Nicolas, hẹn bạn đến nhà thì đừng có nằm ườn trên giường miết vậy chứ," Bell mắng khi Nico và tôi đi vào bếp. Bell cho tôi ánh mắt xin lỗi, rồi nhăn mày quay lại sang Nico. “Và sao cháu còn không mời bạn uống gì đi? Người ta sẽ tưởng cháu do một tên ngốc dạy dỗ hay gì đấy,”
"Rồi, rồi," Nico đáp rồi hôn trên đỉnh đầu bà của anh ta một cái, bà thở ra mà thầm cằn nhằn gì đó, cơ mà bà cong khóe miệng khi Nico kéo bà vào lòng mà ôm. Tôi chỉ có thể nhìn một cách tò mò đến khi Nico buông bà của mình ra, các cử chỉ hành động của anh ta khác với bản thân mọi khi. Anh ta nom... buông lỏng. Cởi mở. Ấm áp.
Vậy thật tốt.
"Đừng có mà 'rồi, rồi' tôi, ngài đây," Bell nói, đánh một phát vào hông anh ta rồi quay sang tôi. "Và Wesley à, cháu cưng, rất vui được gặp cháu nhưng bà sắp trễ lớp làm gốm rồi. Lần sau đến nữa nhé, bà rất muốn được trò chuyện thật nhiều với cháu. Giải tỏa trí tò mò." Những câu từ cuối của bà Bell được nhấn mạnh trong khi bà nhìn vào Nico một cái, cậu trai kia chỉ khịt mũi khiến tôi che miệng cười. Bell rời đi ngay sau đó, bỏ lại mình tôi và Nico trong căn bếp. Tôi lướt ngón tay lên bề mặt đá của đảo bếp, nhớ lại việc chỉ vài tuần trước đây Nico và tôi đã ngồi ở đây, trong tình huống khác xa với của chúng tôi hiện giờ. Cái cảm giác mà không gian này thật xa lạ, thoái chí đã thay đổi ít nhiều, nhưng tôi lại không thể chỉ ra rõ ở đâu.
"Nè, anh đây không mời tôi uống gì sao, Nicolas?" Tôi hỏi, khẽ nhếch môi còn Nico thì chỉ lắc đầu, nụ cười tiêu khiển trên mặt.
"Chúng ta sẽ dù sao cũng đi ra ngoài sớm thôi," Nico nói, và tôi nghiêng đầu sang một bên, không hiểu ý. “Sao chứ? Em tưởng chúng ta sẽ nằm dài trong nhà cả ngày sao?”
"Thành thật mà nói? Ờ, đúng vậy á," tôi thừa nhận, xoa xoa sau gáy lúng túng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT