Giờ đã là thứ Sáu, và mọi người bắt đầu để ý thấy Nico chịu vô trường nhiều hơn hẳn trước kia. Ừ thì, có đôi lúc anh ta vào lớp trễ, hoặc là bỏ đi giữa buổi để hút thuốc, nhưng anh ta luôn trở về vào giờ ăn trưa, để rồi lặn mất tâm ở đâu đó trong trường. Dường như nó đã trở thành một dạng hẹn gặp mặc định mà trong đó tôi sẽ tách khỏi nhóm bạn vào cuối giờ ăn trưa để tiến đến chỗ nhà kho hồ bơi dưới lớp ngụy trang là cần gặp giáo viên nói về việc học. Mọi người không hề ráp nối hai người bọn tôi và hai việc biến mất lại với nhau, và nói thật, tôi không tin là sẽ; Nico và tôi không bao giờ được xếp chung vào một nhóm chủ đề, bởi vì bọn tôi là hai dạng người khác hẳn nhau với độ danh tiếng khác hẳn nhau. Nhưng, bằng cách nào đó, nó luôn lại là cả hai chúng tôi chen chúc ở phòng kho bao quanh bởi mùi clo và cái cảm giác bị miếng bọt xốp cấn lưng.
Tôi nhăn mày khi Nico mồi một điếu thuốc trước mặt tôi, rít sâu vào rồi nhả ra một làn khói xám. Tôi thở dài chán ghét một tiếng, Nico chỉ đáp lại bằng một tiếng cười và thổi một hơi khói vào mặt tôi. Nico đang ngồi dựa lưng lên bức tường gạch của phòng kho, chân anh ta duỗi thẳng ra còn tôi thì nằm phè phỡn trên đùi anh. Tuy nó không phải thứ mềm mại nhất thế giới này, chân anh ta vẫn thoải mái vừa đủ và tôi không muốn di chuyển chút nào, dù cho anh có đang thổi cái thứ khói độc hại đó vào mặt tôi.
"Nếu anh muốn bị ung thư thì cứ việc, nhưng tôi thì không hề, xin cảm ơn," tôi nói, nhăn tít mũi lại còn Nico thì chỉ nhìn xuống tôi một cách tiêu khiển. Ngón tay tôi giật giật mà cố ngăn lại ham muốn vươn tay lên mà vuốt lên mái tóc đen nhánh của anh, nó đang xỏa phủ xuống mắt anh khi anh đang cúi xuống nhìn tôi. Sau khi nhìn cái mũi nhăn tít của tôi thêm vài giây, Nico thở dài và dụi dụi điếu thuốc lên sàn đá, đầu lửa màu cam tàn lụi khi nguồn lửa bị dập tắt.
"Hài lòng chưa?" Nico hỏi, anh khẽ đảo mắt, cơ mà anh cười lên khi tôi gật đầu ừm hứm hài lòng.
"Hài lòng hơn hẳn. Mấy thứ đó vị như cứt ấy, tôi không hiểu sao anh lại hút chúng được," tôi nói, Nico bật cười.
"Thứ đó chỉ để tay tôi không nhàn rỗi thôi. Và dần rồi cũng quen với cái vị ấy," Nico nói, mắt sáng rực mà cúi xuống, hôn tôi. Mắt tôi nhắm nghiền lại khi nhận ra cái cảm giác miệng anh trên môi tôi, không để ý lắm với cái vị nhẹ thoảng của thuốc lá mà, không may là, tôi đã trở nên quen thuộc với nó mất rồi..
"Chắc là vậy thật," tôi thì thầm với miệng Nico, cậu trai ấy chỉ nhếch mép cười mà lùi ra sau, thầm đắc thắng. Vươn tay lên, tôi vỗ vào tay Nico khi anh ta định lấy ra một điếu thuốc nữa. “Dẹp. Chỗ này miễn nhiễm ung thư, tên khốn. Kiếm cách khác để tay không nhàn rỗi đê.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play