Mọi người tùy ý ngồi xuống.
Bên phải Giang Mạt là Phương Diệc Thừa, đối diện là Dương Vũ.
Cô khẽ vuốt cằm, lên tiếng chào hỏi: "Giám đốc Dương."
Cô cũng không chắc Dương Vũ có biết cô hay không? Thường Hoa rất lớn, cô chỉ là nhân viên bình thường, hai người bọn họ cũng không có nhiều cơ hội chạm mặt.
Dương Vũ cười gật đầu, nhìn về phía Phương Diệc Thừa, nói: "Cậu được lắm, đào góc tường đào được người của Thường Hoa tới."
Mọi người kinh ngạc, không ngờ hai người bọn họ còn có tầng quan hệ này.
Có người trêu ghẹo nói: "Nam Lăng lớn như vậy, người đẹp như thế cũng không có mấy người."
"Dương Vũ cậu thiệt thòi rồi. Nước phù sa chảy ra ruộng ngoài nha."
Dương Vũ lộ ra vẻ mặt hối hận không kịp: "Ai bảo Phương công tử của chúng ta lợi hại."
Phương Diệc Thừa chỉ cười không nói.
Giang Mạt cũng rất xứng với tên gọi công cụ hình người.
Có lẽ món ăn đã được gọi từ trước, rất nhanh đã được mang lên đầy đủ.
Kỹ thuật chế biến tinh xảo, màu sắc cực kỳ hấp dẫn.
Giang Mạt đang đói, nghĩ thầm, ăn bữa cơm này cũng coi như đáng giá.
Tóc đỏ uống một chút rượu, cười hì hì hỏi: "Chị Linh, sao gần đây không thấy cái người vừa nói chuyện liền đỏ mặt em trai Tiểu Tạ kia vậy?"
Em trai Tiểu Tạ?
Giang Mạt ngẩn ra, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Cô nhanh chóng phủ định suy đoán của bản thân mình, Nam Lăng lớn như vậy, người mang họ Tạ cũng rất nhiều, hơn nữa quý bà giàu có ngồi trên Maserati kia là một người phụ nữ tóc dài.
Cô đang suy nghĩ lung tung, chỉ thấy Lục Lâm Linh chỉ về phía bên ngoài căn phòng, không hề lo lắng cười: "Không phải còn có Lâm Dữ ở đó sao? Tôi còn cần em trai nào nữa?"
"Ha ha ha chuyện này ngược lại cũng đúng, những em trai kia sao có thể so với Lâm Dữ!" Mọi người xôn xao phụ họa.
Giang Mạt nghĩ thầm, hoá ra anh họ Lâm nha, tên là Lâm Vũ? Sẽ không phải là "Vũ" trong trời mưa chứ?
*Lục Lâm Dữ (陆临与) phát âm là Lù lín yǔ, nữ chính nghe nhầm thành yǔ trong từ "mưa"
Rõ ràng, trong số những “em trai”, Lục Lâm Linh thích anh nhất, không chỉ đích thân đến sân bay đón, còn gọi một đám người dự tiệc tẩy trần cho anh.
Xem ra tóc đỏ là người có quan hệ thân cận nhất với Lục Lâm Linh, lúc này lại ồn ào, hỏi: "Vừa rồi là ai nói nhận phạt vậy?"
Phương Diệc Thừa hừ nhẹ một tiếng: "Doãn Bảo Ngọc, cậu ăn no rửng mỡ rồi phải không?"
Giang Mạt lập tức ngẩng đầu khỏi chén, vô cùng kinh ngạc tóc đỏ này ồn ào như vậy nhưng lại có một cái tên “độc đáo" như thế, trong lòng có hơi buồn cười. Hơn nữa cái tên này vừa nghe chính là bảo bối được yêu thương nuông chiều trong nhà, khó trách hành vi kiêu ngạo, nói chuyện trắng trợn không kiêng dè.
Doãn Bảo Ngọc chú ý tới biểu cảm của cô, vậy mà lại đỏ mặt lên: "Sáng mai ông đây sẽ đi đổi tên, sau này ai còn gọi cái tên này lần nữa tôi sẽ không để yên cho người đó!"
Nói xong lập tức rót đầy một chén rượu cho Phương Diệc Thừa: "Tôi nhỏ tuổi hơn so với cậu, tôi cạn trước."
Phương Diệc Thừa ngồi yên bất động, lẳng lặng nhìn cậu ta uống xong, cười lạnh.
Mấy người khác tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không hiểu hôm nay Doãn thiếu gia bị trúng gió gì, lại muốn gây khó dễ với Phương Diệc Thừa.
