Nói ra thì ma nữ này cũng rất đen đủi.
Khi còn sống cô ta là một người yêu mù quáng, bạn trai bất luận về ngoại hình hay vóc dáng đều chẳng có gì nổi bật, nói thẳng ra chính là kiểu xấu trai.
Bạn bè đồng loạt mắng cô ta là mắt mù, rốt cuộc người ta có yêu điểm gì mà có thể khiến cô ta yêu đến vậy?
Nhưng cô ta nói đơn giản là thích thôi, kiểu thích giống như bị trúng bùa vậy.
Không ngờ cô ta cho đi tất cả với bạn trai, đổi lại là đối phương đi ngoại tình, cắm cho cô ta một cặp sừng dài ngoằng.
Sau khi mọi chuyện vỡ lở, hắn ta không những không ăn năn hối cải mà ngược lại còn làm nhục cô ta bằng đủ mọi cách.
Một thoáng máu dồn lên não, cô ta đã động tay với tên bạn trai kia rồi.
Sau đó cô ta đã chết ở một căn phòng nào đó trong khách sạn này.
Có lẽ không cam tâm hoặc chấp niệm quá sâu đậm mà một ngày nọ cô ta lại xuất hiện ở trong khách sạn.
Ban đầu cô ta vẫn ngây thơ không biết làm cái gì, sau này dần dần cô ta đã có một mục tiêu….
Cô ta muốn tìm rất nhiều rất nhiều bạn trai cao ráo, đẹp trai.
Thế là cô ta bắt đầu tìm kiếm mục tiêu ở trong khách sạn này.
Hễ là khách trông đẹp trai, thuận mắt là cô ta sẽ đi theo.
Chỉ cần ôm một cái, sờ soạng một chút là đủ rồi….cũng coi như là "bạn trai" rồi.
Tin tức trong khách sạn có ma ám rất nhanh đã được lan truyền đi nên ông chủ phải mời một đại sư về để xử lý.
Nghe được tin này ma nữ cũng bị dọa sợ bèn nhanh chóng trốn đi, không dám xuất hiện trong một khoảng thời gian dài.
Ông chủ khách sạn tưởng đại sư đã giải quyết xong rồi nhưng thực ra không hề.
Vị đại sư kia là một tên lừa đảo.
Nhưng ông chủ không biết.
Con ma nữ này cũng không biết.
Mãi đến tối nay.
Cô ta nhìn thấy Tô Thời Thâm, lúc Tô Thời Thâm vừa bước vào đại sảnh thì đã bị cô ta nhắm trúng rồi.
Anh còn đẹp hơn cả "bạn trai" mà trước kia cô ta tìm được nữa, thực sự không nhịn nổi.
Lúc đó cô ta muốn lao lên nhưng sợ hãi bởi người anh đang ôm trong lòng nên không dám đến gần
Cô ta chỉ đành đứng từ xa nhìn anh đi vào phòng. Đau lòng quá à.
Kết quả đang lúc emo* thì Tô Thời Thâm lại đi thang máy một mình!
Emo là từ viết ngắn gọn của emotional (xúc động, gây xúc động). Khi muốn nói hiện tại đang rất buồn rầu, trầm mặc thì giới trẻ Trung Quốc thường nói: “我emo了”. Nghĩa tương đương với câu đùa “Tao đang trầm cảm đây” của các bạn trẻ Việt Nam ngày nay.
Quả là cơ hội trời ban.
Chỉ cần không đi lên tầng 12 là được.
Hơn nữa vì quá ưng đối phương nên cô ta cố ý hiện hình, muốn để đối phương nhìn thấy dáng vẻ của mình.
Lúc trước cô ta chưa từng hiện hình đâu.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Ma nữ vừa sợ hãi không ngừng xin lỗi vừa tủi thân mà nghĩ:
Cô ta cảm thấy mình thể hiện rất tốt mà, sao anh ấy lại bị dọa sợ, lại còn đá mình nữa.
….
Thấy anh trai đứng như trời trồng ở chỗ cũ, bàn tay nhỏ của Hữu Hữu nắm lấy bàn tay to lớn của anh quan tâm an ủi: "Anh đừng sợ, cô ta chỉ là tiểu quỷ thôi, không hại người được đâu".
Ngay cả hại người cũng không làm được.
Nhiều nhất là chỉ ôm ấp, dán vào con người thôi.
"...."
