Bây giờ là 5 giờ sáng.
Trên hai chiếc giường lớn trong phòng khách sạn lần lượt có hai người đàn ông đang ngủ mê man.
Hữu Hữu đứng ở giữa hai chiếc giường, giường trái là anh trai, giường phải là sư phụ
Người bình thường như Tô Thời Thâm mà lại đi vào hầm ác quỷ, may mà ác quỷ không làm hại anh nhưng anh bị âm khí xâm nhập vào cơ thể. Khi còn ở hầm ác quỷ anh kiên quyết không ngất nhưng vừa về đến khách sạn anh lại ngất lịm đi.
Quá trình ác quỷ hóa của đạo trưởng Vô Danh đã được máu của Hữu Hữu giải trừ nhưng ông chiến đấu với ác quỷ lâu như vậy, cơ thể bị tổn thương rất nghiêm trọng nên khi trở về cũng bất tỉnh nhân sự rồi.
Hữu Hữu bận rộn đến nỗi giống như một chú ong nhỏ vậy.
Một lúc lại quay sang bên trái bổ sung dương khí, đặt bùa an thần để tránh cho linh hồn của anh trai bị tổn thương, một lúc lại nhìn sang bên phải rồi ngẫm nghĩ xem có nên đút thêm một ít máu cho sư phụ không.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì cô bé buồn ngủ ngáp một cái rồi đưa tay lên dụi mắt.
Không thể ngủ, phải chăm sóc sư phụ và anh trai!
Bàn tay nhỏ của cô bé chống lên má, mở to mắt để giữ tỉnh táo.
….
Sự bận rộn của Hữu Hữu không phải không có tác dụng.
Tô Thời Thâm ngủ vô cùng sâu.
Khi tỉnh lại thì anh cảm thấy cơ thể ấm áp, cả người không có chút sức lực.
Sau đó ký ức của tối qua lần lượt ù về.
“……”
Bỗng chốc tinh thần của anh phấn chấn lên.
Trong một đêm anh cũng là đại lão từng được chúng quỷ vây quanh nè.
Có vài chuyện ý mà, trải qua nhiều rồi thì lòng gan dạ cũng theo đó mà lớn lên thôi.
Tô Thời Thâm không nghĩ nhiều nữa, thuận tay sờ vào lòng, không có ai.
Anh ngơ ngác sau đó ngồi bật dậy, ánh mắt liếc sang giường bên cạnh thì thấy cô nhóc cuộn thành một nắm, nằm bò trong lòng đạo trưởng Vô Danh ngủ ngon lành.
Cảnh tượng trước mắt này vô cùng chói mắt.
Tô Thời Thâm: “....”
Anh xoay người đi xuống giường, lúc đứng lên anh chợt cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, vài giây sau những triệu chứng không thoải mái này nhanh chóng biến mất.
Người đàn ông cụp mắt trầm ngâm một lúc rồi rón rén ôm cô nhóc nhà mình về giường của anh.
“Sư phụ của em bị thương rồi, đừng đè lên ông ấy”. Anh giấu đầu hở đuôi mà giải thích một câu.
Cô bé ngủ ngon đến nỗi khuôn mặt nhỏ đều đỏ hồng hào, Tô Thời Thâm không nhịn được mà lấy ngón tay chọc nhẹ lên má của cô bé.
Có thể là do đã đi vào hầm ác quỷ một lần nên linh cảm của Tô Thời Thâm cũng nhạy bén hơn rất nhiều, anh cảm thấy sau lưng có ai đó đang nhìn mình.
Xoay người lại, quả nhiên, đạo trưởng Vô Danh cũng tỉnh rồi.
Nhưng mặt của ông vẫn lộ ra vẻ nhợt nhạt, suy yếu, ngay cả ánh mắt cũng mờ mịt, nhập nhèm.
Ở trong hầm ác quỷ, đạo trưởng Vô Danh cũng biết thân phận của Tô Thời Thâm nhưng chưa kịp nói mấy câu thì Hữu Hữu đã dẫn hai người họ ra rồi.
Lúc này có thể coi là cuộc gặp mặt chính thức giữa hai người.
Hiện tại đạo trưởng Vô Danh đã trở về, ông có đồng ý để Hữu Hữu trở về nhà họ Tô không?
Nếu đạo trưởng Vô Danh không đồng ý thì Tô Thời Thâm cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Nếu làm theo luật pháp thì sao?
Đạo trưởng Vô Danh có thể trực tiếp dẫn Hữu Hữu đi.
Người anh trai vừa mới quen so với sư phụ đã nuôi lớn mình, cô bé căn bản không cần do dự.
Tô Thời Thâm đang suy nghĩ mở lời như thế nào thì đột nhiên anh nghe thấy đạo trưởng Vô Danh khẽ cười một tiếng, giọng ông hơi yếu nhưng ngữ khí vẫn rất ung dung: “Đồ đệ này của ta có phải rất đáng yêu không?”
Tô Thời Thâm nghiêm túc gật đầu, anh cũng không nói mấy lời thừa thãi như phải cảm ơn đạo trưởng chăm sóc cô bé tốt như vậy.
Anh là anh trai về mặt huyết thống của Hữu Hữu nhưng anh không hề có tư cách thay Hữu Hữu cảm ơn.
Đạo trưởng Vô Danh ho nhẹ mấy tiếng rồi nói: “Tôi biết con bé còn vẫn còn người thân từ lâu rồi”.
Thậm chí ông còn đặc biệt “điều tra” nhà họ Tô.
“Cho dù các người không tìm đến thì mấy năm nữa tôi cũng đưa con bé đến trước mặt mấy người”.
Ông thực sự không ngờ bố mẹ của Hữu Hữu có thể làm ra hành động đi báo mộng.
Lúc trước đồ đệ nhỏ gặp một đôi vợ chồng ở trong mơ, chắc lúc đó họ mới phát hiện con bé còn sống.
Có thể âm thầm đi báo mộng, chắc hẳn họ cũng tốn rất nhiều thời gian.
Biết Tô Thời Thâm muốn nghe nhiều chuyện liên quan đến đồ đệ nhỏ hơn nên đạo trưởng Vô Danh cũng không giấu diếm mà chọn lựa một số chuyện rồi nói cho Tô Thời Thâm nghe.
Ông đào Hữu Hữu lên từ trong một nấm mộ.
5 năm trước, mẹ Tô tràn đầy vui mừng sinh ra Hữu Hữu nhưng sau khi sinh ra lại phát hiện đứa trẻ không thở, cũng không có nhịp tim.
Rõ ràng mỗi lần đi kiểm tra tất cả đều bình thường.
Khi lâm bồn cũng rất thuận lợi, không hề xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Hai vợ chồng đều tính cả rồi, đợi bé con đầy tháng thì đưa bé về nhà, các con trai chắc chắn sẽ rất kinh ngạc cho xem.
Kết quả lại xảy ra sự cố như vậy.
Bác sĩ, y tá đỡ đẻ cũng vô cùng thương tiếc.
Hữu Hữu vừa mới sinh ra không giống với những đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, nhăn nheo khác. Bé con vừa mới sinh ra mà đã trắng nõn, mũm mĩm, hàng lông mi dài và hai cánh môi hồng nhuận.
Một trong những cô y tá đỡ đẻ nói: Cô bé mà một tiểu thiên sứ giáng trần.
Nhưng sau khi tiểu thiên sứ này vừa ra đời, chưa kịp mở mắt thì đã rời xa thế giới này.
Có đau khổ cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra rồi nên hai vợ chồng quyết định chọn một ngọn núi xinh đẹp để chôn cất bé con.
Không lâu sau đạo trưởng Vô Danh đi ngang qua, cảm thấy điều bất thường, sau đó ông đi theo ngọn nguồn rồi đào Hữu Hữu lên.
Lúc đó Hữu Hữu vẫn không có nhịp tim, không có hô hấp.
