Chiều tối, hoàng hôn buông xuống nhuộm bầu trời thành một mảng màu vàng đậm dịu dàng và ấm áp, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo mùi sương muối thoang thoảng chỉ trên núi Bạch Vân mới có, mùi hương này thấm vào lòng người khiến con người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng càng đi lên núi không khí càng lạnh, ánh sáng cũng càng tối tăm hơn.

Những bụi cây ở hai bên đường từ cao xuống thấp lộ ra những bóng râm trập trùng, giống như con quái vật vô hình đang nhe nanh múa vuốt.

Viện trưởng Trần của viện phúc lợi Ái Tâm ở dưới chân núi đang xoa cánh tay không ngừng nổi da gà, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng.

Mặt dù rất thân thuộc với cung đường này nhưng mỗi lần đến đây trong lòng bà đều cảm thấy ớn lạnh.

Sau mấy phút, cuối cùng bà cũng đến được nơi cần đến: một ngôi đạo quán đã ngừng hương khói từ lâu, rách nát, xập xệ giống như một đống hoang tàn.

Nhưng kỳ lạ là bức hoành phi có viết tên đạo quán vẫn treo ở giữa cổng khiến người qua đường không thể nhìn thẳng…

Bạch Vân Quán.

Ánh mắt của viện trưởng Trần chỉ nhanh chóng liếc qua tấm hoành phi, bà cũng không dám đi vào bên trong.

Bà đứng ở trong sân vắng vẻ, nuốt nước bọt cho cổ họng đỡ khô rồi nhẹ nhàng gọi: “Hữu Hữu, mẹ là mẹ Trần đây, con ở đâu vậy?”

Chốc lát sau, một giọng nói mềm mại giống như mèo con vang lên: “Kon ở…đây nè”.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mẹ Trần thở phào một hơi rồi nhìn theo hướng giọng nói nhưng không thấy ca ai.

Phóng kịch tầm mắt cũng chỉ thấy có một chiếc giếng khô ở trong đống lá.

Một giây sau, hai bàn tay nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trên miệng giếng, ngay sau đó một thân hình nhỏ nhắn ướt dề trồi lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc bị mái tóc đen rối bù xù che khuất, đôi mắt to, đen láy, trong trẻo như thủy tinh nhìn chằm chằm về phía viện trưởng Trần.

Trinh tử xuất giếng.gif

“....”

Má ơi!

Không kịp đề phòng, viện trưởng Trần thét lên một tiếng hét chói tai.

Cô bé vừa trèo lên khỏi giếng khô cũng bị dọa cho cả người run cầm cập, suýt thì tuột tay khỏi mép giếng.

Trong khi đợi Hữu Hữu chậm chạp trèo ra khỏi giếng, viện trưởng Trần cũng bình tĩnh lại, tay ôm lấy lồng ngực, bình ổn lại nhịp tim đang điên cuồng đập thình thịch:

“Trời đất ơi! Hữu Hữu, con làm mẹ sợ chết khiếp đó!”

Nghe thấy câu này, cô bé ngơ ngác, thân hình nhỏ nhắn vốn đang đi về phía viện trưởng Trần chợt khựng lại rồi đứng im ở chỗ cũ.

Nhìn khuôn mặt tái mét của viện trưởng Trần và ngữ khí của bà….trong mắt Hữu Hữu chợt ánh lên vẻ mờ mịt và bất lực.

Mờ mịt là không hiểu tại sao mẹ Trần lại nói dọa mẹ chết kiếp.

Bất lực là không biết nên cư xử thế nào với mẹ Trần đang bị dọa sợ.

“Xin, xin lỗi…” cô bé vô thức cảm thấy mình đã mắc lỗi.

Viện trưởng Trần thở dài thườn thượt, vừa rồi bà thực sự bị dọa mất vía nhưng thấy dáng vẻ của cô bé thì bà lại đau đầu.

“Hữu Hữu, sao con lại chui vào trong giếng vậy, nguy hiểm lắm đấy!”

Bà bước vài bước qua rồi nhìn vào trong giếng sau đó khuôn mặt vốn đã tái mét nay càng tái hơn…trong giếng là một mảng đen kịt, u tối, có thể miêu tả bằng bốn chữ “âm khí mịt mù”.

Bà vội vàng rụt đầu lại rồi cởi áo khoác ra bao lấy cô bé toàn thân ướt đẫm, đang tỏa ra khí lạnh.