Người đàn ông đang trầm lặng nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé xong thì nhớ lại cảnh ở trong thang máy, môi môi khẽ mấp máy, muốn nói nhưng lại thôi.
Đúng vậy, quả thực không hại nổi người.
Anh còn có thể một cước đá bay cô ta mà.
Tuy nhiên đến hiện tại, sau lưng anh vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Hữu Hữu", Tô Thời Thâm nghe thấy mình vô cùng bình tĩnh nói: "Những thứ này em đều học từ sư phụ em sao?"
Hữu Hữu ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng trách cô bé có gan một mình chạy ra ngoài.
Tô Thời Thâm chợt bừng tỉnh.
Anh liếc nhìn ma nữ đang nằm rạp xuống đất, không ngừng khóc thút thít một cái rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại: "Cái này…xử lý như thế nào?"
Hữu Hữu nghe hiểu ý của anh, cô bé xoè ba ngón tay ra cho anh xem, tỏ ý có ba cách.
"Không quan tâm đến cô ta". Đến từ đâu thì về lại đó.
"Siêu độ". Hoá giải chấp niệm của đối phương.
"Siêu độ bằng vật lý". Trực tiếp cho cô ta biến thành tro bụi.
Ý cụ thể cô bé không biết giải thích như thế nào, may mà Tô Thời Thâm từ ý mặt chữ cũng biết mỗi cách sẽ làm như thế nào.
Thấy anh trai hiểu rồi, Hữu Hữu cong cong mắt nói: "Cô ta dọa anh nên anh chọn đi".
Ma nữ biết thời khắc quyết định số phận của mình đến rồi.
Cô ta lập tức ngẩng đầu lên, tỏ ra tội nghiệp mà nhìn về phía Tô Thời Thâm.
Tô Thời Thâm như ngừng thở.
Vừa rồi cô ta luôn cúi đầu, lúc này ngẩng đầu lên thì mới nhìn thấy khi cô ta đang khóc thút thít, nước mắt chảy ra toàn là máu.
Đây không phải là ma nữ cố tình dọa người mà là linh hồn yếu ớt của cô ta không chịu nổi sự áp bức của cô bé trong căn phòng này.
Cô ta không chỉ khóc ra máu mà trên thực tế toàn thân cô ta đang chảy máu ròng ròng, chẳng qua là vì quần áo sẫm màu nên thoạt nhìn sẽ không nhìn thấy mà thôi.
Tô Thời Thâm nhìn về phía Hữu Hữu, nghĩ ngợi rồi nói: "Siêu độ đi".
Anh lùi sang một bên, tò mò không biết cô bé sẽ làm thế nào.
Chỉ thấy Hữu Hữu đi đến trước mặt ma nữ rồi đưa tay ra chạm vào ấn đường của cô ta.
Không hề phải niệm chú gì đó như Tô Thời Thâm nghĩ, chỉ có một ánh sáng trắng mờ mờ toả ra từ đầu ngón tay của cô bé.
Cơ thể của ma nữ dần dần biến thành trong suốt cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Cảnh tượng trông bình thường không có gì kỳ lạ.
"Như này là xong rồi hả?"
"Thiếu một bước nữa ạ".
Hữu Hữu đã biết trên người ma nữ xảy ra những chuyện gì, cách cô bé hoá giải chấp niệm cũng rất đơn giản nhưng thô bạo: lấy chấp niệm của đối phương ra, chấp niệm sinh ra từ ai thì đưa nó trở về người ấy.
Đương nhiên đây là cách xử lý tiểu quỷ.
Chấp niệm được lấy ra là một đám khói màu đen, dưới sự khống chế của Hữu Hữu, nó biến thành một con bướm đen.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thể thấy trên cánh của con bướm có tên người, đó chính là tên của bạn trai ma nữ.
Con bướm xuyên qua cửa sổ, bay đến nơi cần đến.
Năm đó người bạn trai giết chết ma nữ bởi vì tự ra đầu thú và làm mọi cách khác nhau để bào chữa cho mình.
Cuối cùng toà định hắn ta tội giết người không chủ định và chỉ phán 7 năm tù.
Con bướm màu đen đậu lên người của người đàn ông.
Từ đó về sau, người đàn ông hễ nhìn thấy bạn tù là nhào lên, đánh đấm chửi mắng.
Cuối cùng, trong một lần xô xát, bản thân hắn ta không đứng vững rồi ngã xuống, gáy đập vào một tảng đá.