Nhưng trong mắt đạo trưởng Vô Danh, ông nhìn thấy một linh hồn trời sinh vô cùng mạnh mẽ.
Chính vì linh hồn quá mạnh nên cơ thể vừa mới chào đời không thể chịu được.
Thế nên 5 giác quan bị khóa lại để tránh linh hồn bị phân tán, thực sự chết đi.
May mà Hữu Hữu may mắn gặp được đạo trưởng Vô Danh.
Phải biết rằng với tình trạng của Hữu Hữu thì phải ăn rất nhiều đồ bổ.
Một số thầy trừ tà đi theo còn đường tà đạo, nếu họ thêm một số huyền thuật bị cấm sử dụng để nấu đồ bổ và ăn nó thì đạo pháp có thể tăng lên nhanh chóng, kéo dài tuổi thọ thậm chí có thể trẻ mãi không già.
May mà mặc dù đạo trưởng Vô Danh cũng không tốt đẹp gì cho cam nhưng ít nhất ông biết điểm dừng.
Nhưng ban đầu ông nuôi sống cô bé chỉ vì muốn chứng minh năng lực của mình.
Kiểu thể chất trời sinh có linh hồn mạnh mẽ như vậy không dễ nuôi.
Thử nghĩ xem, linh hồn quá mạnh khiến cơ thể không chịu được, vì để phòng linh hồn bị phân tán nên 5 giác quan bị khóa lại.
Mà 5 giác quan của một đứa trẻ sơ sinh bị khóa thì cơ thể sao có thể không bị mất đi sức sống chứ?
Đạo trưởng Vô Danh muốn chống lại trời đất.
Những chuyện người khác không làm được nhưng ông có thể.
Ông coi Hữu Hữu như một bài toán phức tạp, bằng mọi giá phải giải được nó.
Nhưng con người không thể nảy sinh tình cảm với những bài toán tẻ nhạt, Hữu Hữu không phải là một bài toán, cô bé là một người sống sờ sờ.
Khi còn trẻ đạo trưởng Vô danh kiêu ngạo, phách lối, tự cho mình là người đứng đầu huyền môn.
Nhưng cái gọi là huyền môn chính thống ấy lại nhất quyết không thừa nhận ông vì ông thích nghiên cứu tà đạo.
Mối thù này không phải đã kết rồi sao.
Khi ấy ông bị mấy môn phái có tên có tuổi trong huyền môn trêu tức nên cứ vả bôm bốp vào mặt người ta, dường như ông đã đắc tội với tất cả với môn phái trong huyền môn.
Sư môn của ông cũng cảm thấy ông quá điên, sau khi răn day, quở mắng ông xong thì phạt ông đóng cửa tự ngẫm nghĩ lại bản thân.
Thậm chí còn định phế đi tu vi của ông.
Đạo trưởng Vô Danh thời còn trẻ chỉ cảm thấy những người này tầm nhìn hạn hẹp và thiển cận, thế là ông lập tức viết một bức “từ” sư môn.
Từ đó ông một thân một mình, mặc sức bay nhảy.
……
Con người mà, bất luận là thời trẻ tính cách có ngông cuồng cỡ nào thì có tuổi vào, dù ít dù nhiều cũng tém tém hơn một chút.
Sự xuất hiện của Hữu Hữu giống như đến để “mài dũa” tính cách của đạo trưởng Vô Danh.
Đạo sĩ già cũng nếm trải được niềm vui khi nuôi trẻ con, quan trọng nhất là trừ việc phải bỏ ra số tiền lớn để mua thuốc phục hồi 5 giác quan cho cô bé ra thì quả thực nuôi cô bé quá nhẹ nhàng rồi.
Cơ thể cứ ngủ suốt còn linh hồn thì sẽ tự chạy ra ngoài chơi đùa, có rất nhiều huyền thuật cô bé sinh ra đã biết, hoàn toàn không khiến ông phải bận tâm.
Mặc dù thời trẻ ông ngông cuồng, tùy tiện buông thả nhưng đạo trưởng Vô Danh không muốn Hữu Hữu giống như ông, ông cố gắng dạy Hữu Hữu trở thành một người con gái thục nữ, dịu dàng.
Hiệu quả cũng khá ổn đấy chứ.
Ít nhất đạo trưởng Vô Danh vô cùng hài lòng về sự giáo dục của mình.
……
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Tô Thời Thâm thấy tinh lực của đạo trưởng Vô Danh kém đi thì anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi loanh quanh tìm nhà hàng mua đồ ăn rồi đóng gói mang về.
Hiển nhiên ngưỡng của một số phương diện của anh đã được nâng cao, đi vào trong thang máy không hề có bất cứ khó chịu nào.
So với những con ác quỷ trong hầm ác quỷ thì ma nữ kia có thể gọi là hoa khôi.
Anh đã tìm được một nhà hàng, vì có trẻ con và người bị thương nên Tô Thời Thâm chọn một số món thanh đạm, dễ tiêu hóa gói mang về.
Trong lúc đợi đồ ăn, anh lại vào nhóm chat cập nhật tình hình mới.
Đã tìm thấy đạo trưởng Vô Danh rồi, anh sẽ trực tiếp dẫn Hữu Hữu về nhà họ Tô.
Tô Thời Thu nhìn thấy tin nhắn thì kinh ngạc.
Anh đi khắp nơi thêm Wechat của các đại sư để họ giúp anh thăm dò tung tích của đạo trưởng Vô Danh, người ta còn chưa đồng ý kết bạn với anh kìa.
Kết quả qua một đêm, anh cả nói tìm được người rồi?
Tô Thời Thu: [Sao anh tìm được vậy? Vị đạo trưởng đó tự liên lạc với anh à?]
Nhưng vừa rồi anh lại gọi vào số của đạo trưởng, đầu dây bên kia vẫn báo là không nằm trong vùng phục vụ mà.
Điện thoại của sư phụ bị rơi ở trong cơ thể ác quỷ từ lâu rồi.
Tổng tài Tô tâm trạng vui vẻ mà gửi qua bốn chữ bí hiểm: [Chấn động lòng người.]
Tô Thời Thâm xách một túi to toàn là hộp đồ ăn quẹt thẻ đi vào phòng.
….Không khí hơi sai sai.
Bỏ hộp cơm xuống, anh thấy cô bé đang nằm cuộn thành một cục ở trên giường, đạo trưởng Vô Danh vốn đang nằm ở chiếc giường còn lại mất hút rồi.
Vừa ngồi xuống giường, Hữu Hữu cảm nhận được anh đã về thì lập tức rúc vào lòng anh.
Bàn tay nhỏ của cô bé ôm cổ anh, giọng nói ỉu xìu mang theo cả tiếng nức nở: “Sư phụ đi rồi”.
Tô Thời Thâm bất ngờ: “Sư phụ đi từ lúc nào vậy?”
“Vừa đi ạ”. Hữu Hữu nhăn mũi, cố gắng không khóc.
Một lúc sau, cô bé vừa ra dấu vừa giải thích cho Tô Thời Thâm hiểu nguyên nhân đạo trưởng Vô Danh rời đi.
Chuyện trước kia mà ông làm vẫn chưa hoàn thành, kết quả bị nhốt ở trong hầm ác quỷ.
Bây giờ người đã ra ngoài rồi thì ông phải đi làm tiếp.
Nhưng ông muốn làm chuyện gì, tại sao trước kia lại bị nhốt vào hầm ác quỷ thì đạo trưởng Vô Danh không nói cho Hữu Hữu biết.
Ông chỉ nói làm xong việc rồi thì sẽ về nhà họ Tô tìm cô bé.
Tô Thời Thâm là người trưởng thành, anh biết lúc này đạo trưởng Vô Danh sẽ rời đi.
Dĩ nhiên là nhiên ông có chuyện phải làm nhưng đây cũng là cơ hội ông tạo ra cho anh em họ, để hai anh em có nhiều không gian ở với nhau hơn.
