Hữu Hữu vẫn luôn sống trong đạo quán, trước khi đạo trưởng Vô Danh gửi cô bé ở viện phúc lợi thì cô bé chưa từng xuống núi.
Do cơ thể vô cùng yếu ớt, đến cả năm giác quan cũng không có, trong 5 năm ngắn ngủi này thì 2/3 thời gian cô bé đều nằm ngủ.
Ngược lại với cơ thể yếu ớt, linh hồn của Hữu Hữu rất mạnh mẽ.
Đạo trưởng Vô Danh từng nói: Cô bé trời sinh là bậc thầy cấp đầu trong giới huyền thuật.
Cơ thể của Hữu Hữu không cảm nhận được nhưng linh hồn lại có thể.
Trong mơ cô bé thường xuyên đi đến một thế giới khác.
Vậy nên, cô bé cứ mơ mơ màng màng mà lớn lên.
Dưới sự cố gắng không ngừng của đạo trưởng Vô Danh, năm giác quan của cô bé dần dần được hồi phục.
Một thế giới hoàn toàn mới giống như một bức tranh từ từ mở ra trước mắt cô bé.
Sư phụ nói với Hữu Hữu rất nhiều lần rằng: không được tùy tiện sử dụng huyền thuật với người bình thường. Nếu sử dụng với người bình thường sẽ dễ bị phạm vào nhân quả, chỉ có hại chứ không có lợi.
Thế là Hữu Hữu luôn ghi nhớ, khắc sâu trong lòng.
Lúc này, Lý Tử Dương ngồi trên mặt đất chỉ dám thút thít không dám khóc to mà vừa rồi Hữu Hữu vung nắm đấm nhanh quá giờ cũng bắt đầu không biết tay chân nên đặt ở đâu cho phải.
Cô bé cảm thấy vừa rồi mình không được coi là đánh Lý Tử Dương mà là đang gọi cậu ta dậy.
Nhưng trước khi gọi cậu ta dậy thì…..cô bé đang dùng huyền thuật với Lý Tử Dương.
Mà Lý Tử Dương là người bình thường.
Ngay sau đó, một làn khói nhỏ, mỏng manh màu trắng xám tựa như có sinh mệnh đột nhiên bay từ trong người Lý Tử Dương ra, mang theo mùi hương kỳ lạ sau đó nó trực tiếp bay về phía Hữu Hữu.
Đây chính là sợi nhân quả được kết thành sau khi cô bé sử dụng huyền thuật với Lý Tử Dương.
Mặc dù trước kia Hữu Hữu chưa từng nhận được sợi nhân quả nhưng cô bé vẫn nhìn một cái là nhận ra ngay.
Sợi nhân quả ám vào cơ thể sẽ không tốt nên phải làm nó đứt ngay nhỉ?
Nghĩ như nào, làm như đấy, Hữu Hữu lập tức đi lên bắt lấy sợi nhân quả.
Nhưng một cảnh tượng nằm ngoài dự liệu đã xuất hiện:
Sợi nhân quả cong cong vẹo vẹo giống như cảm nhận được cái gì đó vậy, nó lập tức duỗi thẳng ra sau đó tốc độ nhanh hơn gấp 10 lần so với lúc đến vù một tiếng rồi chui tọt vào người Lý Tử Dương.
….Ể?
Hữu Hữu bắt được không khí chớp chớp mắt, không hiểu đây có nghĩa là gì.
Nào ngờ động tác đưa tay ra của cô bé lọt vào mắt Lý Tử Dương thì trực tiếp biến thành cô bé muốn bắt lấy cậu ta rồi ăn sạch.
Hiện tại, từ cơ thể đến linh hồn của Lý Tử Dương đã hoàn toàn cảm nhận được sự đáng sợ của Tô Hữu Hữu, theo bản năng cậu ta bắt đầu vừa khóc nức nở vừa xin lỗi.
Nói mãi nói mãi, giống như bừng tỉnh từ trong mê muội vậy, cậu ta thực sự cảm thấy trước kia mình đã làm sai rồi.
Thế là cậu ta xin lỗi đến mức ngày càng chân thành.
Cảm nhận được sự chân thành khác thường của cậu ta, cô bé cũng nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới chậm chạp nói một câu “không sao đâu”.
Vừa dứt lời, cô bé không đứng ở đó nữa mà quay người đi vào trong phòng.
Mà Lý Tử Dương cũng từ từ bình tĩnh lại, cả người giống như được ngâm trong suối nước nóng vậy, vô cùng ấm áp.
……
Hữu Hữu ôm chiếc chăn nhỏ nằm nghiêng người, khuôn mặt mềm mại áp lên chiếc gối.
Cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến khiến mắt của cô bé từ từ nhắm lại.
Vào lúc cô bé sắp chìm vào giấc ngủ thì cảnh tượng mẹ Trần đến đạo quán đột nhiên hiện ra trong đầu cô bé.
Cô bé lập tức tỉnh dậy, hai mắt mở ra…
Cô bé nhận ra nếu lén lút đi tìm sư phụ thì sau khi mẹ Trần không thấy cô bé đâu sẽ đi khắp nơi tìm cô bé.
Như vậy không hay.
Hữu Hữu trở mình.
Cô bé luôn ghi nhớ lời dặn của sư phụ ở trong viện phúc lợi, cho dù có tức giận đi chăng nữa cũng không hề sử dụng huyền thuật.
Nhưng vừa rồi quả thực cô bé không chịu nổi Lý Tử Dương nữa nên dùng rồi, cũng không hề phạm vào nhân quả mà.
Vậy nên…
Chỉ cần mẹ Trần không nhớ cô bé thì bà ấy sẽ không đi tìm cô bé nữa rồi.
Trong bóng tối, mắt của Hữu Hữu sáng rực.
Vài giây sau, linh hồn của cô bé rời khỏi cơ thể, lập tức đi đến bên cạnh viện trưởng Trần.
Ngón trỏ nhỏ xinh, mềm mại của cô bé nhẹ nhàng chạm lên ấn đường của viện trưởng Trần.
Từng làn khó đen bay lên từ đỉnh đầu viện trưởng Trần rồi tan biến trong không khí.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường là khí sắc của viện trưởng Trần tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Hữu Hữu nhẹ nhàng xóa đi những kí ức liên quan đến mình rồi tiện thể thanh lọc những tạp chất trong linh hồn của mẹ Trần đang chìm vào trong giấc mộng.
Cô bé không hề ý thức được hành động nhỏ này của mình đáng sợ đến mức nào.
Mà lần này dùng huyền thuật với viện trưởng Trần, sợi nhân quả không hề kết ra.
Tình huống này làm cho lá gan của Hữu Hữu to lên.
Cô bé hơi chần chừ một lát rồi dứt khoát làm cho những người khác cũng không nhớ mình luôn.
Vẫn không hề có sợi nhân quả được kết ra.
Hữu Hữu rất vui vẻ, sau khi linh hồn về lại cơ thể, cô bé dùng một dạng huyền thuật nhỏ kiểu như lá che mắt cho mình.
Như vậy họ không nhìn thấy bé rồi.
Công sức cả đêm cũng không hề uổng phí.
Ngày hôm sau, không ai cảm thấy bất thường vì sự biến mất của cô bé.
Hữu Hữu thành công trèo vào thùng xe giao rau đang ngồi trên một giỏ khoai tây, hai chân không chạm đất nhàn nhã lắc qua lắc lại trong không trung, hai mắt cong cong thành một vầng trăng non xinh đẹp, miệng hiếm khi ngân nga bài đồng dao.
Cô bé rời khỏi viện phúc lợi hiển nhiên cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Trẻ con ngồi trên xe rất dễ buồn ngủ.
Sau một hồi hưng phấn thì đầu nhỏ của Hữu Hữu cũng theo đó mà gật gù rồi chậm chạp gục hẳn xuống sau đó cô bé ngủ khò khò luôn.
Viện phúc lợi.
Cố Tâm Mai nhờ thao tác của hệ thống mà phục hồi những ký ức liên quan đến Tô Hữu Hữu, lúc này cô ta mới phát hiện mình ngủ một giấc dậy vậy mà quên mất Tô Hữu Hữu luôn.
Ngay cả Tô Hữu Hữu rời đi từ lúc nào, cô ta cũng không biết.
Sau khi thăm dò những người khác đều quên hết Tô Hữu Hữu thì Cố Tâm Mai vô cùng bối rối.
Hệ thống lại đưa ra giải thích: “Có thể là có bug rồi, cái này có lợi cho cô đó”.
Trừ Cố Tâm Mai còn nhớ Tô Hữu Hữu ra thì những người khác đều quên rồi.
Cái bug này giống như được đặc biệt tạo ra để giúp cô ta thay thế Tô Hữu Hữu vậy.
Đợi đến khi người nhà họ Tô đến, cô ta chỉ cần nói tên trước kia của mình là Hữu Hữu, sau này đổi thành Cố Tâm Mai là được.
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến Cố Tâm Mai cảm thấy hơi bồn chồn, bất an; cô ta phải xác nhận ba lần với hệ thống về thời gian người nhà họ Tô đến.
Người đến là anh cả nhà họ Tô-Tô Thời Thâm.
Thời gian đến là hai rưỡi chiều.
Cố Tâm Mai đè lại nhịp tim đang nhảy lên vì phấn khích, rồi thời gian còn lại cô ta sốt ruột chờ đợi.
Khi sắp đến hai rưỡi, cô ta cố tình đi thay một bộ đồ cũ rồi làm tóc mình rối bù xù lên.
Nghĩ ngợi một lúc, cô ta lại cắn răng chà khuỷu tay lên tường khiến khuỷu tay của cô ta chợt xuất hiện một vết thương mới, trên vết thương còn rỉ ra một chút máu.
Nhìn từ trong gương, cô ta trông giống như một cô bé đáng thương phải chịu khổ cực.
Sau đó cô ta mang quần áo ra ngoài sân để giặt, một khi có người xuất hiện ở cổng thì có thể nhìn thấy cô ta ngay.
Đứa trẻ gầy gò, nhỏ con đội trời nắng gắt giặt một đống quần áo trong sân, trên người còn có vết thương nữa.
Khung cảnh như vậy, cô ta không tin Tô Thời Thâm không xúc động.
Cô ta thể hiện càng thảm thì nhà họ Tô sẽ đổi xử với cô ta càng tốt.
Cố Tâm Mai nhếch mép mong chờ.
….
Hai rưỡi rồi.
Ngoài cổng không một bóng người.
Ba rưỡi vẫn không có ai.
Biểu cảm trên mặt Cố Tâm Mai ngày càng cứng ngắc, nhiều lần nhìn ra ngoài cổng trông ngóng.
Tuy nhiên mãi đến khi trời tối, Tô Thời Thâm vẫn không xuất hiện.
“....”
Vì ngày này, cô ta vừa trùng sinh về thì cả tháng đã điên cuồng ăn ít, đói đến mức hoa mắt chóng mặt cũng cắn răng chịu đựng.
Kết quả bây giờ người ta không xuất hiện?
Cố Tâm Mai giận đùng đùng tra hỏi hệ thống.Hệ thống bình tĩnh trả lời: “Là bug dẫn đến thời gian bị sai lệch, yên tâm, anh ta chắc chắn sẽ đến”.
Sự bảo đảm của hệ thống khiến Cố Tâm Mai yên tâm phần nào.
Nhưng vừa thả lỏng ra, cô ta cảm thấy ngực mình tê dại, ngay sau đó trước mắt tối sầm.
Bịch!
Cả người cô ta trực tiếp ngã xuống đất.
Bởi vì ăn ít khiến cơ thể yếu ớt không thể chịu được cảm xúc kích động bất chợt của cô ta.
Nói đơn giản là tự bản thân cô ta làm mình tức đến ngất xỉu luôn.
….
Một chiếc ô tô đen đi như bay trên đường nhựa.
Người đàn ông trẻ lái xe cả người mặc âu phục màu đen, anh có khuôn mặt anh tuấn nhưng cũng rất sắc bén.
Hốc mắt của anh rất sâu, sống mũi thẳng tắp, các đường nét trên khuôn mặt rất lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, tỏa ra vẻ uy áp cực kì lớn.
Là một tổng tài chính hiệu thì bình thường Tô Thời Thâm hiếm khi tự lái xe.
Lái xe rất nhàm chán, lúc tắc đường lại càng nhàm chán hơn.
Anh xoa xoa ấn đường, bỗng nhiên điện thoại rung lên, người nhắn tin là tam thiếu Tô sáng nay thêm ba anh em vào trong một nhóm chat.
Hiển nhiên là lúc này tam thiếu Tô vô cùng nhàn rỗi, liên tục nhắn tin:
[@SSS, tìm thấy em gái từ trên trời rơi xuống của chúng ta chưa?]
[Này.]
[@Nhã, anh hai, không ngờ anh chẳng quan tâm gì cả.]
[Này, này, này.]
[Suýt thì quên mất, anh cả, anh có mang quà gặp mặt không? Búp bê đồ ấy.]
….
Nói ra cũng hoang đường bởi Tô Thời Thâm mơ thấy bố mẹ đã mất cách đây bốn năm, họ nói 5 năm trước lúc họ đi du lịch vòng quanh thế giới thực ra có hạ sinh một cô con gái.
Nhưng bất người là đứa con được sinh ra lại là một cái thai chết, họ đau lòng quá mức nên cũng không nói cho anh em họ biết.
Nhưng sau khi họ chết thì mới phát hiện con gái vẫn còn sống!
Trong mơ, bố mẹ nói tên của em gái và địa chỉ cụ thể rồi bảo anh đi đón em gái về nhà.
Một giấc mơ không có tí logic nào như vậy, Tô Thời Thâm luôn tin theo chủ nghĩa duy vật đương nhiên sẽ không tin.
Cho dù, sau khi tỉnh dậy, các chi tiết trong mơ anh đều nhớ kỹ.
Mãi đến sáng hôm sau, anh nhận được tin nhắn của tam thiếu Tô đã lâu không liên lạc.
Do đặc điểm nghề nghiệp nên tam thiếu Tô vô cùng nhiều chuyện.
Cậu ấy phát hiện mình nằm mơ một giấc mơ hết sức vô lý liên quan đến bố mẹ, khi tỉnh dậy cậu ấy lập tức kể chuyện này cho hai anh nghe.
Lúc này ba anh em mới phát hiện, họ mơ giống hệt nhau.
Lúc kiểm tra lại những thông tin mà bố mẹ cung cấp thì họ phát hiện những thông tin ấy hoàn toàn trùng khớp với hiện thực.
Tam thiếu Tô ngu người luôn, cậu ấy nói: Đây không phải là gặp ma rồi sao?
Cũng không biết có phải bị ảnh hưởng không.
Nhưng trong lúc tỉnh táo, tất cả ba anh em theo chủ nghĩa duy vật đều không nói cũng hiểu và không có lý trí mà cảm thấy…chuyện này là có thật.
Ba anh em không thể diễn tả được cảm xúc của mình với cô em gái đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng nếu bố mẹ đã báo mộng thì kiểu gì cũng phải hoàn thành chứ.
Vừa hay thành phố mà Tô Thời Thâm đàm phán thương vụ rất gần với vị trí mà bố mẹ nói trong mơ vậy nên chuyến đi tìm em gái lần này giao cho anh phụ trách.
Nhưng sau khi Tô Thời Thâm quyết định mình đi đón Tô Hữu Hữu thì trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một tấm bản đồ đường đến Tô Hữu Hữu.
Nói sao nhỉ.
Bố mẹ đến báo mộng giống như sợ con trai không tìm thấy con gái nhỏ hoặc đón nhầm người nên mới đưa ra chỉ dẫn cụ thể như vậy.
Sau khi mặt không cảm xúc trầm ngâm trong giây lát, Tô Thời Thâm thản nhiên tiếp nhận.
Sau khi giao công việc cho trợ lý, anh một mình lái xe lên đường.
Kết quả đi được một nửa thì anh phát hiện vị trí của Tô Hữu Hữu đã rời khỏi viện phúc lợi Ái Tâm, di chuyển thẳng lên phía Đông Bắc.
anh chỉ đành đổi đường đi vòng lại, trong lòng hơi bực bội. Nếu còn gặp tắc đường nữa thì chắc anh điên mất.
….
Lúc này, trên điện thoại có phát tin tức thực tế của một con đường.
Trên đường Mỗ Quốc, một chiếc xe chở dầu bỗng bị nổ tung.
Tô Thời Thâm chợt ngẩn người, ngón tay nhanh chóng ấn vào xem.
Trong đó có rất nhiều hình ảnh nhưng đã được làm mờ, có thể thấy hiện trường vô cùng thảm khốc, nghiêm trọng.
“....”
Sau khi xem xong, biểu cảm trên mặt của người đàn ông không có thay đổi gì nhưng cơ thể lại đột nhiên căng chặt.
Trước đó không lâu, bởi vì vị trí của Tô Hữu Hữu thay đổi nên anh phải đổi đường.
Nếu không đổi đường thì anh hẳn là đang đi trên con đường đó và gần ngay sát vụ nổ!
Có thể những bức ảnh được làm mờ kia sẽ có cả anh.
Hơn 9 giờ tối, Lão Lưu đi vào địa phận Bình thành, giao những thùng rau cuối cùng cho bên thương lái, sau đó ông ấy ăn đại cái gì đó để lấp bụng rồi tìm một nhà nghỉ giá rẻ để nghỉ chân.
Chiếc xe dừng ở bên cạnh nhà nghỉ.
Hữu Hữu chậm chạp ngồi dậy rồi xoa xoa cái bụng đang kêu ùng ục.
Giọng nói mềm mại bắt chước theo lời thoại mà cô bé mới nghe được ở TV: “Cho dù có kêu rách cổ họng thì cũng không ai cứu mày đâu”.
Cô bé nói với con thể nhỏ bé của mình, lên xuống xe không dễ dàng gì vậy nên Hữu Hữu cũng không muốn xuống xe.
Nhưng mà…
Cô bé cảm thấy mình cần phải đi nhà vệ sinh rồi.
Cô bé dùng huyền thuật hỗ trợ xuống xe rồi thông minh chuồn vào nhà nghỉ giải quyết “nỗi buồn”
Cô bé chỉnh trang lại xong đang đỉnh trở về xe thì đột nhiên một mùi hương thơm lừng lan tỏa trong không khí.
Một sạp hàng khoai lang nướng lưu động.
Hữu Hữu cả ngày trời không ăn gì rồi, đôi chân nhỏ cứ như vậy mà đi theo mùi thơm đó.
Thực ra Hữu Hữu có thể dùng linh hồn để tìm đồ ăn chống đói nhưng bây giờ cô bé rất ít dùng cách này.
Có mấy người trẻ tuổi nói cười vui vẻ bước đến rồi dừng lại ở hàng khoai lang nướng.
Hữu Hữu nhìn họ lấy tiền đưa cho ông chủ rồi ông chủ lại đưa khoai lang đã nướng chín cho họ.
Mua đồ phải có tiền.
Cô bé lần mò trong túi, bên trong trống không à.
Khuôn mặt trắng nõn của cô bé nhăn lại rồi thở dài một hơi.
Ông chủ lấy thêm khoai lang sống để nướng nên mùi thơm đương nhiên cũng hết rồi.
