Cuộn tròn cơ thể sâu vào tấm ga giường, tôi nhăn mày khi "cái mền" lại trượt khỏi vai nữa, nó bị kéo xuống cái eo trần. Ngón tay tôi siết chặt nguồn ấm ấy, là thứ đang đặt ngang bụng tôi khiến cho hơi bị khó thở một chút. Nhăn mày khi tôi cố kéo "cái mền" lên mà không thành, tôi nâng mí mắt nặng trĩu lên để xem xem "cái mền" đã chạy đâu mất rồi. Mắt tôi nhìn dọc xuống cánh tay của mình, màu tay nhợt nhạt còn muốn hơn cả tấm ga giường, nhìn tới nơi ngón tay tôi đang nắm siết "cái mền", nhưng sao "cái mền" này lại giống tay người một cách lạ kì.
Chớp mắt, bối rối, tôi nâng "cái mền" hình-tay-người lên, bụng tôi bỗng chốc lạnh cóng khi không có gì phủ lên. Tôi cố nhìn kĩ, hơi bị mờ mịt do mới ngủ dậy và không có mắt kiếng, tôi cảm giác tim mình đập thùng thùng, cơ thể cứng ngắc lại ngay khi bỏ ra vật nằm trong tay mình.
Là cái tay, một cái cmn tay người!
"Chúa ơi", tôi thì thầm, giọng hơi run rẩy vì hơi thở dồn dập, ngực đập điên cuồng trong lúc tôi nhìn quanh căn phòng với thị lực cực yếu. Một cái trần nhà lạ lẫm đập vào mắt, bề mặt mượt mà được sơn bằng màu lá đậm khác hẳn với màu dương nhạt trong phòng ngủ của tôi. Cái quạt gỗ đen quay vòng, hơi bị chao đảo khi chạy, những ánh tối hằn vào phòng lẫn với những tia sáng chiếu qua cái rèm cửa. Áp phích hình xe hơi dán đầy trên tường, ở trên chúng có những chữ viết bé xíu không đọc nổi, và đối diện giường là một cái bàn học chất đầy đồ đạc lộn xộn. Một cái đồng hồ điện tử ngồi chỏng chơ trên đống sách cũ, chớp chớp con số 01:47pm màu đỏ. Quần áo vứt đầy phòng, có vài cái treo trên cái ghế của bàn học, có cái lại chất đằng trước cái ghế lười cạnh cửa sổ. Có mấy món quần áo rải rác thành một hàng từ cửa tới tận mép giường, món kết là một cái quần jean nằm phủ trước chân giường.
Quần jean của mình.
"Chúa tôi ơi" Tôi lại than thở, giọng hơi xiêu vẹo do cánh tay trên bụng chuyển động, đống cơ bắp chắc nịch ôm chặt giữa người tôi. "Chuyện này không thể xảy ra, không thể nào-" Giọng nói nhỏ thầm thì của tôi bị cắt ngang bởi một tiếng rầm rì lớn, theo đó là tiếng lầm bầm cắt quãng do cơn buồn ngủ. Một luồng hơi thở nóng phà vào người tôi, khiến tôi phải nhăn mũi lại vì cái mùi hôi thoang thoảng hòa quyện giữa mùi cồn và thuốc lá.
'Làm ơn đừng là người mình quen biết...Hoặc có khi người mình quen biết lại đỡ hơn nhỉ? Mà nào thì cũng...chết cmn luôn cả,' tôi nghĩ, vừa cầu nguyện trong lòng vừa nhắm mắt lại,quay đầu sang bên trái. Hơi thở vừa nãy phà vào mặt bên của tôi lúc nãy giờ đây đang thổi thẳng vào da đầu mũi. Thở lần một,...lần hai...ba. Ngay sau khi thở ra thở vào vài lần, tôi mở to mắt ra nhìn kĩ.
Thứ đầu tiên tôi thấy là một đôi môi hồng hơi hé mở đang hà hơi vào mặt tôi, một hàng răng trắng lấp ló phía dưới. Có lấm tấm râu đen nhánh quanh đôi môi, một cái khoen nhẫn tròn kim loại được đính ở môi dưới. Tầm nhìn của tôi dời lên chiếc mũi mạnh mẽ, cái mũi này trông hơi bị xéo ở giữa chứng tỏ chỗ đó trước đó đã từng bị đánh gãy ít nhất một lần. Chiếc mũi nằm giữa hai gò má mượt mà hắt ánh tối lên xương gò má từ nguồn sáng ấm áp của ngày cuối tuần, người này phát ra âm thanh nhẹ dịu đồng thời lại lấy tay ôm tôi chặt hơn, ngón tay hằn vào phần thịt eo. Dù cho người này có nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể biết được màu sắc của đôi mắt này.