Anh không an ủi Hữu Hữu nhiều mà di chuyển sự chú ý của cô bé, anh hỏi cô bé rất nhiều vấn đề liên quan đến hầm ác quỷ.
Cô bé vừa nghe thấy anh hỏi thì đương nhiên phải giải đáp nhiệt tình rồi.
Cô đã dung nạp Tô Thời Thâm vào trong phạm vi của mình nên cô bé càng nói càng lưu loát, tiện thể có thể giúp cô bé luyện khẩu ngữ luôn.
Tô Thời Thâm vừa nghe cô nhóc giải thích bằng giọng nói non nớt vừa mở hộp cơm ra.
Bụng cô bé đã sớm sôi ùng ục rồi nên Tô Thời Thâm vừa mở hộp cơm ra thì cô bé bắt đầu ăn luôn, không những thế còn ăn đến mức bụng tròn vo.
Đã tìm thấy hành tung của sư phụ, tất cả mọi người ở viện phúc lợi đều đã quên Hữu Hữu nên đương nhiên không cần phải quay về đó nữa.
Biết Tô Thời Thâm sắp lái xe dẫn Hữu Hữu về thủ đô, Tô Thời Thu đủ mọi cách từ làm nũng, tỏ ra đáng yêu, cuối cùng anh cũng khiến anh cả đồng ý dẫn Hữu Hữu đến thành phố mà anh đang quay phim.
Nếu không thì anh không biết lúc nào mới quay phim xong để mà về nhà gặp Hữu Hữu.
Hữu Hữu đã biết mình còn hai người anh trai nữa, bây giờ cô bé sắp gặp anh ba rồi nên cô bé hơi hồi hộp: "Anh ba sẽ thích em chứ?"
Tô Thời Thâm bấm mở tin nhắn thoại của Tô Thời Thu gửi qua, bên trong là một tràng tiếng chó đáng yêu như tiếng chó thật.
"Nó vì muốn gặp em mà học cả tiếng cho rồi, sao có thể không thích em chứ?"
Hữu Hữu vui vẻ rồi lại nghĩ: "Vậy anh hai thì sao ạ?"
"Đương nhiên cũng thích em rồi".
Mặc dù trong nhóm chat, thằng hai không phản ứng gì, cũng không gọi điện cho Tô Thời Thâm để hỏi thăm tình hình.
Với hiểu biết của Tô Thời Thâm về người em này thì lúc nào nó rảnh chắc chắn sẽ đọc hết tin nhắn trong nhóm.
Lúc này cô bé mới yên tâm.
Hai anh em vào siêu thị mua một ít đồ cần dùng trên xe. Từ Dương thành đi đến thành phố M-nơi mà Tô Thời Thu đang quay phim thì cả hành trình dài 1800 km, tương đương với lái xe đi du lịch rồi.
Từ trước đến nay Tô Thời Thâm chưa từng đi du lịch, lần này cứ coi như tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ đi.
……
Đặt cô bé vào trong xe đẩy hàng, Tô Thời Thâm đẩy cô bé đi dạo vòng quanh siêu thị.
Đây là lần đầu tiên Hữu Hữu đến siêu thị to như vậy, những sản phẩm rực rỡ đủ màu sắc khiến cô bé nhìn không chớp mắt.
Người đàn ông nhìn vẻ mặt tò mò ngó trái ngó phải của cô bé thì trong lòng chua xót.
Anh nghĩ đến cảm giác mất đi 5 giác quan mà đạo trưởng Vô Danh giải thích cho anh nghe.
Chính là khi linh hồn của Hữu Hữu về lại cơ thể thì cô bé không nhìn thấy, không nghe thấy và không thể nói chuyện.
Mà khi linh hồn hoạt động, thế giới mà cô bé được tiếp xúc lại là thế giới phi nhân loại.
"Thích cái gì thì lấy cái đấy đi". Anh nhẹ nhàng xoa đầu Hữu Hữu.
Sau khi mua xong, khi nhìn anh cầm một túi đồ còn to hơn cả người mình thì Hữu Hữu cảm thấy hơi ngại.
Cô bé cảm thấy mình lấy nhiều quá rồi.
Tô Thời Thâm liếc mắt là biết cô bé đang nghĩ gì.
Quan niệm mua sắm của cô nhóc quả thực cần phải sửa lại.
Nghĩ như vậy Tô Thời Thâm cảm thán: ai chà, có nhiều thứ phải dạy cho cô bé ghê.
Ra khỏi siêu thị, hai anh em thấy người ở phía trước túm tụm lại đông nghịt, âm thanh vô cùng ầm ĩ, huyên náo.
Thì ra là cảnh sát ngầm đuổi bắt tên tội phạm truy nã.
Sợ Hữu Hữu bị xô đẩy, chèn ép nên Tô Thời Thâm ôm cô bé lên, ngay lập tức tầm nhìn của cô bé trở nên rộng hơn.
Tô Thời Thâm không có sở thích hóng hớt, khi anh đang định ôm cô bé đi thì Hữu Hữu nói bên tai anh: “Anh ơi, đợi chút”.
Cơ thể người đàn ông căng chặt lại theo phản xạ có điều kiện, anh đè thấp giọng nói: “Có ma à?”
Hữu Hữu: “....”
Cô bé rất muốn nói cho anh biết, ban ngày ban mặt trời nắng chang chang đương nhiên không thể có ma rồi.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau với cô bé, Tô Thời Thâm: “....”
Cô bé không nói gì nhưng giống như gì cũng nói hết rồi.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Thế là cái gì?”
Cuộc rượt đuổi ở đằng xa vẫn đang tiếp tục diễn ra, tên tội phạm truy nã dường như biết nếu mình bị bắt thì chắc chắn sẽ chết ở trong tù nên hắn chạy bạt mạng.
Chú cảnh sát ngầm vừa đuổi theo vừa hét nhóm người ở xung quanh lùi ra xa.
Ánh mắt của Hữu Hữu nhìn sang phía bên kia rồi Tô Thời Thâm chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé: “Có người xấu, Hữu Hữu muốn xem xem có giúp được gì không”.
Tô Thời Thâm bế cô bé cách xa xa ra một chút rồi dừng lại.
Anh thấy tay cô bé làm mấy động tác rồi nói: “Không được…xa quá”.
Tô Thời Thâm đi về phía trước mấy bước, đột nhiên Hữu Hữu hào hứng nói: “Được rồi ạ”.
Anh không biết cô bé đang làm cái gì.
Nhưng anh đột nhiên thấy tên tội phạm truy nã chạy thục mạng chợt vấp chân, cả người như một viên đạn mà ngã nhào về phía trước.
Chú cảnh sát ngầm đằng sau ngay lập tức nhào lên còng tay hắn.
Không những thế, chú cảnh sát ngầm còn tìm thấy một quả lựu đạn ở trên người hắn!
Khi nhìn thấy món đồ này, mấy chú cảnh sát rượt đuổi tội phạm một hồi vừa mệt vừa nóng chợt cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
Họ ngơ ngác nhìn nhau.
“Vừa rồi hắn đưa tay vào túi có phải là muốn ném không!”
May mà ban nãy hắn vấp chân ngã nên họ có cơ hội xông lên bắt hắn.
Thứ đồ này bất luận là ném về phía họ hay hắn mất lý trí mà ném về đám người đang vây xem thì đều gây ra hậu quả nghiêm trọng.
“May quá có trời độ, lại sống thêm một ngày”.
……
Hữu Hữu ngồi trên xe hai tay ôm nước hoa quả vui vẻ uống ừng ực, điều này khiến Tô Thời Thâm phì cười: “Tên xấu xa kia bị bắt khiến em vui vẻ như vậy hả?”
Cô bé gật đầu, hai mắt to tròn long lanh, giọng nói ngọt ngào: “Trên người tên xấu kia có mùi máu rất nặng”.
“....Mùi máu?” Tô Thời Thâm tò mò.
Lời Hữu Hữu nói khiến Tô Thời Thâm trầm lặng luôn.