Hữu Hữu lại bất giác đi theo sau mấy người trẻ tuổi đang bóc khoai lang ăn.
Đi mãi đi mãi, một chú chó to màu đen cao gầy gia nhập vào phe của cô bé.
“....”
Mấy người trẻ tuổi phát hiện có chó hoang đi theo cũng không sợ, một người trong số đó còn vứt một nửa củ khoai lang qua.
Chú chó đen ngậm lấy nửa củ khoai lang đó và nhận được tràng reo hò của họ. Nó không thèm để ý đến họ mà ngược lại đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Hữu Hữu.
Thuật che mắt không có tác dụng với mắt của động vật.
Hữu Hữu thấy mắt phải của nó bị thương không nhìn thấy gì nên vội vàng nhỏ giọng nói: “Mình không cướp với cậu đâu”.
Kết quả chú chó đen to lớn ấy đi lên hai bước rồi đặt khoai lang ở trong miệng xuống trước mặt Hữu Hữu.
Hữu Hữu bất ngờ trợn tròn mắt, trước đó cô bé hiểu lầm ý của bạn chó rồi.
“Thì ra con chó này không ăn à, đi thôi đi thôi”. Nhìn thấy khoai lang vứt qua bị chú chó đen nhổ ra, những người trẻ tuổi ấy cũng không còn ý trêu đùa nó nữa.
Thấy Hữu Hữu bất động, chú chó đen to lớn lại dùng mõm đẩy khoai lang về trước rồi gâu một tiếng tỏ ý cô bé mau ăn đi.
Nó coi Hữu Hữu như trẻ con cần được chăm sóc vậy.
“...”
Khuôn mặt của Hữu Hữu đầy khó xử, cô bé ngồi xổm xuống rồi do sự nhảy miếng khoai lang kia lên: bé không muốn phụ ý tốt của bạn chó.
“Vậy chúng ta mỗi người một nửa nhé”.
Cuối cùng Hữu Hữu quyết định, để vỏ bên ngoài cho bạn chó ăn, còn cô bé ăn phần sạch ở bên trong.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen dừng ở phía bên kia đường chờ đèn xanh.
Tô Thời Thâm tăng tốc đuổi theo một mạch cuối cùng cũng đuổi kịp điểm màu đỏ đang nhấp nháy trên bản đồ.
Khi ánh mắt của anh xuyên qua kính chắn gió rồi nhìn chằm chằm vào bóng hình nhỏ ở đối diện thì bản đồ ở trong đầu đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tô Hữu Hữu.
Cô bé một chiếc váy màu vàng nhỏ bẩn thỉu (lăn qua lăn lại ở trên xe nên bẩn);
Vạt váy còn có mấy đường rách (lúc ở trên xe không cẩn thận làm rách);
Hai bím tóc bên cao bên thấp (nằm ngủ nên bị rối).
Cô bé đang ngồi ở bên đường, cơ thể còn không bằng một nửa chú chó đen to lớn kia.
Tô Thời Thâm tròn mắt nhìn cô bé nhặt khoai lang ở trên đất lên, bẻ một nửa cho chú chó còn mình cúi đầu ăn phần còn lại.
Mà sau lưng cô bé là một cái thùng rác nhỏ.
anh chắc chắn miếng khoai lang đó là cô bé và chú chó lục tìm từ trong thùng rác!
Cảnh tượng trước mắt khiến người đàn ông không thể khống chế được cảm xúc, khóe mắt chợt cay cay, trong mắt cũng không còn sự bình tĩnh nữa.
Thấy đèn đỏ ở trước mắt còn mấy giây nữa, anh nặng nề thở dài rồi lấy điện thoại chụp lấy cảnh cô bé người to bằng bàn tay không nỡ ăn hết khoai lang mà phải dè dặt cắn từng miếng nhỏ rồi gửi vào trong nhóm.
[Tìm thấy rồi.]
[Lục thùng rác tìm đồ ăn.]