Bởi vì tôi biết anh ta là ai.
"Nico Beckett", tôi thì thầm, sau đó mở to mắt vì anh ta khẽ chuyển động hẳn là do nghe được tên mình.
"Im đi, tao đang ngủ",chất giọng thô ngái ngủ của Nico cằn nhằn, âm thanh vang dội từ lồng ngực của anh ta. Giọng của hắn như kích hoạt một cái công tắc trong tôi, bởi vì một giây trước tôi còn đang nằm đó như xác chết, thì ngay sau đó tôi đã lập tức đứng dậy lọ mọ dò tìm quần áo bị vứt khắp nơi của tôi. Đầu tiên là quần lót và quần jean, chúng nằm ở dưới cuối giường với cái điện thoại của tôi trong túi quần sau, và cái quần lót lại trên sàn nhà nằm cạnh quần. Sau đó tôi giựt lấy cái mắt kiếng nằm chỏng chơ trên hộp khăn giấy đã qua sử dụng trên cái bàn cạnh giường. Áo thun của tôi nằm ở trên bàn học, ở dưới nó hẳn là cái áo mà Nico đã mặc tối qua. Một cái vớ của tôi nằm chênh vênh trên góc của một cái thùng giấy, cái còn lại thì chẳng thấy đâu cả. Một chiếc giày của tôi ở chỗ cửa, chiếc kia lại đang treo lủng lẳng trên tay nắm cửa. Nhanh chóng thu thập quần áo, quần jean vẫn chưa nút kĩ, áo mặc lộn ngược và trước sau lộn xộn, và dây giày thì không buộc lại, tôi chạy vù ra khỏi cửa.
Không quan tâm là tới đâu – Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi đó, ra khỏi chiếc ga giường của Nico Beckett.
"Đệt, đệt, đệt," tôi vừa chạy vừa tụng, chân cứ chạy vòng vòng về phía góc phố. Tới khi tôi cảm thấy hết sạch hơi, cảm giác đau từ ngực truyền đến tôi mới nhận ra mình đã đứng trước cửa nhà mình, chân tôi đã chạy theo quán tính mà có thể dẫn tôi về tận nhà dù cho trong đầu tôi đang cực kì hỗn loạn. Đập cửa, tôi điên cuồng vò lớp tóc mỏng trên đầu, móng tay cào cào đến tận chân tóc đến muốn gây xước. Cái tay nắm cửa luôn bóng sạch nay đã phủ đầy mồ hôi và những thứ khác có Trời mới biết là gì, nó có cảm giác khô giòn trên ngón tay tôi. Liếc xung quanh, tôi tiếp tục cố dùng tay chà sát vào phần tấm gỗ giữa những miếng kiếng của cánh cửa gỗ kính thủy tinh. Tôi nuốt một ngụm nước bọt to ngay khi thấy bà cô hàng xóm Maggie đầu đội nón lưỡi trai đang dòm tôi một cách tò mò. Tay bà ta, trước đó vẫn đang bận bịu tỉa hàng rào cây phân cách hai nhà tôi và bả, giờ lại đang nhàn rỗi khi bả đang nghiêng đầu sang bên này, mắt híp lại láo liên.
Một lát sau, tay tôi bỗng dưng gõ phải không khí bởi vì cánh cửa đã mở tung ra, trong khung cửa là bà chị hai của tôi, bả vừa đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hứng thú vừa miệng ngậm cây bàn chải đánh răng. Lướt qua bả để đi vào và đóng cửa lại, trong lúc nghiêng người đè nặng lên cánh cửa, tôi ho sù sụ đồng thời lấy tay vỗ lên ngực, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh trở lại.
"Mẹ chắc sẽ vui lắm khi biết chú em không có bị ngủm củ tỏi ở xó nào đó rồi", Jamie vừa cười mỉa vừa phun bàn chải ra khỏi mồm, lấy tay sau lau vệt kem trắng bên mép miệng, có một xíu bọt bị chảy xuống cái áo ngoại cỡ của bả, cái áo dài lòng thòng qua cả eo xuống tận giữa đùi. Phần dưới của cái quần sọt lỏng lẻo thoáng ẩn hiện dưới cái áo dài ngoằng, đã che đi dáng người mảnh khảnh của cô nàng dưới lớp vải vóc. Mái tóc nâu của cô nàng được cột thành một bó tóc xõa sát trên đỉnh đầu, hơi bị lệch do trọng lượng của mái tóc dài của cô, cái khăn tắm trùm đầu chỉ có thể hơi giữ được vài sợi tóc ngắn trước mặt của cô nàng.