Mặc dù đã là tháng 8-thời gian nóng nhất trong năm nhưng nhiệt độ trên núi vẫn hơi se lạnh, đặc biệt là chiều tối đã bắt đầu giảm nhiệt.

Trước kia vì nguyên nhân sức khỏe mà nửa năm trước Hữu Hữu mới mở miệng nói chuyện nên cô bé nói cũng không được lưu loát lắm.

Cô bé lắc đầu tỏ ý không nguy hiểm rồi chỉ tay vào giếng khô vừa ra dấu vừa giải thích bằng giọng nói non nớt, ngọt ngào:

“Chị…không có chỗ ở…đưa chị vào…”

“Chị gì chứ……” viện trưởng Trần định nói một tràng dài nhưng giống như nhận ra cái gì đó, âm đuôi lập tức kéo dài khiến bà suýt nữa thì cắn vào lưỡi.

Vẻ mặt của bà cứng ngắc, đột nhiên không biết nên đối mặt hay quay lưng với cái giếng khô nữa. Bà phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy Hữu Hữu rồi ba chân bốn cẳng rời khỏi nơi này.

Không hiểu tại sao tâm trạng của mẹ Trần lại tệ đi, Hữu Hữu không vùng vẫy mà ngoan ngoãn để mẹ Trần ôm.

Viện trưởng Trần không nói gì, lúc này trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là nhanh chóng về viện phúc lợi.

Nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mẹ Trần, Hữu Hữu nhỏ giọng nói: “Con có thể chự* đi”.

*Là tự nhưng Hữu Hữu nói ngọng thành chự

Khi cách đạo quán một khoảng khá xa, nhìn xuống dưới là có thể thấy viện phúc lợi thì trái tim căng như dây đàn của viện trưởng Trần mới có thể thả lỏng.

Sau lưng bà đổ một lớp mồ hôi vừa lạnh vừa nóng.

Bà đặt Hữu Hữu xuống, vô thức muốn răn dạy và quở mắng cô bé nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt về.

Vào một ngày nọ của 5 năm trước, Bạch Vân Quán bị bỏ hoang nhiều năm đột nhiên sáng đèn.

Một vị đạo trưởng tự xưng hiệu là Vô Danh, mang theo một đứa trẻ sơ sinh vào ở trong Bạch Vân Quán.

Trước nay Bạch Vân Quán luôn có những lời đồn về chuyện ma quỷ nên dường như chẳng có ai dám đến đó.

Sau khi đạo trưởng Vô Danh xuất hiện, bởi vì tò mò mà trong thôn có rất nhiều người mạnh dạn đi đến xem thế nào.

Kết quả phát hiện Bạch Vân Quán khi có người ở còn ghê rợn hơn cả khi không có người ở.

….Thật vô lý!

Nhưng tóm lại, từ đó về sau không có ai dám đến nữa.

Viện trưởng Trần là một trong những trường hợp đặc biệt. Mỗi ngày bà đều rất bận rộn, căn bản cũng không nghĩ nhiều gì…cũng không có ý kia.

Nhưng đạo trưởng Vô Danh nuôi một đứa trẻ sơ sinh nên chắc chắn phải có của ăn của để.

Viện phúc lợi dưới chân núi gần nhất đạo quán nhất, khi trao đổi, giao dịch cũng thuận tiện.

Dần dà, viện trưởng Trần và đạo trưởng Vô Danh cũng thân thiết hơn một chút.

Cũng chính sự thân thiết này đã cứu mạng bà và cũng khiến bà hiểu, thì ra tâm linh là có thật, có rất nhiều chuyện không thể giải thích bằng khoa học.

Vậy nên, Hữu Hữu được đạo trưởng Vô Danh nuôi lớn có những hành động kì quái thì cũng là chuyện hết sức bình thường.

……

Nghĩ ngợi một lúc, viện trưởng Trần ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Hữu Hữu.

Thực ra bà cũng không hiểu quá nhiều về cô bé, chỉ biết thể chất của cô bé đặc biệt, trưởng thành hơi chậm, sức khỏe cũng không tốt, dù đã lên 5 tuổi nhưng trông giống như trẻ lên 3 vậy, dáng người người nhỏ nhắn như cục cơm nếp khiến người ta thương xót, yêu thương.