“Tên xấu xa đó từng giết người, không chỉ có một người”. Cô bé cẩn thận nhớ lại khung cảnh mà cô bé nhìn thấy, tính toán một lúc rồi nói: “Ít nhất là ba người”.
“Tên xấu xa đó rất rất xấu, bắt buộc phải bị bắt”.
Tô Thời Thâm bừng tỉnh.
Cô bé sợ cảnh sát không bắt được để cho hắn chạy thoát nên cô bé mới muốn giúp một tay.
Ngẫm nghĩ một lát, anh cũng dặn dò cô bé: “Hữu Hữu, giúp cũng được nhưng phải nhớ là giúp trong khả năng của mình thôi. Nếu chẳng may một mình em gặp tên xấu xa như vậy thì em nhất định phải tránh xa ra nhé”.
Mặc dù anh sẽ không để Hữu Hữu có cơ hội đi một mình nhưng những thứ cần dạy thì vẫn phải dạy.
“Anh cứ yên tâm, Hữu Hữu sẽ không chiến đấu một mình đâu”. Cô bé hếch cằm lên trông vô cùng khí thế: “Hữu Hữu sẽ đánh hội đồng!”
“……”
Người đàn ông xoa xoa thái dương, ngữ khi mang theo sự bất lực: “Một mình em gặp người xấu, làm sao đánh hội đồng đây?”
Hữu Hữu cuộn tay thành nắm đấm nhỏ: “Em sẽ mở hầm ác quỷ, thả ác quỷ ra”.
Sau khi phát hiện ác quỷ trong hầm ác quỷ không tấn công mình lại còn nghe lời mình nữa, cô bé lập tức có ý nghĩ sai bảo bọn ác quỷ nhiều không đếm xuể ấy.
Tô Thời Thâm nhìn thấy ác quỷ: “....”
Lý do này quả là…không thể bắt bẻ vào đâu được.
Anh hơi hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn trầm lặng.
Bình thường đạo trưởng Vô Danh dạy cô bé kiểu gì vậy!
Sau vụ việc nhỏ này thì quãng đường đi đến thành phố M rất thuận lợi, không có xảy ra việc ngoài ý muốn nào nữa.
Nhưng kế hoạch đột nhiên bị thay đổi. Vừa đến thành phố M gặp mặt Tô Thời Thu thì trợ lý của Tô Thời Thâm gọi điện đến nói bên đối tác xảy ra vấn đề nên bắt buộc đích thân anh phải xử lý.
Tô Thời Thâm chỉ đành để xe lại rồi Tô Thời Thu bảo Lâm Hà đưa anh ra sân bay.
Hehe, anh cả đi rồi, người em gái trời giáng chỉ là của riêng anh, muốn sờ nắn thế nào thì sờ.
Hữu Hữu lưu luyến chia tay anh cả, Tô Thời Thâm thơm cô bé mấy phát rồi dặn Tô Thời Thu mấy câu cuối cùng mới không yên tâm rời đi.
Sau khi đi anh mới nhớ ra là hình như anh quên mất một chuyện: Quên nói chuyện Hữu Hữu có năng lực đặc biệt cho hai thằng em biết.
Nhưng…có rất nhiều việc phải tự mình trải nghiệm mới cảm nhận được sự kì ảo của nó.
Vậy nên, vẫn nên để các em tự phát hiện đi!
Tam thiếu Tô điên cuồng trợn mắt, mới có mấy ngày thôi mà anh cả đã trở nên càm ràm như các mẹ các bà rồi.
Vì để nhìn rõ cô bé đang ngồi ngoan ngoãn ở trên giường của anh, tam thiếu Tô nửa quỳ xuống trước mặt cô bé.
Đại thần có nhan sắc có thể xếp ở top đầu trong bảng xếp hạng nhan sắc của giới giải trí đang cười thành một bông hoa: “Hữu Hữu, anh cả đẹp trai hay anh ba đẹp trai?”
Hữu Hữu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy nói cái nào thì đều sẽ có một người không vui.
