Mặc dù ngủ rất trễ, nhưng lúc tôi thức dậy vẫn rất tỉnh táo khi ánh nắng ban mai chiếu vào mắt mình. Tuy đứng dậy không chếnh choáng tí nào, nhưng mà tôi có cảm giác việc mệt mỏi do thức khuya sẽ ám tôi vào lúc đầu giờ chiều, sau mệt bên lưng tôi sao có cảm giác đau nhói. Vỗ vỗ giường chỗ gây đau, mặt tôi nhăn tít lại khi tôi lôi ra cái điện thoại dưới người mình. Tôi thở dài mà bấm nút nguồn, phát hiện biểu tượng pin đã chớp chớp đỏ. Căng giãn tay chân ra, với chiếc điện thoại trên tay, tôi lăn qua bên kia giường để vung chân lên mép giường rồi cắm sạc điện thoại. Xoa xoa mắt rồi nhìn sang chỗ bàn giường kiếm mắt kính, tôi mới nhận ra mình đã đeo nó mà ngủ luôn hồi tối qua.
"Khỉ thật," tôi càu nhàu, giọng hơi khàn do mới dậy sáng sớm. Nhìn lại gường, cái mền đã rớt xuống nền nhà tự lúc nào chẳng hay hồi tối và mấy cái gối thì rải rác khắp giường, mắt kính đã bị cong lệch mất nằm sỏng soài tuốt bên kia giường. "Ựa, giỏi đấy, Wes." Tôi nản hết cỡ mà nhìn cái kính bị banh chành, búng ngón tay vào phần bản lề lỏng lẻo một cái rồi gấp nó một cách lộn xộn và bỏ vào hộp kính để mà mang ra tiệm đem đi sửa sau giờ học.
"Kính dự phòng, kính dự phòng," tôi lẩm bẩm, mím môi lại cúi người xuống lục lọi ngăn kéo trong cái bàn cạnh giường, lôi ra một cái hộp kính cũ với một cặp mắt kính cũ không kém bên trong. Phần thấu kính dày cộm và gọng kính thì to đùng với màu lá đậm khiến tôi chịu hổng nổi, và tôi đóng nắp lại ngay lập tức và vứt trở lại vào ngăn kéo.
Đi tới chỗ bàn học, tôi với tay vào ngăn kéo bên và lấy ra một hộp kính áp tròng, đã xài rồi, gần đủ chỉ thiếu mất một đôi. Tôi có thử đeo kính áp tròng hồi kỳ nghỉ hè, nhưng lại thích đeo mắt kính hơn vì cảm thấy khó chịu với việc có thứ gì đó bám vào tròng mắt cả ngày. Xui cái là, với việc cái kính thường dùng đã bị hết sứ mệnh, tôi đành phải chuyển sang dùng kính áp tròng, ít nhất là khi ở ngoài đường.
Có chết cũng không đeo mớ kính dự phòng kia đâu.
Sau khi chật vật cả mười phút liền trước kiếng với đôi mắt đầy nước, cuối cùng miếng kính áp đã vào tròng và tôi thở dài nhẹ nhõm khi thị lực đã trở lại. Sau trắc trở khác biệt hồi sáng, mọi thứ còn lại của buổi sáng lại vẫn như mọi ngày; tôi súc miệng, vuốt lại mái tóc hơi gợn sóng với nước vòi, thay vào bộ đồng phục sạch và vội vàng ăn bữa sáng ở dưới nhà. Chiếc Sedan của mẹ đã rời đi từ sau bữa tối hôm qua, và tôi có thể thấy được chiếc Hatchback của Jamie đang đỗ bừa bãi trên vỉa hè, đuôi xe của bả thò ra trong khi góc đằng trước thì xém nữa chạm vào bồn cứu hỏa ở lề đường.
Cầm lấy điện thoại trên bàn giường, vẫn còn đang tắt và mới sạc được nửa, tôi cố im hơi lặng tiếng ra khỏi nhà để không gây đánh thức Jamie dậy. Không lâu sau tôi đã đi bộ tới nhà ga, và nhanh chóng ngồi lên hàng ghế dài mọi khi ở sân ga. Mãi mới bật nguồn điện thoại lên, tôi chớp chớp mắt và nhẹ áp vào mắt mình do kính áp bị nóng bừng lên muốn đốt cả mắt tôi dưới ánh mặt trời sáng chói. Bên cạnh tôi, người phụ nữ quen thuộc với giày cao gót nhọn và mắt kiếng sắc bén cho tôi một ánh mắt tò mò khi mắt tôi chảy nước. Cô ấy trông vẫn giống như mọi khi, nhưng tôi có thể nhìn ra cổ đang thắc mắc tại sao tôi lại đeo kính áp tròng. Khi bạn nhìn ai đó mỗi ngày mấy năm liền và họ lại giống y đúc như cũ mỗi lần, thì không lạ khi sẽ thắc mắc về việc tại sao một điều vẫn luôn vậy bỗng nhiên thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT