Trước khi nhận được tin nhắn, Tô Thời Thu đợi quay phim trong phòng nghỉ của phim trường cách xa hàng nghìn ki lô mét đang tức giận đùng đùng.

Bởi vì kịch bản phim mà anh nhận bị tạm thời thay đổi, vai diễn nam chính vốn thuộc về anh nhưng hiện tại lại đổi sang nam phụ từ trên trời rơi xuống-Chu Dịch.

Anh từ nam chính trực tiếp biến thành nam phụ

“Có phải tên ngốc đó coi ông đây là quả hồng mềm, muốn bóc thế nào thì bóp!”

Tô Thời Thu đợi trong vài giờ liền mà lại ra kết quả như vậy, anh tức tối ném  quyển kịch bản mới xuống đất: “Nói với Từ Thắng, nếu không đổi về kịch bản cũ thì ông đây cóc thèm quay nữa”.

Sau đó anh đứng dậy sải bước đi ra ngoài, trợ lý Lâm Hà quá hiểu anh rồi, bộ dạng hung hăng thế kia rõ ràng là muốn đi đánh tên nam phụ từ trên trời rơi xuống kia rồi.

Nếu chuyện này xảy ra thì Tô Thời Thu vốn đã có danh tiếng không tốt ở trong giới sẽ bị mắng chết.

Lâm Hà nhanh chóng chạy vọt ra cửa, dùng thân mình để chặn cửa lại: “Anh Thu, đừng quá kích động! Chu Dịch chỉ ước anh tìm hắn ta gây rắc rối, như vậy không chỉ tạo độ hot không công cho hắn mà còn giúp hắn tỏ ra đáng thương để kiếm sự đồng tình!”

Khi Tô Thời Thu cáu lên thì chẳng ai có thể ngăn được.

Anh đang định đẩy trợ lý ra thì điện thoại cầm trong tay bỗng rung rung, màn hình cũng sáng lên.

Là tin nhắn của anh cả ở trong nhóm chat anh lập vào sáng nay.

[Tìm thấy rồi.]

[Lục thùng rác tìm đồ ăn.]

Bởi vì tức giận mà Tô Thời Thu vẫn chưa nhận ra “tìm thấy cái gì”, anh chỉ vô thức bấm vào nhóm xem.

Thấy anh cả còn gửi một bức ảnh, anh cũng tiện tay bấm vào xem.

Cảnh tượng có tính công kích vô cùng lớn hiện ra trước mắt anh.

“...”

Hai mắt chấn động.jpg

Lâm Hà nhìn thấy khuôn mặt tức giận đùng đùng của Tô Thời Thu giống như bị ấn nút tạm dừng vậy, vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch.

Cậu ấy bất ngờ, này là nhìn thấy cái gì ở điện thoại vậy? Thứ gì mới có thể khiến anh Thu đang giận đùng đùng có phản ứng như vậy

Lúc này Tô Thời Thu đã hoàn toàn quên mình đang tức giận.

Sự chú ý đã bị cô bé trong bức ảnh chiếm giữ, anh liên tục phóng to ra xem những chi tiết.

Dưới ánh đèn u tối, mờ mịt, đống rác bẩn thỉu, bừa bãi là phông nền, một người một chó chia nhau ăn nửa củ khoai lang.

Đặc biệt nửa củ khoai lang đó còn là lục được ở trong bãi rác nữa.

Khi nhìn bức ảnh này, chắc hẳn ai cũng sẽ xót xa, cảm động với cô bé.

Tô Thời Thu sau khi biết mình có một cô em gái từ trên trời rơi xuống thì cũng từng thử tiếp xúc với một vài đứa trẻ, nhờ vậy mà anh cũng có thể mơ hồ tưởng tượng ra hình ảnh của Tô Hữu Hữu.

Tuy nhiên những đứa trẻ mà anh từng tiếp xúc thì đều ăn mặc vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp như công chúa vậy.

Vậy nên cậu cảm thấy Tô Hữu Hữu chắc cũng gần gần giống như vậy.

Nhưng thật không ngờ, Tô Hữu Hữu chân chính lại chẳng hề giống trong tưởng tượng của anh.

Mặc dù tam thiếu Tô không hiểu quá nhiều về trẻ con nhưng một đứa trẻ 5 tuổi thì không thể nhỏ như một nắm cơm như vậy.

