không tiếp nhận được loại thẩm mỹ này nên quyết định thích đàn ông vẫn hơn, vì vậy mà sau này cong luôn.”

No.1: “…”

Giọng điệu Tô Cẩm Chi nghiêm túc: “Ta chỉ bị ép buộc thôi!”

No.1: “Tôi biết rồi, cậu đừng lèm bèm nữa.”

Vân Phỉ Phỉ không để ý ánh mắt của Tô Cẩm Chi, có lẽ cô ta rất hưởng thụ loại ánh mắt này từ mấy người đàn ông, cười nói: “Tôi biết cậu.”

Thật ra tui cũng biết cô đó.

Trong lòng Tô Cẩm Chi cười hì hì, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ nghi hoặc: “Cô quen tôi sao?”

Vân Phỉ Phỉ xoay người, hai tay đặt lên lan can tựa như có thể chạm đến bầu trời màu lam trên cao, vén mái tóc buông xõa vì gió biển mà phất phơ trước mặt ra sau tai, rũ mắt nói: “Đúng vậy, hiện tại không chỉ có chiếc Atlantic này mà ngay cả bên kia đại lục cũng đang thảo luận về người bạn trai mới của ngài Tần là cậu đấy.”

Chậc chậc chậc, nghe thử người phụ nữ này nói gì kìa.

Lúc trước Tô Cẩm Chi đảm nhận chức vụ ngoại giao ở Tinh Tế, mấy trò chữ nghĩa lươn lẹo thế này chỉ cần cậu muốn chơi thì không ai có thể qua mặt cậu.

Tô Cẩm Chi vờ như không hiểu hàm ý trong lời nói của Vân Phỉ Phỉ, thoáng nở nụ cười ngượng ngùng rồi đi đến bên cạnh cô ta, nhỏ giọng hỏi: “Thật sao? Người bên ngoài nói gì về tôi thế?”

Nụ cười trên mặt Vân Phỉ Phỉ cứng đờ: “…”

Thế nhưng tố chất tâm lý của cô ta hiển nhiên cao hơn Khổng Thi Phi rất nhiều, chẳng bao lâu đã khôi phục nụ cười trên mặt: “Bọn họ nói, bạn trai mới của ngài Tần trông cực kỳ xinh đẹp, là một đại mỹ nhân thực thụ. Hôm nay tôi gặp được Cẩm Chi cũng cảm thấy Cẩm Chi xinh đẹp đến mức không giống con trai…”

Lời này quả thật là cào trúng chỗ đau mắng cậu đàn bà mà.

“Thật ư? Nhưng tôi lại cảm thấy trông mình rất xấu xí…” Trong lòng Tô Cẩm Chi cười lạnh, ngoài mặt lại chậm rãi cúi đầu, mi mắt thật dài rũ xuống, khiến Vân Phỉ Phỉ không thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt cậu, lại đặt tay mình lên lan can bên cạnh tay Vân Phỉ Phỉ —— cảm thấy tui xinh đẹp đúng không? Được rồi, vậy thì để cô mở mang kiến thức một chút xem đôi tay đầy sức hấp dẫn của nghệ thuật gia này, tự ti đi, đồ rác rưởi.

Tay của Vân Phỉ Phỉ rất đẹp, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, mang theo cảm giác mềm mại riêng biệt của phái nữ, trên móng tay còn sơn một lớp sơn màu rượu đỏ, càng khiến tay của cô ta lộ vẻ cực kỳ xinh xắn. Vân Phỉ Phỉ là người mẫu, mỗi một tấc trên cơ thể cô ta đều là công cụ giúp cô ta kiếm tiền, vậy nên nghĩ cũng biết cô ta chăm sóc bản thân tỉ mỉ biết bao nhiêu.

Nhưng khi tay Tô Cẩm Chi đặt bên cạnh tay cô ta, tay của Vân Phỉ Phỉ liền trông kém cạnh rõ rệt.

Vân Phỉ Phỉ biết rõ về xuất thân và lai lịch của Tô Cẩm Chi.

Nói đúng ra, chỉ cần là người muốn móc nối quan hệ với Tần Diệp Chu thì giờ khắc này có lẽ đã sớm điều tra hết tông ti họ hàng của cậu.

Cậu là một kẻ thấp kém bước ra từ cô nhi viện, trước kia từng là phục vụ trên chiếc du thuyền này, thế nhưng cậu lại xinh đẹp tựa như ngọc sứ trắng được điêu khắc tỉ mỉ, cốt cách và da thịt đều hoàn mỹ như thiếu gia nhà giàu được hầu hạ từ nhỏ đến lớn, nuôi dưỡng trong tháp cao chưa từng nhìn thấy ánh mắt trời, có thể dễ dàng đoạt lấy sự chú ý của người khác.