"Em còn sống nhá, chắc vậy," tôi thở ra, giọng căng thẳng do mới vừa chạy, mắt Jamie sáng lên nở nụ cười toe toét.
"Chị nói với mẹ là em ở lại nhà Benny đó, dù cho sự thật là chú em không hề có nha. Gửi lời cảm ơn sau cũng được, chị nhận tiền mặt hoặc thẻ credit cái nào cũng ok," bà chị hai cười to, cái tay rảnh của bả quấn vòng quanh tay tôi.
"Ờ cảm ơn", tôi đáp lại một cách mỉa mai, giọng nói đã gần trở lại bình thường sau khi đã thở đủ, cơ mà adrenaline* giảm bớt khiến cho đầu tôi bắt đầu trở nên nhức nhối và miệng thì khô khốc, lưỡi co rút lại, tôi cảm thấy mình sắp chết tới nơi khi mà có một chỗ khác nọ lại đau âm ỉ, thấp xuống tuốt phía dưới. Nó nóng cháy, cái cảm giác đau đớn do thâm xước ở trên khu đùi trong và dưới lưng và cảm giác đó xuất phát từ đâu đó...sâu sâu bên trong.
[Adrenalin là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận, có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, là cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.]
‘Khỉ thật, khỉ thật, khỉ thật, làm ơn đừng nói là mình và hắn đã...’
"Tiệc cấp 3 đầu tiên của đứa em bé nhỏ của tui" Jamie thở dài hạnh phúc, bà chị ôm chặt tay tôi và hít vào một hơi, mùi kem đánh răng khiến tôi hơi buồn nôn. "Chắc chắn là em đã uống vài ly. Mà sao người đầy mồ hôi vậy hà". Mắt của Jamie thể hiện rõ rệt sự tò mò cùng với đôi môi cong lên một đường cong gian xảo. “Có khi chú em đã mất zin...”
"EM KHÔNG CÓ!" tôi nhăn mặt hét lên, tiếng hét bén nhọn phát ra khiến đầu tôi lại đau muốn nứt nữa, mắt của Jamie mở lớn hết cỡ, một đám mùi bạc hà phà ra khi bả bật cười lăn cười lộn, vừa lắc đầu vừa cười bò. Vai của bả lắc lư lên xuống liên tục vừa hít hà liên tục vì thở không nổi, nước mắt sinh lý chảy ra từ mắt bả. Má tôi đỏ chót như tôm luộc. quay mặt qua khỏi bả, tim đập thùng thùng đau đớn khi tôi nhớ lại hơi ấm từ cánh tay của Nico đặt trên bụng mình, ngón tay của hắn ôm eo tôi, hơi thở của hắn phà vào má tôi. Cơn buồn nôn trào lên bụng, và tôi không nghĩ đó là do nôn nao sau cơn say.
"Chị mày đùa tí thôi Wes à" Jamie nói với cái giọng run bần bật vì cười, vừa vỗ vỗ lưng tôi vừa đứng thẳng lên, quẹt nước mắt đi. "Chúa ơi là chúa, phản ứng của chú em quá là đỉnh mà. Ráng giữ vững phong độ vậy đi ha, có tính giải trí cao lắm luôn á", Ho vài cái sau khi cười quá nhiều, mắt của Jamie trở nên dịu dàng hơn và lấy tay xoa loạn tóc tôi, mặt nhăn mày nhó sau khi thấy có cái gì đó dính lên móng tay của cô. “Cơ mà em cần phải đi tắm gấp. Nhẹ chân thôi, mẹ đang ngủ.”
"Coi ai vừa mới cười ầm cả nhà lên kìa mà còn dám nói", tôi càu nhàu, cố gắng đẩy đi cái cảm giác nhộn nhạo khó chịu trong cái bụng rỗng, Jamie vừa nhún vai vừa cười. Loạng choạng do bị đẩy lên lầu tới trước cửa phòng tắm, tôi cố gắng giữ mình bình tĩnh đóng cánh cửa sau lưng lại, khóa chốt cửa cẩn thận. Dựa người vào cái bồn nước bằng đá, hai tay để sang hai bên chậu rửa tay trắng, ngập ngừng nhìn vào chiếc gương, cái đống hỗn độn hiện trước mặt làm tôi muốn bệnh thêm.
Tóc vàng, phần gốc màu hơi nâu, bóng nhờn bám dính lên trán, phần sau tóc bị bẹp dí do tướng nằm ngủ tối qua. Vài nốt tàn nhang nằm trên phần má đỏ ửng, và những bụm quầng thâm dưới mắt, trông vừa đỏ vừa thô. Môi nứt nẻ, và hơi dính chút mùi cồn và máu khi tôi liếm môi, miệng thì khô khốc. Tôi trông như một mớ hỗn độn ấy, nhưng cái vẻ ngoài tệ lậu này cũng không bì được với cái cảm xúc chết toi trong tôi.