Thế là hắn ta không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trải một trận dày vò như vậy, Tô Thời Thâm đi vào phòng tắm tắm lại một lần nữa.
Khi tắm tổng tài Tô cứ thần hồn nát thần tính mà nhìn xung quanh.
Anh sợ đột nhiên lại xuất hiện một con ma nữ thèm khát cơ thể của anh.
"...."
Dường như người đàn ông chỉ mất một phút đồng hồ để tắm xong.
Khi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cô bé đang ngồi ở trên giường thì cho dù không muốn thừa nhận nhưng cơ thể căng chặt của anh bỗng chốc thả lỏng ra.
Tô Thời Thâm vốn định ngủ ở giường bên kia nhưng do dự một lúc rồi anh đi về phía chiếc giường mà Hữu Hữu đang ngồi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên: "Có muốn ngủ cùng anh không?"
Hai mắt cô bé sáng rực rồi gật đầu liên tục.
Vừa nằm xuống, cơ thể nhỏ nhắn thơm thơm mềm mềm liền dựa vào anh.
Anh ơi, Hữu Hữu sẽ bảo vệ anh". Cô bé ở trong lòng nghiêm túc nói.
Lúc này, Tô Thời Thâm đã biết bản lĩnh của cô em gái bé nhỏ thì không hề nghi ngờ trọng lượng trong lời nói của cô bé.
Nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, người đàn ông thực sự không nhịn được mà cắn nhẹ lên chiếc má phúng phính của cô bé.
Hữu Hữu thích kiểu thân thiết như vậy.
Kiểu thân thiết này khiến cô bé có thể trực tiếp cảm nhận được tình cảm mà anh trai dành cho mình.
"Ngày mai chúng ta về viện phúc lợi nhé. Sau khi giải thích với viện phúc lợi xong thì chúng ta đi Bình thành tìm sư phụ".
"Không cần về đâu ạ, mẹ Trần…không còn nhớ em nữa rồi".
Sau khi nghe cô bé giải thích xong, thế giới quan của Tô Thời Thâm lại chịu thêm một cú sốc nữa.
Cô bé vậy mà có thể khiến tất cả người trong một thôn mất hết kí ức liên quan đến cô bé!
….Những chấn động trong đêm nay cũng đủ rồi.
Lại còn thêm cái này nữa.
Tô Thời Thâm vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận.
Trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ, thế là anh thử dò hỏi cô bé: "Em có thể tính ra sư phụ của em cụ thể đang ở đâu không?"
"Hữu Hữu…đã từng tính", cô bé mím môi rồi buồn bã nói: "Nhưng mà tính không ra".
Tô Thời Thâm: "...."
Thực sự có thể tính kìa.
Trước kia khi 5 giác quan của Hữu Hữu chưa hồi phục thì đạo trưởng Vô Danh đã thường xuyên đi ra ngoài.
Ông cần phải mua một số dược liệu đặc biệt để cho cơ thể của Hữu Hữu ngâm trong đó.
Những dược liệu đó đều vô cùng đắt đỏ.
Thời gian mỗi lần đạo trưởng Vô Danh đi cũng không dài.
Mà lần đi phải mất nửa tháng nên ông mới gửi Hữu Hữu ở viện phúc lợi dưới chân núi.
Lúc đó Hữu Hữu đòi đi cùng ông nhưng ông không đồng ý.
Cô bé chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Đến khi nửa tháng đã trôi qua mà sư phụ vẫn chưa về nên Hữu Hữu đã thử tính hành tung của sư phụ.
Nhưng không thể tính ra.
Cô bé dùng linh hồn để tính, trong mơ cũng tính, các cách đều thử hết rồi nhưng vẫn không tính ra.
Tô Thời Thâm đột nhiên hiểu ra tại sao cô bé vừa nghe "chị Tâm Mai" nói sư phụ ở Bình thành chữa bệnh thì không chút nghi ngờ, tin răm rắp.
Chỉ vì cô bé đã dùng mọi cách để tìm sư phụ nhưng không tìm được.
Tin tức này đối với cô bé mà nói giống như thắp lên hy vọng vậy.
Cho dù có lẽ cô bé đã biết đây chỉ là một lời nói dối nhưng cô bé vẫn nguyện tin vào nó.
Sư phụ đang ở Bình thành, đi Bình thành là có thể tìm thấy sư phụ. Đây chính là chấp niệm của cô bé.