Càng đừng nhắc tới cậu còn nhận được sự yêu chiều của Tần Diệp Chu.

Thanh niên được tình yêu tưới mát tựa như đóa tường vi vốn bị người ta không cẩn thận để quên ở một góc tăm tối cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, trong ánh nắng ấm áp thỏa sức vươn ra cành lá của mình, dùng nụ hoa của mình thu hút mọi người xung quanh khiến họ nảy lên ham muốn cúi người hôn xuống.

Bàn tay cậu đặt bên cạnh không giống như tay của cô ta, không đeo nhẫn đính đá quý xinh đẹp, cũng không sơn màu sắc diễm lệ sáng ngời, mu bàn tay mềm mại trắng sáng tự nhiên, bên dưới làn da mỏng lộ ra sắc hồng hào của máu thịt, ngón tay thon dài tinh tế, thoạt nhìn trơn nhẵn như tơ lụa.

Trên bàn tay này còn cầm một chiếc điện thoại màu đen, thân máy bóng mượt hoa lệ, xa hoa nhưng nội liễm như đá vỏ chai (obsidian hay hắc diện thạch, một dạng đá mác ma được tạo thành do sự phun trào của núi lửa, trong suốt và có màu tối).

Vân Phỉ Phỉ đã từng nhìn thấy cái điện thoại này, là thứ ở bên người Tần Diệp Chu.

Hắn chỉ cần dùng một chiếc điện thoại như vậy tùy ý gọi một cuộc là có thể dễ dàng thay đổi số phận của rất nhiều người, vậy nhưng chiếc điện thoại này lại vừa bị Tô Cẩm Chi dùng để chụp ảnh.

Tuy Tô Cẩm Chi đã thoát ra màn hình chính, nhưng màn hình di động vẫn chưa tắt hẳn, vậy nên Vân Phỉ Phỉ thoáng liếc mắt một cái đã nhìn thấy bức ảnh được cài đặt làm hình nền, đó là bức ảnh của Tần Diệp Chu và Tô Cẩm Chi chụp chung —— còn là chụp trên giường nữa.

Ban đầu Tô Cẩm Chi chỉ muốn cho Vân Phỉ Phỉ nhìn tay mình mà thôi, để cô ta cảm nhận cảm giác một người đàn ông còn đẹp hơn mình, lại không ngờ rằng đánh bậy đánh bạ khiến Vân Phỉ Phỉ nhìn thấy “cảnh giường chiếu” của cậu và Tần Diệp Chu.

Trái tim Vân Phỉ Phỉ run lên, đố kị tựa như một con rắn độc siết chặt lấy cô ta, cô ta cười nhẹ một cái, ánh mắt dời khỏi điện thoại di động trong tay Tô Cẩm Chi, tiếp tục nói: “Chẳng qua Diệp Chu, dường như từ trước đến nay đều thích người xinh đẹp như Cẩm Chi vậy.”

Nhìn thấy con ngươi của thanh niên hơi trừng lớn, ghen ghét và khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy của Vân Phỉ Phỉ cuối cùng cũng giảm bớt một ít, cô ta tiếp tục nói: “Hiện tại cuối cùng tôi cũng biết vì sao Diệp Chu phải chia tay với tôi rồi, nếu như tôi là Diệp Chu, chỉ sợ cũng sẽ thích người đẹp như Cẩm Chi vậy.”

Đẹp cái lỗ đ*t nhà cô, đừng cho là tui không biết cô đã sớm chia tay với Tần Diệp Chu.

Huống chi hiện tại giá trị nhan sắc của cậu đã được hệ thống điều chỉnh —— vì phù hợp với hình tượng tiểu bạch hoa. Nếu ông đây show vẻ đẹp nguyên bản của mình ra thì không chỉ Tần Diệp Chu sẽ thích ông, ngay cả cô cũng sẽ mê mẩn ông không kìm chế được đấy.

“Cô là…” Thanh niên há hốc mồm, mi mắt thật dài cuối cùng cũng ngẩng lên, lộ ra con ngươi màu trà xinh đẹp trong trẻo như bảo thạch, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc khó tin và gần như phủ kín đau khổ, “Nhưng không phải bọn họ nói, cô và ngài Tần đã chia tay rồi à…”

Vân Phỉ Phỉ cười nói: “Nếu như sự thật là vậy, vì sao tôi còn có thể gặp cậu đây?”