“Hữu Hữu, bây giờ con ở viện phúc lợi rồi, viện phúc lợi là nhà của con, con không được chạy về đạo quán nữa, mẹ Trần không tìm thấy con thì sẽ lo lắng, biết chưa?”

“....Xin lỗi”.

Cô bé cúi đầu, hàng lông mi dày rậm cụp xuống, hai cánh tay nhỏ nhắn rụt vào trong áo khoác rồi nắm chặt lấy vạt áo.

Cô bé không thích viện phúc lợi, nhưng cho dù cô bé có hồ đồ thì cô bé cũng biết lời này không thể nói với mẹ Trần.

Viện trưởng Trần cau mày, rõ ràng trước kia cô bé rất hiểu chuyện không chạy về đạo quán nữa, tại sao hôm nay lại đột nhiên chạy về nhỉ?

Bà tìm ở trong viện phúc lợi một vòng mà không thấy cô bé đâu thì mới nhận ra có lẽ cô nhóc về đạo quán rồi.

Thế là bà lập tức chạy lên núi.

Nhưng bà thực sự không muốn cứ cách dăm ba ngày lại chạy lên núi tìm người, thêm vài lần giống như hôm nay nữa chắc bà tổn thọ mất.

Ngẫm nghĩ một lúc, viện trưởng Trần nghiêm mặt nói: “Hữu Hữu, lúc sư phụ của con đưa con đến viện phúc lợi, không phải con đã hứa là sẽ nghe lời sao?”

Nhắc đến đạo trưởng Vô Danh, hàng lông mi của cô bé lại run run lên, viền mắt chợt đỏ lên nhưng cô bé vẫn im lặng không nói gì.

Viện trưởng Trần nhớ lại hai tháng trước…

Hôm đó, đạo trưởng Vô Danh đột nhiên dẫn Hữu Hữu đến viện phúc lợi, ông ấy nói nhờ viện phúc lợi chăm sóc Hữu Hữu một thời gian, ông ấy có việc phải ra ngoài khoảng nửa tháng nữa thì sẽ quay lại.

Ông ấy còn đưa một khoản “phí chăm sóc” rất lớn.

Kết quả đến bây giờ đạo trưởng Vô Danh vẫn chưa quay về, điện thoại cũng không liên lạc được.

May mà với bản lĩnh của vị đạo trưởng đó chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nên viện trưởng Trần cũng không lo lắng gì nhiều.

Chắc là có việc gì đó phải nán lại để giải quyết thôi.

Quan trọng nhất là người được gửi ở chỗ bà, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì thì bà làm sao ăn nói với đạo trưởng Vô Danh đây?

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, viện trưởng Trần quyết định nói hơi nặng lời một chút.

Bà muốn để cô nhóc biết lỗi sai và tính quan trọng của sự việc nên bà dọa nạt cô nhóc giống như những đứa trẻ khác: “Nếu con mà không nghe lời thì sư phụ con không về đâu, ông ấy sẽ không cần con nữa”.

Cô bé lập tức ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt đẫm lệ và tràn đầy tủi thân, sợ hãi nhưng cô bé vẫn bướng bỉnh không cho nước mắt rơi xuống.

Viện trưởng Trần chợt hơi hoảng hốt, bà cảm thấy ánh mắt của cô nhóc trông cứ sai sai.

Nghĩ đến sự kì quặc của cô bé thì da đầu viện trưởng Trần chợt tê rần, bà lập tức dịu giọng, chuyển đề tài: “Hữu Hữu đói bụng rồi nhỉ, chúng ta về nhà ăn cơm thôi, hôm nay có món sườn mà con thích ăn đó…”

Hữu Hữu tránh bàn tay của mẹ Trần, cô bé mím môi, quay đầu lại nhìn đạo quán tồi tàn, u ám ở trên núi rồi đưa tay lau nước mắt.

Viện phúc lợi không phải nhà của bé.

Đó mới là nhà của bé.

Nhưng bé đã hứa với sư phụ là phải nghe rồi…

Hữu Hữu sợ điều mẹ Trần nói là thật, nếu không nghe lời, sư phụ sẽ không cần cô bé nữa.

Thế là cô bé hít hít mũi, cuối cùng chủ động kéo tay của viện trưởng Trần, vừa cẩn thận vừa rụt rè nói: “Hữu Hữu…sẽ nghe lời”.

Viện phúc lợi không lớn lắm, trong viện cả lớn cả nhỏ có 8 đứa trẻ, bình thường chỉ có một mình viện trưởng Trần chăm sóc bọn trẻ, thỉnh thoảng thì sẽ có mấy người tình nguyện đến.

Mấy đứa lớn thì đang học cấp hai nên ở trong trường luôn, chỉ còn lại mấy đứa trẻ đều tầm 7 8 tuổi.

Bởi vì viện trưởng Trần lên núi tìm Hữu Hữu nên mặc dù cơm đã làm xong rồi nhưng bọn trẻ chỉ có thể ôm bụng đói chờ đợi. 

Mấy đứa trẻ tròn mắt nhìn món sườn đang tỏa mùi hương thơm lừng ở trên bàn.

Nhìn một lúc, Lý Tử Dương không nhịn được đưa tay ra nhón một miếng sườn.

“Bép” một tiếng, tay của cậu bé bị đánh một cái.

“Cố Tâm Mai, cậu làm gì vậy!” Lý Tử Dương rụt bàn tay bị đánh lại, tức giận nhìn cô bé ở đối diện.

Cố Tâm Mai làm ra vẻ dạy dỗ: “Hữu Hữu còn chưa về, không được ăn vụng”.

Cô bé không nói mẹ Trần chưa về mà chỉ nói Hữu Hữu chưa về. 

Quả nhiên, cơn tức của Lý Tử Dương chuyển lên người Hữu Hữu: “Lại là con bé nói lắp đó! Nó tự chạy lung tung lại còn bắt bọn mình đợi nó! Nó dựa vào cái gì chứ!”

“Đúng vậy”. Những đứa trẻ khác cũng hùa theo.

“Sao mẹ lại giữ cậu ta ở lại? Lại còn đối xử với cậu ta tốt như vậy”.

“Nó là quái vật, mê hoặc mẹ khiến mẹ bị mắc lừa”.

Nghe bọn trẻ oán trách Hữu Hữu liên tục và thấy bọn trẻ tỏ ra chán ghét Hữu Hữu, Cố Tâm Mai bưng cốc lên, cưỡng lại sức hấp dẫn của mùi thơm thức ăn, khóe môi đắc ý hơi nhếch lên.

Sau đó, khi cơn tức của mọi người ngày càng dâng cao, con bé còn không quên “khuyên giải”: “Các cậu không nên đặt những biệt danh kỳ quái cho Hữu Hữu, mẹ nghe được sẽ không vui đâu, sẽ phạt các cậu đó”.

Câu này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.

Trước kia, viện trưởng Trần phát hiện bọn họ âm thầm gọi Hữu Hữu là quái vật thì bà đã đánh họ mấy roi.

“Tô Hữu Hữu là cái đồ mách lẻo, chắc chắn cậu ta sẽ mách mẹ, thật đáng ghét”.

“Mình không muốn để cậu ta ở đây, lần trước tớ nhìn thấy, rõ ràng là bánh quy cho Tâm Mai nhưng lại bị cậu ta cướp mất”.

Cố Tâm Mai chọn thời cơ thích hợp tiếp lời: “Em ấy còn nhỏ, tớ không chấp em ấy, các cậu cũng đừng nói nữa”.

Sau mấy màn thêm dầu vào lửa, cộng thêm sự ghét bỏ từ trước nên mấy đứa trẻ đã bắt đầu bàn bạc làm thế nào để đuổi Tô Hữu Hữu đi.

Đáy mắt Cố Tâm Mai ánh lên vẻ hài lòng: cô ta muốn tất cả mọi người đều ghét Tô Hữu Hữu.

Kiếp trước của Cố Tâm Mai bị kết thúc trong đau khổ nhưng không ngờ chớp mắt một cái, cô ta sống lại rồi.

Lúc sống lại cô ta mới phát hiện thì ra thế giới mà mình đang sống là một quyển sách.

Mà sở dĩ kiếp trước cô ta thảm như vậy là bởi vì cô ta chỉ là một vai nữ phụ đỡ đạn trong quyển sách đó.

Dựa vào cái gì chứ!

Hiện tại được sống lại, cộng thêm có hệ thống giúp đỡ nên kiếp này cô ta phải chống lại trời đất thay đổi vận mệnh trở thành nữ chính chói lóa!

Bất ngờ là cơ hội ở ngay trước mắt.

Tô Hữu Hữu, nữ chính chẳng hề có chút hào quang nào, chỉ vì có gia thế khủng nên được vô số người yêu chiều.