Lồng ngực của người đàn ông bỗng chua xót.
Sự "mất tích" của đạo trưởng Vô Danh có thể là ông không cần Hữu Hữu nữa nên không xuất hiện.
Hoặc có thể là….xảy ra chuyện rồi.
Nếu không thì tại sao người không trở lại, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Bất luận là tình huống nào thì đối với cô bé cũng đều là tình huống không thể chấp nhận được.
Tô Thời Thâm nhíu mày trầm tư, đột nhiên một suy nghĩ nảy ra trong đầu anh.
Số điện thoại của đạo trưởng Vô Danh không nằm trong vùng phục vụ.
Không nằm trong vùng phục vụ thì chứng tỏ điện thoại không có tín hiệu.
Người có thể ở núi cao hoặc nơi không phủ sóng, cũng có khả năng bị nhốt trong một nơi đặc biệt.
Nếu không xảy ra chuyện trước đó thì Tô Thời Thâm cũng sẽ không nghĩ theo hướng này.
Anh đột nhiên hỏi cô bé: "Có nơi nào mà sư phụ em có thể đi nhưng người bình thường thì không thể không?"
Hữu Hữu: "Có nhiều lắm ạ".
Tô Thời Thâm: "Có nơi nào mà một khi bị nhốt ở trong thì không thể ra không?"
"Em không biết nữa". Hữu Hữu bắt đầu buồn ngủ, cái đầu nhỏ lắc nhẹ: "Không có nơi nào có thể…nhốt được Hữu Hữu".
Tô Thời Thâm: "Hữu Hữu giỏi hay sư phụ giỏi?"
Cô bé đang lim dim ngủ thì bị câu hỏi này làm cho tỉnh táo.
Bởi vì sư phụ từng xoa đầu Hữu Hữu rồi cảm thán: "Giờ trò giỏi hơn thầy rồi".
Cảm xúc lúc đó của sư phụ khiến cho cô bé muốn khóc, cô bé cảm thấy mình giỏi hơn sư phụ khiến cho sư phụ buồn.
Cô bé rất tự trách, may mà đạo trưởng Vô Danh nhận ra rồi mỉm cười nói với cô bé: "Ta rất vui vì con đã giỏi hơn ta. Sau này sư phụ có gặp nguy hiểm thì con có thể đến cứu sư phụ rồi".
Cô bé nghe vậy thì cảm thấy cũng có lý thế là lại vui vẻ ngay, lại còn hứa với sư phụ rằng cô bé có thể bảo vệ sư phụ.
Nhưng bây giờ ngay cả sư phụ ở đâu cô bé cũng không biết.
Hữu Hữu không nhịn được mà cắn móng tay, ủ rủ nói: "Sư phụ nói Hữu Hữu đã giỏi hơn sư phụ rồi".
Tô Thời Thâm "giải cứu" móng tay của cô bé rồi ngẫm nghĩ nói: "Vậy…liệu có khả năng, sư phụ bị nhốt ở một nơi nào đó không ra được không?"
“……”
Tô Thời Thâm thấy mắt cô bé đột nhiên tròn xoe, giống như nghĩ đến cái gì đó nhưng lại không chắc chắn lắm
Vài giây sau.
"Anh ơi, em phải đi đến một nơi xem xem".
Vừa dứt lời, cô bé ở trong lòng đột nhiên không động đậy, bàn tay mềm mại vốn đang nắm áo choàng tắm của anh bỗng rũ xuống.
Cho dù đã nhận ra sự đặc biệt của Hữu Hữu nhưng một màn đột nhiên xuất hiện này cũng khiến tim của Tô Thời Thâm như ngừng đập.
Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường rồi ôm cô bé đang bất động vào lòng, ngón tay đặt lên môi trên của cô bé, dường như anh không cảm nhận được hơi thở của cô bé.
“……”
Anh chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng đây là bình thường.
Nơi Hữu Hữu đi là hầm ác quỷ.
Sư phụ từng nói với cô bé, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được đi vào hầm ác quỷ.
Bất cứ sinh vật nào một khi đi vào hầm ác quỷ thì chỉ có một đi không trở lại.
Bởi vì số lượng ác quỷ trong đó là vô cùng vô tận và cũng không ai biết chúng đến từ đâu.
Dường như chỉ cần hầm ác quỷ còn tồn tại thì sẽ có vô số ác quỷ được tạo ra.
Những con ác quỷ này không có suy nghĩ, chỉ có bản năng sát hại và ăn thịt. Những sinh vật bị nhốt trong này đều sẽ bị chúng từ từ nuốt chửng.
Phải biết những con lệ quỷ được sinh ra ở thế giới hiện thực đều có lai lịch và có tư duy độc lập. Chúng chẳng qua là vì các loại chấp niệm tích tụ lại và không có cách nào hoá giải mà thôi.
Còn bọn ác quỷ trong hầm ác quỷ thì rất điên cuồng, còn ăn thịt lẫn nhau, từ đó tạo ra các hình dạng, hình thù kỳ quái.
Hữu Hữu nhớ như in lời dặn dò của sư phụ, sư phụ dặn cô bé không vào thì cô bé không vào.
Nhưng có nhiều lúc, cô bé trong lúc ngủ mơ nên không thể kiểm soát bản thân…thế nên cô bé không biết mình sẽ đi đến đâu.
Thế là có một lần, coi bé mơ mơ màng màng đi vào hầm ác quỷ….vào như thế nào cô bé cũng không rõ.
Cô bé dạo một vòng ở đó, cuối cùng bị một con ác quỷ xấu kinh thiên động địa dọa sợ. Trước nay cô bé chưa từng thấy thứ gì lại xấu như vậy…cuối cùng cô bé phải máy móc đi ra khỏi hầm ác quỷ.
Chuyện này cô bé sợ bị sư phụ đánh vào tay nên không dám nói cho sư phụ nghe.
Nhưng lần ngoài ý muốn đó lại khiến cô bé cảm thấy hầm ác quỷ không đáng sợ như sư phụ nói.
Sau khi cô bé đi vào quả thực cô bé gặp rất nhiều ác quỷ nhưng chúng không hề nhào vào ăn thịt cô bé mà.
Ngược lại, Hữu Hữu cảm thấy chúng còn muốn trốn cô bé kìa.
……
Hữu Hữu một lần nữa vào hầm ác quỷ thì nhìn ngó xung quanh.
Trong thế giới u ám không có ranh giới này, vô vàn những chiếc bóng đang vặn vẹo vì hưng phấn bởi sự hiện diện của một linh hồn sống.
Chúng nhào nhào xông hết lên.
Sau khi nhìn rõ người đến là ai thì toàn thân chúng cứng đờ.
Hữu Hữu đi về phía chúng một bước, chúng đồng loạt lùi về sau một bước.
Hữu Hữu dừng lại thì chúng cũng dừng lại.
"...."
Hữu Hữu quyết định không thèm quan tâm đến chúng.
"Sư phụ". Cô bé khẽ gọi một tiếng.
Dường như trong chốc lát, cô bé cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Mắt của cô bé lập tức sáng bừng lên…
Là sư phụ!
Khi cô bé đang vội vàng chạy theo hướng của sợi dây cảm ứng kia thì không cẩn thận hai chân vấp vào nhau rồi cả người ngã nhào ra sau đó còn lăn mấy vòng nữa.
Một đám bóng đen hốt hoảng tránh đi.
Hữu Hữu đứng dậy, lòng bàn tay và khuỷu tay đều bị trầy da rồi.
Cô bé đau đến nỗi hít một hơi sau đó chu miệng thổi vào vết thương mấy cái.
Khăn tắm cũng bị tuột ra rồi, cô bé "á" một tiếng rồi nhanh chóng quấn khăn tắm lại.
"Không được nhìn!" Cô bé tức giận quát, không quan tâm đám ác quỷ này nghe có hiểu hay không.
Anh quấn cho bé như nào nhỉ, sao bé lại không quấn được thế này.
Cô bé thử mấy lần nhưng đều không thành công.
Lúc này, cô bé nhìn thấy một con ác quỷ trên đầu có sừng nhọn.
Nhìn khăn tắm rồi lại nhìn sừng nhọn của con ác quỷ kia, cô bé rơi vào trầm tư.
Một giây sau ác quỷ sừng nhọn lao đến.
Không phải, nó không lao đến mà là chiếc sừng nhọn trên đầu nó rời khỏi đầu rồi lao đến rồi chọc một lỗ ở giữa khăn tắm, sau đó nó nhanh chóng bay về.
Hữu Hữu ngơ ngác rồi mới cho đầu vào cái lỗ vừa được xé trên khăn tắm.
Khăn tắm rất to khiến cô bé trông như đang mặc bộ quần áo bốn mặt đều quết đất vậy nhưng chỉ cần xách mặt phía trước lên là có thể đi lại bình thường rồi.
Giải quyết xong vấn đề "quần áo", Hữu Hữu lại tiếp tục đi tìm sư phụ.
Rất nhanh, cô bé gặp con ác quỷ xấu xí khiến cô phải máy móc đi ra khỏi hầm ác quỷ lần trước.
So với lần trước, cơ thể của con ác quỷ này lại xấu hơn rồi, trông nó giống như một dãy núi, những giọt chất nhầy tí ta tí tách nhỏ xuống dưới.
Nó vươn dài những xúc tu có hình dạng khác nhau ra rồi cuộn chặt lấy những con ác quỷ ở bên cạnh sau đó rụt xúc tu về và nuốt chửng những con ác quỷ đó.
Hữu Hữu sắp bị mùi thịt thối nồng đậm làm cho nôn ra ngoài rồi.
Cô bé nhanh chóng bịt mũi lại, ngước mắt tìm kiếm hình bóng của sư phụ.
Cô bé cảm nhận được sư phụ đang ở trên người con ác quỷ kia.
Cô bé đi khắp nơi cũng không tìm thấy, cảm giác không lành khiến cô bé bật khóc thành tiếng.
"Sư phụ….!"
Giống như có một làn khói vô hình …., cơ thể to lớn của ác quỷ cũng khựng lại, những con ác quỷ vây quanh hóng chuyện cũng bị lật ngửa ra sau.
Ngay sau đó, một bộ phận trên cơ thể ác quỷ đột nhiên nhúc nhích, một khuôn mặt người được “bóp” từ giữa ra.
Đạo trưởng Vô Danh sắp bị nuốt chửng xong, ý thức cũng không còn được thanh tỉnh loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc khiến ông đang mơ màng cũng tỉnh táo hơn chút.
“Sư phụ….!”
Giọng nói này thực sự quá vang vọng, rất rõ ràng, giống như đang ở trước mặt vậy…da mặt của đạo sĩ già run run, khó khăn mở mắt thì nhìn thấy đồ đệ nhỏ của ông đang nhảy tưng tưng liên tục.
Không phải ảo giác, quả thực là con bé.
Ý thức của đạo trưởng Vô Danh lại tỉnh táo hơn, sắc mặt chợt tái mét: “Sao con lại ở đây! Mau về đi!”
“Con đến cứu thầy…”
Đạo trưởng Vô Danh vừa lo vừa cáu: “Con không nghe lời hả! Mau về đi!”
“Con không!”
“Con muốn chọc thầy tức chết à!”
“Vâng!”
“...”
Đạo trưởng Vô Danh bàng hoàng, đồ đệ ngoan ngoãn, nghe lời của ông đi đâu rồi?Ông bị nhốt ở đây nên không biết thời gian trôi qua như nào.
Ban đầu còn dựa vào đạo hạnh để giữ cho ác quỷ không đến gần mình.
Tuy nhiên ác quỷ trong hầm ác quỷ ào ào, liên tục nhào tới…
Nuốt chửng, giày vò, lôi kéo.
Nếu Hữu Hữu không xuất hiện thì không lâu sau ông sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn.
Nhưng ông thà không bao giờ tỉnh lại chứ không muốn vừa mắt ra đã thấy người không nên xuất hiện lại xuất hiện ở trước mặt.
hầm ác quỷ là nơi nào chứ?
Từ trước đến nay, trong huyền môn không có ai có thể vào hầm ác quỷ mà toàn thây trở về.
Trong lòng đạo trưởng Vô Danh lo lắng, tuy nhiên ông đã đi vào sâu bên trong cơ thể của ác quỷ nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Ý thức còn vài phần tỉnh táo vẫn có thể trụ được một lúc.
Thấy sư phụ đang dần chìm vào trong cơ thể của ác quỷ mà không thể thoát ra, Hữu Hữu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Phải ‘đào’ sư phụ lên”
Nhưng cô bé không có công cụ để đào.
Cô bé xoay người nhìn đám ác quỷ dày đặc kia, nhớ lại khung cảnh ác quỷ sừng nhọn xé khăn tắm giúp cô bé thì đột nhiên cô bé nói: “Nó ăn các ngươi thì các ngươi cũng có thể cùng ăn nó mà”.