"Được rồi Tiểu Doãn, ai cũng đã uống ít nhất hai ly rượu rồi!"
Dương Vũ lên tiếng giải vây.
Doãn Bảo Ngọc có hơi không phục mà ồn ào: "Là chính anh ta tự nói nhận phạt, ai có thể ép buộc được. Lại nói, sau này anh ta thường xuyên đến Nam Lăng, kiếm tiền ở dưới mí mắt chúng ta, còn không định uống vài chén với mọi người sao?"
"Tiểu Doãn nói lời này cũng không sai."
Lục Lâm Linh vẫn luôn không lên tiếng khoan thai để đũa xuống, miễn cưỡng nói: "Vốn dĩ bữa tiệc này là bởi vì Lâm Dữ, chi bằng bây giờ đổi thành tiệc tẩy trần cho Phương Diệc Thừa, hoan nghênh cậu ta đến Nam Lăng thi triển quyền cước. Cũng không cần ba chén hai chén gì đó, mỗi người uống một chén ngay tại bàn này là được."
Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Giang Mạt.
Thấy cô chỉ lo vùi đầu dùng bữa, không khỏi xoay sang nhìn Phương Diệc Thừa cười: "Kêu bạn gái cậu cũng cùng uống theo, vừa khéo làm quen với mọi người một chút."
Những người đang ngồi ở đây có chút sửng sốt.
Trong đám người bọn họ, mặc kệ là tài lực hay là gốc gác gia tộc, nếu so sức ảnh hưởng ở Nam Lăng, những nhà khác không so được với nhà họ Lục.
Mà Lục Lâm Linh thì sao, là chị đại trong đám người bọn họ, là cô gái duy nhất có chữ lót là chữ “Lâm” của nhà họ Lục, từ nhỏ đã được yêu mến, thường được người ta gọi là "công chúa Minh Khắc". Cho tới bây giờ, lần duy nhất cô ấy từng chịu đả kích có lẽ là năm hai mươi bảy tuổi lúc chồng qua đời, có thể vốn dĩ cũng không phải là đả kích, bởi vì cô ấy vẫn ăn nhậu chơi bời như thường, thậm chí chơi còn điên hơn lúc trước.
Bình thường chuyện tụ tập giống như hôm nay không ít, từng người bên cạnh đổi tới đổi lui cũng không có ai để ý. Lục Lâm Linh luôn luôn để ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, chưa từng nghe cô ấy nói muốn người nào chủ động tới làm quen với mọi người. Cũng không biết hôm nay là bởi vì thể diện của Phương Diệc Thừa hay là vì đơn giản cô ấy nhìn thấy Giang Mạt hợp mắt.
Trong này, người suy nghĩ nhiều nhất là Dương Vũ. Cậu ta luôn thấy chướng mắt Dương Quang Lập, ngay cả người bên cạnh anh ta cũng không có ấn tượng gì tốt. Cái này cũng có thể trách cậu ta, bởi vì từ trước đến giờ người anh trai cùng cha khác mẹ kia vẫn luôn mập mờ không rõ với cấp dưới.
Nhưng mà Giang Mạt này, tuy cậu ta mới chỉ gặp mặt hai lần nhưng có chút ấn tượng. Bởi vì nhân viên nữ dưới trướng Dương Quang Lập thông thường có hai loại, một loại tướng mạo bình thường không đáng kể là trợ lý theo bổn phận, một loại trang điểm lộng lẫy bàng môn tà đạo. Giang Mạt đều không thuộc về hai loại này, tuy xinh đẹp nhưng ăn mặc đàng hoàng nghiêm túc, lời nói cũng rất an phận, trên mặt chỉ còn thiếu viết một hàng chữ: "Tôi là một người làm công thận trọng cẩn thận."
Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ cô gái này cũng không có mắt nhìn, cũng không biết tại sao lại ở cùng một chỗ với Phương Diệc Thừa.
Giang Mạt nhấp miệng cười, cúi đầu dùng bữa.
Lời vừa rồi của Lục Lâm Linh là hướng về phía Phương Diệc Thừa, cô sẽ không ngốc đến mức chủ động chào hỏi.
Nhưng mà chờ một lúc lâu sau, Phương Diệc Thừa vẫn không trả lời.
Mắt thấy sắc mặt Lục Lâm Linh có hơi không dễ nhìn, Giang Mạt lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Phương Diệc Thừa xụ mặt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lòng cô âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Không khí yên lặng vài giây, có người ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng một cách kỳ lạ này: "Cô ấy là ai vậy? Là Tiểu Thủy Tiên hay là Tiểu Mạt Lỵ ấy nhỉ?"
Giang Mạt sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy tóc đỏ đang chỉ vào cô, lộ ra vẻ mặt giả vờ giả vịt giống như đang cố gắng nhớ ra cô tên gì, ánh mắt không tính là quá thân thiện.
Tiểu Thủy Tiên Tiểu Mạt Lỵ cái gì chứ!
Trong lòng Giang Mạt âm thầm cảm thán xúi quẩy, cũng không biết Phương Diệc Thừa đắc tội gì với Doãn thiếu gia này, ngay cả giận chó đánh mèo cũng đánh lên người cô.
Cô cười yếu ớt, hơi ngẩng mặt, trong đôi mắt giống như có hơi nước lộ ra hai phần nghi hoặc: "Gọi tôi phải không? Tiểu Doãn … À không… em trai Tiểu Bảo?"
"Mẹ kiếp!" Bên cạnh có người bật cười một tiếng.
Tiếp đó cũng có người không nhịn được khẽ ho một tiếng.
Giang Mạt không biết nhưng người cùng lớn lên với Doãn Bảo Ngọc đều biết một chuyện. Bà cụ Doãn vô cùng chiều chuộng cậu ta, thật đúng là từng ngày từng ngày đều gọi cậu ta là Tiểu Bảo này Tiểu Bảo nọ. Không biết Doãn thiếu gia đã rêu rao muốn đi đổi tên bao nhiêu lần, nhưng bà cụ sống chết vẫn không đồng ý.
Doãn Bảo Ngọc liếc người kia một cái, quay lại trừng mắt nhìn Giang Mạt, cảm giác như một đầu tóc đỏ của cậu ta muốn lập tức bốc cháy, khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ trắng như tuyết lại càng đỏ đến mức giống như đít khỉ.
"Ai … Ai mẹ nó cho cô gọi tôi là em trai vậy?"
Trong lòng Giang Mạt vui vẻ, vô cùng bình tĩnh nhìn cậu ta: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Hai… Hai mươi hai."
"À, vậy tôi lớn hơn cậu rồi."
Doãn Bảo Ngọc há miệng thở dốc, đối với khuôn mặt xinh xắn mang theo ý cười tươi đẹp, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Nhưng rốt cuộc vẫn không phù hợp với tính tình ương ngạnh nhất quán của cậu ta, cậu ta nhắm mắt lại không cam lòng trừng mắt nhìn cô lần nữa, vừa hung tợn lại có chút không đủ sức lực: "Đừng nói sang chuyện khác, chị Linh kêu cô uống rượu đấy!"
Trong lòng Giang Mạt buồn cười, hoá ra cậu chủ nhỏ này là một con cọp giấy.
Cô xoay mặt sang, quả nhiên thấy một đôi mắt đẹp của Lục Lâm Linh đang chăm chú nhìn cô, biểu hiện trên mặt khiến cho người ta nhìn không thấu.
Trong lòng cô cảm thấy khó khăn, nhắm mắt suy nghĩ nên làm thế nào để từ chối.
Thời điểm cô đang định nói chuyện, Phương Diệc Thừa đã đứng lên trước cô một bước, nói: "Cô ấy không biết uống rượu."
Trên bàn tĩnh lặng, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Lục Lâm Linh nhìn Phương Diệc Thừa một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng hời hợt nói một câu: "Được, vậy cậu uống thay cô ấy đi."
Doãn Bảo Ngọc âm dương quái khí: "Vừa khéo cho chúng tôi mở mang kiến thức một chút, biết được tửu lượng thật sự của anh!"
Cậu ta cố ý liếc mắt nhìn Giang Mạt, sau đó nhìn về phía Phương Diệc Thừa quơ quơ cái ly trống không: "Tới phiên anh đó."
Phương Diệc Thừa trầm mặt, không nói nhiều, bưng ly rượu lên nhìn cậu ta, ngửa đầu uống cạn ly. Không đợi Doãn Bảo Ngọc kịp phản ứng, tiếp theo liền lần lượt theo thứ tự hướng về phía ba người bên trái uống tiếp ba ly vào bụng.
"Được!" Doãn Bảo Ngọc không nhịn được khen hay: "Anh Thừa của tôi chính là người phóng khoáng!"
Giang Mạt yên lặng nhìn Phương Diệc Thừa, sau khi cảm thấy vui mừng lại có chút đồng tình, không ngờ Phương Diệc Thừa vẫn rất coi trọng chữ tín. Nhưng mà uống hết một lượt này chỉ sợ là quá sức.
Lục Lâm Linh đúng là lòng dạ ác độc, nếu như là người ngồi trên ghế sô pha bên ngoài kia, nhất định cô ấy sẽ không nỡ lòng kêu người đó uống nhiều như thế.
Lục Lâm Linh thoáng nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, lại hiểu lầm, bên miệng lộ ra một chút ý cười như có như không: "Đau lòng sao?"
Hả?
Đau lòng cho loại người có tiền như Phương Diệc Thừa? Vậy còn không bằng đau lòng cho bản thân mình.
Giang Mạt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Lục tiểu thư, thật xin lỗi, tôi uống rượu vào sẽ bị dị ứng."
Doãn Bảo Ngọc khoa trương cười lớn một tiếng: "Lý do quê mùa như vậy mà cũng dám nói sao?"
Cậu ta nhìn thấy sắc mặt Lục Lâm Linh trầm xuống, nhếch miệng khuyên Giang Mạt: "Không phải chỉ uống chút rượu thôi sao? Uống một ly với chị Lâm Linh cũng được mà!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Đúng đấy, thật không nể mặt chị Lâm Linh gì cả." Cô bạn gái nhỏ bên cạnh cậu ta bĩu môi nhỏ giọng thì thầm, hai mắt không giấu được ý cười trên nỗi đau của người khác.
Doãn Bảo Ngọc trừng mắt với cô ta: "Có chuyện của em sao? Ăn cơm của em đi!"
Lục Lâm Linh vuốt ly rượu: "Giang Mạt, đang hỏi cô đó?"
Giang Mạt giả ngu: "Hả?"
Sắc mặt Lục Lâm Linh lạnh nhạt, cười khẽ: "Người làm bạn gái, cứ nhìn như vậy mà không thấy đau lòng chút nào sao?"
Giang Mạt nghĩ thầm, đây không phải là do cô ấy bảo Phương Diệc Thừa uống sao?
Nhưng tình hình hiện giờ rốt cuộc là thế nào?
Cô nhìn về phía đối diện, Dương Vũ vẫn giữ vẻ mặt không quan tâm, thấy cô nhìn qua thì cúi đầu nói chuyện với bạn gái bên cạnh. Người khác cũng là tán gẫu ăn cơm, đều lộ ra vẻ không đếm xỉa đến, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một mình Doãn Bảo Ngọc đang trắng trợn xem cuộc vui.
Cô lại nhìn người không nói tiếng nào đã uống được nửa vòng là Phương Diệc Thừa, ánh mắt lóe lên, đoán được một loại khả năng nào đó.
Đây chính là niềm vui của phụ nữ giàu có sao? Vừa nuông chiều người bên ngoài kia, vừa gắt gao bắt lấy Phương Diệc Thừa.
Cô thở dài, có hơi khó xử nói: "Lục tiểu thư, nếu cô cảm thấy đau lòng cho anh ấy thì đừng tiếp tục bảo anh ấy uống nữa!"
"Khụ!" Không biết là ai bị nghẹn thức ăn.
Sắc mặt Lục Lâm Linh khẽ thay đổi, tiện đà chuyển mắt, nâng cằm cười: "Làm gì đến lượt tôi đau lòng, tửu lượng của Phương Diệc Thừa vẫn luôn rất tốt mà."
Phương Diệc Thừa đang uống ly rượu thứ tám, nghe thấy lời này liền liếc nhìn cô ta, uống càng mạnh hơn.
Cuối cùng đã tới người cuối cùng.
Phương Diệc Thừa nắm lấy chiếc ly được rót đầy nhìn chằm chằm Lục Lâm Linh, ánh mắt kia giống như là có thâm cừu đại hận gì đó.
Lúc này những người khác đều không lên tiếng, ngay cả Doãn thiếu gia cũng ngoan ngoãn ngồi không dám ầm ĩ nữa.
Giang Mạt chớp mắt hai lần, tiếp tục cúi đầu dùng bữa, không muốn tự rước lấy họa.
Phương Diệc Thừa lại không nghĩ như thế, đột nhiên xoay mặt cực kỳ thân mật gọi cô một tiếng.
"Mạt."
Trên bàn lặng ngắt như tờ.
Giang Mạt run lên, miếng đồ ăn đang gắp trên tay rơi xuống, lăn lóc trên bàn.
Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Diệc Thừa đang nhìn cô với ánh mắt thâm tình chân thành. Lục Lâm Linh cười lạnh nhìn cô, mọi người ngồi trên bàn cũng đang nhìn cô.
Trong lòng cô âm thầm kêu cứu mạng, quả nhiên bữa cơm này không phải được ăn miễn phí…