Ví như Tô Cẩm Chi không có hệ thống, hoặc là cậu thật sự thích Tần Diệp Chu thì giờ phút này khi nghe thấy Vân Phỉ Phỉ nói thế, mặc kệ sau này Tần Diệp Chu giải thích thế nào thì hạt giống đố kỵ và ngờ vực vô căn cứ có lẽ đã sớm trưởng thành xum xuê ngăn cách giữa hai người bọn họ.

Đáng tiếc, Tô Cẩm Chi không thích Tần Diệp Chu.

Cho dù Vân Phỉ Phỉ có nói nhảm cũng vô ích.

Thế nhưng Tô Cẩm Chi vẫn tuân theo nguyên tắc ảnh đế, chuẩn bị diễn trò lật mặt với Vân Phỉ Phỉ, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu nói nổi tiếng của tiểu bạch hoa như “Sao có thể như vậy”, “Ngài ấy lại lừa tôi”, kết quả bỗng nhiên No.1 lại nói với cậu:

“Bởi vì kiểm tra đo lường được trước mắt tất cả ba mươi điểm tiến độ của mục tiêu chính đều do phát sinh quan hệ thân thể bất chính với ký chủ, có hiềm nghi tiến hành giao dịch dơ bẩn nên đặc biệt tiến hành trừng phạt mức năm để cảnh cáo.”

Vẻ mặt Tô Cẩm Chi thoáng cái liền thay đổi, đồng tử cũng đột nhiên co lại.

Vân Phỉ Phỉ nhìn thấy sau khi cô ta nói xong câu kia thì thanh niên ban đầu sắc mặt còn hồng hào phút chốc đã trắng bệch, tựa như tờ giấy vừa dán xong, tái nhợt không một chút màu sắc, bờ môi cũng đã thoáng tím tái, cô ta đang chuẩn bị trêu chọc một chút thì đùng một cái đã thấy thanh niên ôm ngực ngã xuống.

Lần này đến phiên Vân Phỉ Phỉ đổi sắc —— cô đột nhiên nhớ tới thanh niên có bệnh tim, không chịu nổi kích thích.

Tô Cẩm Chi đau đớn co rúc trên mặt đất, thở hổn hển dồn dập, đôi tay phát run như bị trúng gió, điện thoại màu đen cũng rơi xuống đất, Vân Phỉ Phỉ nghe thấy tiếng thở dốc phát ra từ cổ họng cậu, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Hôm nay cô ta có thể lên tầng mười lăm cũng là do theo chân Hạ Tử Việt.

Hạ Tử Việt tới tìm Tần Diệp Chu nói chuyện làm ăn, còn cô ta, bây giờ là tình nhân của Hạ Tử Việt.

Thật ra từ trước tới nay Tần Diệp Chu và cô ta chưa bao giờ ở bên cạnh nhau, lúc trước có vẻ hắn có chút hứng thú với cô ta, ngẫu nhiên không chú ý tặng cô ta vài món trang sức châu báu xinh đẹp, vì vậy cô ta liền nhân cơ hội đó cho người tung lời đồn đãi kia ra ngoài.

Tần Diệp Chu không bảo người làm sáng rỏ, nhưng cũng không có ý muốn tiến thêm một bước với cô ta.

Đúng lúc này Hạ Tử Việt xuất hiện.

Hạ Tử Việt dùng tất cả cưng chiều và kiên nhẫn mà một người đàn ông có thể cho một người phụ nữ theo đuổi cô ta, chuyện đó và ánh nhìn lạnh lùng vĩnh viễn không thay đổi của Tần Diệp Chu dành cho cô ta hoàn toàn khác biệt.

Hơn nữa một người tàn phế so với một người đàn ông khỏe mạnh, người bình thường cũng biết nên chọn ai.

Vậy nên đương nhiên cô chọn ở bên cạnh Hạ Tử Việt rồi.

Nhưng cô vừa mới ở bên Hạ Tử Việt chưa được mấy ngày đã chợt nghe nói Tần Diệp Chu ở bên cạnh một người phục vụ nhỏ xinh đẹp, tên phục vụ kia còn là nam —— cái người cô luôn ra sức liều mạng tiếp cận lúc trước, lại là một tên GAY?

Vì vậy lúc Hạ Tử Việt nói sẽ đến gặp Tần Diệp Chu vào ngày sinh nhật của hắn, Vân Phỉ Phỉ cũng đi theo. Cô ta muốn nhìn thử người có bản lĩnh buộc lấy Tần Diệp Chu rốt cuộc ra sao, nhưng cô ta chỉ định nhiều nhất là chia rẽ tình cảm hai người bọn họ mà thôi, ngoại trừ chuyện đó ra thì không tính làm gì khác.

