Đã sắp rạng sáng rồi, thời gian này chỉ có Tô Thời Thâm làm thủ tục nhận phòng.

Đứng ở quầy lễ tân là một chàng trai, cậu ấy đưa thẻ phòng qua cho Tô Thời Thâm: “Chào anh, phòng của anh là 1206, anh đến tầng 12 rẽ trái là đến ạ”.

Tô Thời Thâm nhận lấy thẻ phòng.

Thẻ phòng của khách sạn này vô cùng đặc biệt, hai mặt của thẻ đều in hình Quan Công.

Đến phòng, Tô Thời Thâm bắt đầu tắm rửa cho Hữu Hữu.

Vốn định gọi một nữ phục vụ của khách sạn đến nhưng giờ muộn quá rồi nên anh tắm cho cô bé luôn.

May mà Hữu Hữu vô cùng phối hợp nên lần đầu tiên tổng tài Tô tắm cho trẻ con cũng gọi là thuận lợi, tạm cho là hoàn thành nhiệm vụ.

Anh đặc biệt kiểm tra người Hữu Hữu một lượt thì thấy quả thực không có vết thương.

Quần áo thay ra đương nhiên không thể mặc lại, may mà khăn tắm cũng đủ rộng.

Anh lấy khăn tắm bọc Hữu Hữu lại rồi ôm cô bé vào lòng sau đó sấy tóc cho cô bé.

Sau khi sấy khô tóc thì anh phát hiện cô bé ở trong lòng đã ngủ khò khò rồi.

Một góc nào đó trong tim anh bỗng mềm nhũn.

Cẩn thận đặt cô bé lên giường rồi Tô Thời Thâm nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Anh mặc áo choàng tắm vào rồi ngồi ở trên sofa bên cạnh cửa sổ, anh vào app chạy việc vặt nghiên cứu một lát rồi mua hai bộ quần áo trẻ em.

App hiển thị khoảng một tiếng nữa đồ sẽ giao đến.

Xoa xoa ấn đường, anh thấp giọng nói khái quát tình hình rồi gửi tin nhắn vào trong nhóm.

Ngước mắt lên nhìn về phía cô bé đang ngủ trên giường, anh nghĩ ngợi rồi đứng dậy chụp một bức ảnh Hữu Hữu đang ngủ say rồi gửi qua.

Tô Thời Thu đang mơ màng ngủ sau khi nhận được tin nhắn trong nhóm thì lập tức tỉnh táo lại.

Trước đó bị cúp điện thoại, tam thiếu Tô cũng không tức giận gì vì anh hiểu tính cách của ông anh cả nhà nhà mình.

Anh lại gọi điện cho anh hai, kết quả đối phương tắt máy.

Anh hai chỉ có một nguyên nhân tắt máy duy nhất chính là anh ấy đang ở trên bàn phẫu thuật.

Bất lực, Tô Thời Thu chỉ đành tiếp tục nghiên cứu bức ảnh kia.

Càng nghiên cứu thì càng cảm thấy cô bé thật đáng thương.

Ông bà bô cũng tạo nghiệp ghê!

Nếu sau khi mất biết con bé vẫn còn sống thì sao không báo mộng từ sớm chứ?

Hai người họ cũng mất được bốn năm rồi.

Nếu mà biết sớm thì sẽ sớm đón con bé về, con bé cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy.

….

Anh bấm vào bức ảnh mà ảnh cả gửi qua trước, thế là  anh ngẩn người luôn.

Hàng lông mi dày rậm cong vút của cô bé giống như một chiếc quạt nhỏ đang cụp xuống, khuôn mặt hồng hào múp múp áp lên gối trông giống như một nắm cơm nếp thành tinh vậy.

Muốn nhéo ghê.

Bức ảnh này quả thực hoàn toàn khác so với bức ảnh trước.

Suýt nữa thì khiến cho Tô Thời Thu nghi ngờ không phải cùng một người.

Tam thiếu Tô không ngờ người anh cả mặt lúc nào cũng hằm hằm giống như có người nợ anh ấy mấy triệu cũng biết chăm sóc trẻ con ghê.

Vì có Lâm Hà ở bên cạnh nên sau khi đeo tai nghe anh mới ấn nghe tin nhắn âm thanh.

Sau khi nghe xong, sự chú ý của Tô Thời Thu lại đặt lên người sư phụ của cô bé-đạo trưởng Vô Danh.

Nghe cái tên này rất quen tai, giống như là anh đã từng nghe ở đâu đó rồi.

Từ nhỏ đến lớn, trí nhớ của Tô Thời Thu rất tốt, khi anh cảm thấy đã từng nghe thì chắc chắn là đã từng nghe.

Anh nhắm mắt lại, hai tay ấn vào thái dương rồi bắt đầu nhớ lại.

片刻后苏时秋睁开眼睛,翻到一个微信名“-2”戳进去:【1。】

Một lúc sau Tô Thời Thu mở mắt ra, lật tìm tên WeChat “-2” rồi gửi tin nhắn qua: [1.]

Đối phương lật tức trả lời: [2.]

Tô Thời Thu bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím: [Mình nhớ cậu từng nói, năm đó khi cậu gặp xui xẻo thì đã mời một đại sư về làm phép, đại sưu đó tên là gì vậy?]

-2: [.....]

-2: [Sao tự nhiên hỏi cái này, không phải cậu không tin mấy thứ này sao?]

-2: [Đại sư hiệu là Vô Danh, người đời gọi là đạo trưởng Vô Danh]

Quả nhiên là không nhớ nhầm mà.

Vị -2 này tên là Bác Nhĩ, là một người bạn thân ngoài giới của Tô Thời Thu.

Có một khoảng thời gian không biết tại sao cậu ta vô cùng xui xẻo khiến bố mẹ cậu ta rất lo lắng, họ cảm thấy có lẽ cậu ta bị thứ không sạch sẽ ám rồi.

Bác Nhĩ giống như Tô Thời Thu đều là người theo chủ nghĩa duy vật.

Cậu ta sau khi nghe bố mẹ nói vậy thì cũng chỉ cảm thấy: không thể tin vào mê tín dị đoan.

Cậu ta cho rằng sự xui xẻo của mình chẳng qua là khoảng thời gian này vận khí của cậu không tốt, qua một thời gian sau là lại bình thường thôi.

Nhưng bố mẹ vẫn mời một đại sư cho cậu, kết quả đại sư căn bản không nói vấn đề của cậu mà nói phần mộ của tổ tiên cần phải di dời đi.

Vừa nhìn đã biết là một tên lừa đảo.

Nhưng bất lực, bố mẹ của cậu ta tin sái cổ sau đó bỏ một đống tiền di dời mộ của tổ tiên.

Sau đó, ngày thứ hai sau khi di dời mộ của tổ tiên, cậu ta lập tức hết xui luôn.

Đương nhiên đây có thể cho là một sự trùng hợp.

Nhưng từ đó về sau, Bác Nhĩ cảm thấy có một vài chuyện vẫn nên có thờ có thiêng có kiêng có lành.

Cậu ta cũng không sợ bị Tô Thời Thu chế giễu mà kể chuyện này cho Tô Thời Thu nghe.

Lúc đó Tô Thời Thu cũng coi như là nghe một câu chuyện nhưng căn bản là không hề tập trung.

Trải qua chuyện được bố mẹ báo mộng, thế giới quan của tam thiếu Tô giống hệt như bị đảo lộn.

Ông bà bô ở trong mơ nói rất rõ ràng, khi họ sinh ra Hữu Hữu là một thai chết, bây giờ Hữu Hữu lại sống sờ sờ mà sư phụ của cô bé là đạo trưởng Vô Danh.

Liệu có khả năng đạo trưởng Vô Danh nhặt được Hữu Hữu rồi cứu sống cô bé?

Vị đạo trưởng Vô Danh này liệu có phải là người mà Bác Nhĩ mời lần đó?

Bây giờ Hữu Hữu cho rằng đạo trưởng Vô Danh đang chữa bệnh ở Bình thành nên chạy đến Bình thành tìm sư phụ.

Nhưng anh cả nói đây là giả. Ở viện phúc lợi có cô bé tên là “Tâm Mai” cố tình thêu dệt lên chuyện này để lừa Hữu Hữu rời khỏi viện phúc lợi.

Hiện tại đạo trưởng Vô Danh đang ở đâu, không một ai biết cả.

Tô Thời Thu: [Cậu có phương thức liên lạc của vị đạo trưởng Vô Danh kia không?]

-2: [?]

-2: [Chúc mừng nhé! cậu cũng gặp xui xẻo rồi à?]

-2: [Lúc đó là do bố mẹ mình mời về nên mình không có, để mình đi hỏi xem.]

Một lúc sau.

Bác Nhĩ nửa đêm nửa hôm gọi điện cho ông bô rồi nhận về một trận mắng té tát cuối cùng cũng thành công xin được một dãy số điện thoại.

Tô Thời Thu nhận được số điện thoại lập tức gọi điện qua.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng…”

苏时秋:“……”

Tô Thời Thu: “...”

Anh phản ánh lại với Bác Nhĩ.

-2: [Bình thường thôi, đại sư có thực lực thật sự đều bí ẩn như vậy. Muốn gặp được cũng phải có duyên.]

Tô Thời Thu: “....”

Anh cũng không ngờ thằng ranh này lại có thể càm ràm nhiều như vậy.

Bác Nhĩ tràn đầy vui vẻ, hí hửng gửi hai tấm danh thiếp qua.

Đương nhiên cậu ta đã cho rằng Tô Thời Thu đang gặp xui xẻo nên vô cùng nhiệt tình.

-2: [Hai vị đại sư này cũng được, cậu tìm họ thử xem]

Tô Thời Thu không thèm để ý đến cậu ta nữa mà chuyển hết những thứ vừa tìm hiểu được vào trong nhóm chat.

Điện thoại rung khiến Tô Thời Thâm tỉnh giấc, vừa rồi anh không cẩn thận ngủ thiếp đi ở trên ghế.

Sau khi mắt thích ứng với ánh sáng, anh bấm vào trong món, vốn tưởng Tô Thời Thu lại đang nói vớ vẩn gì đó.

Nhưng không ngờ lần này là thứ có ích.

Ngón tay trỏ của anh chạm vào dãy số điện thoại mà Tô Thời Thu gửi rồi ấn gọi đi.

Màn hình gọi điện hiển thị số điện thoại này anh đã từng gọi trước đó rồi.

Lúc ở trên xe anh cũng hỏi Hữu Hữu về phương thức liên lạc của sư phụ cô bé, gọi qua thì điện thoại không ở trong vùng phủ sóng.

Vậy có nghĩa là vị đạo trưởng Vô Danh mà Bác Nhĩ gặp và sư phụ của Hữu Hữu là cùng một người.

Tô Thời Thu: [Vậy em phụ trách thăm dò tung tích của đạo trưởng Vô Danh nhé.]

Ngộ nhỡ tìm thấy tin tức của ông ấy thì sao.

Con bé vẫn ấp ủ quyết tâm tìm bằng được sự phụ, người làm anh sao có thể không giúp cô bé tìm chứ.

Thậm chí Tô Thời Thu còn nghĩ…nếu anh có thể tìm thấy đạo trưởng Vô Danh thì đây có thể coi là quà gặp mặt tốt nhất dành tặng cho cô em gái trời giáng này.

Ánh mắt của Tô Thời Thâm liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, bây giờ là 2 giờ 45 phút sáng.

Lúc này, một số điện thoại lạ gọi đến.

“Chào anh, đơn hàng của anh đến rồi, lễ tân không cho tôi giao lên nên tôi để ở quầy lễ tân, phiền anh xuống nhận hàng ạ”. Là anh trai giao hàng.

Tô Thời Thâm đứng dậy, sau khi xác nhận cô bé đã ngủ say thì buộc lại áo choàng tắm rồi cầm thẻ phòng đi ra ngoài.