Thậm chí anh cảm thấy chú chó ở bên cạnh mở miệng ra là có thể nuốt trôi cô bé.

Dưới tình cảnh như thế nào thì mới tìm đồ ăn trong đống rác?

Đương nhiên là đói đến mức không chịu nổi rồi.

Nhưng không phải cô bé ở viện phúc lợi sao?

Trong đầu Tô Thời Thu bỗng chốc hiện ra vô số cảnh ngược đãi, thế là anh lập tức gọi điện thoại cho Tô Thời Thâm.

….

Những điều mà Tô Thời Thu có thể nghĩ đến thì đương nhiên Tô Thời Thâm cũng nghĩ đến.

Thậm chí anh còn nghĩ nhiều hơn.

Ban đầu rõ ràng vị trí của Tô Hữu Hữu là ở viện phúc lợi nhưng đột nhiên bị thay đổi.

Kết hợp tình cảnh hiện tại của cô bé, ví dụ như….bị viện phúc lợi ngược đãi rồi cô bé trốn vào lên xe tải sau đó chạy trốn ra ngoài.

Màn hình hiện lên cuộc gọi của Tô Thời Thu, người đàn ông tắt luôn. Giây phút đèn xanh vừa sáng lên, chiếc xe chuyển động, lặng lẽ dừng cách một người một chó khoảng hai mét.

Chú cho đen cảnh giác liếc nhìn chiếc xe, có lẽ cảm thấy không có nguy hiểm nên nó không nhìn nữa.

Một nửa củ khoai lang không có nhiều, cộng thêm cho bạn chó ăn phần bên ngoài nên cũng chỉ còn lại một miếng nhỏ là sạch sẽ.

Hữu Hữu ăn từng miếng nhỏ, cảm giác thơm ngọt, mềm mịn khiến cô gái nhỏ thỏa mãn đến mức hai mắt cong cong thành vầng trăng non.

Ăn xong thì tay cũng bị dính bẩn, cô bé đang buồn rầu không biết làm sạch như thế nào thì giống như nhận ra tâm tư của cô bé, chú chó đen bèn thè lưỡi ra liếm sạch tay cho cô bé.

“Cảm ơn bạn chó”. Hữu Hữu dụi dụi đầu vào bạn chó.

Ánh mắt của Tô Thời Thâm nhìn chằm chằm vào cô bé rồi cau mày lại: anh đang suy nghĩ tiếp cận cô bé như thế nào thì mới không làm cho cô bé sợ.

Một lúc sau, anh đẩy cửa ra rồi xuống xe.

Chú chó đen sủa một tiếng, cả người nó căng chặt lên, há miệng để lộ những chiếc răng sắc nhọn.

Hơi thở lạnh lùng vây quanh người đàn ông khiến nó cảm thấy nguy hiểm.

Cảm thấy bạn chó đang lo lắng, Hữu Hữu vừa an ủi nó vừa thuận theo tầm mắt của nó mà nhìn qua.

Một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau.

Khóe môi của Tô Thời Thâm vẫn giữ một độ cong cứng nhắc, anh đang cố gắng tỏ ra mình dịu dàng, thân thiện.

Đáng tiếc anh đã quen với sự nghiêm túc, không cười tùy tiện rồi.

Cười mà giống như không cười vậy.

Anh từ bỏ, sải bước rộng qua.

Chân người đàn ông dài, bỗng chốc đã đến trước mặt cô bé rồi dịu giọng hỏi: “Bạn nhỏ, có thể giúp anh một việc không?”

Đây chính là cách mà anh cả nghĩ ra, đầu tiên là tạo một tình huống giao tiếp tốt đẹp với cô bé, sau đó mới nói cho cô bé biết sự thật.

Những không ngờ vẫn làm cô bé sợ.

Cô bé trước mắt bỗng trợn tròn mắt, Tô Thời Thâm hít sâu một hơi, đột nhiên tay chân không biết nên để chỗ nào.

“Đừng sợ, anh không phải người xấu”. Anh vô thức giải thích.

Hữu Hữu ngơ ngác, bạn chó có thể nhìn thấy mình là bởi vì huyền thuật không có tác dụng với động vật.

Nhưng tại sao chú này lại có thể nhìn thấy mình?

Cô bé vẫn đang sử dụng huyền thuật mà.

Lẽ nào chú này là người cùng đạo mà sư phụ nói sao?

Nhưng Hữu Hữu không cảm nhận được mùi của người cùng đạo trên người chú ấy mà.

Vậy chỉ có một khả năng: mắt của chú này khá đặc biệt vậy nên mới có thể nhìn thấy cô bé

Thực ra Hữu Hữu không thích nói chuyện với người, đặc biệt là hai tháng ở viện phúc lợi.

Cô bé không thể hiểu được suy nghĩ của họ.

Cô bé thích ở cùng với phi nhân loại, chúng đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng có người tìm cô bé nhờ giúp đỡ.

Hơn nữa trên người chú này có một mùi khiến cô bé cảm thấy rất thân thiết nên cô bé đồng ý giúp chú ấy.

Nghĩ đến đây, Hữu Hữu vội vàng nói: “Chú ơi, cháu có thể…” giúp chú nè.

Một khi nói chuyện với người khác thì cô bé nói sẽ khó khăn hơn một chút.

Tiếng gọi “chú” này khiến người đàn ông khựng lại trong giây lát.

Sau đó anh làm như không nhìn thấy ánh mắt hung dữ của chú chó đen mà ngồi xuống chăm chú nhìn cô bé, cố gắng hết sức để giọng mình nghe dịu dàng hơn một chút: “Anh muốn nhờ em xem hộ anh một bức ảnh”.

Trong mơ bố mẹ đã nói, sau khi tìm thấy người thì đưa ảnh của họ cho cô bé xem, như vậy cô bé sẽ tin ngay.

Tô Thời Thâm mở ảnh chụp chung của bố mẹ ra rồi đưa cho Hữu Hữu xem.

Hữu Hữu ngẩn người nhìn bức ảnh, hàng lông mi dài hơi run run, ngón tay vô thức chạm vào màn hình: “Bố mẹ…”

Hữu Hữu từng gặp người trong ảnh một lần trong giấc mơ, họ ở bờ bên kia của sông Nại Hà nhìn cô bé rồi khóc liên tục.

Cô bé biết đó chính là bố và mẹ nên muốn đi qua bên kia với họ.

Nhưng cô bé phát hiện càng lại gần thì họ càng đau khổ.

Thế là Hữu Hữu đứng im, không dám động đậy nữa.

Từ đó về sau cô bé không còn gặp bố mẹ nữa.

Đây là việc tốt bởi vì điều đó có nghĩa bố mẹ đã đi chuyển kiếp rồi.

….

Hữu Hữu ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng trong veo nhìn thẳng vào Tô Thời Thâm

Tô Thời Thâm nói: “Họ cũng là bố mẹ của anh”.

Sau đó anh lướt một cái, bức ảnh tiếp theo là ảnh chụp cả gia đình.

Tô Thời Thâm chỉ vào mình trong bức ảnh: “Đây là anh”.

Sau đó anh đưa tay ra rồi nói rõ thân phận của mình: “Xin chào Hữu Hữu, anh tên là Tô Thời Thâm, anh là anh trai cả của em”.

Tô Thời Thâm cẩn thận quan sát phản ứng của Hữu Hữu.

Anh thấy mắt của cô bé từ từ sáng lên, nhìn mình không chớp mắt.

Sâu trong đôi mắt của người đàn ông chợt xuất hiện sự căng thẳng mà mình không nhận ra.

….Liệu cô bé có tin không?

Vài giây sau, anh cảm thấy ngón út và ngón đeo nhẫn của mình bị một bàn tay nhỏ nắm lấy.

Bỗng chốc có bàn tay vô hình bóp mạnh vào tim anh một cái.

Hữu Hữu mím môi rồi nở nụ cười hơi thẹn thùng với anh, đặc biệt là giọng nói mềm mại, non nớt chui vào tai anh: “Chào anh ạ, em tên là Tô Hữu Hữu”.

Hiển nhiên, cô bé không chỉ tin mà còn nghiêm túc đáp lại màn tự giới thiệu ban nãy của anh.

Huyết thống tương đồng tự nhiên mang đến sự thân thiết, điều này khiến cho Tô Thời Thâm không cần phải tốn sức để lấy được niềm tin và tình cảm của Hữu Hữu.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thái độ của Tô Thời Thâm.

Mặc dù người đàn ông không biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài nhưng Hữu Hữu có thể cảm nhận được sự ấm áp đó.