Nhưng hiện tại cô ta lại ở cùng một viện phúc lợi với mình.

Không lâu sau đó, Tô Hữu Hữu sẽ được đón về nhà họ Tô.

Vậy nên, chỉ cần mạo danh Tô Hữu Hữu vào được nhà họ Tô, vậy thì sau này tất cả những gì thuộc về Tô Hữu Hữu thì đều sẽ thuộc về mình.

Kiếp trước nếu không phải vì Tô Hữu Hữu thì sao cô ta có thể thảm như vậy được.

Kiếp này Tô Hữu Hữu phải trả giá đi!

Cố Tâm Mai vốn muốn làm cho Tô Hữu Hữu biến mất vĩnh viễn.

Nhưng hệ thống nói Tô Hữu Hữu có quý nhân phù trợ, làm như vậy chẳng có lợi ích gì cho cô ta, ngược lại còn rước họa vào thân.

May mà hệ thống có đưa ra một phương án khác: Ngăn chặn Tô Hữu Hữu gặp người nhà, để nhà họ Tô cho rằng Cố Tâm Mai mới thực sự là con gái nhà họ Tô là được. 

Cái này dễ.

Xét nghiệm ADN gì đó, hệ thống có thể lo được.

Nhưng vấn đề duy nhất là: “ Khác biệt về ngoại hình quá lớn. Bây giờ trông cô không giống với trẻ 5 tuổi, bắt buộc phải giảm cân để phù hợp với trạng thái ‘gầy yếu’”

Đây là yêu cầu hệ thống đưa ra lúc đó.

Vậy nên sau khi trùng sinh, Cố Tâm Mai đã bắt đầu ăn ít giảm cân rồi.

Nhưng điều khiến Cố Tâm Mai phẫn nộ chính là viện trưởng Trần luôn đối xử thiên vị với Tô Hữu Hữu khiến cô ta thử mấy lần mà không có hiệu quả.

Nếu không có sự che chở của viện trưởng Trần thì chắc hẳn Tô Hữu Hữu sẽ không chỉ bị mấy đứa trẻ ghét và cô lập.

Trong lòng cô ta muốn giày vò Tô Hữu Hữu qua mấy chuyện vặt vãnh để dọa cho cô bé sợ, ví dụ như âm thầm nhéo cô bé, dùng kim chọc cô bé.

Tuy nhiên hệ thống nói, nếu làm tổn thương thân thể của Tô Hữu Hữu thì sẽ dễ bị phản tác dụng, sẽ không có lợi cho việc thay thế cô bé.

Thế nên Cố Tâm Mai cũng đành dừng lại, đổi qua cách khác.

Đợi bọn Lý Tử Dương bắt nạt Tô Hữu Hữu xong, cô ta lại xuất hiện trước mặt Tô Hữu Hữu với tư thái là một người cứu rỗi và dành được lòng tin, tình cảm của cô bé.

Hiệu quả cũng rất tốt.

Ngày mai là ngày người nhà họ Tô đến đây.

Trong sách nói người đến là đại thiếu gia nhà họ Tô.

Trong tương lai, người đàn ông giàu có mà cô ta từng chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa sẽ là anh trai của cô ta…

Nhịp tim của Cố Tâm Mai từ từ tăng nhanh.

….

Trong lòng tính toán mấy thứ xấu xa nhưng mặt của Cố Tâm Mai không đổi sắc, thấy viện trưởng Trần dẫn Tô Hữu Hữu về, cô ta vội vàng chạy qua đón.

Những đứa trẻ khác cũng đồng loạt im miệng.

“Hữu Hữu, sao quần áo em ướt hết thế này, có lạnh không?” Mặt Cố Tâm Mai đầy lo lắng: “Mẹ, để con dẫn Hữu Hữu đi thay quần áo”.

Viện trưởng Trần thích nhìn thấy bọn trẻ giúp đỡ lẫn nhau. Trong mấy đứa trẻ, nếu nói thích thì bà thích Cố Tâm Mai nhất.

Trước kia đứa trẻ này sốt cao một lần, sau khi tỉnh lại thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, biết chăm sóc những đứa trẻ khác khiến bà bớt được rất nhiều việc.

“Đi đi”. Viện trưởng Trần mỉm cười nhìn Cố Tâm Mai dẫn Hữu Hữu vào phòng.