Xuống lầu đi đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân đẩy gói hàng mà anh trai giao hàng để lại, trên khuôn mặt hơi mệt mỏi vì thức đêm lộ ra ý xin lỗi:

Thưa anh, khách sạn chúng tôi có quy định, người giao hàng không được mang đồ lên trên phòng ạ”.

“Không sao”. Tô Thời Thâm nhận lấy gói hàng rồi đi về phía thang máy, điện thoại đột nhiên hiện ra tin nhắn nhắc nhở đánh giá anh trai giao hàng.

Những tin nhắn này đối với tổng tài Tô mà nói giống như tin nhắn rác vậy.

Tuy nhiên ánh mắt người đàn ông liếc qua bộ quần áo in hình hoạt hình đáng yêu ở trong túi, rồi anh lại nghĩ đến cô bé đang ở trong phòng nên phá lệ bấm vào tin nhắn, anh không chỉ đánh giá 5 sao mà còn tip thêm cho anh trai giao hàng nữa.

Làm xong mấy thứ này, Tô Thời Thâm cất điện thoại đi.

Lúc này anh đã đi vào thang máy, bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ.

…Cô ta vào từ lúc nào vậy?

Tô Thời Thâm chợt nghi ngờ.

Có thể đèn trong thang máy sáng quá, chiếu vào khuôn mặt của cô gái khiến cho khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng đến mức không có một chút máu nào.

Cô ta đang nhìn chằm chằm vào Tô Thời Thâm

“...”

Người đàn ông cau mày không vui.

Ánh mắt này tổng tài Tô đã thấy nhiều rồi…

Trong một đám tổng tài hói đầu, bụng bia, lớn tuổi thì tổng tài Tô Thời Thâm có nhan sắc và năng lực của tập đoàn Tô thị quả là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái.

Con gái mê nhan sắc của anh có rất nhiều.

Khi cửa thang máy khép lại, Tô Thời Thâm thu lại biểu cảm trên mặt rồi ấn tầng 12.

Cô gái kia không ấn số tầng mà cứ nhìn anh không chớp mắt.

Tô Thời Thâm: “...”

Anh lạnh lùng phóng tầm mắt qua, ánh mắt sắc bén lạnh lùng giống như sông băng vào mùa đông vậy.

Giây phút nhìn nhau, cô gái kia hoảng loạn cúi đầu xuống.

Tô Thời Thâm hài lòng thu tầm mắt lại, thang máy từ từ đi lên.

“Anh tên là gì vậy?” Đột nhiên, giọng nói thều thào của cô gái vang lên, nhiệt độ trong thang máy bắt đầu giảm xuống.

Tô Thời Thâm làm như không như thấy gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con số hiển thị trên màn hình, số “3” từ từ nhảy sang số “5”

Bình thường khách sạn đều tránh những số xui xẻo chẳng hạn như số “4”

Cô gái nhìn về phía Tô Thời Thâm rồi hít sâu một hơi.

Anh ấy đẹp quá à, đã lâu rồi cô không gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy.

Lại còn rất thơm nữa.

Muốn ôm lấy anh ấy.

Ánh mắt đang chăm chú nhìn màn hình thang máy của Tô Thời Thâm bỗng ngưng đọng, cuối cùng anh cũng thấy tốc độ của thang máy sai sai.

Chậm quá.

Bây giờ vẫn chưa đến tầng 6.

“Anh tên là gì vậy?” Bên cạnh, cô gái lại thều thào nói.

Cùng lúc đó, cô ta không nhịn được duỗi tay muốn bắt lấy Tô Thời Thâm

Khí lạnh lan tỏa trên đầu ngón tay của Tô Thời Thâm, dường như anh phản xạ theo điều kiện dùng chiếc túi trong tay, đánh cái “bép” lên tay của cô ta.

Ấn đường của Tô Thời Thâm bỗng giật một cái, ống tay áo của cô gái bị hất lên một chút, lộ ra cánh tay gầy gò, trắng bệch, từng mạch máu đen sì nhô lên.

Nhìn kiểu gì cũng không giống tay của người sống.

“....”

Cánh tay dưới lớp áo choàng tắm của người đàn ông, lông tơ đang dựng hết cả lên.