Sự ấm áp này chỉ ở bên sư phụ thì cô bé mới cảm nhận được.

Vậy nên với cô bé, Tô Thời Thâm đã là một sự tồn tại khác biệt. 

Sau khi chào tạm biệt chú chó đen, Hữu Hữu được Tô Thời Thâm đặt vào ghế phó lái, lúc thắt dây an toàn cho cô bé xong thì bụng cô bé kêu lên mấy tiếng ùng ục.

Môi của người đàn ông mím thành một đường thẳng.

Thấy anh đang nhìn bụng của mình, khuôn mặt nhỏ của Hữu Hữu đỏ lên rồi ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Nó tự kêu đấy anh…”

Cho dù là người lòng dạ sắt đá thì cũng bị câu này của cô bé làm cho sống mũi cay cay.

Ánh mắt của Tô Thời Thâm âm trầm, trong xe của anh đương nhiên không có đồ ăn vặt.

Kiềm chế lại cảm xúc, anh nhanh chóng lái xe ra gần đó để tìm một cửa hàng bán đồ ăn Trung.

Trước phải để cô bé ăn no đã.

Hữu Hữu giải trừ huyền thuật lá che mắt đi.

Quán ăn này ngoài hai anh em ra thì không còn ai khác, Tô Thời Thâm gọi một phần trứng xào và chua và một đĩa cơm.

Phía góc của quán ăn có bồn rửa tay, khi thấy anh muốn rửa tay cho cô bé thì Hữu Hữu vội vàng tỏ ý mình có thể tự rửa được.

Tuy nhiên người đàn ông giống như không nghe thấy vậy.

Anh lấy một chiếc khăn khăn tay từ trong túi quần ra sau đó thấm ướt rồi lau mặt cho cô bé.

Khi Hữu Hữu thấy chiếc khăn tay lau mặt mình xong thì bỗng chốc biến thành màu đen, cô bé ngơ ngác luôn.

Trên thùng xe vốn dĩ đã bẩn, đã thế xe lại còn là “mui trần” nên qua một ngày, mặt của cô bé đương nhiên dính đầy bụi.

Khuôn mặt nhỏ của cô bé sau khi được lau sạch, trắng trắng múp múp giống như quả trứng gà mới được bóc vỏ vậy.

Tô Thời Thâm vô thức nhéo nhẹ một cái.

Cảm giác mềm mại giống như bánh kem vậy.

Tốc độ của ông chủ cũng rất nhanh, Tô Thời Thâm “rửa” qua cho Hữu Hữu xong thì cơm nước cũng làm xong rồi.

Anh bắt đầu không thuần thục mà đút cơm cho Hữu Hữu.

“....”

Hữu Hữu thực sự có thể tự ăn mà.

Ý lộ ra trong ánh mắt của cô bé quá rõ ràng nên Tô Thời Thâm dừng lại, từ bỏ việc đút cơm cho cô bé.

Hữu Hữu không muốn bụng lại tiếp tục kêu ùng ục liên tục bắt đầu tập trung ăn cơm.

Ăn một lúc mới phát hiện trước mặt anh vẫn trống không.

Lúc này cô bé bất giác phát hiện Tô Thời Thâm không hề gọi cơm cho mình.

“Anh….không ăn sao?”

“Anh không đói”. Tô Thời Thâm không có bất cứ cảm giác muốn ăn nào, anh cắm ống hút vào hộp sữa mà ban nãy anh qua siêu thị kế bên mua rồi đặt bên tay Hữu Hữu.

Hữu Hữu bị khát đã lâu uống ừng ực một hơi hết hộp sữa, chiếc bụng nhỏ bỗng chốc cũng phồng lên.

“...:”

Cơm còn thừa quả nhiên là không ăn nổi nữa.

Nhưng đây là cơm anh bỏ tiền ra mua đó…

“Ăn no rồi thì đừng ăn nữa”. Tô Thời Thâm thấy vẻ mặt khó xử của cô bé.

“Không được lãng phí”. Cô bé định tiếp tục cố gắng ăn nốt: “Hữu Hữu có thể ăn hết mà”.

Cảnh này rơi vào mắt của Tô Thời Thâm khiến anh nghĩ cô bé chưa bao giờ được ăn no vậy nên mới không nỡ lãng phí đồ ăn.