Tôi mở vòi nước, cái vòi phát ra tiếng kêu cao chót vót ong ong trong tai khiến tôi run lên vì đau, tôi đưa miệng vào dòng nước mát, uống ừng ực cho thỏa cơn khát. Sau khi đã đỡ khát, nước vẫn còn đang chảy xuống cằm rồi thấm vào cái áo nhăn nhúm, tôi chậm rãi cởi áo ra. Tôi nghẹn họng khi thấy những vệt đỏ, những vết thâm chạy dọc từ đường cong vai xuống tận sâu dưới thắt lưng quần jean.
"Đệt, đệt, đệt," tôi điên cuồng chửi, tay run rẩy chà sát những vết đỏ trên da, chúng tuy nhạt đi bớt nhưng lại đỏ trở lại khi tôi dừng lại. Nóng máu lên, tôi chộp cái khăn tắm bên cạnh bồn nước và nhúng ướt, vỗ vào những vệt đỏ trên da. Nhưng khi lấy khăn ra thì chúng lại vẫn còn đó.
"Không thể nào," toàn thân run lẩy bẩy, giọng nói yếu đi khi tôi nhìn chòng chọc vào những dấu hôn trên người, cố gắng nghĩ xem kẻ gây ra chúng có thể là ai. Kí ức của tôi rất mơ hồ, và hình ảnh duy nhất gợi lên trong tâm trí của bản thân chính là những cảnh vượt quá mức tưởng tượng. Cơ thể nóng bỏng của Nico ở trên tôi, những sợi tóc đen nhánh của anh ta chọc vào bụng tôi trong khi môi của hắn gặm mút người tôi, cái lưỡi thuần thục liếm lộng trên da.
"Không, không, không," Tôi tụng liên hồi, lắc đầu điên cuồng như muốn cho cơn đau đầu xóa sạch những suy nghĩ kinh khủng đó đi. Rời mắt khỏi tấm gương, tôi nhanh chóng cởi luôn quần, bỏ cả quần lót và quần áo theo sau vào giỏ đồ dơ. Mỗi khi tôi cử động chân, lưng dưới lại đau nhói, cảm giác đau buốt nóng cháy âm ỉ.
"Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, quên nó đi", tôi lẩm nhẩm, biện hộ cho bản thân rồi bước tới vòi tắm, vặn cái công tắc lạnh lẽo. Một chút nước lạnh chảy xuống trước theo sau là dòng nước ấm vừa đủ xối vào lưng tôi. Khi dòng nước chảy xuống tới phần lõm cột sống, tôi cảm thấy cơn đau giảm bớt đi. Bụng thắt lại khi tôi cẩn thận đưa tay từ từ ra đằng sau, ấn nhẹ vào mông. Cơn đau rát nhói lên, tôi hít khí lạnh, chân khụy xuống xém tí nữa là trượt té.
"Không ổn rồi," Tôi tự nói với bản thân, giọng ảm đạm, như dòng nước nóng và mặn hòa với sự lạnh buốt chảy xuống má.
Thực sự là đ*o ổn rồi.
-------
Lời tác giả:
Cảm ơn mọi người đã đọc hết chap đầu tiên của câu chuyện! Việc các bạn hứng thú để mà đọc câu chuyện này rất ý nghĩa với tôi, hi vọng là các bạn thích nó (nếu không thích thì tôi luôn đón nhận những lời góp ý có tính xây dựng). Tiến độ của tôi là ít nhất 1 chap mỗi tuần. Hi vọng là tôi sẽ viết được kha khá chữ trong 1 chap để đăng lên, mong là vậy á~
Cảm ơn một lần nữa vì đã đọc, gặp lại các bạn (và các cậu trai trong truyện) ở chương sau!
-------------
Lời dịch giả:
Đây là bộ tiểu thuyết BL đầu tiên mình làm, vì là dịch 100% từ tiếng anh nhờ vào vốn tiếng anh những năm đi học + google trans và không phải chuyên ngành dịch thuật nên tốc độ sẽ bị hạn chế (600 – 800 chữ trong 2 tiếng, 1 chap tiếng anh tầm 2300 - 2700 chữ, dịch sang tiếng Việt sẽ thành 3000 - 3500 chữ), mình sẽ cố gắng tiến độ ít nhất 1 tuần 1 chap, cảm ơn các bạn đã ủng hộ ^_^
Tiêu chí dịch thuật của mình là thuần Việt hiển nhiên, nhưng khả năng tiếng anh có hạn nên những khi lỗi dịch thô hoặc lỗi chính tả rất vui lòng nhận những góp ý thiện chí của các bạn :D