Khung cảnh trước mắt bỗng trở nên rùng rợn, ánh đèn chợt nhấp nháy, khí lạnh ngút trời từ bốn phương tám hướng ập đến luồn vào trong từng lỗ chân lông.

Giây phút này, có lẽ anh đã nhận ra mình gặp phải thứ gì rồi.

Dường như anh đang đối mặt với cô gái kia.

Ánh mắt liếc qua màn hình thang máy.

Con số nảy đến tầng 6 rồi dừng hẳn.

Khí lạnh thấm vào đến tận xương.

“Cô muốn…làm gì?” Không nên chọc cô ta điên lên.

Cô gái kia đưa tay lên, khuôn mặt trắng bệch…hoặc có thể nói khuôn mặt trắng hếu lộ ra chút biểu cảm mong chờ, cô ta nói: “Em muốn ôm anh”.

Tô Thời Thâm: “....”

“Em muốn ôm anh”.

“Em muốn ôm anh”.

….

Giọng nói thều thào rùng rợn của cô gái liên tục vạng vọng trong thang máy.

Thấy người đàn ông không từ chối, đôi môi anh đen của cô ta cười toe toét, nhanh chóng dang hai tay ra rồi lao về phía Tô Thời Thâm.

Tô Thời Thâm mặt không cảm xúc nhắm mắt lại, tất cả những cảm xúc tiêu cực được mạnh mẽ kiềm chế rồi chuyển hóa thành hành động thực tế….đá cô ta một cước.

Cô gái kia nặng nề đập vào thang máy, cơ thể mềm nhũn từ từ trượt xuống đất, cô ta đau đến nỗi thở không ra hơi luôn.

Tấn công vật lý cũng có tác dụng?

Nhẹ nhàng hít hơi khí lạnh, Tô Thời Thâm ấn mạnh vào nút mở.

Cửa thang máy phát ra tiếng cót két cót két, cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Người đàn ông lao ra nhanh như tên bắn vậy, anh chạy thẳng vào lối thoát hiểm, chân dài chạy nhanh như gió, một mạch chạy lên tầng 12!

Tô Thời Thâm vừa ra khỏi lối thoát hiểm thì nhìn thấy bóng hình quen thuộc đang nhón chân bấm thang máy.

Không kịp nghĩ tại sao Hữu Hữu lại xuất hiện ở đây, sắc mặt của người đàn ông chợt thay đổi, anh nhanh chóng ôm cô bé vào lòng rồi chạy vào trong phòng.

Đóng cửa! Khóa trái!

“Anh ơi?” Hữu Hữu bị anh trai nhanh như cơn gió làm cho ngơ ngác.

“...Không sao”. Tô Thời Thâm đang bình ổn lại hô hấp, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng bàn tay đang không ngừng run lên đã bán đứng anh.

Cô bé đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, đang run lên của người đàn ông, giống như hiểu ra gì đó mà hỏi: “Anh…gặp mà à?’

Tô Thời Thâm biết phản ứng ban nãy của mình làm cô bé sợ rồi.

Anh trấn tĩnh lại, đang định phủ nhận để tránh làm cho cô bé sợ.

Nào ngờ cô bé giống như chắc chắn anh đã gặp ma mà nghi hoặc nói: “Không phải anh nói anh không sợ ma sao?”

“....” giọng nói của Tô Thời Thâm không khỏi cao lên: “Anh không gặp…”

Cô bé buông tay anh ra rồi nghiêm mặt nói: “Hữu Hữu bắt cô ta, để cho cô ta xin lỗi anh”.

Tô Thời Thâm: “?”

Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bàn tay mềm mại của cô bé làm một động tác, giọng nói non nớt bỗng hô lên: “Ra đây!”

Một giây sau.

Cô gái bị anh đá mạnh một cước ở trong thang máy xuất hiện ở không trung.

Cô gái đó run cầm cập cuộn tròn ở trên mặt đất và phát ra tiếng khóc đau lòng: “Xin lỗi anh đẹp trai, tôi không dám nữa đâu huhuhu”

Tô Thời Thâm: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play