Vừa dứt lời, không khí im lặng đáng sợ duy trì trong mấy giây sau đó một khung cảnh khó tin xảy ra: Những con ác quỷ đó vậy mà động đậy rồi.
Chúng ào đến như dòng nước vây quanh con ác quỷ to lớn kia, bắt đầu xé, cắn, nuốt từ phần giữa.
Cô bé không kịp suy nghĩ tại sao chúng lại nghe lời mình. Cô bé không nhìn thấy sư phụ, sợ những con ác quỷ này ăn luôn cả sư phụ nên vội vàng nói: “Không được ăn sư phụ của ta”.
Thấy những con ác quỷ nhỏ tránh mình ra và điên cuồng ăn con ác quỷ lớn đang bao xung quanh mình, đạo trưởng Vô Danh ngơ ngác: …xảy ra chuyện gì vậy.
Tuy kinh nghiệm của ông phong phú nhưng cũng không thể hiểu được cảnh tượng này.
Cứ như vậy đạo trưởng Vô Danh được “đào” ra thành công.
Chỉ là…ông ở trong cơ thể ác quỷ quá lâu nên phần cơ thể phía dưới cổ đã bị đồng hóa với ác quỷ rồi.
Nói cách khác, mặc dù không bị ác quỷ nuốt chửng hoàn toàn nhưng không lâu sau ông cũng sẽ biến thành một con ác quỷ mới.
Đạo trưởng Vô Danh không thể đứng thẳng đang ngồi ở trên mặt đất, ông nhìn những con ác quỷ vì ăn được con ác quỷ to mà trở nên to lớn.
Sau khi chúng đào đạo trưởng Vô Danh ra thì một lũ ác quỷ con kéo ác quỷ lớn ra xa để ăn.
Ý biểu hiện ra là: Tránh Hữu Hữu càng xa càng tốt.
Đạo trưởng Vô Danh trầm tư, xem ra ông lại đánh giá sai thể chất của đồ đệ nhỏ rồi.
Tóm lại đây cũng là chuyện tốt.
Đồ đệ nhỏ càng mạnh mẽ thì ông mới có thể yên tâm.
Nếu ông không còn nữa thì cô bé cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông nhìn về phía cô nhóc đang bồn chồn lo lắng ở đối diện.
Vừa rồi cô bé cãi ông rất hăng, bây giờ bắt đầu mới thấp thỏm không yên.
Cô bé lén liếc nhìn phản ứng của sư phụ.
Chỉ thấy sư phụ nghiêm mặt rồi từ từ lấy chiếc thước gỗ nhỏ từ trong chiếc đạo bào rách rưới ra.
Cô bé cúi đầu, lặng lẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, nước mắt cứ thế đua nhau rơi xuống.
“....” đạo sĩ Vô Danh muốn đánh con bé một cái nhưng ông giờ yếu quá rồi nên đành chịu: “Sư phụ còn chưa đánh con nữa mà!”
Cô bé khóc càng lớn hơn rồi nhanh chóng rụt tay lại, cổ họng nặn ra vài chữ: “Không giữ…không giữ chữ tín”.
Bị đồ đệ nhà mình “vu oan”, đạo trương Vô Danh hỏi ngược lại: “Ta không giữ chữ tín lúc nào?”
“Đã nói là nửa tháng sẽ về nhưng thầy không giữ lời hứa!”
Đạo trưởng Vô Danh ngơ ngác, khẩu khí cũng yếu đi: “Qua bao lâu rồi?”
Đồ đệ gằn từng chữ một: “Hai! tháng! rồi!”
Đạo trưởng Vô Danh: “....”
Vậy mà ông lại kiên trì một khoảng thời gian dài như vậy.
“Sư phụ không phải là không muốn về mà là không về được”.
Đạo sĩ già thở dài thườn thượt rồi chuyển sang hỏi cô bé: “Con có làm quen được bạn nào ở viện phúc lợi không?”
Lúc đầu ông nghĩ phải để đồ đệ nhỏ tiếp xúc nhiều với con người nên mới quyết định đưa cô bé đến viện phúc lợi để làm quen dần.
Trong đó có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi với cô bé, viện trưởng Trần cũng từng được ông cứu mạng nên chắc sẽ chăm sóc tốt cho cô bé.