Hữu Hữu sau khi thay đồ xong thì nụ một nụ cười e lệ, thẹn thùng với Cố Tâm Mai: “Cảm ơn…chị”.

Ánh mắt của Cố Tâm Mai không khống chế được mà trầm xuống trong chốc lát.

Dựa vào cái gì mà cô ta cười đẹp hơn mình!

Đè nén lại sự đố kỵ của mình, Cố Tâm Mai cầm khăn lông lau tóc cho Tô Hữu Hữu, nhân cơ hội này bắt đầu mồi chài: “Hữu Hữu, có phải em lại nhớ sư phụ không?”

Hữu Hữu khẽ “vâng” một tiếng.

“Nếu em nhớ sư phụ như vậy thì em có thể đi tìm ông ấy mà”.

Ánh mắt của Cố Tâm Mai ở đằng sau cô bé lạnh lẽo nhưng ngữ khí lại rất dịu dàng và mang theo ý dụ dỗ: “Hôm đó chị nghe mẹ nói chuyện với người khác, bà ấy nói sư phụ em bị bệnh rồi, đang chữa trị ở Bình thành”.

Người đang quay lưng với mình đột nhiên xoay người lại.

Khi nhìn vào đôi mắt đen láy của Tô Hữu Hữu, nhịp tim của Cố Tâm Mai đột nhiên khựng lại, trực giác kì lạ khiến cô ta không dám nhìn thẳng vào Tô Hữu Hữu.

Cảm giác đó…giống như mình lọt vào một cái động chết chóc, bản thân cảm thấy không nguy hiểm nhưng thực ra mỗi bước đều đi trên mũi dao.

Cố Tâm Mai thất thần, rất nhanh cảm giác đó lại biến mất một cách sạch sẽ.

Cô ta cũng không để ý nữa mà lập tức tập trung.

“Mẹ không cho chị nói với em, nhưng chị cảm thấy mình nên nói cho em biết. Nhưng mà chắc chắn mẹ sẽ không dẫn em đi Bình thành đâu…Em muốn đi tìm sư phụ không?”

Cô bé không hề do dự nói: “Muốn!”

Hữu Hữu không thích ở viện phúc lợi; không thích ánh mắt họ nhìn bé; không thích họ gọi bé là “đồ nói lắp”, “đồ mách lẻo”, “quái vật”; những điều đó bé có thể cảm nhận được ác ý khiến bé khó chịu.

Bé chỉ muốn tìm được sự phụ, sư phụ bị bệnh rồi, bé phải đi chăm sóc sư phụ.

Đến lúc đó sư phụ không mắng bé không nghe lời, không đánh vào tay đau đau là được rồi!

Cố Tâm Mai tiếp tục dụ dỗ: “Vừa hay ngày mai chú Lưu đưa thức ăn sẽ đi Bình thành, buổi sáng khi chú ấy đến đưa thức ăn thì em có thể trốn lên xe”.

Cô ta nói rất nhiều “việc cần phải chú ý”, toàn tâm toàn ý làm một chị gái tốt chăm lo cho em gái.

Mục đích của Cố Tâm Mai rất đơn giản, chỉ cần lừa Tô Hữu Hữu chủ động đi đến Bình thành xa xôi là được.

Cô ta chỉ dẫn dắt chứ không can thiệp quá nhiều, như vậy sẽ không có “phản tác dụng” mà hệ thống nói rồi.

Nếu may mắn thì Tô Hữu Hữu có thể gặp được cảnh sát. Cho dù có bị đưa trở lại thì lúc đó cô ta đã được Tô gia đón đi rồi, như vậy tất cả đều êm đẹp.

Nếu không may mắn….một đứa trẻ ở bên ngoài một mình, đối với những tên buôn người mà nói chính là một con mồi  béo bở.

Cô ta cố tình chọn Bình thành, bởi vì đó là một thành phố mà bọn buôn người điên cuồng ngang ngược nhất.

“Hữu Hữu sẽ thích thành phố đó cho mà xem”.

Ngón tay của Cố Tâm Mai trượt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo mịn màng của Hữu Hữu, vẻ mặt chợt vặn vẹo.

Hữu Hữu đang nghiêm túc lắng nghe dặn dò đột nhiên nhìn chằm chằm vào Cố Tâm Mai.

Cố Tâm Mai vội vàng làm ra vẻ mặt tươi cười: Lẽ nào con bé ngu đần này phát hiện ra gì rồi?

“Sao vậy?” Cô ta hỏi.

Hữu Hữu lắc đầu.

Chỉ là cô bé không hiểu, rõ ràng có nhều lúc….cô bé cảm thấy Cố Tâm Mai còn ghét cô bé hơn cả bọn Lý Tử Dương.

Nhưng rõ ràng Cố Tâm Mai đối xử rất tốt với cô bé mà.

Hữu Hữu của hiện tại còn chưa thể phân biệt chính xác và hiểu thế nào là “giả nhân giả nghĩa”.

……

Đêm khuya, Hữu Hữu nằm trên chiếc giường nhỏ không hề ngủ, cô bé lặng lẽ ngồi dậy.

Điều kiện của viện phúc lợi có hạn, mấy đứa trẻ ngủ cùng một phòng, mỗi đứa nằm trên một chiếc giường đơn nhỏ.

Hữu Hữu rón rén mở cửa ra ngoài rồi đi đến gốc cây liễu trồng làm hàng rào ở sau viện.

Cây liễu được ánh trăng bao phủ đang hơi rung rinh, phập phồng giống như đang hít thở có quy luật vậy.

Cô bé nhảy nhót ở dưới gốc cây liễu tỏ ý “Mìn đến rồi nè”, kết quả phát hiện cây liễu chẳng có phản ứng gì, đầu vẫn nghiêng sang một bên.

Ồ, vẫn đang ngủ hả.

Cô bé do dự một lúc rồi duỗi tay ra vỗ nhẹ lên thân cây liễu.

Một lúc sau, cây liễu rung mạnh tạo ra tiếng xào xạc, tất cả cành liễu bắt đầu xoay tròn.

Này là tỉnh rồi.

Một giọng nói ủ rũ vang lên: “...Buồn ngủ”.

Một lúc sau, mấy cành liễu rủ xuống rồi luồn qua cánh tay của Hữu Hữu sau đó nhấc cô bé lên xuống như chơi xích đu vậy.

Cành liễu không nhanh không chậm bắt đầu đung đưa Hữu Hữu.

Cô bé vui vẻ bật cười khanh khách, tay cầm lấy cành liễu rồi chậm chạp nói mấy chữ, nghe rất rõ ràng: “Ngưu Ngưu, ngày mai mình đi tìm sư phụ rồi”.

Cô bé phát âm không chuẩn, âm “liễu” đọc thành “Ngưu Ngưu”.

“....Ò”, giọng nói vẫn ủ rũ như cũ: “....Buồn ngủ”.

Nếu tính theo con người thì ý thức của một cây liễu mới chào đời giống như một đứa trẻ sơ sinh nên đừng mong chờ nó có thể phản ứng quá mạnh mẽ.

Có thể vừa gọi liền dậy ngay, dậy rồi còn để Hữu Hữu chơi xích đu đã khá là tuyệt vời rồi.

Nhưng đối với Hữu Hữu mà nói, Ngưu Ngưu mới là người bạn thân thiết của cô bé ở viện phúc lợi.

Cô bé muốn đi tìm sư phụ, đương nhiên phải tạm biệt Ngưu Ngưu rồi.

“Cậu phải phơi nắng nhiều, nhanh nhanh to lên, cao lên nhé…”

Đối mặt với người bạn không có nhiều phản ứng, Hữu Hữu không cần phân biệt cảm xúc của đối phương nên khả năng nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều.

Cô bé tự lẩm bẩm một mình, nói xong cô bé mới nhớ ra Ngưu Ngưu đã rất buồn ngủ rồi nên vội vàng nói: “Buồn ngủ thì ngủ đi”

Cây liễu rất nghe lời, nói ngủ là ngủ ngay, kiểu dạng ngủ trong phút chốc vậy.

Cành liễu co lại, Hữu Hữu đang vui vẻ chơi xích đu rơi bịch xuống đất rồi lăn một vòng.

Xoa cái mông nhỏ bị ngã đau, cô bé không để ý phủi bùn đất dính ở quần rồi nhảy chân sáo vui vẻ trở về phòng.

Sau đó cô bé gặp Lý Tử Dương nhìn thấy cô bé dậy rồi lén lút đi theo sau, cậu ta muốn biết cô bé định làm cái gì.

Nụ cười vừa ngọt ngào vừa rạng rỡ của cô bé chợt cứng ngắc, hai mắt đang cong cong như vầng trăng non dần dần quay lại trạng thái một đường thẳng.

“Ha! quái vật nửa đêm dậy nói chuyện với cây liễu!” Lý Tử Dương nhìn thấy Tô Hữu Hữu đứng ở dưới gốc cây liễu, liên tục nói chuyện với nó.

“Lại còn Ngưu Ngưu…” Cậu ta cười cợt, nhại theo giọng của cô bé.

Hữu Hữu không quan tâm đến cậu ta, cô bé trực tiếp đi vòng qua cậu ta.

“Đang nói chuyện với cậu đó, cậu câm à?” Lý Tử Dương nhảy qua chắn trước mặt cô bé.

Cậu ta sắp 8 tuổi rồi, trông vô cùng khỏe mạnh còn cao hơn Hữu Hữu một cái đầu nữa.

Hữu Hữu vẫn không nói gì.

“À không đúng, cậu không phải người câm, cậu là đồ nói lắp. Đồ, nói, lắp”.

Lý Tử Dương không hiểu, tại sao Tô Hữu Hữu lại không khóc, lần nào cũng vậy.

Mắt của cậu ta đảo một vòng sau đó đột nhiên vò mạnh tóc của Hữu Hữu: “Cậu khóc mấy tiếng sau đó gọi tôi là anh đi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Nếu không tôi sẽ mách mẹ là ngày mai cậu lén lút trốn vào trong xe của chú Lưu đi đến Bình thành!”

Thấy Tô Hữu Hữu cuối cùng cũng phản ứng lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, Lý Tử Dương đắc ý cười phá lên.

Nhưng một giây sau, cổ họng của cậu ta chợt nghẹn lại, tiếng cười cũng tắt dần rồi im bặt…

Cậu ta phát hiện mình đột nhiên bay lên khỏi mặt đất!

Cậu ta ngơ ngác cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện cơ thể mình biến thành trong suốt, hư vô.

Ngay sau đó cậu ta nhìn thấy một cơ thể không trong suốt, hư vô của mình giống như không có xương sống mà ngã trên mặt đất.

“!!!”

Lý Tử Dương nào có được chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp như này nên bỗng chốc cậu ta bị dọa cho mặt mày tái mét. Cậu ta thử kéo cơ thể, cánh tay của mình nhưng cậu lại chẳng sờ được gì mà trực tiếp xuyên qua luôn.

Aaaaaaaa….

Một màn này khiến cậu nhóc hư đốn sợ hãi mở to miệng nhưng lại chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào.

Một lúc sau, khi nhìn thấy Tô Hữu Hữu trong hình dạng này, mắt của cậu ta từ từ trợn tròn, đồng tử co lại thành đầu kim, cả người giống như điện giật không ngừng run rẩy, phần linh hồn rời khỏi thể xác giống như sắp bị tan rã vậy.

Cứ như vậy mấy giây, mắt cậu ta hoa lên rồi linh hồn về lại cơ thể.

Tầm mắt xuất hiện Tô Hữu Hữu đang sáp lại, hai mắt Lý Tử Dương trợn tròn rồi ngất lịm đi.

“……”

Cô bé lùi ra sau hai bước nhìn Lý Tử Dương rồi lại nhìn màn đêm u tối, đen kịt.

Hiển nhiên cô bé đang nghĩ không thể để Lý Tử Dương ngủ ở ngoài cả đêm được.

Bắt buộc phải gọi cậu ta dậy để cậu ta vào phòng ngủ.

Gọi hai tiếng, Lý Tử Dương không ứ hử gì.

Thế là Hữu Hữu không do dự gì mà cuộn chặt nắm đấm lại, đấm vào mặt Lý Tử Dương một cái để gọi cậu ta tỉnh.

Hữu Hữu không muốn đánh người….

Nhưng mà, vui quá đi à…

Lý Tử Dương bị đau mà tỉnh dậy.

Lý Tử Dương bị dọa tè ra quần rồi.

Lý Tử Dương òa khóc rồi.

Sợ ồn ào làm mẹ Trần tỉnh giấc, Hữu Hữu lo lắng đến mức nói chuyện lưu loát luôn: “Không được khóc!”

Cổ họng của Lý Tử Dương “hức” một tiếng, tiếng khóc đột ngột được cậu ta nén lại.

Cậu ta rụt rè nhìn Hữu Hữu, ánh mắt đẫm lệ trông vô cùng thê thảm hệt như chuột con thấy con mèo to vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play