Người đàn ông im lặng hai giây rồi đột nhiên nói: “Anh đói rồi, để anh ăn cho”.

Hữu Hữu ngơ ngác, không hiểu anh trai vừa giây trước nói không đói sao giờ lại đói rồi.

Lúc phản ứng lại thì Tô Thời Thâm đã lấy chiếc thìa trong tay cô bé rồi ăn hết đồ ăn mà cô bé không ăn hết rồi.

Trên đường đi đến khách sạn mà trợ lý đã đặt sẵn, anh thử thăm dò hỏi Hữu Hữu nguyên nhân cô bé rời khỏi viện phúc lợi.

Lúc rửa tay cho Hữu Hữu, anh đã kiểm tra những bộ phận lộ ra ngoài như cánh tay, cổ và chân thì đều không thấy vết thương gì.

Những chỗ khác bị quần áo che khuất thì vẫn chưa chắc.

Hữu Hữu sắp xếp câu từ rồi từ từ giải thích.

Tô Thời Thâm càng nghe càng nhíu mày, rồi anh rút ra vài kết luận:

Hai tháng trước Hữu Hữu được sư phụ của cô bé tạm thời gửi vào viện phúc lợi;

Nhưng sư phụ không trở về đúng hạn mà cô bé nghe “chị Tâm Mai” nói sư phụ đang trị bệnh ở Bình thành, thế nên cô bé rời khỏi viện phúc lợi đi tìm sư phụ.

Từ trong lời nói của cô bé, dường như viện phúc lợi không hề có hành vi ngược đãi.

Quan trọng là “chị Tâm Mai”.

Là cô ta nói với Hữu Hữu là sư phụ đang trị bệnh ở Bình thành, vừa hay ngày hôm sau có tài xế đi giao rau ở Bình thành nên cô ta chỉ Hữu Hữu trốn lên xe rồi rời đi.

Ác ý tràn đầy.

Cái gọi là “sư phụ chữa bệnh ở Bình thành” hiển nhiên chỉ là một lời nói dối.

Tô Thời Thâm lặng lẽ nhìn cô bé đang ngồi lọt thỏm ở ghế phụ.

Một cô bé 5 tuổi, dáng người to bằng bàn tay, vậy mà có thể chạy ra như vậy.

Lá gan quả thực rất lớn.

Nếu như không có bố mẹ báo mộng, anh không đuổi theo kịp.

Một đứa trẻ ở ngoài một mình sẽ xảy ra chuyện gì?

May mắn thì có thể gặp người tốt đưa đến đồn cảnh sát nhưng khả năng lớn là sẽ biến mất trong âm thầm, không ai biết.

“Hữu Hữu, anh sẽ đi cùng em đến Bình thành tìm sư phụ”.

Tô Thời Thâm không hề vạch trần lời nói dối “sư phụ đang chữa bệnh ở Bình thành” , anh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng em phải nhớ, sau này không được ra ngoài một mình, có rất nhiều kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ em…”

Nghe thấy ai sẽ đi tìm sư phụ với mình, mắt Hữu Hữu bỗng sáng rực lên.

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu nhưng miệng vẫn nói: “Nếu có kẻ xấu muốn bắt Hữu Hữu thì Hữu Hữu sẽ bắt kẻ xấu lại”.

Lời trẻ con ngây ngô khiến khóe môi của người đàn ông cong lên.

May mà tìm thấy rồi, sau này từ từ dạy em ấy cũng không muộn.

Đến khách sạn, khi Tô Thời Thâm bế Hữu Hữu đi vào sảnh lớn thì nghe thấy cô bé ở trong lòng “í” lên một tiếng.

“Sao vậy?” anh hỏi.

Hữu Hữu ôm lấy cổ anh trai, nghĩ ngợi một lúc rồi chậm chạp hỏi: “Anh ơi, anh có sợ ma không?”

Suy nghĩ của trẻ con thay đổi nhanh chóng, Tô Thời Thâm cũng không nghĩ nhiều rằng tại sao cô bé đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy.

Anh định nói trên thế giới này không có ma nhưng nghĩ đến bố mẹ vừa trở về báo mộng thì chợt câm lặng.

Hơi khựng lại một giây, anh bình tĩnh nói: “Không sợ”.

Hữu Hữu nghe vậy cũng yên tâm.

Vậy không bảo anh đổi khách sạn nữa, dù sao thì anh cũng không sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play