Mặc dù cô bé muốn nói anh cả đẹp trai hơn.
Nhưng anh ba đang ở trước mặt mình nè.
Anh cả nói anh ba khá ngốc nên phải thông cảm cho anh ấy.
“Hữu Hữu đẹp nhất”.
Vẻ mặt của cô bé nghiêm túc, giọng nói mềm mại còn mang theo hơi sữa làm cho tay của Tô Thời Thu không nhịn được mà nhéo má cô bé một cái.
Cảm giác mềm mại không muốn buông tay luôn.
“Hữu Hữu của chúng ta thông minh quá”.
Sau khi xoa nắn đủ rồi thì tam thiếu Tô bé cô bé đi ra ngoài: “Anh dẫn em đi ăn đồ ngon nhé”.
Kết quả trên đường gặp phải Chu Dịch.
Các nhân viên trong đoàn phim đều biết Tô Thời Thu ghét Chu Dịch, cho dù là nhân viên hay trợ lý của hai bên đều cố gắng hạn chế tối đa để hai người chạm mặt nhau.
Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, hai người quả là oan gia ngõ hẹp.
Mắt của hai người giao nhau trong không trung rồi phát ra tia lửa điện xẹt xẹt.
Tô Thời Thu thu tầm mắt về trước, không thể vì tên ngốc này mà làm bé con ở trong lòng sợ được.
Anh chủ động nhún nhường khiến Chu Dịch ngơ ngác, ngay sau đó hắn ta híp mắt lại rồi liếc sang nhìn camera ở bên cạnh.
“Chà, anh Tô, xin lỗi anh nhé, bộ phim này của anh lại thuộc về tôi rồi, tôi thực sự không cố ý đâu, chỉ là đạo diễn cảm thấy tôi hợp hơn anh thôi, anh đừng giận nhé”.
Tô Thời Thu thấy bé con ở trong lòng nhìn về hướng Chu Dịch thì nhanh chóng che mắt cô bé lại: “Đừng nhìn mấy thứ bẩn thỉu, sẽ bị gai mắt đó”.
Chu Dịch nghe vậy thì cất cao giọng, cười haha nói: “Tôi là thứ bẩn thỉu vậy anh Tô là gì? Vi khuẩn trong cống bẩn hả?”
Hữu Hữu nghe thấy câu này thì mím môi.
Thấy Tô Thời Thu vẫn bình tĩnh đi về phía trước, vẻ mặt của Chu Dịch chợt thay đổi, từ khi nào mà tính tình của Tô Thời Thu lại tốt như vậy?
“Anh Tô, đứa bé trong lòng anh từ đâu ra vậy? Trông xấu xí ghê, tôi nom thấy cũng khá giống anh đó, không phải là con gái riêng của anh đó chứ?”
Hắn ta nhất quyết phải chọc tức Tô Thời Thu, hắn không tin anh ta có thể nhịn được.
Tô Thời Thu đặt bé con xuống: “Ngoan, nhắm mắt bịt tai vào nhé”.
Thấy cô bé ngoan ngoãn làm theo, anh quay người lao về phía Chu Dịch nhưng anh không hề biết Hữu Hữu ở đằng sau đã mở mắt ra rồi.
Thấy anh ba đang chiếm thế thượng phong, cô bé nhìn ngó xung quanh…sợ có người nhìn thấy.
Sau đó cô bé nhìn thấy camera ở góc tường.
Cô bé biết đây là camera nên phải giúp anh xóa đi chứng cứ đánh người.
……
Tô Thời Thu đánh tên ngốc kia xong thì vẻ mặt sảng khoái bế Hữu Hữu rời đi.
Chu Dịch nghiến răng chịu đựng đứng dậy rồi lau máu mũi đi.
Một trận đánh có thể khiến Tô Thời Thu rớt đài, đáng.
Hắn ta cố ý nhìn về phía camera.
Một giây sau, vẻ mặt của hắn bỗng chốc trở nên ngơ ngác như bò.
Cả cái camera không biết từ lúc nào đã bị giấy trùm kín mít rồi!