Không nhắc không sao, vừa nhắc đến đồ đệ nhỏ của ông lại khóc càng to hơn, tủi thân hơn.
Vẻ mặt của đạo trưởng Vô Danh chợt thay đổi: “Bọn họ bắt nạt con à?”
Hữu Hữu lại không nói năng gì.
Đạo sĩ già quá hiểu đồ đệ nhỏ của mình rồi.
Này chắc chắn là chịu rất nhiều ấm ức đây.
Ông bỗng nóng giận, tốc độ đồng hóa của cơ thể cũng nhanh hơn, ngực phập phồng ho dữ dội rồi ông phun ra một ngụm máu đen.
Cơ thể bằng da bằng thịt của đạo sĩ Vô Danh bị nhốt ở đây, sức sống cũng nhanh chóng bị bào mòn.
Hữu Hữu ngơ ngác.
Rõ ràng đã đào sư phụ ra rồi mà.
Thấy cơ thể sư phụ đang bắt đầu biến thành ác quỷ, cô bé đột nhiên bừng tỉnh….
Máu của mình có thể cứu sư phụ!
Chỉ có linh hồn cô bé đi vào đây, linh hồn bị tổn thương thì cơ thể cũng sẽ bị thương nhưng linh hồn không thể chảy máu!
Phải cho cả cơ thể mình vào đây thôi!
….
Tô Thời Thâm dường như không rời mắt mà nhìn chằm chằm vào cô bé ở trong lòng, lo lắng quan sát mọi thay đổi của cô bé.
Vậy nên khi thấy lòng bàn tay và khuỷu tay của cô bé chảy máu, anh lập tức nhận ra.
Không biết cô bé gặp phải chuyện gì rồi, trong lòng anh lo lắng nhưng cũng không dám động vào cơ thể của cô bé, sợ ảnh hưởng đến thao tác của cô bé ở bên kia.
Thời gian từ từ trôi đi, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Hữu Hữu đang hạ xuống, cho dù anh có ôm cô bé vào lòng cũng không ăn thua.
Sau đó cô bé bắt đầu khóc.
Điều này chứng tỏ ở bên kia cô bé đang khóc.
Mặt người đàn ông lạnh băng, không nhìn ra biểu cảm gì, anh chỉ đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé.
Lau mãi lau mãi thì anh cảm thấy sai sai
Bóng tối bao phủ lấy tầm nhìn, không gian chuyển dời, trong lòng chợt trống rỗng, cô bé không thấy đâu nữa rồi.
Sau đó âm khí lạnh băng ập đến bao trùm lấy anh, dường như có thể đóng băng linh hồn của Tô Thời Thâm.
Anh từ từ máy móc ngẩng đầu lên.
Những con ác quỷ hình hài kỳ dị tầng tầng lớp lớp, xếp chồng lên nhau không biết bao nhiêu tầng.
Chúng có con chỉ có một mắt, có con có vô số mắt, mỗi con mắt đều không giống với con người và luôn tỏa ra sự thô bạo và tàn nhẫn.
Vô số con mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn lên người anh.
“……………………”
Cách đó không xa, cơ thể và linh hồn của Hữu Hữu hợp nhất với nhau sau đó cô bé nhanh cắn ngón tay của mình, nặn máu ra rồi đút cho sư phụ.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cơ thể của đạo trưởng Vô Danh đã ngừng biến thành quỷ, sắc mặt cũng bớt nhợt nhạt, người cũng tỉnh táo hơn một chút.
Đạo trưởng Vô Danh định nói chuyện nhưng thấy bọn ác quỷ ở đằng xa kia đang túm tụm lại giống như một đàn quạ đen, chúng vây quanh một con người vừa chạy vào đây.
Hữu Hữu cũng nhìn qua sau đó cô bé ngỡ ngàng, ngơ ngác.
“Anh?”
Bọn ác quỷ đặt Tô Thời Thâm xuống trước mặt Hữu Hữu rồi quay người chạy như bay.
“Sao anh lại ở đây?” Hai mắt cô bé kinh ngạc đến nỗi tròn vo, giọng nói toát lên vẻ không thể hiểu nổi.
Sắc mặt của Tô Thời Thâm trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán và thái dương chảy dòng dòng, trước mắt ảo ảnh trùng trùng.
Yết hầu của anh chuyển động, giọng nói khàn đặc: “Hữu Hữu, đỡ anh”.
Chân anh mềm nhũn không đứng nổi rồi!