Ai ngờ tình nhân nhỏ của Tần Diệp Chu lại đúng như trong miệng người ngoài nói, là một kẻ mảnh mai như búp bê sứ không thể chạm vào —— đụng một cái liền vỡ.

“… Tô Cẩm Chi, Tô Cẩm Chi cậu không sao chứ?” Vân Phỉ Phỉ nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Tô Cẩm Chi, run tay muốn dìu cậu, “Thuốc của cậu đâu… cậu mau uống đi!”

Nhìn bộ dạng tui có giống không sao không?

Hiện tại Tô Cẩm Chi chỉ muốn mắng No.1 một trận, nhưng bây giờ cậu ngay cả thở cũng cực kỳ khó khăn, càng đừng nói tới chuyện mở miệng nói chuyện, thậm chí ngay cả sức lực thò tay lấy thuốc cũng không có.

Dưỡng khí cậu có thể hít vào phổi ngày càng ít, trung tâm trái tim quặn đau như có người đang dùng kìm ra sức vặn xoắn, không lâu sau Tô Cẩm Chi dần mất đi ý thức —— nhưng chỉ giới hạn ở bên ngoài mà thôi, trên thực tế linh hồn của cậu còn đang phải chịu đựng trừng phạt mức năm đầy đau khổ.

Vân Phỉ Phỉ nhìn thấy thanh niên nằm trên đất không động đậy nữa, sợ tới mức đột ngột lùi về sau vài bước, lại đụng phải một người từ sau lưng cô chạy tới.

Tần Lạc dẫn theo bác sĩ nhanh chóng khiêng Tô Cẩm Chi rời khỏi.

Tần Diệp Chu cũng đang ở đây.

Nhưng hắn không rời khỏi với Tần Lạc và bác sĩ mà chuyển xe lăn qua chỗ Tô Cẩm Chi vừa té ngã, nhặt cái điện thoại màu đen từ dưới đất lên, thờ ơ nhìn màn hình đang sáng, vẻ mặt lạnh nhạt, thanh âm bình tĩnh không nghe ra một chút vui giận: “Vân Phỉ Phỉ, đã lâu không gặp.”

Thái dương Vân Phỉ Phỉ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt không tốt hơn Tô Cẩm Chi vừa bị khiêng đi chút nào, lắp bắp nói: “Ngài, ngài Tần…”

Tần Diệp Chu ngẩng đầu nở một nụ cười với cô ta, sau đó từ bên viền điện thoại cạy ra một máy nghe trộm loại nhỏ, vuốt vuốt trên đầu ngón tay: “Không kêu tôi là Diệp Chu nữa à?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp quyến rũ, tựa như giai điệu phát ra từ cây cello đã được người nghệ sĩ điều chỉnh cẩn thận, trên gương mặt tuấn mỹ cũng mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng lúc Vân Phỉ Phỉ đối diện với đôi mắt màu xám như độc xà đang ẩn núp kia liền không nhịn được khẽ run rẩy, cơ thể bủn rủn không nói được một lời.

Hạ Tử Việt tới tìm Tần Diệp Chu bàn chuyện buôn bán súng ống đạn dược.

Tần Diệp Chu không chỉ có xí nghiệp làm ăn ngoài sáng, sau lưng hắn còn vô số thế lực và thân phận rắc rối phức tạp, mặc dù hiện tại hắn rất dịu dàng, nhưng Vân Phỉ Phỉ sẽ không bao giờ quên bên trong hắn là một người tàn nhẫn hung ác đến mức nào.

Thấy Vân Phỉ Phỉ im như thóc cả buổi không nói câu nào, Tần Diệp Chu cười khẽ một tiếng, chuyển xe lăn rời khỏi, ánh mắt liếc qua cô ta tràn đầy lạnh lùng và khinh thường, thanh âm lại lạnh nhạt, không biết đang tự mình lẩm bẩm hay là nói với cô ta: “Hạ Tử Việt đúng là thứ rác rưởi gì cũng mang lên thuyền của mình.”

Vân Phỉ Phỉ nghe thấy những lời này của hắn, gương mặt tinh xảo xẹt qua tia dữ tợn, cắn chặt răng, khiến cơ thịt trên mặt co rút vặn vẹo bất thường, từ đầu đến cuối Tần Diệp Chu lại không liếc lấy cô ta một lần.

> Chú thích hình ảnh:

1. Đá vỏ chai

Đá vỏ chai – Wikipedia tiếng Việt

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp